Phá Vân 1

Chương 35




Chương 35

Edit: Sabi

Trước tòa nhà văn phòng Cục công an thành phố, Nghiêm Tà rảo bước lao xuống cầu thang, cúi đầu chui vào xe Grand Cherokee, Mã Tường áp giải Điêu Dũng theo sau.

Cửa xe vừa đóng lại, đèn báo động đỏ xanh đã rú lên, chiếc xe nhanh như chớp lao về hướng đông nam.

"Chúng ta cần 40 phút, đội đặc cảnh đã nhanh chóng đến nơi rồi." Cao Phán Thanh thuần thục đánh vô lăng lái xe hòa vào dòng xe cộ, nói: "Cục trưởng Lữ đang từ văn phòng Sở đi đến địa điểm mục tiêu, vừa gọi điện nói ông ấy đi trước, hành động lần này toàn quyền giao cho anh Nghiêm chỉ huy."

Sắc mặt Nghiêm Tà nặng nề, không nhìn ra được sự kích động hay hưng phấn nào.

"Không sao đâu, anh Nghiêm." Mã Tường nghĩ hắn đang khẩn trương, từ trên ghế phụ quay đầu lại cười nói: "Chế tạo ma túy, bắt cóc giết người, đây là án lớn, chúng ta có thể phá được chỉ trong mấy ngày, đã được coi là rất lợi hại rồi, chờ tối nay bắt được mấy tên bắt cóc kia, chúng ta trở về ngủ một giấc cho đã đời, chiều ngày mai lại................."

"Lão Cao." Nghiêm Tà đột nhiên mở miệng nói, "Tắt còi báo động đi."

Cả mấy người ngồi trong xe đồng thời sửng sốt.

"...........Ơ," Cao Phán Thanh nghi ngờ làm theo chỉ thị của Nghiêm Tà.

Nghiêm Tà lôi chiếc điện thoại di động được bọc trong túi vật chứng ra, lắc lắc trước mặt Điêu Dũng: "Anh muốn giảm tội đúng không?"

Đôi mắt của Điêu Dũng máy móc di chuyển theo chiếc điện thoại: "Phải phải phải, tôi trên có mẹ già dưới có con thơ, hãy cho tôi cơ hội quay lại làm người..."

"Nhưng nếu bọn họ giết Sở Từ, dính líu tới mạng người, thì không có khả năng giảm hình phạt cho bất kỳ người nào hết."

"Hả?" nước mắt nước mũi của Điêu Dũng nhất thời đọng lại trên mặt.

"Nếu như anh còn muốn sống, thì làm theo lời tôi nói." Ngón trỏ của nghiêm Tà chạm một cái lên màn hình di động, lạnh lùng nói: "Gọi điện thoại."

***

"Lão Trì đừng kích động, bình tĩnh một chút, cảnh sát sẽ không tìm được dễ dàng như vậy............."

"Đậu má! Mày còn ở đó mà ôm xuân thu đại mộng!" Trì Thụy giận dữ gào lên: "Từ chiều hôm qua tới giờ thằng khốn Điêu Dũng không một lần liên lạc qua với chúng ta, Đinh Gia Vượng cũng không có tin tức gì! Nếu không phải đã bị cảnh sát bắt thì còn có thể là gì?"

Trên khoảng đất trống của nhà máy, mấy tên bắt cóc không ngừng tranh cãi với nhau, tên kỹ sư nói: "Cũng có thể, nhưng mà......"

"Bọn mày nghĩ hai tên kia có thể chống đỡ bao lâu! Nói không chừng đã bán đứng chúng ta cho cảnh sát rồi, bây giờ không chạy thì đợi tới bao giờ nữa! Có mạng kiếm tiền còn phải có mạng tiêu tiền, hiểu không? Nếu thằng oắt này thật sự có thể điều chế ra "Lam kim", chỉ cần bây giờ chúng ta chạy, Trung Quốc lớn như vậy, chẳng sợ sẽ không tìm được một tên học hóa học như nó!"

Điều này rất có lý, thái độ của tên kỹ sư để lộ sự do dự, liếc mắt nhìn sang Vương Nhạc cũng đang lường lự ở bên kia.

"Ừ, nói thì nói vậy.............."

Sắc mặt Sở Từ trắng bệch, mím chặt môi không nói một lời.

"Bọn mày không dám đúng không, để tao!" Trì Thụy đá bay hòn đá dưới chân, chạy lại đoạt lấy khẩu súng trên tay Vương Nhạc: "Đồ chết nhát, đưa tao!"

Vương Nhạc cầm báng súng không dám đưa cho gã: "Lão Trì, mày làm gì vậy, có chuyện gì từ từ nói, trước tiên mày buông tay ra đã.............."

"Còn tiếp tục dây dưa, nói không chừng xe cảnh sát đang trên đường tới đây rồi, bọn mày không cần mạng, nhưng tao muốn sống!"

"Được được được, nhưng mày bình tĩnh lại đã, chi bằng trước mắt cứ để thằng oắt này.............."

Chuông di động vang lên.

Tiếng chuông thình lình vang lên khiến tất cả mọi người đều giật mình, Vương Nhạc phản ứng ngay lập tức : "Ấy...........Lão Trì, điện thoại của mày đổ chuông kìa."

Trì Thụy nghi hoặc lấy điện thoại ra.

"...........Điêu Dũng?" Vương Nhạc nhìn thấy dãy số chưa được lưu trên màn hình buột miệng nói ra.

"Nhận, nhận đi." Vương Nhạc gấp gáp giục Trì Thụy.

Trong đầu Trì Thụy hỗn loạn, ngón cái ngập ngừng giữa phím nghe và phím từ chối, muốn ngắt máy lại không xuống tay được. Lặp đi lặp lại mấy lần như thế, cuối cùng gã cắn chặt hàm răng, ấn mạnh xuống phím nghe, nhìn chằm chằm vào màn hình.

"A lô?" Bên trong chiếc điện thoại di động hàng nội địa truyền đến giọng nói thô đậm đầy bất mãn của Điêu Dũng: "Sao không nghe điện thoại? Cách đấy có ổn không? A lô?"

Mấy người nhìn nhau, ngạc nhiên nghi ngờ.

".............Mày làm cái đếu gì mà không liên lạc bọn tao?" Trì Thụy cẩn thận hỏi.

"Cái lùm mé, mày đi mà hỏi Đinh Gia Vượng! Tao bị đâm một nhát, suýt nữa thì tiến vào phòng cấp cứu hồi sức rồi! Bệnh viện nói gì mà vừa vặn đâm trúng ống thực quản, cụ thể như thế nào tao cũng éo biết, nói tóm lại lệch chút nữa thì tao đã về với tổ tiên! Bọn mày nói xem có phải thằng khốn Đinh Gia Vượng cố ý không?!.............."

Vương Nhạc chỉ chỉ Sở Từ, nháy mắt với Trì Thụy, người sau gấp rút che điện thoại đi về phía xa xa.

"Không phải mày bị cớm bắt sao?" Trì Thụy thấp giọng hỏi.

Thùng xe hơi lắc lư, tất cả mọi người trong xe đều im hơi lặng tiếng, Nghiêm Tà chăm chú nhìn Điêu Dũng.

"Điên à, cảnh sát bắt tao làm éo gì, tao là người làm việc nghĩa, chẳng những không bị bắt, còn được phỏng vấn luôn đó. Bà mẹ! Tao nói chứ, nếu không phải nhà máy bồi thường tiền thuốc men, thì con nhóc Đinh Đang thối tha kia................"

"Tình hình không được tốt lắm." Trì Thụy cắt ngang màn than thở của Điêu Dũng, "Con nhóc kia nói, nó và cha mẹ nó bị theo dõi, không biết là trình tự bình thường của bọn cớm hay là đã bị nghi ngờ nữa, mày chắc chắn bên mày an toàn chứ?"

Điêu Dũng ấp úng nhìn Nghiêm Tà.

Nghiêm Tà gõ thật nhanh mấy chữ trên điện thoại của mình rồi đưa ra cho gã nhìn —

Cảnh sát đã phát thông báo điều tra Sở Từ.

"Hả, cái gì? Cớm nghi ngờ Đinh Gia Vượng?" Điêu Dũng kinh ngạc nói với Trì Thụy bên kia, "Bọn mày không xem tin tức à? Cục công an đã phát thông cáo điều tra đối với tên thực tập sinh của Đinh Gia Vượng, chính là cái tên Sở gì bị chúng ta bắt đi ấy, cảnh sát đang muốn bắt nó, nói cái gì mà dính líu đến ăn trộm hóa chất để điều chế ma túy. Ôi vãi, bọn mày không biết luôn hả?"

Đầu dây bên kia chìm vào yên tĩnh.

Mỗi phút mỗi giây đều đặc biệt khó khăn, tiếng hô hấp bị đè nén của mấy cảnh sát thay nhau vang lên.

"................Mày chú ý thăm dò thử xem, nhắn tin bảo Đinh Gia Vượng gọi lại cho mày thông báo tin tức." Trong điện thoại rốt cuộc truyền ra giọng nói âm trầm tàn nhẫn của Trì Thụy: "Thằng nhóc Sở Từ có thể 'Chế thuốc', không thể thả nó đi, bọn tao đang ở trong 'Nhà máy nhỏ'."

Vẻ mặt của mọi người trong xe rối rít thả lỏng, Nghiêm Tà nhìn xung quanh một vòng rồi bật ngón cái.

"Được, được, tao bảo lão già họ Đinh gọi điện thoại cho tao ngay, nếu không được thì tao sẽ đi tìm lão!" Điêu Dũng luôn miệng nhận lời, rồi nghe thấy tiếng cúp máy tút tút từ bên kia.

Trên bãi đất trống trong nhà máy, Trì Thụy bỏ điện thoại lại vào trong túi, quay lại đứng bên người đồng bọn, nheo mắt quan sát Sở Từ.

Mặt trời từ từ lặn xuống, hoàng hôn buông xuống một màu vàng u tối mờ mịt. Sở Từ rủ mắt xuống trầm mặc đứng nơi đó mặc gã quan sát, nét mặt không gợn lên chút cảm xúc nào.

Đột nhiên Trì Thụy vung lên một cú đấm —bốp!

Sở Từ lảo đảo che trán lại, các khớp ngón tay trắng xanh, từ trong kẽ tay rịn ra một dòng máu đỏ tươi.

"Dẫn nó tới 'Phòng thí nghiệm'." Trì Thụy lạnh lùng nói.

***

Phía sau xe cảnh sát.

Theo tiếng cúp điện thoại, màn hình trở lại tối thui, tất cả mọi người đồng thời thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Xem ra học bá vẫn còn sống." Mã Tường vẫn còn sợ hãi xoa xoa ngực: "Trời đất thánh thần thiên địa ơi, còn vài lần như thế này nữa, trái tim non nớt của con cũng phải nghỉ hưu sớm mất.........Anh Nghiêm, chúng ta còn hai mươi phút, trung tâm chỉ huy vừa thông báo đội cảnh sát đặc nhiệm đã tới rồi."

Nghiêm Tà gật đầu, đưa tay chộp lại chiếc điện thoại di dộng trên tay Điêu Dũng, ném vào hộp đựng vật chứng.

"Tôi còn có thể làm gì nữa? Hả, đồng chí cảnh sát?" Điêu Dũng giống như người chết đuối níu lấy cọng rơm cứu mạng, "Anh nói đi, chỉ cẩn anh nói phải làm gì, tôi đều sẽ phối hợp!"

Nghiêm Tà nhìn cũng không thèm nhìn gã: "Cầu nguyện đi."

"...............Gì? Cầu nguyện gì?"

"Tôi không quan tâm anh cầu nguyện cái gì! Có cần tôi dừng xe lại mua cho anh một quyển kinh Kim Cương không?!"

Điêu Dũng lập tức rúc vào trên ghế sau, bị dọa sợ không dám lên tiếng nữa.

Nghiêm Tà vẫn còn đang bực bội, cầm lấy bộ đàm chuẩn bị bố trí sắp xếp một chút. Nhưng hắn còn chưa sắp xếp tốt câu nói, điện thoại di động lại buzz một tiếng, có tin nhắn.

Là tin nhắn từ "Lục".

Nghiêm Tà gần như không cần cân nhắc nặng nhẹ, cầm điện thoại di động ngửa người về sau, ở chỗ không có ai nhìn thấy mở khóa màn hình.

Ngay sau đó cặp mắt hắn đột nhiên lồi ra.

Lục: "Tôi ở sau lưng anh."

Nghiêm Tà vèo vèo quay đầu lại nhìn, thùng xe phía sau trống trơn, cũng không có bất kỳ hiện tượng kỳ dị nào.

Ngay sau đó, qua cửa sổ kính phía sau, hiện ra một chiếc xe màu bạc đang nhanh chóng lao ra cắt ngang dòng xe cộ trên đường, trên ghế lái là gương mặt không cảm xúc của Giang Đình, chiếc xe nhanh như chớp chạy theo đuôi xe cảnh sát, sau đó bị bỏ rơi ở giao lộ đèn đỏ.

"............." Mí mắt Nghiêm Tà giật giật, lập tức gõ mấy chữ: "Sao anh biết?" Sau đó lại xóa đi gõ lại: "Anh làm thế nào để vừa tăng tốc vừa gửi tin nhắn thế?!"

Người họ Lục không trả lời.

Nghiêm Tà rất muốn hỏi đến cùng, gõ vài chữ lại xóa đi, lặp đi lặp lại mấy lần, sau đó hít sâu một hơi nhặt bộ đàm lên: "Tôi là Nghiêm Tà, đội trưởng Khang của đội đặc nhiệm tại hiện trường đường Đông Uyển trả lời!"

Trong bộ đàm vang lên tiếng ồn ào, đội trưởng Khang trả lời: "Tôi đây, đội phó Nghiêm, chúng tôi đã đến địa điểm mục tiêu, hiện đang bao vây kho hàng và nhà máy. Chúng tôi đang chuẩn bị nghiên cứu địa hình và bố trí vị trí tay bắn tỉa. Có chỉ thị gì không?"

"Chúng tôi sẽ đến hiện trường trong năm phút nữa, có một chiếc Mercedes – Benz màu xám bạc, biển số A8Z668 có thể đến sau, đây là người của đội điều tra hình sự, đến lúc đó các anh đừng ngăn cản, để cho anh ấy vào!"

"Đã biết!"

Nghiêm Tà rất muốn mắng người nhưng lại mắng không ra, khuôn mặt đen lại, gửi tin nhắn địa chỉ cụ thể của bọn buôn bán ma túy cho "Họ Lục", chốc lát lại dùng sức đem điện thoại di động ném mạnh xuống ghế da.

Bộp!

Chiếc xe lao nhanh, trong thùng xe lại vô cùng an tĩnh, một lúc sau Mã Tường mới yếu ớt lên tiếng xoa dịu bầu không khí:

"Biển số xe may mắn ghê, há há há........."

Nghiêm Tà đang giận ngút trời, rốt cuộc cũng thuận lý thành chương tìm được lý do phát tiết: "Cái gì? May mắn? Anh giao chú mày cho đội cảnh sát giao thông sát vách, cho chú mày mỗi ngày đi ghi chép lại biển số xe may mắn luôn nhé?!"

Mã Tường: "........................."

Sau đó, không còn ai lên tiếng nữa, trừ tiếng động cơ ra thì trong xe lặng ngắt như tờ, áp suất hạ xuống đến độ âm.

Mãi đến mấy phút sau, ghế ngồi phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động, Mã Tường nhìn trộm qua kính chiếu hậu, chỉ thấy Nghiêm Tà nhặt chiếc điện thoại di động bị chính mình ném lên, đặt bên miệng đè thấp giọng, hậm hực nói:

"Đừng chạy nhanh quá, lái xe cẩn thận."

Tất cả mọi người: "..............."

***

Nhà máy chế biến Giai Hưng trên đường Đông Uyển khu công nghiệp Ô Hải.

Mấy chiếc xe của đội đặc cảnh phân tán rải rác bên ngoài kho hàng, chiếc xe Grand Cherokee từ phía xa lao tới, dừng lại sau tiếng phanh chói tai. Ánh mắt của mọi người đều theo tiếng động chăm chú nhìn lại đây, Nghiêm Tà cuốn theo một thân bực bội chui ra khỏi xe, hỏi: "Tình hình sao rồi?"

Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm Khang Thụ Cường — người trong hệ thống công an đều gọi là Khang sư phụ, đang cầm bản đồ nhà xưởng phân phó cho thuộc hạ cái gì đó, nghe tiếng vội vàng chạy chậm tiến lên, còn chưa kịp mở miệng, suýt nữa đã bị ánh sáng phú nhị đại lấp lánh như hợp kim titan 24k trong truyền thuyết của đội điều tra hình sự chọc mù mắt chó.

"Tôi..........Chúng tôi đã xem bản đồ của nhà máy rồi, đối với việc lẻn vào nắm rất chắc, cho nên chiến lược trước mắt là không cần rút dây động rừng, nghĩ biện pháp để người của chúng tôi đi vào trước rồi nói sau." Khang Thụ Cường ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không kiềm chế được nói ra tiếng lòng của mọi người:

"...................Đại ca, anh đây là tới hiện trường làm việc hay là tới để catwalk? Hay anh bỏ đồng hồ trên xe rồi khóa lại đi?"

"Chú thì biết khỉ gì." Nghiêm Tà một bên tháo đồng hồ tiện tay ném lên xe, một bên nhịn không được nói: "Anh đây đã năm ngày không tắm, nếu anh giấu trứng gà trong túi, thì bây giờ chắc đã nở ra nguyên con gà rồi. Chú cho rằng đội điều tra hình sự bọn anh cũng giống như đội đặc cảnh các chú, mỗi ngày đều được thay quần áo sao?"

Khang Thụ Cường: "..."

"Chú đã xem thông tin chi tiết về mấy tên bắt cóc mà anh gửi đến chưa?" Nghiêm Tà hỏi.

Bọn tôi mỗi ngày đều thay quần áo là bởi vì phải huấn luyện! Đổ mồ hôi! Còn ông năm ngày không thay là do ông lười!!!

Khang Thụ Cường nuốt nước bọt, thật vất vả cưỡng ép nuốt xuống cái dục vọng sắp tràn ra khỏi cổ họng, ồm ồm nói: "Tôi xem rồi, xét thấy cái tên chế tạo và cầm súng Trì Thụy trước đó đã từng có tiền án, chúng tôi suy đoán trong hang ổ của bọn chúng có cất giấu súng ống đạn dược phi pháp, quả thực sẽ tạo thành nguy hiểm nhất định cho người đột nhập. Nhưng mà, vừa rồi tôi đã điều động bốn tay súng bắn tỉa chia ra canh giữ ở các vị trí đánh úp khác nhau, dù cho đến cuối cùng, bọn bắt cóc chó cùng rứt dậu uy hiếp con tin, chúng tôi cũng sẽ có những phương pháp đối phó khác."

Nghiêm Tà gật đầu: "Cố gắng đừng để phát triển đến mức kia."

Đúng lúc này, bên ngoài dây cảnh giới truyền tới tiếng động cơ, lỗ tai Nghiêm Tà nhạy cảm giật giật, ngẩng đầu nhìn lại.

Một chiếc Mercedes-Benz màu xám bạc quen thuộc, chậm rãi dừng ở ven đường, theo sau là Giang Đình đeo kính râm, một tay trống không một tay ôm lấy áo khoác chui ra khỏi buồng lái, trẻ, đẹp trai, tư thế tao nhã, trở tay vững vàng đóng cửa xe lại.

Biểu tình của Nghiêm Tà đột nhiên thay đổi một cách vi diệu.

Mã Tường cuống cuồng lao tới: "Anh Nghiêm ơi anh Nghiêm! Đây là tin tức mới nhất mà tay súng bắn tỉa phản hồi, trong nhà máy có ba tên bắt cóc................" Nghiêm Tà bất ngờ đưa tay lên ngăn cản.

Dưới ánh mắt của mọi người, Nghiêm Tà sải bước chạy về một phía, tóm lấy Giang Đình, sau đó vừa ôm vừa kéo anh đi tới chiếc xe Cherokee không nói hai lời trực tiếp đẩy mạnh lên ghế sau, bản thân cũng chui vào.

Khang Thụ Cường há hốc mồm.

Hiện trường đột nhiên trở nên an tĩnh, Khang Thụ Cường cuối cùng cũng tỉnh táo lại, run rẩy chỉ vào xe Giang Đình, nói:

.................Nghiêm lão đại của các chú thì thôi đi, bây giờ đến đội viên đội hình sự ai cũng có thể tùy tiện lái xe sang tới hiện trường sao? Nói lương cảnh sát tuyến đầu mỗi tháng là nửa con chó* trong truyền thuyết là đây sao?"

*Từ ngữ mạng thông dụng của giới trẻ Trung Quốc, nói đến việc thu nhập hàng tháng là 20.000 NDT (66.000.000 VND). Vào tháng 11 năm 2017 một người nào đăng lên một diễn đàn nói rằng anh ta đang làm việc cho một công ty tại Thượng Hải, "Mỗi tháng 20.000 NDT, sống không bằng một con chó." Từ đó trở đi, cụm từ 'Một con chó' đã trở thành cụm từ thay thếc cho 20.000.

Ví dụ :

A : Thu nhập mỗi tháng ở công ty bạn là bao nhiêu?

B : Rất thảm, mỗi tháng chỉ được một con chó.

Mã Tường nghiêm túc nói: "Ây zà, đó là cố vấn tư nhân của đội phó Nghiêm — hay anh cũng thử cạnh tranh cho vị trí này đi? Nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải có chiều cao một mét tám trở lên, chân phải dài hơn mét hai, còn phải đẹp nữa."

***

Nghiêm Tà dùng một tay đè Giang Đình lên ghế sau, toàn bộ cơ thể phủ lên, một tay đóng sầm cửa xe lại, film cách nhiệt tối màu nhất thời ngăn cách tất cả ánh mắt bên ngoài:

"Anh tới đây làm gì?"

Hai người họ kề sát nhau, nhìn nhau chăm chú, chóp mũi cũng gần như chạm vào nhau.

Sau đó Giang Đình nhấc tay phải lên một chút, không thực sự chạm vào cánh tay Nghiêm Tà, đó là một động tác ngăn cản: "Tôi còn cho rằng anh sẽ hỏi tôi sao lại nhìn chằm chằm vào xe của anh."

Dáng người của Nghiêm Tà rất cao, từ trên cao nhìn xuống tạo ra một cảm giác bị áp bức mạnh mẽ, nhất là khi hắn ta nhìn chằm chằm thứ gì đó, ánh mắt sắc bén được mài ra từ mười năm làm cảnh sát hình sự, có thể khiến bạn cảm thấy một cơn ớn lạnh sinh ra từ sâu trong não tủy của bạn.

".................." Giang Đình nheo mắt lại.

"Thái độ này không giống như cám ơn một người vừa mới gợi ý manh mối cho anh." Anh như có điều suy nghĩ hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Không lẽ lời khai của Trương Kiều gây bất lợi cho các anh?"

Nghiêm Tà vẫn ung dung thản nhiên.

Trong góc chết của tầm mắt, hắn đưa tay ra sau lưng, mở nắp điện thoại di động của mình ra, mò mẫm lấy ra con chip giống như cái khuy áo.

"Không, lấy mức độ tham gia của Trương Kiều ở vụ án này, cho dù nói bậy nói bạ gì đó cảnh sát cũng sẽ không tin."

Giang Đình nâng cầm lên nhìn Nghiêm Tà, hỏi: "Không lẽ anh cạy được miệng Đinh Gia Vượng?"

Nghiêm Tà chớp mắt, làm như đang suy nghĩ gì đó, cùng lúc đó nhẹ nhàng đậy nắp điện thoại di động của mình lại.

Hắn rốt cuộc bật cười.

Biểu cảm kia rất giống một mãnh thú to lớn không tiếng động nở nụ cười tiếp cận con mồi của mình, nhưng chỉ thoáng qua trong nháy mắt. Cuối cùng hắn đứng lên lui về phía sau, cười cười ôm bả vai của Giang Đình: "Xem ra anh cũng biết bản thân mình không phải là người đặc biệt trong sạch, bông hậu cảnh sát!"

"Tôi trong sạch hay không, không cần người khác phán xét." Giang Đình hoạt động xương cổ, "Ngồi xa ra."

"Được được được, ôm một chút thì có làm sao, ầy.............Anh cũng thật là..."

Ghế ngồi phía sau rõ ràng rất rộng, Nghiêm Tà lại thích chen chúc ngồi bên cạnh Giang Đình, còn dùng sức ôm bả vai của anh, ngón tay đồng thời thả ra một chút, con chip mini dán vào vải áo sơ mi im hơi lặng tiếng trượt vào trong túi áo trước ngực Giang Đình: "Sao, anh trốn cái gì?"

Nghiêm Tà chỉ vào đầu Giang Đình, vô cùng hống hách phách lối: "Tôi nói cho anh biết, ở trong cục chúng tôi loại sinh vật xinh đẹp như hoa này thuộc về quốc gia, thuộc về tập thể, duy nhất không thuộc về cá nhân! Được rồi, sắp bắt đầu hành động rồi, anh ở trong xe này chờ tôi, một bước cũng không được đi ra ngoài nhé, trở về tôi sẽ báo cáo với anh."

Vừa nói hắn vừa thò người ra cửa, đột nhiên nghe thấy Giang Đình sau lưng nhàn nhạt nói:

"Nghiêm Tà."

Nghiêm Tà dừng động tác lại.

Mặt ngoài hắn giống như không có chút bất thường nào, nhưng giờ phút này nếu lấy dụng cụ đo nhịp tim tới đo cho hắn, trị số chắc là vô cùng kinh người.

Những điều chưa biết khiến cho vài giây dài đằng đẵng đó giống như cực hình, rốt cuộc hắn lại lần nữa nghe thấy giọng nói của Giang Đình từ sau lưng truyền tới:

"Không cần dò xét tôi, tôi đứng cùng chiến tuyến với anh."

Vẻ mặt của Nghiêm Tà trông hơi cổ quái, chợt quay đầu lộ ra nụ cười vừa đẹp trai vừa không nghiêm chỉnh, thân mật lấy mu bàn tay đánh y một cái: "Biết rồi, đừng suy nghĩ nhiều, đây không phải là đang bảo vệ anh đấy sao?"

Giang Đình khẽ hừ một tiếng, Nghiêm Tà còn nghe được ý chế giễu ở trong đó.

"Đi đây!" Nghiêm Tà nhảy khỏi xe, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Có ba tên bắt cóc, thực hiện chiến đấu trong nửa giờ! Nào nào nào............."

Cửa sổ xe bị gõ hai cái.

Nghiêm Tà khó hiểu, quay người hạ cửa kính xuống, chỉ thấy khuỷu tay Giang Đình đang dựa vào cửa sổ xe: "Nhắc nhở anh một chuyện, phó đội trưởng Nghiêm."

"....................."

"Không phải ba tên bắt cóc." Giang Đình chậm rãi nói, "Là bốn tên."