Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 113




Cách đó không xa ca nô vẫn không có động tĩnh, sóng biển lại có chút lưu động, chiếu vào đáy mắt trấn tĩnh của Bộ Trọng Hoa.

“…… Nghe đồn à”. Anh không rõ trầm ngâm một lát, sau đó hỏi: “Tin đồn gì thế?”

Họng súng thô chống đỡ lấy ót anh, khoảng cách này nếu như bóp cò súng, sẽ giống như trên TV toàn thân chấn động khóe miệng chảy máu, sau đó lấy tư thế duy mỹ mà chậm chạp ngã xuống đất, đây căn bản toàn gạt người, nếu tình huống này mà thật xảy ra thì nửa cái đầu này của anh cũng có thể vỡ nát, nửa ngũ quan còn lại cũng nát theo, trên cổ chỉ có thể lưu lại một hồ lô máu.

Giọng điệu tra hỏi của Cá Mập từ sau lưng truyền đến: “Tôi nghe nói Hoạ Sư vừa vào cục công an của các anh, đã làm em trai của anh trong một khoảng thời gian tương đối dài rồi nhỉ?”

Bộ Trọng Hoa ngừng nửa giây, mới nói: “Ừ”.

“Tôi bình sinh rất ít giết người, nhưng người tôi giết hết chín đều do ngu xuẩn mới chết”. Thanh âm của Cá Mập hết sức chăm chú, không có một ý tứ đùa giỡn nào: “Anh có phát hiện ra điểm này không? Ánh mắt không tốt đầu óc cũng sẽ không tốt, mà cùng người ngu xuẩn hợp tác sẽ tự rước lấy phiền toái cực lớn cho mình. Cho nên vì để tránh cho tương lai anh mang đến cho tôi bất cứ phiền phức nào……”

Răng rắc một tiếng súng nạp đạn lên nòng, Cá Mập nhướng mày nói: “Xin lỗi, chi đội trưởng Bộ.”

Hắn vừa muốn làm bộ bóp cò, lúc này lại nghe thấy Bộ Trọng Hoa đột nhiên cười lạnh: 

“—— Hai chúng tôi thường ngày tình thú như vậy lại để anh không vừa mắt à?”

“Cái gì?”

Động tác của Cá Mập trì trệ, trong khoảng điện quang hỏa thạch Bộ Trọng Hoa đột nhiên xoay người cầm súng bóp cò, “Đùng” một tiếng đạn cướp cò, chuôi súng rời khỏi tay, bị anh một phát bắt được; Cá Mập phản ứng cực nhanh, nhưng còn chưa kịp phản kháng liền bị Bộ Trọng Hoa nhân tiện bắt lấy cánh tay ken két hai lần vặn chặt, một bên đầu gối bịch quỳ trên mặt đất, huyệt Thái Dương lập tức gắt gao chống đỡ họng súng!

“Làm gì vậy! Bỏ súng xuống!”

Hai tên bảo tiêu kinh hãi tiến lên, cách đó không xa răng rắc răng rắc mấy tiếng động tĩnh, thình lình chỉ thấy mấy chục mét bên ngoài mô đất lóe ra hai mươi, ba mươi người, họng súng đen ngòm xếp thành hàng đồng thời nhắm thẳng Bộ Trọng Hoa!

“—— Không được phép nhúc nhích! Bỏ súng xuống!”

Cục diện lập tức hết sức căng thẳng, lại chỉ thấy ngón giữa của Bộ Trọng Hoa đặt trên thân súng gõ một cái, hộp đạn ứng thanh rơi ra, bị anh đá một phát bay ra ngoài, lập tức ném khẩu súng của Cá Mập ra xa, giơ hai tay lên.

“Nói đùa thôi”. Anh khẽ cười nói, “Tôi cùng Ngô Vu…… à không, cùng Hoạ Sư đôi khi cũng hay đùa như vậy.”

Cá Mập xoa khuỷu tay tê dại đứng người lên, khoát tay ra hiệu bảo tiêu thu súng lại, cau mày nói: “Anh có ý gì?”

Thủ hạ núp ở chỗ tối nhao nhao lui về phía sau, tình cảnh giương cung bạt kiếm lúc này mới hơi dịu xuống. Bộ Trọng Hoa cởi xuống chiếc nhẫn không đáng chú ý trên ngón trỏ trái, dùng ngón cái bắn ra: “Chính là ý này.”

Cá Mập giơ tay bắt lấy chiếc nhẫn, chỉ nhìn lướt qua, ánh mắt liền dừng lại trên bút họa vụng về bên trong chiếc nhẫn, chính là hình vẽ dùng tay khắc giản* hình cá con.

(*Khắc giản: nói tắt của từ ‘khắc hoạ đơn giản’)

“Anh có muốn thêm chứng cứ không? Nhưng tôi đoán chừng anh có thể sẽ không muốn nghe lắm đâu.” Bộ Trọng Hoa đầy mắt chế nhạo không chút che giấu: “Thật có lỗi, Cá Mập tiên sinh, tôi không nghĩ tới anh lại là dạng người này……là dạng người…… đặc biệt quan tâm đến địa vị xã hội của đối phương theo cách này. Từ góc độ tâm lý học mà nói, đây hẳn là một biểu hiện của tự nhận thức quá mức và không cam lòng chấp nhận thất bại.”

Ánh mắt của Cá Mập liền như bị định trụ rất lâu vẫn không dời đi, trọn vẹn qua nửa ngày, mới lãnh đạm nói: “Không, tôi chỉ là không muốn tin tưởng.”

“Không muốn tin tưởng Hoạ Sư mười phần hưởng thụ cuộc sống bình thản của người bình thường?”

“……”

Cá Mập không trả lời, thậm chí không thèm để ý tới, cuối cùng ném chiếc nhẫn lại cho anh, tiếp nhận súng được thủ hạ nhặt về.

“Anh thắng, tôi tiếp nhận lễ vật cùng đề nghị này của anh”. Thần sắc và ngữ điệu của hắn đều tương đối trầm, nói: “Hi vọng từ nay về sau hợp tác vui vẻ.”

Lời tuy nói thế, nhưng vị trùm ma túy quốc tế này lại không có mảy may vui sướng nào, nếu như nói vừa rồi hắn làm bộ bóp cò còn có thể coi là năm phần thật năm phần giả, hiện tại liền tối thiểu có tám chín phần đều là thật.

Nhưng mà Bộ Trọng Hoa vẫn cứ lơ đễnh, cười một cái rồi gật đầu, tựa hồ còn rất nhẹ nhõm vui sướng, quay người đi về phía ca nô lúc chìm lúc nổi trên bãi biển.

Sau lưng cửa xe Jeep cùm cụp bị đẩy ra, Tần Xuyên nhảy xuống xe, cảm giác vô cùng bất đắc dĩ: “Tôi cứ tưởng là trước khi ngài đến đây đã quyết định bất luận họ Bộ này xảo ngữ thế nào đều tuyệt đối không tin tưởng hắn, càng không hợp tác với hắn chứ, ông chủ?”

Cá Mập hỏi: “Cậu nói xem Hoạ Sư nhìn trúng hắn điểm gì?”

Tần Xuyên nghĩ nghĩ, tiếc nuối nói: “Tôi đây nào biết được. Tôi trước sau đều là gã độc thân làm bạn với phụ nữ, Hoạ Sư ác như thế hẳn sẽ không định tìm tôi kề đầu kề gối nói chuyện đâu.”

Cá Mập lắc đầu mỉm cười một cái.

“Êyyy” Tần Xuyên đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Lại nói làm sao anh biết chiếc nhẫn kia thật sự là do Hoạ Sư khắc?”

“Tôi đương nhiên biết”, Cá Mập lạnh lùng nói.

“—— Cậu đang khắc gì vậy?”

Xe việt dã ầm ầm rung lắc trên đường núi, hai bên rừng mưa rậm rạp xoa phá cửa xe, lui về phía sau. Ở chỗ ngồi rộng rãi phía sau Cá Mập thò người ra hướng về phía trước, chỉ thấy hàng trai trẻ tuổi ngồi cạnh tài xế tai trái cậu gắn tai nghe Bluetooth, trên lưng mang theo một cây súng m9, dưới kính râm lộ ra nửa gương mặt tuấn tú trắng mềm, trong tay cầm một con dao cùng một quả táo, nhưng lại không ăn, trong chiếc xe xóc nảy đang điêu khắc gì đó, tập trung nhìn vào thì thấy giống như đúc mặt người.

“Đây không phải là chính cậu sao?”

Chàng trai trẻ cười lên: “Nhàm chán nâng cao tinh thần thôi”.

Hành trình dài và gập ghềnh luôn phải đề cao cảnh giác, dễ khiến người ta mệt mỏi rã rời. Cá Mập nhất thời phấn chấn lên, thuận miệng hỏi: “Đao công không tệ, cũng khắc một cái cho tôi với?”

Ai ngờ lời này vừa nói ra bầu không khí trong xe nhất thời liền thay đổi, bảo tiêu bên cạnh trùm buôn thuốc phiện muốn nói lại thôi: “Phillip tiên sinh, chuyện này……”

Chuyện này không những không tốt, để cho người ngoài ở khoảng cách gần như vậy quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của trùm buôn thuốc phiện bị truy nã toàn cầu, lại ghi ở trong lòng rồi điêu khắc xuống, quả thực là việc phạm vào kỵ húy—— Đừng nói bảo an sẽ ngăn cản, chính chàng trai trẻ tuổi trước mắt này làm việc luôn cẩn thận, ngay cả giọt nước cũng không lọt ra ngoài cũng chắc chắn sẽ không đáp ứng.

Chàng trai trẻ quay đầu dò xét Cá Mập, ở khoảng cách gần như vậy, Cá Mập có thể trông thấy cặp mắt trắng đen rõ ràng của cậu dường như mang theo một tia trêu tức. Một lát sau ý cười dưới đáy mắt cậu càng thêm sâu, đem quả táo lật qua mặt còn lại hoàn hảo không chút tổn hại, ba đao hai đao rất nhanh liền khắc xong cái gì đó, giương lên nửa bên quả táo: “Giống không?”

Tổ bảo tiêu ngây người.

Chỉ thấy bên trên nửa quả táo khắc ra một đầu cá mập rất sống động, những chiếc răng to được chạm khắc ở hàm trên và dưới cực kỳ sắc nét rõ ràng, toát ra mùi thơm ngọt ngào của trái cây -—— Là một đầu cá mập trắng khổng lồ như trong phim hoạt hình!

“Thật xin lỗi Phillip tiên sinh, tôi không có ý mạo phạm ngài……”

Cá Mập cười haha, không để ý gì cả tiếp nhận nửa bên quả táo xoạt xoạt cắn: “Giống lắm, đây quả thực là con cá mập hung ác nhất tôi từng gặp!”

Chàng trai trẻ tuổi cũng cười gật gật đầu, đem mặt quả táo khắc hình chính cậu tùy tiện cắt ra mấy miếng, rút trang giấy bọc lại, kính chiếu hậu chiếu ra mi mắt nồng đậm của cậu từ đầu đến cuối đều mang theo ba phần ý cười.

……

“Lúc bọn họ nói với tôi khi Bộ Trọng Hoa rời khỏi Tân Hải, Họa Sư đã đuổi theo phía sau trên trăm cây số, lúc ấy tôi còn không tin lắm. Tôi cứ nghĩ người đời này mà Họa Sư sẽ truy phía sau chỉ có mỗi tôi thôi. Cho nên lúc họ Bộ kia liên tục mời tôi gặp mặt một lần, tôi vẫn là đáp ứng, nghĩ thầm chỉ cần phát hiện trong miệng tên này có nửa chữ nói láo, liền dứt khoát giết hắn ném xuống biển cho cá ăn……”

“Tôi không nghĩ tới cái này vậy mà là thật”, Cá Mập nặng nề nói, “Đối thủ dũng cảm, xảo quyệt và sắt đá của tôi sống ở trên cao, vậy mà cũng có ngày tinh thần chán nản đuổi theo sau lưng của một người bình thường”.

Tần Xuyên một mặt trong lòng cảm thông: “Không sai, tình yêu quả là thứ đồ chơi khiến người ta mù mắt, tôi hoàn toàn hiểu rõ tâm tình của anh. Cho nên ông chủ hiện tại anh định làm thế nào, chơi chết tiểu tử này hả?”

“Chơi chết hắn?” Cá Mập hình như cảm thấy hoang đường lặp lại một lần: “Không, tôi sao có thể giết chết người bạn mới của mình được chứ?”

Tần Xuyên nhướn mày làm ra biểu cảm lễ phép mà nghi hoặc.

Cá Mập lấy ra điếu xì gà chậm rãi nhóm lửa, nheo mắt lại nhìn qua ca nô dần dần biến mất trên mặt biển, thật lâu mới đem xì gà ghé vào bên miệng hít một hơi khí, cười lạnh nói: “Cậu cảm thấy, nếu như người bạn mới này của chúng ta kinh doanh ma túy khởi sắc, lấy mị lực của hắn mà nói, có đủ để đem Họa Sư câu đến bên cạnh tôi không?”

“!”

Bên trong ống thoát nước truyền đến động tĩnh ngột ngạt, Giang Đình nửa quỳ trên mặt đất, một bên gương mặt kề sát đất xem xét, cất giọng nói: “Không có! Em xuống đây đi!”

Trên cửa sổ sắt cao ngoài nhà kho, Ngô Vu thuận ống thoát nước trượt xuống mặt đất, giẫm lên cây cỏ khô héo vây quanh trước cửa, lấy đèn pin rọi một đoạn đường đầy tro bụi, đi vào nhà kho quen thuộc, Giang Đình đang từ bên cạnh ống thoát nước đứng người lên, vỗ vỗ tro bụi trên găng tay.

“Xác thực đã gỉ chết”. Hắn nói, “Không có khả năng kẻ sát nhân sử dụng ống thoát nước để vận chuyển vũ khí hoặc vật dụng vào mật thất, nhưng để thận trọng hơn, có thể để điều tra viên tháo ống nước kiểm tra độ phân hủy.”

Ngô Vu ngắn gọn nói: “Đi thôi anh.”

“Là đội trưởng Ngô!” Sau lưng mấy hiện khám viên lập tức ứng thanh, chạy vội ra cầm công cụ.

Nhà kho từng nhốt bọn họ suốt ba ngày đêm vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu, trước cửa ra vào là một khu đất nhỏ khoảng 30m2, phía trên bức tường đối diện với cửa chính có một cửa sổ bằng song sắt được đóng đinh bằng các thanh gỗ, bên cạnh cửa sổ có một ống thoát nước rỉ đỏ, cho đến giờ, vẫn còn đó một hình vẽ nhỏ được vẽ bằng phấn, với một hình tam giác màu đỏ ở ngay bên cạnh, là dấu vết của xác chết Đào Trạch ba tuổi.

Hai bên ô vẽ thoáng có những hàng khung sắt gỉ sét, và một hình vẽ phấn khác to hơn nằm sâu trong góc tối, giữ nguyên tư thế kiên cố sau khi chết, nhưng máu đã khô. Đó là của Bành Uyển.

Gió không biết từ nơi nào cuốn vào trong phòng, giống như hơi thở từ âm phủ phun sau gáy Ngô Vu, giống như tiếng thút thít không cam lòng của người phụ nữ chất đầy oán hận.

“Tống Bình nói không sai, xác thực từng viên gạch, từng tấc đất đều được bê tông bịt kín, không có cơ quan hay đường hầm, không có chỗ ra vào nào khác ngoại trừ cánh cửa sắt duy nhất trong nhà kho, nhưng ổ khóa sắt bên ngoài và chốt cửa gỗ nguyên khối đã bị kẻ gian bẻ khóa đều không có điểm gì đáng ngờ.” Giang Đình đã cởi áo khoác ra, áo lông cừu màu xám áo vắt trên cánh tay, ngoắc ngoắc tay với Ngô Vu: “Cho anh uống chút”.

Ngô Vu uống một nửa bình nước suối rồi trực tiếp đưa cho hắn, Giang Đình ừng ực ừng ực uống cạn sạch một nửa còn lại, mới dùng tay quệt miệng: “Em ở ngoài có phát hiện gì không?”

Ngô Vu lắc đầu, cậu chỉ mặc áo trong, nhưng mồ hôi đã ẩm ướt dán trên lưng, hiện ra đường cong gầy gò: “Không có, vách tường rất thật tâm, tứ phía phong kín.”

“Góc tường xi măng có chỗ lòi lõm nào không nhất trí không?”

Ý của Giang Đình là muốn hỏi bọn bắt cóc có khả năng hay không thừa dịp bọn họ hôn mê phá hủy nửa mặt tường tiến vào, sau khi giết chết Bành Uyển, lại lui ra ngoài dùng gạch xi măng phong kín tường lại, dạng này mặc dù nhìn qua cũng là mật thất kín kẽ, nhưng kỳ thật màu sắc của mặt gạch mới xây cùng mặt gạch xi măng cũ sẽ tồn tại sự khác biệt rất nhỏ, đủ để trở thành chứng cứ lật ngược bản án.

Nhưng Ngô Vu nói: “Không có. Em xem rồi”.

Giang Đình gật đầu, tiến lên cởi găng tay thăm dò, vỗ vỗ tóc Ngô Vu: “Em gần đây nhìn không tốt lắm. Không sao chứ?”

“……” Ngô Vu thấp giọng nói: “Em không sao.”

Lời tuy nói thế, nhưng cậu gần đây đã gầy gò đến kịch liệt, ăn cũng vô cùng ít ỏi, thời điểm an tĩnh lại rất nhiều. Có một lần phó giáo sư Giang tự mình xuống bếp chặt cá đao tươi và tôm làm một bát mì hoành thánh nhỏ mang đến bệnh viện, cậu lại chỉ ăn mấy miếng liền ăn không vô nữa, tựa hồ ngay cả đầu lưỡi cũng không thể nuốt xuống hương vị, trong miệng nhạt như nước ốc, chỉ vì ăn mới có thể sống sót cho nên mới bất đắc dĩ gánh vác.

Thực sắc tính dã*. Một người ngay cả ăn và sắc đều tẻ nhạt vô vị, vậy những chuyện cơ bản trong cuộc đời này liền trở thành một mục tiêu thuần túy để duy trì sự sống, ngoại trừ mục tiêu ấy ra thì không còn bất kỳ niềm vui thú nào, yên tĩnh lãnh đạm như hoang nguyên vô biên.

( *Thực sắc tính dã: Một câu nói của Mạnh Tử, dùng để nói chuyện ham muốn ăn uống (thực) và tình dục (sắc) là bản năng của con người)

“Rất nhiều vết tích ở hiện trường đã bị gỡ ra, chúng ta về trên xe xem hồ sơ vụ án đi anh”. Ngô Vu xoa mặt để cho chính mình tỉnh táo một chút, nói: “Có lẽ sẽ có vài chi tiết chụp ở lần hiện khám đầu tiên mà tụi mình không chú ý tới.”

Giang Đình cũng không khuyên thêm gì nữa, gật đầu “Ừ” một tiếng.

“Kỳ thật liên quan tới cái chết Bành Uyển có hai chi tiết anh nghĩ không ra”, trên đường trở về Giang Đình mở một bên cửa sổ xe, trong tiếng gió vừa lái xe vừa cất cao giọng nói, “Nhưng lại không đủ để đưa cho tổ chuyên án xem như điểm đáng ngờ trong hồ sơ vụ án.”

Ngô Vu ngồi ghế phụ lái, trên đầu gối đặt một túi tài liệu trĩu nặng bằng da trâu, đang lật xem từng tờ ảnh chụp: “Chi tiết nào ạ?”

Giang Đình nói: “Thứ nhất, Bành Uyển một mực ôm con trai co quắp dưới ống thoát nước trên mặt đất, nhưng lại chết trong chỗ hẻo lánh của nhà kho, bên cạnh khung sắt lại không có vết tích bị va chạm hay đẩy ngã, nói cách khác là do chính cô ta tự mình đi đến chỗ đó, vì cái gì đây?”

“Em cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng xung quanh nơi đó cũng không có đồ ăn nước uống, công cụ, cơ quan, hay bất cứ chứng cứ dị thường nào, trước mắt ý kiến của tổ chuyên án chính là có lẽ cô ta muốn cử động một chút”. Ngô Vu lắc đầu mỉm cười một cái, “Không tiện đánh giá lời giải thích gượng ép này cho lắm”, hỏi: “Vậy cái thứ hai thì sao ạ?”

“Chi tiết thứ hai chính là vì sao hung thủ lại muốn dùng dao. Tại hiện trường trên đất có hòn đá, nếu như anh là hung thủ, anh muốn giá họa, vậy biện pháp tốt nhất hiển nhiên là quơ lấy hòn đá đó gõ vào đầu cô ta, sau đó bất luận là ném hòn đá nhuốm máu bên cạnh thi thể hay là mang đi, đều đặc biệt thuận tiện mà lại không có điểm đáng ngờ, dùng dao ngược lại sẽ tạo thành rất nhiều nghi vấn cho tình tiết vụ án —— Con dao này ở đâu ra? Vì sao trên chuôi dao không có vân tay của Bộ Trọng Hoa hoặc là em? Đương nhiên cảnh sát cũng có thể miễn cưỡng phỏng đoán là do lúc các em ám sát Bành Uyển đã dùng quần áo bọc lại tay, nhưng trên quần áo không có vết máu thì lại giải thích như thế nào đây? Càng quan trọng hơn, một gian mật thất bốn người, có cần phải dùng quần áo bao trùm tay nhất cử nhất động không?”

Ngô Vu gật đầu không nói.

“Vì vậy, kẻ sát nhân đã giết chết Bành Uyển trong góc của mật thất và sử dụng một con dao găm làm hung khí giết người, cả hai đều là một phần không thể thiếu trong quá trình hành hung.” Giang Đình lại bỗng nhiên nói: “Nhưng anh không thể hiểu tại sao hai điểm này lại quan trọng đối với kẻ sát nhân như vậy.”

“Em cũng nghĩ không thông”. Ngô Vu ngã về sau tựa lưng vào ghế ngồi, cau mày nói: “Hòn đá, các loại vũ khí cùn như gậy gỗ thường đòi hỏi nhiều quyết tâm và sức mạnh hơn là sử dụng vũ khí lạnh để giết người, đôi khi còn kích thích đam mê giết người hơn. Chẳng lẽ sức mạnh thể chất và quyết tâm phạm tội của kẻ sát nhân không đủ? Em lại cảm thấy không giống lắm.”

G65 chạy qua đường, Giang Đình đột nhiên liếc nhìn kính chiếu hậu, mi tâm hơi nhảy một cái, đánh đèn xi nhan tắt máy dừng xe ở ven đường, nói: “Anh đi mua một thứ”.

“Mua gì ạ?”

Giang Đình không trả lời, chỉ khoát tay chặn lại, xuống xe vội vàng rời đi.

Ngô Vu liếc nhìn kính chiếu hậu, chỉ thấy hắn bọc lại áo khoác băng qua đường, trực tiếp đi thẳng đến công viên ở phía đối diện, mặc dù không rõ ràng cho lắm nhưng cậu cũng không nhìn theo đến cùng, cũng không xuống xe, tiếp tục lật xem ảnh chụp hiện trường, đột nhiên, cậu nhìn thấy thứ gì đó ở một góc của đống ảnh, mượn ánh sáng ngoài cửa kính xe nhìn kỹ một lúc, chỉ thấy một bóng đen nhỏ ở nơi giao nhau giữa bức tường bên cạnh cửa sắt và mặt đất.

Là một con chuột chết.

Ngô Vu ban đầu không để ý tới, lại lật thêm hai tấm ảnh chụp, đột nhiên động tác dừng lại.

Chuột.

—— Chuột làm sao lại chết ở chỗ đó?

Ngoài xe đường cái huyên tạp xuyên thấu qua cửa sổ mơ hồ truyền đến, Ngô Vu lại không cảm nhận được chút nào, chăm chú nhìn tấm hình trong tay, con ngươi dần mở lớn, phảng phất như có một bàn tay vô hình chiếm cứ toàn bộ ý thức của cậu, đem hình ảnh trước mắt túm trở về gian mật thất lúc ấy ——

“Anh làm gì? Anh đừng tới đây! Đừng đụng vào con tôi!”

“Tôi bắt chuột, cho Ngô Vu uống chút máu, cô cũng để con mình uống một chút đi, bằng không nó không chống đỡ được lâu hơn đâu……”

“Đừng đụng vào nó! Đừng tới đây! Đi ra!”

“Cô làm gì? Chuột sẽ không hại chết nó, nhưng mất nước thì có thể!”

“Anh lấy đi! Đi ra! Đi ra!!”——

Đứa bé trong bóng tối bừng tỉnh, bộc phát ra tiếng khóc nhọn vang. Bộ Trọng Hoa bị người phụ nữ đẩy lảo đảo mấy bước, đột nhiên dường như ý thức được có chỗ không đúng, ánh mắt tập trung nhìn vào đứa bé trong ngực Bành Uyển, liền tiến lên vươn tay ra: “Chờ đã, nó sao lại……”

“Không!! Anh đi ra! Đừng đụng vào nó!!”

Bành Uyển phát điên một tay che chở đứa bé, một tay liều mạng vung vẩy cào cấu, kêu thảm, giận dữ mắng mỏ nương theo tiếng khóc của đứa bé vang vọng cả tòa nhà kho. Ngô Vu khó chịu co quắp trên mặt đất đầy tro bụi, lục phủ ngũ tạng như bị liệt diễm thiêu đốt, đại não hỗn độn không thể nào biết được đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể bằng bản năng phát ra thanh âm suy yếu: “…… Bộ…… Bộ Trọng Hoa……”

Quanh mình yên tĩnh lại, không biết qua bao lâu, tiếng bước chân quen thuộc lần nữa vang lên, Bộ Trọng Hoa ôm cậu, gượng sức hôn lên gương mặt lạnh buốt của cậu, khàn khàn lẩm bẩm nói: “Không sao, không sao, rất nhanh liền sẽ không có việc gì……”

Tiếng thở dốc của Bành Uyển cùng tiếng khóc thút thít của đứa bé thỉnh thoảng vang lên ở cách đó không xa, Ngô Vu ngơ ngơ ngác ngác dựa vào trong ngực Bộ Trọng Hoa, một tay khoác lên khuỷu tay anh, mơ hồ cảm giác được một tia chất lỏng sềnh sệch.

Đó là máu.

Là lúc Bành Uyển che chở đứa bé điên cuồng giãy dụa phản kháng, một móng tay đã hung hăng cào ra máu trên cánh tay của Bộ Trọng Hoa.

……

Cửa xe G65 mở ra, trong tay Giang Đình cầm một ly kem ngọt tiến vào xe, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Anh nghe Nghiêm Tà nói em thích ăn kem ly, mua cho em đó, ăn đi.”

Ngô Vu không có tâm tư nghĩ hắn vì sao trong mùa đông lại chạy đi mua kem, nhưng trong xe vô cùng ấm áp, cậu vô thức nhận lấy ly kem mút sạch, nói: “Em biết vì cái gì trong móng tay của Bành Uyển nghiệm ra DNA của Bộ Trọng Hoa rồi, bọn họ trong mật thất xác thực đã phát sinh tranh chấp, nhưng em không nghĩ ra đứa bé kia vì cái gì…… Anh thế nào?”

Chỉ thấy động tác của Giang Đình bỗng nhiên dừng giữa không trung, cứ như vậy yên lặng nhìn xem cậu.

…… Ngô Vu hỏi: “Phát sinh chuyện gì rồi ạ?”

Giang Đình đem mặt chôn trong lòng bàn tay, hai giây sau mới dùng sức xoa mặt ngẩng đầu lên, thần sắc phức tạp lại có chút kiềm chế, rốt cục quay đầu thấp giọng hỏi: “Anh đặc biệt mua ly kem gừng này cho em, em thấy hương vị thế nào?”

Ngô Vu lập tức hoàn toàn hiểu rõ ý của hắn.

Trong xe lâm vào nặng nề lặng im, qua không biết bao lâu, Ngô Vu rốt cục nhẹ nói: “Không phải em cố ý giấu anh, nói ra cũng không làm nên chuyện gì, lại sợ chọc cho anh lo lắng……”

“Phát hiện khi nào?” Giang Đình cắt ngang cậu.

“Sau khi Bộ Trọng Hoa đi hai ngày, lần mà anh nói đồ ăn ở bệnh viện cấp cho bệnh nhân quá mặn. Ban đầu em cứ tưởng là do truyền dịch quá lâu nên chưa quen ăn, về sau hỏi bác sĩ, lại lên mạng xem một ít tài liệu, mới chậm rãi xác định hẳn là do xuất hiện nên lưu lại di chứng……”

Ngô Vu dùng đốt ngón tay xoa xoa mi tâm, không thấy rõ ánh mắt của cậu, thật lâu sau cậu mới thở ra một hơi không thể nghe thấy.

“Em không còn vị giác nữa rồi.”

===

Thiệt ra việc Ngô Vu mất đi vị giác là một việc rất buồn, vì cậu vốn là một người rất thích ăn đồ ngọt. Từ nhỏ đến lớn cậu đều sống rất cực khổ, không mấy khi được ăn những món ngon. Lúc nhỏ còn từng bị bắt uống máu nấu từ thịt người thân của mình, vì thế sau này cậu không thể ăn thịt súc vật, giờ đây ngay cả những món cậu ưa thích cũng đã không thể nếm được hương vị nữa rồi.

Bộ Trọng Hoa đi để lại một Ngô Vu toàn thân chồng chất vết thương, ngay cả trái tim cũng chẳng còn lành lặn.

Ôi em bé của tôi, đau lòng chớt mất 😭