Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 33




Két!

Ngô Vu động tác gọn gàng, một tay đem cái cằm của trị an chủ nhiệm giữ chặt, cơn đau dữ dội khiến người này lăn lộn khắp sàn nhà, gần như thoát ra khỏi sự kiềm chế của Bộ Trọng Hoa.

#¥%*¥&…… Hắn nước bọt chảy đầy đất, nửa ngày sau mới miễn cưỡng góp thành âm tiết, bị thanh âm nghiêm nghị của BộTrọng Hoa cất ngang: “Có bao nhiêu người trong làng của ông tin vào tôn giáo này?”

“Sao, sao, sao rơi quét……”

Ngô Vu: “Hắn nói không có nhiều.”

Tay Bộ Trọng Hoa dùng lực: “Nói rõ một chút!”

Trị an chủ nhiệm bị ghìm đến hai mắt trắng dã: “Muội, muội nhiều ít, tăng! Tăng muội nhiều ít!”

Ngô Vu: “Hắn nói khá nhiều.”

Bộ Trọng Hoa nói: “Cái này không cần phiên dịch tôi biết.” Ngay sau đó anh nghiêm nghị hỏi: Vợ chồng Cốc Vĩ – Hùng Kim Chi có phải là người đứng đầu của tổ chức không?”

“Bốn bốn bốn…… Bốn, bọn họ ở tứ phương tìm kiếm người dân đầu, ngay cả tổ chức chúng tôi cũng có 4 người đứng đầu……”

“’Ba lão sư’ Là ai?!”

“Không tư đạo, tăng giọt không tư đạo, ta tử bốn cái nhỏ cai……”

“Thần giáo toàn năng có mấy ‘Nơi chăn nuôi’, dưới ‘nơi chăn nuôi’ là tỉnh khu, sau đó là cư xá, giáo hội, tổ, sắp xếp, điểm, mỗi một chỗ như vậy cỡ 20 người, mấy cái tổ cùng một chỗ là giáo hội”. Bộ Trọng Hoa đối Ngô Vu nói khẽ: “Loại tà giáo này lây lan như dịch bệnh, một nhà đi vào thì nửa cái làng sa ngã, chỗ này của bọn họ đoán chừng không sai biệt lắm.”

Ngô Vu hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Lên xe về trước, lái ra ngoài lại nói, ban đêm trong làng không an toàn”.

Ngô Vu gật gật đầu, Bộ Trọng Hoa ghìm cổ trị an chủ nhiệm từ dưới đất kéo dậy, thấp giọng nói: “Tôi sẽ đưa ông rời khỏi đây ngay bây giờ, nếu ông dám to tiếng, tôi sẽ giết ông ngay tại chỗ. Tôi là công an cấp cao, giết chết ông cũng không cần phụ trách, không tin ông cứ thử một chút!”

Trị an chủ nhiệm nghiêng mắt nhìn thấy con dao sáng bóng trong tay anh, nhất thời sợ tè ra quần, cuống quít hung hăng gật đầu.

Bộ Trọng Hoa đem hắn đẩy: “Đi!”

Trị an chủ nhiệm run run rẩy rẩy đi mở cửa, đúng lúc này Bộ Trọng Hoa cánh tay xiết chặt, bị Ngô Vu bỗng nhiên đè xuống: 

“Chờ đã”.

Màn đêm buông xuống, trăng sao chưa lên, vùng nông thôn đêm tối không có ánh đèn nê ông, đây là chân chính đưa tay không thấy được năm ngón. Trong bóng tối chỉ có kia một chùm đèn pin nghiêng nghiêng đánh vào góc phòng, tại chùm quang ảnh yếu ớt đó, chỉ thấy Ngô Vu nhìn chằm chằm Bộ Trọng Hoa, con mắt tối tăm đến đáng sợ.

Bộ Trọng Hoa mi tâm nhảy một cái: “Làm sao?”

“…… Anh không có nghe được?”

“Nghe được cái gì?”

Môi Ngô Vu có chút phát run, chợt chuyển hướng bốn phía, ánh mắt trong nháy mắt từng cái đảo qua góc tường, toilet, chỗ rẽ cầu thang, lưới bảo vệ nhôm hợp kim cửa sổ, rốt cục phun ra hai chữ: 

“Xăng.”

“Xăng?”

Bộ Trọng Hoa hít hai hơi, ban đêm không khí hỗn hợp cỏ cây bùn đất, rõ ràng không có chút nào dị trạng. Anh còn chưa kịp cẩn thận phân biệt, lúc này trị an chủ nhiệm từ trước cổng chính quay đầu lại, lắp bắp nói: 

“Chính —— Chính phủ, cửa này mở—— Mở không ra……”

Cửa này không có khoá phòng trộm, bên ngoài treo sợi dây xích và ổ khoá nguyên thủy nhất cũng an toàn nhất, nhưng vừa rồi rõ ràng đã bị cạy mở. Bộ Trọng Hoa đẩy ra trị an chủ nhiệm, đưa tay giữ cửa kéo một phát, quả nhiên không nhúc nhích tí nào; Anh ý thức được không đúng, lúc này một cước đá vào trên cửa, cửa gỗ nặng nề bị va chạm, truyền đến tiếng kéo kim loại căng soạt—— Là bị người bên ngoài dùng xích sắt buộc lại!

Làm sao có thể?

Đích —— Đích —— Đích ——

Đúng lúc này ngoài cửa sổ đột nhiên nổ lên tiếng còi sắc nhọn, bên ngoài có người!

“Còn có bao nhiêu người biết chúng tôi tới?!”

Trị an chủ nhiệm thật sợ tè ra quần: “Không ai! Không ai! Tôi cũng không kịp nói ra!”

Không ai biết bọn họ chạy tới, vậy người khóa trái cửa ở bên ngoài là ai, đang muốn làm cái gì?!”

Đích —— Đích —— Đích ——!

Cái còi giống như cái búa trong đêm đòi mạng, một thanh âm vang lên qua một tiếng, một tiếng gấp qua một tiếng, từng tiếng đập lên dây thần kinh sợ hãi nhất. Nơi xa trong thôn trang ánh đèn liên tiếp sáng lên, người gọi chó sủa vang lên liên miên, ngay tại lúc hỗn loạn bên trong, Bộ Trọng Hoa rốt cục nghe thấy được kia nhất động tĩnh, mà không muốn nghe thấy nhất——

Soạt!

Soạt!

Mùi xăng nồng đậm từ cửa sổ, mỗi tấc khe gạch bên trong bay vào chóp mũi, ngay sau đó còi huýt dừng lại, hai giây sau, một ánh lửa bùng lên từ ngoài cửa sổ rạch xé màn đêm, chiếu vào ánh mắt khó có thể tin của Bộ Trọng Hoa——

Oanh!

Lửa nóng hừng hực từ tứ phía vách tường phóng lên tận trời!

Máu thịt lẫn lộn trong đêm khuya của đứa bé chín tuổi năm đó từ trong hư không đập thẳng vào thẳng mặt, tiếng súng, chửi rủa, máu tươi, kêu khóc, kết hợp thành ngàn vạn loại âm phù điên cuồng xé rách màng nhĩ, lại giống như có vô số bàn tay đẫm máu từ trong đất vươn ra, bắt lại chân của anh, cuốn lấy chân của anh, đem một thân thể máu me như anh kéo xuống lòng đất.

Bộ Trọng Hoa gấp gáp thở dốc, miễn cưỡng đi hai bước, nhẹ buông tay —— Đinh đương!

Con dao rớt xuống đất, nhưng anh lại phảng phất như không phát hiện ra.

Trong một nháy mắt anh như bị thu nhỏ lại, bị lồng giam vô hình nhốt trở về tủ quần áo, xuyên thấu qua cửa tủ khe hở trông thấy thảm kịch tái diễn chỉ cách vài mét, nghe thấy đứa bé đang kêu gào thảm thiết: “Ba! Mẹ!”

Họng súng kia đã đứng vững trước đầu mẹ anh.

“Van cầu hai người nói ra đi—— Nói ra đi——“

Một ngón tay đè lại cò súng.

“Van cầu hai ngươi nói ra đi——!”

Năm đó bởi vì không có kêu khóc, gào thét không được chỉ có thể hóa thành vô số móng vuốt thép tại trong lồng ngực đẫm máu cào, nhưng anh lại không cách nào phát ra bất kỳ thanh âm gì, trơ mắt trông thấy tay kia bóp cò ——

Phanh!

Phanh!

Chiếc ghế tại trên ván cửa đâm đến chia năm xẻ bảy, cửa sau tấm lại chỉ lung lay mấy lần. Ngô Vu lại quơ lấy một cái ghế khác hung hăng đập nát lên cửa, rầm rầm vài tiếng giòn vang, mảnh gỗ lớn vỡ vụn trên bức tường tro, như trời mưa đổ đầy đất.

“A a a a!” Trị an chủ nhiệm trong căn phòng toàn khói đen ôm đầu la hét, phản xạ có điều kiện muốn tới ôm chân Ngô Vu, bị cậu một tay đẩy lên bức tường bắt đầu thiêu đốt bên cạnh, vừa rồi cánh cửa bị nện hiện ra vết rạn. Ầm! Ầm! Cánh cửa dưới áp lực dưới không ngừng sụp đổ, rốt cục soạt một tiếng, bị đạp văng vào một cái hố!

Ngô Vu từ trong nhà bước nửa bước ra ngoài, lại mang theo một mảnh gỗ vụn, quay người xông vào toilet, tùy tiện túm cái khăn lông giội nước lên, cánh tay trái gầy gò có lực lưu loát khẽ quấn, trở lại cạnh cửa vươn tay ra tìm kiếm, ý định đem từng vòng từng vòng xách sắt quấn ở then cài gỡ ra.

Nhưng lúc này đã không còn kịp, xăng chất dẫn cháy tưới lên ngọn lửa rất nhanh lan tràn toàn bộ tường ngoài, mặc dù còn chưa đốt tới cổng lớn, nhưng nhiệt độ kim loại xích sắt đã rất nóng, Ngô Vu chỉ tới kịp gỡ vòng thứ nhất xích sắt, ngón tay liền bị bỏng một mảng!

“……!”

Ngô Vu rút tay về, cấp tốc gỡ khăn mặt ra, xem xét lòng bàn tay, im lặng mắng câu thô tục.

Lúc này lửa đã hoàn toàn bốc cháy, trong phòng nhiệt độ kịch liệt lên cao, nướng đến da người nhói nhói, khói đen cuồn cuộn tràn ngập lầu một, cơ hồ không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Ngô Vu hướng chung quanh băn khoăn một vòng, ánh mắt sắc bén như thiểm điện khóa chặt vài chỗ, quăng tên trị an chủ nhiệm hướng trên bậc thang đẩy, quát: “Chạy!”

Trị an chủ nhiệm căn bản đứng dậy không nổi, bốn phía ánh lửa chiếu rọi, mặt của hắn bị doạ cho sợ hãi đến vặn vẹo: “Cứu mạng, cứu mạng, tôi chạy không được……”

“Lên lầu! Nhanh!”

“Tôi phải chết tôi phải chết, Khụ khụ khụ &*¥%……”

“Nhanh!!”

“Cứu mạng, cứu mạng  ——“

Rõ ràng bốn phía nhiệt độ cao thiếu dưỡng, BộTrọng Hoa lại phảng phất như bị đông lại, tai mắt mũi miệng ngâm nơi băng hải, chỉ có thể nghe thấy dưới chân trong địa ngục truyền đến từng tiếng gào khóc của đứa bé, giọng nói tê tâm liệt phế oán hận quen thuộc như thế —— Ta chạy không được.

Ta chạy không được.

Bởi vì ba mẹ của ta còn ở nơi này, ta chạy không được ——

Ngay sau đó một giây sau, trong mắt anh chiếu ra Ngô Vu đầy người chật vật, cầm lên cổ áo tên trị an chủ nhiệm tát một cái!

Ba!

Một cái tát kia xuyên vỡ không gian mà đến, trùng điệp hoà vào làm một với cái tát quất lên mặt đứa bé đầy mặt máu me trong ngọn lửa năm đó.

“Anh sẽ không chết!” Hơn hai mươi năm sau Ngô Vu gào thét cùng thiếu niên hơn hai mươi năm năm trước trong đêm khuya hoà làm một, thậm chí ngay cả âm cuối xé rách cũng không sai biệt: “Chạy, chạy mau!!”

“Chúng ta có phải là bị đuổi kịp rồi không? Chúng ta có phải là phải sẽ chết?”

“…… Không, phải sống sót……”

“Làm sao bây giờ, chúng ta phải chết ở đây rồi, chúng ta phải chết rồi! Làm sao bây giờ?!”

“Chạy mau, phải sống sót……”

“Mặc kệ phát sinh cái gì đều phải sống sót, sống sót mới quan trọng, sống sót mới có thể báo thù!”

Ngọn lửa liếm láp bên người, Bộ Trọng Hoa gương mặt lần nữa cảm giác được cơn đâm đau nhói nóng hổi —— Kia là bàn tay của thiếu niên máu me từ trong hư không dùng sức xóa đi nước mắt của anh, từ đây xuyên thấu cốt tủy, tại sâu trong linh hồn in xuống ấn ký vĩnh viễn cũng không phai mờ.

“…… Đi theo tôi”, Bộ Trọng Hoa bắt lấy tay Ngô Vu, “Đi theo tôi, đi…… Nhanh!”

Ngô Vu vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy Bộ Trọng Hoa giống như là mới từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, dắt lấy cậu lảo đảo chạy lên lầu hai. Vách tường đã cháy, trí mạng trong khói dày đặc căn bản không phân rõ Đông Nam Tây Bắc, Bộ Trọng Hoa nhớ lại khi nãy mình dạo một vòng ở lầu hai, dùng bả vai phá tan cửa chính phòng ngủ, cửa sổ thủy tinh bên ngoài đem mặt anh phản chiếu đến vặn vẹo.

Cửa sổ thủy tinh!

Chỉ có phòng vệ sinh thông với phòng ngủ chính, có cửa sổ mà không có lưới chống trộm!

Hi vọng sống sót gần ngay trước mắt, trị an chủ nhiệm đầu gối mềm nhũn, suýt nữa thoát lực quỳ xuống, bị BộTrọng Hoa một tay cầm lên liền hướng phòng ngủ chính bên trong đẩy. Nhưng ngay ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên ầm ầm vài tiếng tiếng vang, phòng ngủ chính góc bắc xà nhà bằng gỗ cháy hừng hực đổ sụp, trong nháy mắt khói đen bạo khởi, dòng lửa bắn loạn tung tóe, dòng khí nóng rực đem bọn họ đẩy ra!

“A a a ——“

Trị an chủ nhiệm đụng vào sau lưng Ngô Vu, hai người cùng nhau nện ở trên bức rạn nứt, Ngô Vu không có lựa chọn nào khác làm đệm thịt, thoáng chốc đau đến nói không ra lời.

“Cậu không sao chứ?!” Bộ Trọng Hoa xông lên quát.

Ngô Vu mặt tái nhợt bị ánh lửa chiếu đỏ, lắc đầu đem tên trị an chủ nhiệm đẩy: “Nhanh!”

Đáng thương trị an chủ nhiệm sống hơn nửa đời người đều chưa thấy qua cục diện này, là thật ngay cả đứng cũng không đứng lên nổi, Bộ Trọng Hoa tựa như kéo túi thuận mặt đất kéo lấy hắn, bước nhanh xông vào phòng ngủ chính, một cước đạp miểng thủy tinh: “Nhảy!”

“Cứu mạng tôi không dám tôi không dám……”

Trị an chủ nhiệm hai tay loạn xạ, một giây sau thân thể bay lên không, bị Bộ Trọng Hoa sống sờ sờ từ cửa sổ vứt ra ngoài!

“A ——“ Bịch một tiếng, tên xui xẻo này ngã tại tiền viện đầy trời trong khói đen, kêu thảm đổi thành chật vật không chịu nổi ôi, đại khái là trật chân.

“Ngô Vu!” Bộ Trọng Hoa quay đầu quát.

Nhưng bên trong phòng ngủ chính lại không thấy bóng người nào.

“Ngô Vu!”

Bộ Trọng Hoa che miệng ho khan, giẫm lên ngọn lửa loạn đầy sàn nhà xông ra phòng, trong chốc lát thoáng nhìn về phía trước chân tường, trái tim như bị bàn tay vô hình bóp chặt lấy.

Ngô Vu khom lưng ngồi tại bên tường, một tay dùng khăn lông ướt che miệng, một tay vô lực buông lỏng bên cạnh. Bàn tay máu me đầm đìa của cậu giơ lên, máu từ móng tay bên trong chảy ra, tại giữa ngón tay thon dài lưu lại khắp nơi vết tích.

Rõ ràng không phải như thế, Bộ Trọng Hoa lại đột nhiên sinh ra một loại ảo giác hoang đường nào đó.

Dường như cậu chỉ là một hư ảnh đến từ Địa Ngục Hỏa, chưa hề chân chính tồn tại, lúc nào cũng có thể biến mất trong khoảng khắc.

“Cậu thế nào rồi? Bị thương rồi?!”

Bộ Trọng Hoa nửa quỳ ở bên người cậu, lại chỉ thấy Ngô Vu lắc đầu, cậu đem khăn lông ướt kín đáo đưa cho anh: “Tôi không sao, anh mau nhảy đi, đợi chút nữa có thể sẽ cháy bùng nơi này”.

“Cái gì? Cậu mau đứng dậy đi!”

“Tôi chỉ nghỉ ngơi một hồi, hai phút nữa tôi liền……”

“Đừng nói nhảm! Cùng tôi đi!” Bộ Trọng Hoa cơ hồ là gầm thét: “Nhanh!”

“……”

Ngô Vu sắc mặt tái nhợt, không nói một lời. Bộ Trọng Hoa cưỡng ép vịn mặt cậu, phát hiện ánh mắt cậu lại có chút tan rã, tựa hồ trong nháy mắt đã thoát được sinh tử, nhưng lại bị suy nghĩ nào đó đột nhiên xuất hiện đả động đến, trở nên do dự.

Cậu ấy vì cái gì do dự?

Vừa rồi ngắn ngủi hơn mười giây kia, khi cậu một mình tựa ở đám lửa chầm chậm ngồi xuống, cậu nhớ tới cái gì?

Một tia lạnh buốt không lý do bỗng nhiên từ xương sống dâng lên, Bộ Trọng Hoa sắc mặt kịch biến, đoạt lấy khăn lông ướt che miệng mũi cho cậu, quăng tay cậu cưỡng ép khoác lên ình trên vai mình, đổ ập xuống quát lớn: “Cùng tôi nhảy! Nhanh!”

“Đau…… Đau…”, Ngô Vu che giấu cúi đầu hấp khí: “Tôi vừa trẹo chân, nhẹ chút nhẹ chút……”

Phòng ngủ chính khung cửa đã bị đốt, Bộ Trọng Hoa bước nhanh đi đến bên cửa sổ, soạt đem một bên khung cửa sổ pha lê khác đạp nát, nắm lấy vai Ngô Vu quát: “Tôi hô ba hai một! Cùng tôi dùng sức nhảy! Hiểu chưa?!”

Ngô Vu nuốt ngụm nước bọt.

“Chết rồi không còn có cái gì nữa! Chúng ta phải sống sót, sống sót mới có thể bắt lấy những tên cặn bã kia! Sống sót mới có thể báo thù cho người bị hại!” Bộ Trọng Hoa ngón cái đem trán cậu kéo tới, ép buộc cậu nhìn chằm chằm vào mắt mình: “Hiểu chưa?!”

…… Ngô Vu thở hổn hển, rốt cục gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.

“Nhảy!”

Không khí từ ngoài tràn vào đám cháy, liệt diễm trong nháy mắt cháy bùng, oanh một tiếng xông lên bầu trời đêm. Ngay tại khoảng khắc loá mắt trong biển lửa, Bộ Trọng Hoa đem Ngô Vu ôm lại trong cánh tay mình, chạy lấy đà hai bước phát lực nhảy xuống bệ cửa sổ!

Bịch!

Hai người đồng thời rơi xuống đất, lăn lộn, lảo đảo xông ra khói bụi, lộn nhào hơn mười mét, gió mát chạm mặt tới, rốt cục một đầu mới ngã xuống đất.

Khụ khụ khụ!…… Khụ khụ khụ……

Bộ Trọng Hoa miệng đầy khói đen, thiếu điều muốn đem phổi từ trong cổ họng sặc ra đến, không biết ho bao lâu mới rốt cục miễn cưỡng ngừng lại, trước mắt biến thành màu đen ngồi trên mặt đất, thở ra một hơi.

Sau lưng xoạt xoạt nhẹ vang lên, một ngọn lửa dấy lên. Anh nhìn lại, chỉ thấy Ngô Vu ngửa mặt lên trời nằm thẳng trên đồng cỏ, miệng bên trong ngậm điếu thuốc, giơ lên cái bật lửa.

“……” Bộ Trọng Hoa hướng trong túi quần sờ một cái, “Cậu lấy lại hồi nào?”

Nơi xa ba tầng lầu xi măng đã hoàn toàn bị liệt hỏa bao phủ, trong ngọn lửa phác hoạ ra hình dáng Ngô Vu, từ trán, đến lông mày, đến chiếc mũi thẳng tắp, chiếc cằm nhỏ, nơi cổ sâu lõm, quang ảnh kia rõ ràng đến kinh tâm động phách. Bộ Trọng Hoa trông thấy khóe miệng của cậutựa hồ mệt mỏi nhếch lên, đốt lên khói, thật dài thở ra một làn khói: 

“Lúc đem con quỷ không may kia giao cho anh”.

Cậu dừng một chút, nói: “Tôi chỉ là nghĩ nên hút một điếu”.

Cậu tự giễu cười lên, Bộ Trọng Hoa nhìn chằm chằm cậu không biết nên nói cái gì, hồi lâu cũng chỉ có thể lắc đầu coi như thôi, hai người đều có chút mệt mỏi, không thể làm gì.

“Đời này, ngoại trừ trời sập xuống, nếu không tôi sẽ không đi lấy bật lửa của cậu nữa”. Bộ Trọng Hoa bất đắc dĩ nói: “Tay của cậu thế nào?”

Ngô Vu mở lòng bàn tay ra, ra hiệu không có việc gì, Bộ Trọng Hoa lại miễn cưỡng đứng người lên ngồi tới gần chút, lôi kéo cánh tay cậu nhìn kỹ nửa ngày, chỉ thấy lòng bàn tay máu thịt be bét đã bị hơ cho khô, nhưng mặt ngoài vết thương lại cũng không quá lớn, hẳn là nhờ khăn lông ướt quấn lấy hơn phân nửa bàn tay cậu.

“Trở về đi bệnh viện khử trùng, trời nóng đừng để viêm nhiễm.”

“Ừ, đi thôi”.

Đám cháy bên trong cực kỳ tiêu hao thể lực, bọn họ ngực phổi đủ khói bụi, ngay cả hô hấp cũng nóng bỏng kịch liệt đau nhức, nhất thời đều dậy không nổi. Bộ Trọng Hoa ngồi bên cạnh Ngô Vu, nhìn xem lông mi đen nhánh thon hình cánh quạt của cậu rủ xuống mi mắt, đột nhiên không lý do nói: “Cậubiết không, rất nhiều năm trước, cũng từng có một người như thế lôi kéo tôi chạy khỏi đám cháy.”

“Hả?”

“Cậu ấy nói với tôi chỉ có sống sót mới có thể báo thù, nếu như người đã chết, liền chẳng còn gì nữa. Về sau tôi một mực nhớ kỹ câu nói này, còn sống mới có thể nhớ kỹ rất nhiều chuyện, cảm thụ các loại vui vẻ cùng thống khổ, trải nghiệm một đời có bao nhiêu ý nghĩa”. BộTrọng Hoa dừng một chút, thấp giọng nói: “Chết liền chẳng còn gì nữa, là một việc rất đáng sợ.”

Ngô Vu động tác dừng lại, con ngươi thoáng chốc thít chặt, ngón tay đầy máu tươi trong bóng tối có chút phát run.

Cậu không nhúc nhích nằm trên mặt đất, có như vậy thời gian qua một lát, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng không thở ra, thật lâu sau trong ngàn vạn thanh âm thiêu đốt ở phía sau cất giọng nhẹ nhàng hỏi: “…… Vậy anh bây giờ đã báo thù được chưa?”

Bộ Trọng Hoa đứng người lên chà chà cỏ đầy ống quần, nói: “Tạm thời thì vẫn chưa”.

Anh không muốn nhiều lời, hướng Ngô Vu vươn tay ra, ra hiệu cậu kéo mình: “Chúng ta đi nhanh lên, cứu hỏa thôn dân sẽ mau tới đây. Tên phóng hỏa khẳng định còn tiềm phục tại chung quanh, chúng ta tranh thủ thời gian về xe chờ cứu viện tới.”

Ngô Vu toàn khẩu khí, giữ chặt tay của anh, lung la lung lay từ dưới đất đứng lên, đột nhiên cả người giật mình: “Chờ đã”.

“Làm sao?”

Ngô Vu không lên tiếng, cũng không động đậy, chốc lát đột nhiên quay đầu nhìn về phía nơi xa đêm tối đen như mực, ánh mắt rét lạnh cảnh giác, thần sắc cực khác bình thường: “…… Hình “như có động tĩnh.”

Động tĩnh?”

Đại hỏa thiêu đốt phòng ốc bạo liệt, gió đêm rung động réo vang, núi rừng lắc lư hoang dã……

“Đi”, Ngô Vu lùi lại một bước, đột nhiên quát: “Đi mau!”

Không cần cậu nhắc lại lần thứ hai, hai người đồng thời co chân chạy, nhưng còn chưa chạy được mấy bước lại đồng thời dừng lại!

Nơi xa giữa rừng núi cao cỡ nửa người cỏ hoang đung đưa trái phải, bọn chúng phát ra tiếng xào xạc từ xa đến gần, từ lộn xộn trở nên chỉnh tề có quy luật, cuối cùng từ trong màn đêm hiện ra hình dáng ——

Đây không phải là cỏ, là người.

Trên trăm tên thôn dân dàn trận hình quạt chậm rãi tiến lên, trong đám người là côn, gậy gỗ, dao phay san sát nhau, trên mặt mỗi người đều lạnh lẽo cùng cảnh giác, bốn phương tám hướng ánh mắt tràn ngập địch ý, một mực tập trung vào tâm vòng vây, Ngô Vu và Bộ Trọng Hoa.