Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 7




Chương 07

Edit: Sabi

Ngô Vu ngẩn ra.

Khóe miệng của chủ nhiệm Vương lập tức nhếch lên: "Ơ hay......Tên họ Bộ này......."

Bộ Trọng Hoa đóng mạnh cửa xe, bước nhanh về phía trước, thân thủ nhanh tới mức chủ nhiệm Vương không kịp cản, chớp mắt đã túm được cánh tay của Ngô Vu: "Cậu xem lời tôi nói là gió thoảng qua tai?"

Ngô Vu cúi đầu giải thích: "Chủ nhiệm Vương bảo tôi xách mấy cái túi vật chứng giúp đội giám định dấu vết, lát nữa tự tôi về......"

Bộ Trọng Hoa kéo Ngô Vu tới gần mình, lạnh lùng nói: "Tiền trợ cấp công việc hiện trường của cậu do đội hình sự trả hay đội kỹ thuật trả?"

"........." Chủ nhiệm Vương cả giận: "Này tên họ Bộ kia cậu xem thường ai đó! Cục trưởng Hứa hứa quý sau sẽ tăng lương phụ cấp cho mỗi người bọn anh, hai trăm đồng đó!"

Mấy nhân viên giám định dấu vết đứng bên cạnh gật đầu lia lịa, âm thầm cổ vũ cho lão đại của nhà mình, nhưng lão Vương cũng chỉ dám phát động công kích sau lưng Bộ Trọng Hoa, trước mặt rất dễ bị bại lộ bản chất ngoài mạnh trong yếu của mình, Bộ Trọng Hoa không để ý tới anh ta, nhìn Ngô Vu trào phúng: "Những lời tôi nói cậu nghe không lọt đúng không, hả?"

Anh đoán chắc Ngô Vu sẽ không thay đổi sắc mặt ngay trước mặt tất cả mọi người, quả nhiên hai người nhìn nhau giằng co mất mấy giây, cuối cùng Ngô Vu ngậm chặt răng nanh lại, yết hầu trượt lên trượt xuống: ".......Xin lỗi, đội trưởng Bộ."

Bộ Trọng Hoa không đợi cậu nói thêm một chữ nào nữa, khuỷu tay kẹp chặt lấy cổ cậu lôi lên xe Jeep. Ngô Vu loạng choạng suýt chút nữa bị an khiêng lên, nhét vào bên ghế kế bên ghế lái, sau đó cửa xe đóng sầm lại.

Chủ nhiệm Vương bắc tay lên miệng, phẫn nộ lên án: "Tên họ Bộ kia cậu thật quá đáng!"

Bộ Trọng Hoa hạ cửa kính xuống quát: "Tăng cho các anh hai trăm tiền phụ cấp là để mua dầu gội đầu chống rụng tóc Bá Vương!"

Chiếc xe Jeep chuyên dụng của cảnh sát nổ máy, lao xuống quốc lộ, khói sau đuôi xe hất mấy cọng tóc lưa thưa trên đầu chủ nhiệm Vương lên, rồi chậm rãi tiêu tán đi trong tiếng kháng nghị tức tối đến mức giậm chân của chủ nhiệm Vương.

Ra khỏi đường đèo rồi xuống cầu, đèn xanh sáng lên xe cảnh sát quay đầu hòa vào dòng xe đông đúc vào giờ cao điểm trên tuyến đường chính của thành phố.

Trừ tiếng động cơ ra, bầu không khí trong buồng lái nặng nề ngột ngạt, không một ai lên tiếng. Trên bảng đo tốc độ hiển thị 60km/h, Ngô Vu thắt dây an toàn, lưng dán chặt vào ghế.

Trông cậu có vẻ như vô cùng bình tĩnh, nhưng thực chất từ gáy đến bả vai đều đang căng cứng, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ngay cả eo của cậu cũng hơi cong về phía trước, đây là một tư thế bảo vệ bản thân theo bản năng của một người thường xuyên sống trong nguy hiểm.

Đi thẳng thêm hai cây số nữa là đến phân cục công an Nam Thành, đèn xi nhan của chiếc xe sáng lên không hề báo trước, rẽ sang trái. Ngô Vu thoáng liếc sang người bên cạnh, Bộ Trọng Hoa vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, trong gương chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt cứng rắn lạnh lẽo như đao khắc của anh, trên gương mặt tuấn tú nghe đâu đã từng làm bao nhiêu cô gái của toàn bộ phân cục chết mê chết mệt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, căn bản không đoán được trong lòng anh đang tính toán cái gì.

"......Đội trưởng Bộ," rốt cuộc Ngô Vu cười xòa mở miệng, vờ như không có chuyện gì hỏi: "Anh đi nhầm phải không? Đây hình như không phải........"

"Đừng diễn nữa, ở đây cũng không còn ai khác."

Tất cả biểu tình trên mặt Ngô Vu lập tức biến mất: "Đây không phải đường về phân cục, anh muốn dẫn tôi đi đâu?"

Bộ Trọng Hoa lười biếng nói: "Đoán xem?"

Ngô Vu không nói hai lời, đưa tay ấn chốt cửa, cùng lúc đó Bộ Trọng Hoa bất ngờ tăng tốc, bật xi nhan đổi đường, chiếc xe Jeep nhanh như chớp quẹo cua chui ra khỏi đường quốc lộ giữa những tiếng còi kháng nghị của mấy chiếc xe phía sau, sau tiếng phanh chiếc xe vững vàng dừng lại, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng "Kít!" chói tai.

Ngô Vu bất ngờ đổ người về phía trước, giật mình ngẩng đầu lên.

Bệnh viện nhân dân bậc nhất của thành phố Tân Hải.

Bộ Trọng Hoa cởi dây an toàn ra: "Còn ngẩn ra đó làm gì, đợi tôi mời cậu xuống?"

"......Anh tới đây làm gì?"

"Khám."

"Khám cái gì?"

Lúc này Bộ Trọng Hoa mới keo kẹt phun ra một chữ: "Lưng."

Cho dù nhìn từ góc độ nào thì đội trưởng Bộ không cũng không giống kiểu xuân phong hóa vũ, sẽ quan tâm tới sức khỏe của cấp dưới, anh đối với kẻ địch và với người mình đều là bão táp mưa giông, tuyệt đối không có chuyện bên nặng bên nhẹ, điều này từ cục trưởng cục công an thành phố Tân Hải cho tới tên trộm vặt tam tiến cung trong trại tạm giam đều đã được lĩnh hội một cách sâu sắc. Động tác của Ngô Vu chợt dừng lại, quả nhiên nhìn thấy chân mày kiếm của Bộ Trọng Hoa khẽ nhướn lên: "Không khám cho kỹ, chẳng lẽ đợi cậu có cơ hội lại tiếp tục đi hại người nữa à?"

Trước cổng bệnh viện người đến người đi, ai đi qua cũng ngoái đầu lại nhìn trộm chiếc SUV trên thân viết mấy chữ công an Tân Hải to tướng, hai người một ngồi trong xe một đứng ngoài giằng co không dứt, tư thế hiên ngang lẫm liệt của Bộ Trọng Hoa nhìn qua cũng biết là cảnh sát hình sự. Ngược lại, Ngô Vu giống như tội phạm kɦıêυ ɖâʍ vừa bị bắt ngay tại hiện trường.

Ngô Vu do dự mấy giây, hít sâu một hơi rồi cúi đầu nói: "Vâng, đội trưởng Bộ, phiền anh rồi. Nhưng tôi chỉ sơ ý ngã một cú thôi, hiện tại đã không sao rồi, anh xem bệnh viện này......."

"Bệnh viện này làm sao?" Bộ Trọng Hoa lạnh lùng nói.

"Này, xem kìa anh cảnh sát kia đẹp trai quá!"

"Lén chụp vài bức ảnh đi, nhanh, đừng để người ta phát hiện hiện ra...."

"Người trong xe nhìn kỹ cũng đẹp trai ha, đáng tiếc sao lại bị bắt chứ?"

"Chụp nhanh chụp nhanh!"

Tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp bốn phía, Bộ Trọng Hoa quay đầu lại, bắt gặp hai cô gái đứng cách bồn hoa giơ điện thoại lên như không có chuyện gì xảy ra.

Ngô Vu: "Vấn đề tiền nong........"

Giây tiếp theo cậu nhanh chóng bị Bộ Trọng Hoa lôi xuống khỏi xe: "Cậu xuống ngay cho tôi!"

"Chậc chậc chậc, sao lại ngã đến mức này, cậy mình trẻ tuổi trèo lên tụt xuống không chú ý gì cả." Lão phó viện trưởng già đẩy đẩy mắt kính, soàn soạt viết xuống một đống chữ rồng bay phượng múa, ngón trỏ chỉ chỉ lên danh sách kiểm tra chân thành nói: "May không chấn thương bên trong, nếu không hiện tại cậu chuẩn bị bán nhà đi là vừa, đừng coi thường, bao nhiêu người sau tai nạn xe thấy vẫn còn chạy nhảy bình thường, cứ ngỡ không sao, hai ngày sau mới đột nhiên ngã quỵ, lúc này thì đến thần tiên cũng chẳng cứu được! Mấy người trẻ tuổi các cậu bây giờ ấy à, bình thường nhớ chú ý theo dõi các kênh phổ cập khoa học nhiều chút......"

Ngô Vu cúi đầu ủ rũ ngồi trong phòng khám của bác sĩ, mấy lần định mở miệng đều bị cắt ngang không thương tiếc.

"Được rồi, nhớ bôi thuốc đúng giờ chú ý khử trùng, đừng để bị nhiễm lạnh cấm vận động kịch liệt," cuối cùng lão phó viện trưởng già đập toa thuốc xuống trước mặt cậu, phất tay: "Đi về tìm đội trưởng của cậu đi."

"........" Ngô Vu hết cách đành phải cầm lấy danh sách kiểm tra hỏi: "Vậy tôi phải đi đâu nộp tiền viện phí......"

"Tiền viện phí?" Phó viện trưởng không hiểu chuyện gì nói: "Khỏi, đội trưởng Bộ của cậu đã nộp rồi, về nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Nộp rồi?

Bộ Trọng Hoa?

Ngô Vu ngẩn ngơ một lúc.

Hoàng hôn bao phủ, màn đêm buông xuống, hành lang bên ngoài phòng hành chính vắng vẻ, vách tường trắng tinh sáng bóng, Ngô Vu cầm danh sách kiểm tra bước ra, nhìn thấy bóng dáng đang ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa, bước chân cậu hơi ngừng.

Bộ Trọng Hoa vẫn chưa rời đi.

Nghiệp vụ của chi nhánh cục công an, đặc biệt là nhân viên làm việc tại hiện trường của đội điều tra hình sự, do thường xuyên phải đến các bệnh viện công trong khu vực để làm thủ tục, xuất giấy chứng nhận, áp giải nghi phạm tới kiểm tra sức khỏe v.v.. nên rất quen thuộc với các bác sĩ, y tá. Bộ Trọng Hoa, với tư cách là người đứng đầu chi đội ở khu vực Nam Thành, tới đây quen thuộc dễ dàng cứ như về nhà, tìm phó viện trưởng đánh tiếng cho Ngô Vu chen hàng, còn mình thì tìm chiếc bên ngoài phòng làm việc ngồi xuống, đầu hơi ngửa lên dựa vào tường, hai tay đút trong túi quần cảnh sát, chợp mắt nghỉ ngơi một lát.

Màn đêm buông xuống, khu vực bên ngoài phòng làm việc vắng tanh, cuối hành lang có mấy y tá đi phát thuốc, mắc cỡ thẹn thùng thì thầm với nhau, sau đó vừa cười đùa vừa trêu chọc lẫn nhau dần đi xa.

Ngô Vu đứng im chốc lát rồi bước tới đứng trước mặt Bộ Trọng Hoa.

Ngủ gật, cậu nghĩ.

Ngủ gật cũng không lạ, cho dù tinh lực có dồi dào đến mấy cũng chỉ là con người làm bằng xương bằng thịt, trực tiếp tới hiện trường vây bắt, thẩm vấn nghi phạm, làm việc với cường độ cao không ngủ không nghỉ hơn hai mươi tiếng tất nhiên cũng sẽ mệt.

Nhưng trong tình huống làm việc với cường độ cao như vậy, anh ta vẫn nhớ tới một tên cấp dưới mới đến, mặt mũi bình thường trên lưng có vết thương, còn có thể thông cảm cho sự khó xử không dám nói thẳng của đối phương, nhìn anh ta không giống loại người như vậy.

Trong lòng Ngô Vu có cảm giác không nói nên lời, cậu hơi nghiêng người, nheo đôi mắt nhạt màu quan sát vị cấp trên trên danh nghĩa này.

Cậu đã thấy qua nhiều chuyện, gặp qua nhiều người, trải qua quá nhiều cảm giác tuyệt vọng và bất lực. Người như Bộ Trọng Hoa cậu chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấu, tinh lực dồi dào, tác phong sắc sảo, xuất thân tinh anh, học lực ưu tú, đạo đức cá nhân hoàn hảo không thể chê vào đâu được, tín ngưỡng kiên định và trung thành khắc sâu vào trong xương tủy, là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Bối cảnh xuất thân cộng thêm năng lực khiến anh ta có một xuất phát điểm mà những người khác không thể theo kịp, tương lai sáng lạn một bước lên mây là điều hiển nhiên.

Loại hình tượng tinh anh, bên ngoài hoàn mỹ không chút tì vết, được truyền thông quần chúng ca ngợi, cơ sở ủng hộ, đều là những chuyện thuận lý thành chương.

Ngô Vu khẽ cụp mắt xuống, mượn động tác nhỏ này che giấu sự khác thường trong đáy mắt, không một ai có thể nhìn ra dưới lớp mặt nạ hiền lành kia, lại là một bí mật khủng khiếp, cũng không ai nhìn thấy nỗi căm hận đang dần dần nổi lên sâu trong linh hồn.

Dựa vào cái gì cuộc đời bọn họ lại trôi chảy suôn sẻ như vậy?

Dựa vào cái gì thành tựu và vinh quang của bọn họ đều tập trung ở chỗ nguồn sáng cao nhất, còn một số người thì phải khổ sở vùng vẫy trong bóng tối, toàn bộ lòng trung thành kiên cường bị nghiền nát, nhiệt huyết bị ném xuống vực sâu, ngay cả tên cũng bị chôn vùi dưới địa ngục nơi người đời vĩnh viễn không bao giờ biết tới.

Ngô Vu đứng bật dậy, run rẩy thở một hơi nóng bỏng.

Bộ Trọng Hoa không hề biết mình bị người khác đánh giá. Anh hình như ngủ rất say, đầu dựa vào tường, hơi thở đều đều, đôi vai rắn chắc hiếm thấy buông thõng, sống lưng thẳng tắp như được chống đỡ bằng một thanh kiếm.

Ngô Vu từ bỏ ý định gọi anh dậy, đang chuẩn bị im hơi lặng tiếng xoay người rời đi.

Nhưng đúng lúc này, cậu bỗng chú ý tới tư thế ngủ nghiêm trang như quân đội, động tác chợt khựng lại.

Người ngồi ngủ kiểu này không nhiều, cảm giác quen thuộc chợt bùng lên trong tiềm thức, khiến cậu thoáng thất thần.

"Sao chỉ nhìn qua tư thế ngủ đã phát hiện ra điều không đúng.......Ài, rốt cuộc tôi còn bị lộ tẩy ở chỗ nào nữa, cậu nói đi?"

".........."

"Hỏi cậu đó?"

Hành lang bệnh viện trống trải vắng vẻ, Bộ Trọng Hoa lẳng lặng mở mắt ra quan sát Ngô Vu đang đứng trước mặt.

Nhưng Ngô Vu lại không nhìn anh. Cậu khẽ ngẩng đầu lên, động tác này khiến bóng mờ của hõm xương quai xanh càng trở nên gầy gò và rõ nét dưới ánh đèn, tầm mắt cậu rời rạc rơi vào hư không, con ngươi như cứng lại, nghe rõ từng chữ trong câu trả lời, vẫn nguyên xi như cũ vang lên bên tai:

"........Anh nhìn mấy tên đàn em ở chỗ này bình thường là dạng gì, rồi nhìn lại chính anh xem, đến ngủ cũng thẳng tắp, anh đứng thế nghiêm hả?"

"Cớm huấn luyện anh tốt thật, sao có thể không bị lộ tẩy được."

"Cậu nhìn tôi làm gì?"

Ngô Vu giật mình, đột ngột cúi đầu nhìn xuống, tầm mắt hai người cách không va chạm với nhau.

Vậy mới nói, trời sinh tướng mạo đẹp đẽ, một người từ nhỏ đã quen với việc được ca ngợi, khí chất sau khi trưởng thành luôn tạo cho người khác cảm giác bất động, hoặc ít nhất cũng sẽ tự tin hơn. Nhưng Ngô Vu thì hoàn toàn ngược lại, trong mắt Bộ Trọng Hoa, chưa nói tới loại khí chất này, cậu trầm mặc ít nói, đứng không thẳng, phản ứng chậm chạp; chụp ảnh chúng không bao giờ nhìn vào ống kính, đi bộ thích nép sát chân tường, không có chân tường thì nép sát ven đường. Cho dù người khác đưa ra câu hỏi chỉ đích danh muốn hỏi cậu, mỗi một câu trả lời cậu đều phải do dự mất mấy giây mới nói ra khỏi miệng, tựa như lúc nào cũng phải cẩn thận che đậy, chú ý, cứ như muốn tránh xảy ra tranh chấp với người khác.

Lúc mới tới, mấy đứa trẻ tuổi trong cục không biết cậu là người đi cửa sau, thậm chí còn lấy điều này ra giễu cợt cậu, nhưng cho tới giờ Ngô Vu cũng không hề tức giận. Cậu đối với ai cũng rất thân thiện, đối với sự khiển trách nghiêm khắc và các loại gây khó dễ của Bộ Trọng Hoa cũng không hề chống đối, ngoan ngoãn tới mức có vẻ nhu nhược, tất nhiên hiện tại Bộ Trong Hoa đã biết, trong lòng thằng nhóc này có lẽ đang thay mặt hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà mình.

Có điều vào lúc này, khi cậu đứng trên hành lang bệnh viện, cúi đầu nhìn xuống Bộ Trọng Hoa, ánh mắt không hề che giấu sự sắc bén, đáy mắt đỏ bừng, giống như một thanh kiếm đẫm máu được tuốt ra khỏi vỏ, đủ để khiến lòng người chấn động.

Trong phút chốc Bộ Trọng Hoa còn tưởng mình nhìn nhầm, vì ngay sau đó Ngô Vu lại khôi phục cái bộ dạng như cũ kia, khẽ ngẩng đầu lên nói: "Tôi không nhìn gì hết."

"..........." Bộ Trong Hoa nghi hoặc quan sát cậu: "Vừa rồi cậu đứng đó suy nghĩ cái gì?"

Ngô Vù "À" một tiếng: "Nghĩ về vụ án."

...........Có quỷ mới tin!

Bộ Trọng Hoa còn muốn truy hỏi, Ngô Vu che đậy ho khan một tiếng: "Trễ lắm rồi, anh không về hả?"

Quả thật đã hơn tám giờ, Bộ Trọng Hoa đứng lên, đang định nói gì đó, chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt ngang lời anh, là Liêu Cương.

"A lô sếp, bọn em vừa mời chuyên gia phác họa tới cục tiến hành hiện thực hóa lời khai của Hà Tinh Tinh, hiện đã có bản phác họa chi tiết về bức vẽ nguệch ngoạc của cậu ta rồi, em gửi cho anh xem qua nhé?

Bộ Trọng Hoa bị việc này xen ngang, không có thời gian truy hỏi Ngô Vu nữa: "Gửi đi."

Liêu Cương cúp máy, chốc lát sau điện thoại di động buzz một tiếng, một chiếc đầu lâu sống động được phác họa trên nền giấy trắng được gửi tới.

Lúc trước Bộ Trọng Hoa còn nghi ngờ liệu có phải hung thủ đeo một chiếc mặt nạ có hình dạng tương tự đầu lâu, mà dưới nỗi sợ hãi tột độ Hà Tinh Tinh đã nhìn nhầm hung thủ thành một cổ cương thi hay không. Mãi cho tới lúc này, sau khi nhìn thấy bức vẽ của chuyên gia phác họa tội phạm, anh mới nhận ra thứ đồ chơi này thay vì nói là mặt nạ, chi bằng gọi là mũ thì đúng hơn.

Mặt trước nửa phần dưới của mũ là xương trắng, hốc mắt lớn trống rỗng, hốc mũi lộ ra ngoài, hàm răng không đủ. Hơn nữa, từ phần đỉnh đầu cắt cụt, trán, hai bên huyệt thái dương có ba khúc xương dài nối liền nhau, ba khúc xương này hơi cong ghép lại với nhau che đi phần đỉnh đầu, thoạt nhìn giống như một chiếc mũ dưa hấu ghép bằng ba khúc xương, xếp chồng lên nhau.

Làm một cảnh sát tuyến đầu hơn mười nay, kiểu mũ bảo hiểm này đừng nói là nhìn thấy, ngay cả nghe Bộ Trọng Hoa cũng chưa từng nghe qua, thứ đồ chơi này rốt cuộc là cái gì?

Ngô Vu đột nhiên này: "Cái mũ này........"

Bộ Trọng Hoa hơi ngạc nhiên, nhìn thấy Ngô Vu nhìn chằm chằm vào bức phác họa, kinh ngạc nói: "Trước đây tôi từng thấy rồi, đây là......."

Đống lửa trại trong thôn vang lên tiếng nổ lách tách, xung quanh là trai gái già trẻ hoặc ngồi hoặc quỳ, tiếng ngâm xướng nỉ non như kinh văn vang lên khắp bốn phương tám hướng. Đầu lâu nhảy múa giữa ánh lửa bập bùng, khói trắng lũ lượt bay lên bầu trời đêm, tỏa ra mùi hôi thối trộn lẫn mùi mốc......

"Là gì?" Bộ Trọng Hoa lập tức gặng hỏi.

"Pháp sư ấy."

"Là cái gì?"

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, Ngô Vu chần chừ nói: "Ở làng trước đây thường có Pháp sư trừ tà, Tân Hải không có sao?"

"Pháp sư ở phương Bắc không phải như vậy," Bộ Trọng Hoa nhíu mày: "Cũng đội mũ, dùng dải lụa màu che mặt, cũng đeo mặt nạ màu sắc sặc sỡ. Hơn nữa, Shaman thông thường phải có hai thầy mo, gọi là 'nhất thần' và 'nhị thần' để phân biệt, còn phải đeo chuông gõ trống, vừa hát vừa nhảy......Cậu từng thấy cái mũ bằng xương người này? Quê cậu ở đâu?"

Vẻ mặt Ngô Vu hơi cứng ngắc, có tới mấy giây, Bộ Trọng Hoa có cảm giác hình như cậu ta có vẻ rất ngạc nhiên.

Nhưng cậu rất nhanh đã hoàn hồn, "À" một tiếng nói: "Thực ra cũng không phải tận mắt nhìn thấy, chắc là tôi nhớ nhầm......."

"Ở đâu?"

Hai người nhìn nhau giằng co, Ngô Vô trông cực kỳ bối rối, cuối cùng thở dài, lí nhí nói: "........Lúc xem một vở kịch về cung đình nhà thanh ở trên tivi."

Bộ Trọng Hoa không nói gì nữa, cất điện thoại đi.

Ngô Vu chẳng nói chẳng rằng đi theo Bộ Trọng Hoa, lúc hai người ra khỏi bệnh viện, bên ngoài trời đã tối. Bộ Trọng Hoa nhìn đồng hồ, do dự hai giây giữa "Tôi đưa cậu tới ga tàu điện ngầm gần nhất" và "Cậu tự bắt xe", mới hỏi: "Nhà cậu ở đâu?"

Ngô Vu nói ngay tắp lự: "Không cần đâu đội trưởng, nhà tôi ở phía nam, tôi có thể tự mình đi tàu điện ngầm về."

Bộ Trọng Hoa nói: "Tôi đưa cậu về."

"..........."

"Lưng cậu không có vấn đề gì chứ?"

Bộ Trọng Hoa không phải loại người quan tâm đến người khác, nhưng một khi đã quan tâm tuyệt đối sẽ khiến người ta sởn tóc gáy. Ngô Vu vừa định mở mồm từ chối, thì Bộ Trọng Hoa đã xoay người đi về phía bãi đậu xe trước tòa nhà bệnh viện, đầu cũng không ngoảnh lại nói: "Cậu ở đây chờ tôi, tôi đi lái xe lại đây."

Ngô Vu sững lại tại chỗ nghĩ: ..........Có lẽ anh ta chỉ đang sợ mình kiếm cớ ngày mai xin nghỉ bệnh thôi.

Nội tâm Ngô Vu khá mâu thuẫn đối với loại người sinh ra đã mang theo ánh hào quang như Bộ Trọng Hoa, nhưng cậu cũng không muốn đối chọi quá gay gắt đối với cấp trên của mình. Tưởng tượng về tương lai trước khi cậu tới Tân Hải là, tốt nhất nên giữ một khoảng cách nhất định tránh xảy ra mâu thuẫn tranh chấp đối với mọi người, khách khí sống chung mấy năm, mỗi tháng đúng hạn nhận tiền lương, sau đó cho dù là thăng chức hay bị điều đi khỏi Tân Hải, cũng có thể gọi là một bước ngoặt hoàn hảo trong cuộc đời.

Suy cho cùng ở độ tuổi của cậu cũng rất khó tái hòa nhập với xã hội, việc tìm ra phương thức sinh hoạt một mình sẽ khiến cậu cảm thấy thỏa mái hơn.

Nhưng Bộ Trọng Hoa lại khác với người lãnh đạo trong suy nghĩ của cậu.

Bộ Trọng Hoa có thể được coi làm một cấp trên ít quan liêu nhất trong thể chế, nhưng lại còn quá trẻ, quá sắc sảo, rất dễ xâm phạm vào khoảng cách an toàn của người khác, lại còn có du͙ƈ vọиɠ thống trị và năng lực chi phối rất mãnh liệt, thỉnh thoảng sẽ khiến Ngô Vu có cảm giác rất khó chịu.

Trên đường phố ngựa xe như nước, đèn bật sáng trưng, Ngô Vu cứng ngắc đứng bất động trước cổng bệnh viện, mấy lần muốn dứt khoát rời đi, nhưng lại có chút chần chừ không nỡ.

Đúng lúc này, một chiếc A6L màu đen đột nhiên từ trong bóng đêm chạy vào cửa bệnh viện, lẳng lặng dừng lại trước bậc tam cấp, sau đó cửa kính bên chỗ điều khiển được hạ xuống: "Ngô Vu!"

Chân mày Ngô Vu giật giật.

Lại là Lâm Khang.

Cửa xe mở ra, Lâm Khang tươi cười nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng trong màn đêm: "Đi, tôi đưa cậu về."