Phá Vỡ Nguyên Tác

Chương 45: Anh là chuyện ngoài ý muốn lớn nhất.




Sau ngày hôm đó, tòa án đã có phán quyết. Mục Bắc Thần phạm tội giết người không thành cùng một số tội danh khác bị kết án tù chung thân. Những người có liên quan tuy rằng bị Mục Bắc Thần lừa nhưng cũng trực tiếp bắt cóc Ninh Phàn và làm Phó Minh Trạch bị thương nên bị kết án năm năm tù.

Trải qua một thời gian dài nằm trong bệnh viện, Ninh Phàn cũng đã hoàn toàn hồi phục nhưng vừa về đến nhà đã bị bà nội quở trách một trận vì tội giấu chuyện bị thương với bà. Ngoài ra mấy người làm trong nhà cũng làm hơi quá, không cho cô động tay bất cứ một việc gì còn tận tình cơm bưng nước rót, làm cô vừa ấm áp vừa buồn cười. Mà không chỉ có ở nhà, đến công ty Lạc Phi cũng làm giống y chang vậy đến bước đi còn tận tay đỡ cô, làm cô muốn than khổ cũng không được. Làm loạn nhất có lẽ là Kỳ Mặc, cậu ta vừa biết chuyện liền như quả lựu đạn phát nổi, hầm hừ cầm theo cây đàn ghita chạy một mạch ra ngoài còn nói đến nhà tù tìm Mục Bắc Thần đập anh ta một trận. Nếu Ninh Phàn không kịp thời cho người bắt cậu ta lại thì chuyện này nhất định sẽ đứng top hot search mấy ngày liền cho xem.

Cuộc sống yên bình trở lại, Ninh Phàn liền nhận được tin nhắn Phó Minh Trạch hẹn gặp cô tại địa điểm đã được định vị. Cô liền cảm thấy kỳ lạ liền đúng giờ đến nơi nhưng mọi thứ xung quanh đều tối đen như mực, cô có chút sợ liền gọi.

“Phó Minh Trạch! Anh đâu rồi?”

Không có ai trả lời, Ninh Phàn liền cẩn thận tiến lên vài bước. Đột nhiên có những ánh nến bừng lên, cô vừa nhìn dã phát hiện những ngọn nến được xếp thành hàng tạo thành lối đi, ở giữa hai hàng nến còn được rải những cánh hoa hồng. Cô như hiểu chuyện gì sắp diễn ra, cong khóe miệng bước chân theo con đường. Quả nhiên như cô dự đoán, ở cuối con đường những ngọn nến được xếp thành hình trái tim có những cánh hoa bên trong và Phó Minh Trạch trong bộ âu phục trắng khác hẳn thường ngày, trên tay cầm một bó hoa hồng đỏ thắm đang đứng ở giữa trái tim đó. Mọi chuyện đều giống hệt như những gì cô dự đoán, chỉ là cô không ngờ anh thực sự dùng cách này để tỏ tình. Cô không biết là ai tư vấn cho anh dùng cách này nhưng cô chỉ muốn nói cách này thực sự đã quá lỗi thời rồi. Cô đưa tay lên che miệng cười, cố gắng không để anh nhìn thấy.

Phó Minh Trạch đã lên kế hoạch tỏ tình này từ rất lâu rồi. Hồi hộp đứng tại vị trí đã định sẵn trong bóng tối, nghe thấy tiếng cô gọi, anh muốn theo phản xạ bình thường mà đáp lời cô nhưng may mắn là anh đã kìm lại, nghe tiếng bước chân bắt đầu phát ra. Trái tim trong lồng ngực của anh liền đập rất nhanh. Tiếng bước chân càng lúc càng gần làm tim anh đập càng nhanh hơn. Đến khi anh nhìn thấy cô bước đến trước mặt đột nhiên anh lại cảm thấy xúc động, lại nhìn thấy cô lấy tay che miệng thì anh chắc chắn về việc mình đang làm lúc này. Không hiểu sao lúc này đôi mắt anh lại có chút cay nhìn thẳng về phía cô

Ninh Phàn nhìn thấy đôi mắt của Phó Minh Trạch, cô lại cảm thấy có lỗi, nụ cười phía sau bàn tay của cô dần tắt. Cuối cùng sự chân thành của anh đã chạm đến cô, đôi mắt cô cũng bắt đầu cay chậm rãi bước đến. Khi cô gần đến, anh đã đưa tay ra, cô nắm lấy bàn tay anh, được anh dẫn vào trái tim. Đứng đối diện nhau, anh đã nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hoe im lặng nhìn anh. Anh bắt đầu nói.

“Phàn Phàn! Trước khi em đến đây anh đã viết rất nhiều lời hoa mỹ để tỏ tình với em. Nhưng khi nhìn thấy em ngay lúc này, anh lại cảm thấy những lời nói đó đều vô nghĩa, bởi vì đó không phải là lời của anh.”

Nghe lời nói của Phó Minh Trạch, trong đôi mắt của Ninh Phàn bắt đầu ngập nước, cổ họng giống như bị nghẹn. Anh cũng nhìn thấy và nói tiếp.

“Lần trước khi nhìn thấy em khóc. Anh đã tự hứa với lòng mình rằng sẽ không để em khóc thêm một lần nào nữa. Nhưng xem ra lần này, anh phải thất hứa với em một lần này.”

Ninh Phàn nghe lời của anh nói mà muốn hờn giỗi anh một chút nhưng lại phát hiện ra giọng của Phó Minh Trạch hình như cũng khàn đi. Thì ra ngay lúc này không chỉ có mình cô mà anh cũng đang xúc động, điều này khiến cô cảm thấy hạnh phúc vậy nên cô đã thầm tha thứ cho anh. Mà nghe anh nói tiếp.

“Ninh Phàn! Lần đầu tiên gặp em là vào hai năm trước. Khi đó em đã nở một nụ cười, với anh nụ cười đó là nụ cười đẹp nhất mà anh từng thấy, cũng khiến anh luôn thương nhớ đến. Bởi vì xung quanh anh có rất nhiều kẻ thù lúc đó, anh sợ nếu tìm đến em thì em sẽ gặp nguy hiểm nên mới không tìm em trong từng ấy năm. Chỉ là không ngờ khi gặp lại em, lại là trong buổi tiệc đó khi anh có ý định hủy hôn với Ninh gia. May mắn là anh chưa thành công nên mới có thể giữ em bên cạnh”



Nước mắt cô đã rơi nhưng cô không hề chớp mắt như sợ mình sẽ bỏ lỡ cảm xúc trên gương mặt anh lúc này. Phó Minh Trạch từ từ quỳ một gối xuống dưới chân Ninh Phàn, lấy ra từ trong túi một chiếc hộp, bên trong chiếc hộp có một chiếc nhẫn. Nhìn thấy nó, nước mắt cô rơi càng nhiều hơn.

“Ninh Phàn! Mạng sống của anh là của em, đều do em quyết định. ANH YÊU EM! Em có nguyện ý gả cho anh, ở bên anh cả đời này không?”

Ngược lại với sự tưởng tượng của Phó Minh Trạch, Ninh Phàn lắc đầu thể hiện sự từ chối khiến anh thất vọng. Cô gạt nước mắt trên mặt của mình đi, hít một hơi để giọng của mình trở lại bình thường, nhìn anh dang thất vọng mà cười nói.

“Phó Minh Trạch, em không muốn chỉ có một đời này.”

Anh ngạc nhiên nhìn cô. Cô nói tiếp.

“Mà kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp, em đều muốn ở bên anh.”

Phó Minh Trạch giống như hiểu ra, cười trong hạnh phúc nhưng anh muốn chắc chắn hơn mà hỏi.

“Có nghĩa là...em nguyện ý đúng không?”

Ninh Phàn cuối cùng cũng gật đầu khẳng định cười hạnh phúc nói.

“EM NGUYỆN Ý!”

Rồi đưa tay ra trước mặt anh, anh nhanh chóng đeo nhẫn lên ngón tay của cô. Anh đứng dậy ôm lấy cô, hạnh phúc nói.

“Cảm ơn em, Phàn Phàn!”

Ninh Phàn không đáp lời chỉ vòng tay ôm lấy anh. Nhưng đột nhiên anh phát hiện ra chuyện gì đó không đúng, đẩy nhẹ cô ra làm cô khó hiểu, rồi nhìn cô thắc mắc hỏi.



“Không đúng! Nếu là bình thường vậy thì không phải em sẽ cảm động rồi nói đồng ý gả cho anh, nói yêu anh sao? Sao em lại không nói em yêu anh?”

Nghe vậy, Ninh Phàn cũng hiểu anh là muốn nghe cô nói 3 chữ đó. Cô liền nổi tính muốn chọc anh một phen mà cười nói.

“Lúc nãy anh cũng đã nói rồi. Là anh làm em khóc nên em sẽ không nói cho anh nghe hôm nay.”

Anh thấy vẻ mặt tinh nghịch này của cô, bất lực hỏi lại.

“Thực sự không nói sao?”

Cô bĩu môi lắc đầu.

“Không phải bây giờ! Vậy nên Phó tiên sinh, đành phải để anh chịu khó đợi rồi.”

Anh cười bất lực, chỉ còn mỗi cách thỏa hiệp.

“Được! Anh sẽ đợi, đợi cả đời này anh cũng đợi. Phó thái thái của anh.

Rồi từ từ tiến đến, đến khi đôi môi hai người cách nhau 1cm thì đột nhiên cô quay mặt đi cười tinh nghịch. Nhưng lần này khác với lần trước, Phó Minh Trạch không để cô dễ trốn như vậy nữa mà đưa tay quay mặt cô lại rồi nhanh chóng cúi đầu xuống dán môi mình lên môi cô.

Ninh Phàn ban đầu có chút ngạc nhiên nhưng rồi rất nhanh cô đã nhắm mắt lại phối hợp với nụ hôn của anh. Trong lòng hạnh phúc thầm nghĩ.

(Phó Minh Trạch! Từ khi xuyên không đến đây, có rất nhiều chuyện nằm ngoài ý muốn của em. Và anh là chuyện ngoài ý muốn lớn nhất đối với em. Nhưng nhờ có anh em mới có thể phá vỡ được nguyên tác, thoát khỏi cái kết bi thảm và có hạnh phúc của riêng mình. Cảm ơn anh, nhân vật chính của đời em.)