Phá Vỡ Nguyên Tác

Chương 46: Ngoại truyện 1: Khởi nguồn mọi chuyện.




Những hạt mưa rơi lất phất trên bầu trời nước M, cả con đường vắng lặng chỉ có bóng đèn đường đang chiếu sáng một chiếc xe đang đỗ bên đường. Cách không xa có một người đàn ông trên người chỉ mặc áo sơ mi ướt đẫm nước đang chạy, anh vừa chạy vừa nhìn về phía sau như đang sợ hãi điều gì đó. Khi nhìn thấy chiếc xe đậu bên đường anh không ngần ngại chạy đến rồi ngồi vào ghế lái. Ngay khi cánh cửa xe vừa đóng lại thì giọng nói mềm mại của một người phụ nữ vang lên.

“Bác tài, làm ơn lái xe đến khách sạn X. Cám ơn.”

Ngay khi vừa nghe thấy tiếng nói thì anh mới phát hiện trên xe có người. Khi anh quay người nhìn xuống thì thấy một người phụ nữ đang cầm hộp phấn soi gương trang điểm nên cô không để ý đến người vừa mới ngồi vào xe. Rồi đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân của rất nhiều người đến, anh liền quay đầu quan sát.

Đám người bên ngoài xe như đang tìm kiếm cái gì đó nhưng lại không hề thấy liền chia ra tìm. Người đàn ông thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng lại không chú ý đến người phụ nữ phía sau đã hạ gương xuống. Thấy người phía trước không có phản ứng mới ngước mặt nhìn lên. Thấy người đang ngồi ghế lái không giống như là một tài xế liền cau mày hỏi.

“Anh là ai?”

Người đàn ông nghe hỏi nhưng cũng không dám lơ là phía bên ngoài chỉ liếc nhìn gương chiếu hậu rồi trả lời.

“Tôi không phải là người xấu, tôi chỉ muốn nhờ xe cô trốn một chút, có người đang truy sát tôi.”

Người phụ nữ nghe vậy thì càng cau mày chặt hơn rồi nhìn ra phía bên ngoài xe. Quả thật có một vài người phía bên ngoài xe đang tìm kiếm, hơn nữa nhìn vẻ mặt không có gì gọi là lương thiện cả. Đám người tìm kiếm một lúc cũng không thấy mục tiêu liền tập trung về phía chiếc xe. Cô cảm thấy hình như có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra liền đánh ánh mắt về phía người đang ngồi ghế lái.

“Trong ngăn kéo ghế phụ có mũ và khẩu trang”

Nghe vậy, người đàn ông liền mở ngăn kéo lấy mũ và khẩu trang ra đội lên đầu. Vừa hay đám người cũng tập trung ở bên ngoài xe đang nói chuyện gì đó rồi nhìn về phía chiếc xe. Một người trong số bọn chúng liền bước đến gần xe. Người phụ nữ thấy vậy vội nói.

“Đừng lên tiếng”

Một người đàn ông bước đến cạnh xe ngay ghế cô đang ngồi đưa tay gõ lên kính cửa xe. Người phụ nữ liền hạ kính cửa xe xuống nhưng chỉ hạ một khoảng vừa để lộ đôi mắt của cô nhìn ra bên ngoài.

“Anh có chuyện gì sao?”

Người đàn ông đứng ngoài xe thấy là một người phụ nữ cũng khá

nhưng chuyện cần hỏi thì vẫn phải hỏi.

ngạc nhiên

“Xin lỗi vì đã làm phiền cô nhưng cô có thấy có người nào chạy ngang qua đây hay không?”

Người phụ nữ khá bình tĩnh mà trả lời.

“Không nhìn thấy”

Nhận được câu trả lời không vừa ý, người đàn ông ngoài cửa vẫn không buông tha.

“Cô này tôi không phải người xấu chỉ muốn tìm người mà thôi. Nếu cô biết xin cô hãy chỉ cho chúng tôi.”

Người phụ nữ nở nụ cười nhếch miệng khinh thường nói.

“Anh nói anh không phải người xấu nhưng các anh đã quanh quẩn xe của tôi được một khoảng thời gian, hơn nữa còn nhiều người như vậy. Tôi chỉ là một người phụ nữ tay yếu chân mềm. Anh nghĩ tôi sẽ tin anh là người tốt sao? Còn có tại sao tôi phải nói dối anh chứ? Tôi được lợi ích gì sao?”

Nghe giọng điệu của người phụ nữ có vẻ hơi tức giận, người đàn ông ngoài xe cũng không muốn làm khó dễ.

“Xin lỗi làm phiền cô rồi.”

Nói xong, anh ta liền bỏ đi. Cô cũng nhấn nút đóng kính cửa xe rồi nói với người đàn ông đang ngồi ghế lái.

“Lái xe đi.”

Người đàn ông rất phối hợp từ đầu đến cuối đều không nói một tiếng nào đạp chân ga rời khỏi. Đám người kia cũng không quan tâm lắm đến chiếc xe đang rời đi mà chỉ lo bàn bạc.

Xe chạy được một đoạn khá xa thì người phụ nữ mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, người đàn ông mới nói chuyện.

“Chuyện hôm nay cám ơn cô. Sau này tôi sẽ báo đáp.”

Người phụ nữ nhắm mắt định thần nói.

“Báo đáp thì không cần đâu, chỉ cần sau này không mang phiền phức đến cho tôi là được.”

Người đàn ông chỉ nở một nụ cười nhẹ sau lớp khẩu trang nhưng không nói gì cả vì anh không dám chắc sau này sẽ không gây phiền phức đến cho cô. Nếu kẻ đứng sau biết được cô giúp anh trốn thoát thì nhất định sẽ tìm đến báo thù. Vậy nên anh nhất định phải nhanh chóng quay về để giải quyết triệt để.

Im lặng một hồi thì người đàn ông mới hỏi.

“Cô muốn đi đâu?”

Nghe câu hỏi, người phụ nữ ngồi sau mới mở mắt nhìn lên ghế lái.

“Anh thì sao?”



Người đàn ông trả lời.

“Tôi cần một địa điểm để gọi người đến.

Người phụ nữ nói.

“Vậy thì đến khách sạn X được không? Tôi đang thuê phòng ở đó.”

“Được.”

Người phụ nữ có phần ngạc nhiên hỏi nghiêng đầu thắc mắc.

“Như vậy ổn không? Đám người đó sẽ không tìm đến chứ?”

Người đàn ông thẳng thắn trả lời.

“Không sao, người của tôi ở gần đó đón tôi xong rồi sẽ rời đi ngay, sẽ không nguy hiểm gì đâu.”

Người phụ nữ ‘ừm một tiếng rồi không nói gì tiếp. Yên lặng được một hồi lâu thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của người đàn ông nhưng do ban nãy chỉ mãi lo quan sát nên anh không kịp lấy ra. Mà bây giờ anh đang lái xe nên cũng không tiện lấy. Người phụ nữ thấy vậy liền hỏi.

“Cần tôi giúp không?”

“Vậy nhờ cô lấy ra giúp tôi. Điện thoại đang ở túi quần bên trái.”

Không còn cách nào khác nên người đàn ông chỉ có thể nhờ giúp. Người phụ nữ được nhờ vả cũng không ngần ngại nhưng vì vị trí ngồi của cả hai chéo nhau nên cô phải tháo dây an toàn rồi vươn người đến ghế lái. Khi vừa vươn người lên trên người đàn ông đang lái xe mới mờ ảo nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ thông qua ánh đèn đường chớp nhoáng, người phụ nữ này lại mang theo một mùi hương nhẹ nhàng khiến người đàn ông có chút say đắm. Thời gian như chậm lại vào lúc người phụ nữ tiến gần, nhịp tim của người đàn ông đập càng lúc càng mạnh, hơi thở của người phụ nữ gần sát khiến anh ta có chút bối rối. Người phụ nữ dường như không quan tâm lắm, vì người đàn ông đang đội mũ và đeo khẩu trang chỉ lộ đôi mắt. Nhưng tiếng chuông điện thoại như thúc dục người khác nên cô nhanh chóng thoát ra đưa tay cố lấy điện thoại từ trong túi quần của người đàn ông ra.

Phải mất một lúc mới có thể lấy ra được, cô giữ phép lịch sự không nhìn điện thoại chỉ đưa cho người đàn ông xem. Anh liếc nhìn điện thoại xong lại nói với cô.

“Nhận điện thoại giúp tôi”

Người phụ nữ nghe thấy vậy cũng làm theo, nhấn nút nghe rồi đưa gần tai người đàn ông. Ngay khi vừa nhận cuộc gọi thì giọng nói của một người đàn ông vang lên gần như là hét khiến cả anh giật mình mà ngay cả cô cũng nghe được

“Thiếu gia, rốt cuộc cũng gọi được cho cậu rồi. Cậu không biết tôi lo lắng cho cậu thế nào đâu. Rốt cuộc cậu đang ở đâu vậy?”

Người đàn ông nheo mày khó chịu nói.

“Đừng ồn nữa. Tôi không sao rồi. Đến khách sạn X đón tôi.”

“Không sao thì tốt, không sao thì tốt. Ủa? Mà sao cậu lại đến khách sạn?”

Giọng người đàn ông trong điện thoại nhẹ hơn.

“Đừng nói nhiều, nhanh đến đón tôi.”

Nói xong người đàn ông trực tiếp nhấn nút tắt máy khiến cô chút ngạc nhiên. Cô ngồi lại ghế của mình thắt dây an toàn vì để tiện nên cô vẫn cầm điện thoại của anh trong tay, xong thì người đàn ông mới nói chuyện.

“Một lát nữa đến nơi sẽ có người đến đón tôi.”

“Ừm, tôi có nghe thấy.”

Người phụ nữ chỉ gật đầu không nói gì thêm mà người đàn ông cũng không biết nói gì chỉ đành im lặng nhưng cứ cách một lúc thì lại nhìn lên kính chiếu hậu để nhìn người ngồi ghế sau trong đầu anh vẫn còn phảng phất hình ảnh gương mặt xinh đẹp ban nãy. Mà người phụ nữ cũng có vẻ ngượng ngùng nhìn ra ngoài.

Xe chạy được một lúc thì đã đến nơi, ngay trước cửa khách sạn có vài chiếc xe đang đậu cùng với một vài người đang đứng đợi, chắc hẳn là người đến đón người đàn ông. Chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn, cả 2 người đều bước xuống xe. Ngay khi nhìn thấy người đàn ông bước xuống đám người liền nhận ra liền cung kính cúi chào.

“Thiếu gia.”

Người đàn ông không để ý nhanh chóng bước vòng qua đến trước mặt người phụ nữ. Lúc này anh nhìn đến ngẩn người khi nhìn rõ gương mặt người phụ nữ, 2 chữ ‘xinh đẹp’ không thể nào miêu tả hết được vẻ đẹp của người phụ nữ. Mái tóc đen dài, đôi mắt to tròn, làn da trắng và đôi môi đỏ mọng khiến người đàn ông như bị chìm đắm, nhịp tim dường như đang đập nhanh hơn. Người phụ nữ khá ngạc nhiên vì đôi mắt của người đàn ông này thật đẹp cô như bị hút vào đôi mắt ấy, khiến cô có chút rung động, cô hơi ngượng ngùng đưa điện thoại cho anh rồi nói.

“Có người đến đón anh tôi cũng yên tâm rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước”

“Tôi...có thể biết tên cô được không?”

Người đàn ông ngập ngừng nói.

“Tôi tên Ninh Phàn.”

Nói xong Ninh Phàn liền nở nụ cười rồi bước vào khách sạn mà nụ cười đó đã khiến trái tim người đàn ông loạn nhịp. Nhìn theo bóng lưng Ninh Phàn mãi cho đến khi không còn nhìn thấy thì một người đến bên cạnh nói.

“Thiếu gia, lão phu nhân đang lo lắng chờ ở nhà.”

“Tôi biết rồi. Chúng ta đi thôi.”



Người đàn ông gật đầu, lưu luyến nhìn về phía khách sạn sau đó quay người bước lên xe được mở cửa sẵn. Chiếc xe lăn bánh rời khỏi khách sạn.

Ngay khi cánh cửa xe đóng lại người đàn ông mới bỏ mũ và khẩu trang ra. Trên gương mặt có vài vết thương nhưng cũng không che được vẻ anh tuấn của người đàn ông.

“Chuyện giải quyết thế nào rồi?”

Người ngồi ở ghế phụ đằng trước hơi quay mặt xuống nói.

“Thiếu gia, chúng tôi đã bắt được đám người truy sát cậu nhưng mà.”

“Nhưng mà thế nào?”

Người đàn ông được gọi là thiếu gia nheo mắt nguy hiểm nói.

“Đám người đó vừa bị bắt thì liền uống thuốc độc tự sát. Chúng tôi không kịp ngăn cản nên không hỏi được bất kì thông tin nào.”

Người đàn ông ngồi ghế phụ cúi đầu tự trách. Người đàn ông ngồi ghế sau không lấy làm ngạc nhiên.

“Tự sát hết rồi sao? Xem ra bọn chúng không muốn để lộ kẻ đằng sau là ai. Bỏ đi, cậu quay về cho người điều tra.”

“Vâng.”

Người ngồi ghế phụ nhận lệnh. Người đàn ông giống như mới nhớ ra chuyện gì đó mà nói tiếp.

“À! Cậu cho người điều tra thông tin của người phụ nữ vừa rồi cho tôi.”

Nghe vậy cả tài xế đang lái xe lần người ngồi ghế phụ đều ngạc nhiên đánh ánh mắt nhìn nhau. Người ở ghế phụ hơi ấp úng đáp.

“V..vâng”

Nhận lệnh xong không khí trong xe liền trở nên im bặt. Người đàn ông nhìn phong cảnh phía bên ngoài xe nhưng trong đầu lại là hình bóng của người phụ nữ tên Ninh Phàn kia. Anh nhếch khóe miệng cười suy nghĩ)

(Ninh Phàn sao? Chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau.)

Kết thúc hồi tưởng. Phó Minh Trạch ngồi dựa lưng vào đầu giường còn Ninh Phàn thì dựa vào lòng anh mà nói.

“Vậy tức là nói, năm đó là em cứu anh thoát khỏi bị truy sát từ đó liền nhớ mãi không quên mà cũng từ đó sự trói buộc của anh mới chuyển sang người em, cũng là nói khi ở bữa tiệc mừng về nước của Ninh Vũ Mai, anh nhìn thấy em liền nhận ra người cứu anh chính là em. Cũng tức là nói anh biết hai nhà Phó Ninh có hôn ước với nhau liền yêu cầu em phải là người thực hiện hôn ước.”

Ninh Phàn vừa nhớ lại vừa phân tích, mà càng phân tích cô lại càng phát hiện có gì đó không đúng. Cô từ từ thoát khỏi vòng tay của Phó Minh Trạch mà anh chỉ ngồi vuốt ve mái tóc của cô rồi cười khi nghe những phần tích của cô. Đến khi nói câu cuối cùng thì cô liền quay đầu nhìn người đàn ông không có một chút nghiêm túc nào kia. Phó Minh Trạch tay nghịch mái tóc của cô nhưng mặt thì lại nở nụ cười đắc thắng.

“Ừm, em đoán đúng rồi đó.”

Nghe được lời khẳng định, Ninh Phàn liền tức tối.

“Anh...Anh đây là lừa hôn à?”

Phó Minh Trạch gật đầu ngẫm nghĩ.

“Cứ cho vậy đi nhưng mà...”

Đưa mắt nhìn Ninh Phàn rồi từ từ đưa mặt lại gần với cô.

“Em bây giờ mới phát hiện có phải quá trễ rồi không?”

Ninh Phàn bất lực với người đàn ông này, không thể phản bác nên đành hít một hơi thật sâu hai tay khoanh trước ngực dựa lưng vào đầu dường.

“Không thể ngờ, đường đường là Phó đại thiếu gia, muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, được bao nhiên phụ nữ ao ước. Thế mà lại đi lừa hôn một người phụ nữ hơn nữa lại còn là ân nhân cứu mạng của mình.”

Anh làm vẻ bất đắc dĩ ngồi dựa lưng bên cạch cô đáp lại.

“Đành chịu thôi nếu không phải vì có ai đó lúc nào cũng muốn chạy trốn, anh mà không dùng một chút thủ đoạn thì sao có thể đón được em về chứ đúng không?”

Ninh Phàn chỉ nhìn Phó Minh Trạch nở nụ cười bất đắc dĩ rồi lại nhìn phía trước không nói gì cả. Cô thật không thể nói nổi với người đàn ông này. Đột nhiên ánh mắt Phó Minh Trạch thay đổi, một tay ôm cô vào lòng một tay không ngừng vuốt ve đùi cô, giọng nói khàn đặc, hơi thở nóng ran.

“Hơn nữa không phải có người từng nói ơn cứu mạng thì phải lấy thân báo đáp sao?”

Ninh Phàn cảm giác được nguy hiểm, ánh mắt đề phòng nhìn Phó Minh Trạch.

“Anh muốn làm gì?”

“Lấy thân báo đáp”

Nói xong, anh liền đè cô xuống giường mà hôn sâu. Chuyện sau đó thì Ninh Phàn không thể nhớ rõ, cô chỉ nhớ khi cô thức dậy thì đã là trưa hôm sau.