Sau khi sang Thượng Hải cũng được một thời gian khá lâu, Châu Nhiên ở bên này vẫn đang quản lý quán bar rất tốt.
Trong lúc đang ở quầy bar, bỗng nhiên điện thoại anh đổ chuông.
Châu Nhiên lấy điện thoại từ trong túi ra, phía bên kia là ba của anh, Châu Đình.
Vẻ mặt anh không vui, mỗi lần tắt máy thì Châu Đình lại gọi tiếp.
Châu Nhiên phát hoả, ấn nhấc máy, "Chuyện gì vậy?"
Châu Đình bên kia vội trả lời: "Tuần sau là đám cưới của ba rồi, con phải đến đấy."
Châu Nhiên khó chịu đáp: "Lần thứ mấy rồi? Ba không thấy tuổi của ba bây giờ chẳng phải đã quá lớn rồi sao?" Anh nói thêm, "Lúc mẹ mất chưa được một năm ba đã tái hôn, lần này là lần thứ mấy rồi?"
Châu Đình quát: "Thằng ranh! Mày học đâu ra cái thói lớn tiếng với ba của mày vậy?" ông tiếp tục nói, "Tao tái hôn là chuyện của tao, mày chỉ cần đến là được."
Chưa đợi Châu Nhiên trả lời, Châu Đình đã ngắt ngang cuộc gọi.
Châu Nhiên nhìn điện thoại, nhẹ thở dài.
Bỗng nhiên ở bàn gần đó có tiếng động lớn, Châu Nhiên quay sang nhìn, phục vụ của quán anh đang lúng túng xin lỗi một cô gái.
Châu Nhiên đi đến xem, thấy cô gái tỏ vẻ khó chịu quát lên: "Trời ơi quán bar tuyển phục vụ kiểu gì vậy?" Cô đang có vẻ bối rối sau đó nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.
Cô gái có mái tóc xám, giống với màu tóc của anh và có đôi mắt nâu vàng trông rất đẹp.
Khương Hi từ nhà vệ sinh đi ra, chợt thấy Châu Nhiên đang đứng gần đó, cô hơi ngây ra.
Định đi lướt qua Châu Nhiên, đột nhiên anh lại lên tiếng, "Này."
Khương Hi ngạc nhiên, quay sang nhìn, hỏi: "Anh gọi tôi sao?"
Châu Nhiên khẽ đi đến, chậm rãi nói: "Tôi là chủ quán bar này, họ Châu." Anh nói thêm, "Xin lỗi vì nhân viên quán tôi đã gây rắc rối cho cô, nếu cô cần đền bù thì cứ nhắn tin cho tôi."
Nói xong anh đưa điện thoại có cả mã wechat ở trên đó.
Khương Hi cau mày, lúc này trong lòng vẫn còn bực bội: "Anh có biết cái váy này đắt lắm không?" Cô nói thêm, "Tôi mới mua thôi đấy."
"Các anh tuyển phục vụ kiểu đấy à? Mắt mũi để đâu vậy."
Châu Nhiên thiếu kiên nhẫn, cảm thấy cô gái này nói chuyện quá hống hách, anh cũng không muốn nhịn, "Này, sao cô ăn nói khó nghe vậy?"
Khương Hi cáu kỉnh đáp: "Hơ, tôi ăn nói khó nghe?"
Châu Nhiên cau mày: "Chứ sao nữa, tính tình gì mà hống hách quá vậy?"
Khương Hi quát lên: "Anh mới là cái đồ hống hách ấy." Cô không tranh cãi thêm sau đó tức giận bỏ đi.
Châu Nhiên đứng ngây ra nhìn Khương Hi rời đi, vẻ mặt anh đang khó hiểu vô cùng.
——
Mười một giờ tối, Châu Nhiên vừa đóng cửa quán bar, đang đi đến bãi đậu xe thì bỗng nhiên nghe thấy giọng Giang Mỹ Mỹ.
"Châu Nhiên"
Anh hơi ngây ra, chợt xoay người lại nhìn.
Giang Mỹ Mỹ vui vẻ chạy đến, Châu Nhiên nhướng mày, hỏi: "Giờ này mà còn đến đây?"
Giang Mỹ Mỹ mỉm cười, nói: "Hì hì tôi có mua bánh bao cho cậu nè." Cô giơ túi bánh trước mặt anh.
Châu Nhiên khẽ cười, nhanh chóng cầm lấy túi bánh, "Ể, tốt vậy sao?" Anh nói thêm: "Tôi đang đói gần chết rồi đây."
Giang Mỹ Mỹ mỉm cười, khẽ nói nhỏ: "Cậu vui là tốt rồi."
Châu Nhiên mãi ăn, không nghe rõ, anh nhìn cô: "Hả?"
Giang Mỹ Mỹ gượng cười: "A..không có gì đâu."
Châu Nhiên ăn xong một cái bánh, sau đó vui vẻ lên tiếng: "Cậu về luôn không? Tôi đưa cậu về."
Giang Mỹ Mỹ hăng hái: "Được, cảm ơn."
Châu Nhiên khẽ vỗ vai Giang Mỹ Mỹ: "Ây dô, bạn bè với nhau không mà cảm ơn cái gì chứ?"
Giang Mỹ Mỹ hơi ngạc nhiên, cô ngây ra nhìn Châu Nhiên.
Châu Nhiên thấy cô bị sượng, anh chợt hiểu ra nên cũng lùi ra một chút.
——
Sáng hôm sau, Châu Nhiên đang lái xe đến quán bar, chợt thấy ai đó quen thuộc, anh nhếch miệng cười lái xe đến gần.
Khương Hi đang bị hư xe, cô đứng ở lề đường cáu kỉnh gọi điện thoại.
Châu Nhiên ghé lại, cửa sổ xe từ từ mới xuống, anh huýt một tiếng.
Khương Hi nhìn Châu Nhiên, cô cau mày: "Hôm nay tôi bị xui xẻo đến mức gặp anh luôn sao?"
Châu Nhiên cười: "Hơ, đúng là oan gia ngõ hẹp mà."
Khương Hi quát: "Anh biến đi."
Châu Nhiên cau mày: "Nè nha, ăn nói cho đàng hoàng, tôi định ghé xem giúp cô mà cô ăn nói vậy đấy à?"
Khương Hi cáu kỉnh: "Ai mà cần anh giúp hả?"
Châu Nhiên nhếch miệng cười: "Này, cho tôi biết tên đi quý cô hống hách."
Khương Hi khó chịu nói: "Quý cô hống hách cái gì? Tôi tên là Khương Hi." Cô nói thêm: "Anh họ Châu à? Tên gì vậy?"
Châu Nhiên khẽ đáp: "Tên tôi là Châu Nhiên."
"Mà cô không cần giúp à? Vậy tôi đi đây."
Khương Hi vội nói: "Khoan đã..giúp tôi đi.."
Châu Nhiên bắt đầu trêu chọc Khương Hi, anh nói: "Hả? Gì cơ? Tôi không nghe rõ ấy."
Khương Hi hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Làm ơn..giúp - tôi - đi!"
Châu Nhiên nhếch miệng cười, anh mở cửa xe, nói: "Lên đi, khoá xe lại lát nữa tôi gọi người đến sửa cho."
Khương Hi bày vẻ mặt cáu kỉnh lên xe, Châu Nhiên cười lên: "Này? Tôi giúp cô mà cô thái độ vậy với tôi đấy à quý cô hống hách."
Khương Hi vội đáp: "Đừng có gọi tôi như vậy, tôi có tên mà!"
Châu Nhiên cười, bắt đầu khởi động xe, anh hỏi: "Cô đi đâu?"
Khương Hi trả lời: "Đưa tôi đến trường cấp ba đi."
Ánh mắt Châu Nhiên lướt qua Khương Hi, chú ý đến bộ đồ thể thao quần dài cô đang mặc, anh hỏi: "Cô là giáo viên thể dục à?"
Khương Hi có chút ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng gật đầu: "Ừ."
Châu Nhiên không hỏi thêm, anh bắt đầu lái xe đưa cô đến trường cấp ba.