Phá Vỡ Quy Tắc

Chương 13: Không để em đợi lâu




Hôm sau.

Ở trường học, Hân Nghiêng đi đến lớp thể dục tìm Khương Hi.

"Cô Khương"

Khương Hi đang dạy, nghe tiếng của học sinh gọi, cô xoay người lại nhìn. Hân Nghiêng nhanh chóng đi đến trước mặt Khương Hi, cô nói: "Cô Khương, hôm qua em thấy cô từ nhà anh Châu Nhiên đi ra, cô làm gì ở đó vậy?"

Khương Hi hơi ngây ra, cô cười: "Quan trọng lắm sao? Tiết này lớp em trống hay sao mà ra đây vậy?"

Hân Nghiêng cau mày: "Cô đừng quan tâm chuyện đó, việc em hỏi rất quan trọng, em cần biết"

Nhìn thoáng qua nét mặt của Hân Nghiêng, Khương Hi hiểu được cô ấy đang nghĩ gì, cô nhướng mày: "A? Cô là bạn gái "tương lai" của Nhiên Nhiên."

Hân Nghiêng sững người, lẩm bẩm: "Nhiên Nhiên?"

Khương Hi mỉm cười: "Hình như chưa có ai gọi anh ấy như vậy nhỉ, thế cô là người đầu tiên rồi"

Hân Nghiêng cáu kỉnh: "Cô Khương, tại sao cô lại thích anh Châu Nhiên chứ? Em không muốn đấu đá với cô đâu."

Khương Hi có chút ngạc nhiên, cô hỏi: "Đấu đá? Em thích Nhiên Nhiên sao?"

Hân Nghiêng đáp: "Đúng vậy, em rất thích anh ấy, nên mong cô hãy rút lui."

Đột nhiên tiếng chuông ra chơi vang lên, Khương Hi khẽ nói: "Trò Hân Nghiêng, em mau về lớp đi, tiết sau không trống đâu nhé."

Nói xong cô bước đi, Hân Nghiêng đang đơ ra, bỗng nhiên Khương Hi xoay người lại nói: "À, còn nữa, cô sẽ không bao giờ rút lui đâu."

Hân Nghiêng cau mày: "Cô.."

Buổi chiều, sau khi hết tiết dạy, Khương Hi sắp xếp lại giấy tờ trên bàn giáo viên sau đó chuẩn bị về nhà.

Bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cô mỉm cười đưa tay lấy điện thoại sau đó ấn gọi Châu Nhiên.

"Sao vậy?" Châu Nhiên ở đầu máy bên kia lên tiếng.

Khương Hi khẽ nói: "Vừa tan làm, cảm thấy đói nên muốn mời anh đi ăn"

Châu Nhiên: "Đang ở trường sao?"

Khương Hi: "Ừm"

Châu Nhiên: "Tôi đến đón cô"

Khương Hi tắt máy, Nhã Tịnh bên cạnh mỉm cười: "Lại đi hẹn hò với anh chàng đó sao?"

Khương Hi mỉm cười: "Đúng đấy."

Nói xong, Khương Hi nhanh chóng lấy túi rời khỏi phòng giáo viên.

Lúc sau, cô đang đứng ở cổng trường chờ anh. Bỗng nhiên nhìn thấy Phó Hàm đi đến chỗ mình, Khương Hi giả vờ không quan tâm, cô quay mặt sang hướng khác ngó lơ anh ta.

"Khương Hi."

Phó Hàm đi đến, anh nắm lấy bàn tay cô. Khương Hi sửng sốt, cô cáu kỉnh: "Anh làm gì vậy hả?"

Phó Hàm tỏ vẻ ăn năn hối lỗi: "Khương Hi, em thật sự hẹn hò với tên đó rồi sao?"

Khương Hi mím môi, không hiểu sao Phó Hàm cứ quan tâm đến chuyện của cô trong khi anh là người cắm sừng cô vào lúc đó, cô nhất quyết hất tay anh ta ra: "Anh cút đi được không? Đừng cứ làm phiền tôi như vậy chứ, chuyện của tôi liên quan đến anh sao?"

Phó Hàm cứ bắt lấy cổ tay của Khương Hi, anh siết chặt cổ tay cô: "Không được, em không được hẹn hò với hắn."

Khương Hi cố gắng vùng vẫy, đột nhiên Phó Hàm bị ai đó nắm lấy cổ áo lôi ra khỏi chỗ cô.

Khương Hi giương mắt nhìn, là Châu Nhiên đang nắm tay cô, anh khẽ hỏi: "Có sao không?" Thấy Khương Hi lắc đầu, anh quay sang nhìn Phó Hàm: "Hẹn hò với tôi thì sao?"

Phó Hàm cau mày: "Cậu làm cái quái gì vậy?"

Châu Nhiên nhướng mày: "Câu này tôi hỏi cậu mới đúng, cậu đang làm cái quái gì vậy hả? Ban ngày ban mặt lôi kéo một người phụ nữ như vậy mà vẫn không thấy xấu hổ, mặt cậu chai đến thế à?"

Phó Hàm chưa kịp trả lời, Ly Vân đã đi đến, cô hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Phó Hàm nhanh chóng quay sang Ly Vân, anh lúng túng: "Không có gì đâu em, chúng ta về thôi"

Ly Vân nhìn thấy Châu Nhiên, cô bỗng đỏ mặt, cứ như bị hồ ly mê hoặc vậy. Châu Nhiên thấy Ly Vân đang nhìn chầm chầm vào mình với cái vẻ mặt như mê mẩn, anh chỉ nhếch miệng cười sau đó nắm tay Khương Hi đi lên xe.

"Đi thôi."

Khương Hi nghe lời cũng bước đi theo anh lên xe, ở trên xe, Châu Nhiên đưa tay thắt dây an toàn cho cô.

Khương Hi nhìn anh, cô mím môi: "Nhiên Nhiên, hôm nay cảm ơn anh"

Châu Nhiên thong thả đáp: "Không có gì, bây giờ đi ăn gì vậy? Tôi đói rồi."

Khương Hi mỉm cười: "Anh muốn ăn gì?"

Châu Nhiên nói: "Cô ăn gì thì tôi ăn đó"

Khương Hi "A" một tiếng, sau đó chậm rãi nói: "Vậy đi ăn dookki đi"

Ở trung tâm mua sắm, cả hai lên tầng 4 ăn dookki.

3 tháng sau.

Sau một khoảng thời gian theo đuổi, cả hai cũng trở nên thân thiết hơn. Châu Nhiên có lẽ cũng đã bắt đầu nảy sinh tình cảm với Khương Hi.

Bây giờ là buổi tối, Khương Hi cùng Nhã Tịnh đến quán bar của Châu Nhiên.

Vừa đến nơi, cô đã hớn hở đi vào trong để được gặp anh. Nhã Tịnh cười nói: "Khương Hi, cậu đi chậm thôi."

Vừa bước vào trong, đã thấy Châu Nhiên đang nói chuyện với khách hàng.

"Nhiên Nhiên" Khương Hi gọi to, Châu Nhiên nghe thấy tiếng cô, anh nhanh chóng quay sang nhìn.

Khương Hi chạy đến chỗ anh: "Nhiên Nhiên, hôm nay em đi với bạn đến ủng hộ anh nè."

Nhã Tịnh cũng đi đến, cô mỉm cười: "Chào anh, tôi là bạn của Khương Hi"

Châu Nhiên cũng gật đầu: "Chào, hai người uống gì cứ gọi."

Khương Hi gật đầu, cô kéo tay Nhã Tịnh sang một cái bàn gần đó.

Một lúc sau, Khương Hi uống say bí tỉ. Đột nhiên Nhã Tịnh lên tiếng: "Khương Hi, cậu say quá rồi, nhưng mà bây giờ Tô Vũ đến đón, làm sao đây"

Khương Hi cáu kỉnh: "Hah..tại sao lại có bạn trai chứ, cậu là đồ bỏ bạn."

Nhã Tịnh nhìn sang Châu Nhiên, cô gọi to: "Anh Châu"

Châu Nhiên nghe Nhã Tịnh gọi, anh đi đến, nhìn thấy Khương Hi say nhèm, anh cau mày: "Lại uống say đến mức này sao?"

Nhã Tịnh khẽ nói: "Anh Châu, anh có thể đưa Khương Hi về giúp tôi không? Bây giờ bạn trai của tôi đến đón tôi rồi."

Châu Nhiên gật đầu: "Ừ cô về đi, tôi sẽ đưa cô ấy về."

Nhã Tịnh mỉm cười: "Cảm ơn anh" Sau đó cô quay sang Khương Hi: "Khương Hi, cậu đừng có quậy người ta biết chưa?" Nói xong cô nhanh chóng rời đi.

Châu Nhiên thở dài nhìn Khương Hi: "Sao lúc nào uống rượu cũng say không thấy đường hết vậy."

Anh dìu cô đứng dậy, sau đó quay sang nói với nhân viên: "Tôi đi đây chút, trông quán cẩn"

Vừa dìu cô ra khỏi cửa quán, bỗng nhiên lại bị cô ôm chặt. Châu Nhiên sững người: "Sao vậy?"

Khương Hi rũ mắt: "Em theo đuổi anh lâu như vậy..anh vẫn chưa cân nhắc được sao.."

Châu Nhiên nhìn cô, anh dịu giọng: "Vậy bây giờ tôi trả lời luôn được không?"

Khương Hi giương mắt nhìn Châu Nhiên, ánh mắt đang trông chờ câu trả lời của anh.

Châu Nhiên cúi đầu xuống, nụ hôn của anh rơi xuống môi cô, vừa sâu lại vừa say đắm.

Khương Hi vương tay ôm cổ anh, cả hai đều đắm chìm vào nụ hôn nồng nhiệt này.

Giang Mỹ Mỹ lúc này vừa đến tìm Châu Nhiên, vẻ mặt cô tối sầm lại khi thấy cảnh tượng này, mắt Giang Mỹ Mỹ rưng rưng, cô đau lòng xoay người chạy khỏi chỗ đó.

Buổi sáng, Khương Hi thức dậy, đau cô vô cùng đau, bỗng nhiên điện thoại cô reo lên, là Châu Nhiên gọi đến, cô ngái ngủ trả lời: "Em dậy chưa? Anh đang ở dưới nhà em"

Khương Hi ngây ra, cô nghĩ thầm: "Anh? Em? Sao anh ấy lại đổi cách xưng hô rồi"

Châu Nhiên nói thêm: "Khương Hi."

Khương Hi vội trả lời: "A, em xuống liền đây."

Khương Hi mở cửa ra, đã thấy Châu Nhiên mỉm cười nhìn cô.

Khương Hi hỏi: "Anh đến đây tìm em làm gì vậy?"

Châu Nhiên ung dung nói: "Bạn trai em đến tìm là chuyện lạ lắm sao?"

Khương Hi ngạc nhiên: "Cái gì bạn trai?"

Châu Nhiên nhướng mày: "Em không nhớ chuyện hôm qua à? Hay là định quất ngựa truy phong?"

Khương Hi tự nghĩ, cố gắng nhớ lại chuyện hôm qua, khi đã nhớ lại được từng cảnh vào tối hôm qua, má cô đỏ bừng.

"A..tại đầu em đau nên quên thôi mà, nhưng anh thật sự đồng ý rồi sao?"

Châu Nhiên kéo cô vào nhà, sau đó ôm lấy cô: "Ừ, để em đợi lâu, lúc đó mất thì không lấy lại được."

Khương Hi mỉm cười, cô vùi mặt vào ngực Châu Nhiên

Vâng.