“Quá nhi thật sự là ngày càng nghịch ngợm.” Tiểu Long Nữ mặt mang ý cười, đôi mắt như hai ngôi sao sáng lấp lánh nhìn Dương Quá. Lại thấy đối phương vì tỉ thí với Hoắc Đô mà trán đầy mồ hôi, nâng ống tay áo của mình lên, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho đối phương.
Thiệu Đường bất giác cảm thấy lòng lạnh đi, nhưng nghĩ cũng đúng thôi, mục đích ban đầu của mình không phải chính là giúp y tìm Tiểu Long Nữ hay sao? Bây giờ tìm được rồi, sao mình lại cứ đau buồn không vui? … Nếu chỉ là một người khác qua đường, vậy thì hãy im lặng diễn cho tốt vai của mình, im lặng đợi đến ngày mình được trở về.
Người xung quanh cũng mang các loại tâm tư khác nhau, việc Dương Quá đánh bại Hoắc Đô thật là không ngờ, đã vậy còn xuất hiện một nữ tử xinh đẹp, có tình sâu ý đậm với y, lúc này Dương Quá bỗng trở nên chói mắt.
Sau khi Hoắc Đô ăn xong Ngọc Phong Tương thì quả nhiên cảm thấy tốt hơn rất nhiều, nhìn đối phương cười cười nói nói, tuyệt không để bọn hắn vào mắt, càng thêm tức giận, nhíu mày nói: “Xú tiểu tử, mau tránh ra. Tiểu vương đã đưa giải dược cho ngươi, chỗ này không còn chuyện của ngươi nữa, luận võ vẫn chưa chấm dứt, thắng bại vẫn chưa phân rõ, các ngươi không muốn so nữa ư? Không dám thì nói một tiếng, ta và gia sư lập tức cáo từ, tuyệt không lưu lại!”
Quách Tĩnh liếc nhìn Hoàng Dung bên cạnh, Hoàng Dung khẽ gật đầu với hắn.
Quách Tĩnh nói: “Lời chúng ta đã nói ra tất nhiên chúng ta sẽ thực hiện. Luận võ vẫn như cũ, trận đầu không có kết quả, chúng ta so thêm lần nữa!”
“So thêm lần nữa?” Hoắc Đô cười nói: “Nhưng lúc nãy tiểu vương đã định trước với Hoàng nữ hiệp, trận đầu là tiểu vương, sau đó là sư huynh, cuối cùng mới thỉnh gia sư lên. Nhưng bây giờ tiểu vương đã trúng ám khí, trong nhất thời không thể hồi phục. Này…” Hoắc Đô cố ý dừng tại đây, tỏ ra khó xử, lại tiếp tục: “Này… nếu để tiểu vương so thêm một trận với các ngươi… không phải có chút không công bằng sao? Ngoại nhân mà không biết tình hình, còn cho rằng Quách đại hiệp các ngươi có ý khinh thường ngoại lai nhân chúng ta.”
Quách Tĩnh bị hắn nói đến ngẩn ra, Hoàng Dung cũng nhíu mày. Chợt nghe Hoắc Đô tiếp tục: “Không bằng cho hòa trận đầu, nếu hai trận sau bên ta thua một trận, thì chúng ta lập tức rời khỏi Lục gia trang này.”
Không nói gì. Mọi người nghe xong lời của Hoắc Đô thì nhất thời đều im lặng, mày liễu của Hoàng Dung gắt gao nhăn lại, đối phương cố ý làm khó, những anh hùng có mặt ở đây đều nhìn ra được, sư huynh Đạt Nhĩ Ba và sư phụ Kim Luân Pháp Vương của Hoắc Đô võ công đều không kém, ở đây ngoài Quách Tĩnh ra khó có thể tìm thấy ai khác đối phó được với hai người này. Hai trận đấu tỷ lệ thắng rất thấp. Mà kế sách “Điền Kỵ đua ngựa” của mình cũng hoàn toàn không thể sử dụng.
“Ai bảo trận đầu không phân được thắng bại?” Một thanh âm vang lên đánh vỡ màn đêm yên lặng, người nói không thể nghi ngờ chính là Thiệu Đường.
Thiệu Đường tiến lên mấy bước tới gần Hoắc Đô, lại bị Dương Quá kéo tay lại. Dương Quá không biết hắn muốn làm gì, chỉ là lo lắng hắn vừa giải được độc, thể lực chưa hồi phục hoàn toàn, thêm nữa là Thiệu Đường không biết võ công, tên Hoắc Đô này lại rất giảo hoạt, nói không chừng sẽ mang đến nguy hiểm.
Thiệu Đường nở nụ cười với Dương Quá, cũng không giãy khỏi tay y, đứng bên cạnh Dương Quá tiếp tục cao giọng nói: “Trận đầu không phải Dương Quá thắng hay sao?”
Sau khi Thiệu Đường nói ra những lời này thì mọi người bắt đầu nhỏ giọng nghị luận. Lúc này đến phiên Hoắc Đô nhíu mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, “Sao có thể như vậy! Y là đến phá rối!”
“Nga? Bởi vì các ngươi thua nên không tính chứ gì?” Thiệu Đường cười hỏi.
Hoắc Đô nhất thời nghẹn lời, Thiệu Đường chậm rãi nói tiếp: “Ngươi không phải đã nói ba trận thắng hai trận hay sao? Dương Quá cũng đã nói, y không liên quan gì đến nhóm anh hùng hào kiệt này, cho nên y cũng có thể tỷ thí với ngươi. Mà kết quả của trận tỷ thí này đương nhiên người thắng là Dương Quá, ở đây ai cũng nhìn thấy, ngươi lại không chịu thừa nhận. Vậy thì mời sư phụ ngươi ra đây đi.”
Hoắc Đô đen mặt, kế hoạch hoàn hảo như thế của mình mà lại bị một thiếu niên vạch trần, đã thế còn không thể tìm ra đối sách để phản bác.
Dương Quá nhìn Thiệu Đường mang dáng vẻ bệ vệ của một thiếu niên làm chủ đại cục, không khỏi thấy cao hứng, nhưng nghe cách nói của Thiệu Đường, chẳng phải tiếp theo mình phải luận võ với hai người Đạt Nhĩ Ba và Kim Luân Pháp Vương hay sao? Một Hoắc Đô là mình đã địch không lại rồi, nếu hắn không mắc mưu của mình, thì sao mình có thể thắng hắn dễ dàng thế được? Nếu đã dùng một lần, thì lần thứ hai sẽ cảnh giác… y căn bản không chút tin tưởng mình có thể thắng Đạt Nhĩ Ba và Kim Luân Pháp Vương.
Dương Quá nhịn không được thấp giọng nói nhỏ bên tai Thiệu Đường: “Thiệu Đường, ta e là không thể.”
“Xuy!” Thiệu Đường lập tức nói: “Ngươi đương nhiên có thể!”
Dương Quá không biết Thiệu Đường vì sao lại chắc chắn như thế, nhưng trong lòng không hiểu sao vẫn có chút cao hứng. Có một người, thời thời khắc khắc đều chú ý đến mình, tin tưởng mình… Bỗng nhận ra mình thật may mắn, trước kia luôn cảm thấy mình là người đáng thương nhất trên thế gian này, phụ thân chết thảm trong tay kẻ khác, kẻ thù giết phụ thân mình lại không biết là ai, mẫu thân cũng sớm rời khỏi mình, để lại mình phiêu đãng mà sống, nơi nơi đều bị người xem thường, ngay cả Quách bá mẫu cũng chán ghét mình… Nhưng hiện tại ngẫm lại, có lẽ ông trời rất công bằng, sau những thống khổ mình lại gặp chuyện may mắn nhất – quen với Thiệu Đường. Có một người như vậy bên cạnh, dù có “xui xẻo” thêm, có “bất hạnh” thêm, thì những điều đó sẽ không còn gọi là “xui xẻo” hay “bất hạnh” nữa.
“Được!” Hoắc Đô suy nghĩ trong chốc lát, tiểu tử này sao có thể thắng sư huynh Đạt Nhĩ Ba được, vậy nên sảng khoái đáp ứng, “Vậy thỉnh tiểu huynh đệ này đấu thêm lần nữa, luận võ với sư huynh của ta.”
Dương Quá không nói gì, tuy không có phần thắng, nhưng Thiệu Đường đã đáp ứng rồi, mình đương nhiên phải tỷ thí thôi. Quách Tĩnh đứng phía sau có chút sốt ruột, hắn nhìn ra võ công của Dương Quá rất cao, nhưng vẫn kém sư huynh Đạt Nhĩ Ba của Hoắc Đô một bậc, lại càng không thể là đối thủ của Kim Luân Pháp Vương. Nếu để Dương Quá nghênh chiến Đạt Nhĩ Ba cùng Kim Luân Pháp Vương thì y nhất định sẽ gặp nguy hiểm!
Hoàng Dung kéo ống tay của Quách Tĩnh, cho hắn một ánh mắt hãy yên tâm, tuy nàng không tin là Dương Quá sẽ thắng, nhưng đây tốt xấu gì cũng là một cơ hội, biện pháp này không thể phủ nhận là tốt nhất. Hơn nữa trong lúc Dương Quá tỷ thí với hai người kia, mình sẽ có thêm thời gian để nghĩ đối sách.
“Quá nhi, ngươi đừng đi.”
Dương Quá còn chưa bước ra, Tiểu Long Nữ đã chau mày lên tiếng. Nàng không hiểu vì sao Dương Quá lại thích ở cái nơi nhiều người tranh cãi này, gọi y cùng mình rời đi, y lại không muốn. Hiện tại lại vì một câu nói của kẻ khác mà muốn luận võ.
Tiểu Long Nữ có chút buồn bực, nàng không thích cái người tên Thiệu Đường đang đứng bên cạnh Dương Quá kia, đây chính là người thứ hai nàng đánh giá trong cuộc đời mình. Người đầu tiên là Dương Quá, người thứ hai lại là Thiệu Đường, nàng phát giác ra mình rất ghét hắn. Nàng chán ghét hắn bởi Dương Quá vì hắn bôn ba khắp nơi mà không thèm nhìn đến nàng một cái! Nàng chán ghét hắn bởi Dương Quá vì hắn mà lo lắng! Nàng chán ghét hắn bởi Dương Quá vì giúp hắn lấy giải dược mà luận võ với người khác! Nàng chán ghét hắn bởi Dương Quá chỉ vì mấy câu nói của hắn mà lại chiều theo hắn đi luận võ!
“Cô cô!”
>>Hết chương 39