“Thiệu Đường?” Dương Quá gắng gượng giữ lại Thiệu Đường, không cho hắn trốn, nhưng do thân thể chưa hồi phục, vừa vươn tay thì trước mắt lập tức tối sầm, tiểu thiên hạ đã nhân cơ hội chạy ra khỏi phòng. Dương Quá nhíu mày, y nhìn ra Thiệu Đường dường như biết chuyện gì đó, không phải cố ý muốn tránh né mình, nhưng không hiểu vì sao hắn lại phải tránh đi.
Thiệu Đường và cô Ngốc ra ngoài, Lục Vô Song và Trình Anh cũng đi theo, chuẩn bị làm cơm tối.
Dương Quá nhận thấy cảm giác choáng váng đã bớt một chút, mượn lực đứng lên, cảnh vật trước mắt lập tức xoay mấy vòng. Y bất chấp tất cả, cất bước ra khỏi phòng… Rất không thích ánh mắt né tránh của Thiệu Đường, ánh mắt đó, tựa như chỉ cần nhìn vào sẽ không thể thở nổi nữa, tim như bị ai đó nhéo, không đau đớn, nhưng còn khiến người khác khó chịu hơn đau đớn.
“Ta thấy ngươi vẫn nên thành thành thật thật nằm ở đây một lát. Lấy thể lực hiện tại của ngươi, nói không chừng chưa chạy được hai vòng của phòng này đã xỉu. Hoàng Dược Sư thấy Dương Quá choáng váng lung lay mấy cái, nhưng không qua đó dìu y, chỉ mở miệng nói.
Nhíu mày! Dương Quá phản cảm nhíu mày, y hiện tại căn bản không muốn nghe người khác khuyên bảo, cũng nghe không vào, dùng sức lắc đầu, muốn nhanh chóng quên đi cảm giác choáng váng này, tiếp tục bước ra cửa.
“Quả nhiên là tên tiểu tử không coi ai ra gì.” Hoàng Dược Sư thấy thế không giận ngược lại mỉm cười, nâng tay, đặt lên vai Dương Quá, dùng sức kéo, mở miệng nói tiếp: “Quả nhiên có mấy phần ngông cuồng.”
Dương Quá vốn đã lảo đảo, bị dùng sức kéo, căn bản không thể đứng vững, “phanh” một tiếng, bị đối phương vứt thẳng lên giường, va chạm vào giường khiến lưng phát đau. Lông mày Dương Quá nhíu chặt lại, thở không ra hơi.
“Hình như ngươi rất để ý người vừa ra ngoài lúc nãy?” Hoàng Dược Sư hưng trí vén vạt áo, ngồi xuống ghế trúc, không nhanh không chậm nói.
Dương Quá thở ra một hơi, cố gắng điều hòa hô hấp, đương nhiên đã không còn sức tiếp tục đứng lên, đành thả hai tay, nằm trên giường, sau đó lại không cam lòng liếc mắt nhìn cửa phòng nửa mở, từ đầu đến cuối không phản ứng với câu hỏi của Hoàng Dược Sư.
“Thú vị.” Hoàng Dược Sư thấy phản ứng khinh miệt của đối phương, cũng không nổi giận, cười nói: “Ngươi thật thú vị. Trước kia nghe Dung nhi nói, con người Dương Quá ngạo mạn lại hết sức khinh cuồng, quả nhiên là vậy.”
“…” Người trên giường nhắm mắt lại, tựa như đang ngủ.
“Nghe nói…” Hoàng Dược Sư tiếp lời: “Ngươi ở trước mặt đông đảo các anh hùng từ chối hôn sự mà Quách Tĩnh đặt ra?”
“…” Dương Quá im lặng một lát, thản nhiên mở miệng, “Vậy thì sao?” Y biết Hoàng Dược Sư là phụ thân của Hoàng Dung, là ngoại công của Quách đại tiểu thư, nhưng, vậy thì sao?
“Hảo hảo!” Dương Quá vốn cho rằng hắn sẽ tức giận, nhưng nào ngờ Hoàng Dược Sư lại cười lớn, nói: “Tên tiểu tử ngốc Quách Tĩnh kia, đến bây giờ vẫn ngốc như vậy, không hỏi người khác trước đã có kết luận chắc chắn, khiến nhiều người chê cười.”
“…” Dương Quá không ngờ hắn lại nói thế, có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn hắn.
Hoàng Dược Sư cười, “Tiểu oa nhi ngươi thật thú vị. Còn nghe nói, cô cô ngươi cũng ở trước mặt mọi người nói thích ngươi?”
Dương Quá nhìn hắn, do dự một chút, gật đầu.
Đối phương cười đến kiêu ngạo, nói: “Không ngờ tiểu oa nhi cuồng ngạo như ngươi lại rất được người yêu thích. Tiểu đồ đệ kia của ta xem ra rất hợp với ngươi.”
“…” Dương Quá run lên, y không biết ai là đồ đệ của Hoàng Dược Sư, nhưng nghĩ nghĩ liền hiểu ra, người đó hẳn là Trình Anh. Võ công của Trình Anh có vài phần giống với Hoàng Dung, đều là võ công xuất phát từ Đào Hoa Đảo.
Dương Quá nhếch môi, nhưng không phải chỉ cần có độ cong thì nghĩa là cười, có lẽ chỉ cho có lệ mà thôi. Hoàng Dược Sư đương nhiên nhìn ra bộ dáng không để ý của y, nói: “Xem ra đó cũng không phải người ngươi thích?”
Gật đầu, Dương Quá không chút do dự, người y thích là Thiệu Đường, rất thích rất thích. Nghĩ như vậy, khóe miệng nhếch lên, một nụ cười thực thản nhiên.
Hoàng Dược Sư cười lắc đầu, nhịn không được nói: “Đều là cười, nhưng khác biệt quá lớn.”
“…?…” Dương Quá nhất thời không theo kịp suy nghĩ của hắn, khó hiểu nhìn đối phương. Hoàng Dược Sư không giải thích, chỉ hỏi lại vấn đề kia, “Ngươi rất để ý người kia có phải không?”
“Phải” Dương Quá gật đầu, vẫn không chút do dự, y biết người kia trong miệng Hoàng Dược Sư là ai, “Ta để ý Thiệu Đường.”
Khẩu khí rất thản nhiên, cũng rất bình tĩnh. Hoàng Dược Sư kinh hãi, hắn không ngờ đối phương lại trả lời một cách bình tĩnh như vậy, khiến mình có chút hồ đồ, nói: “Tiểu oa nhi, ngươi có biết ta nói là loại để ý nào không?”
Hoàng Dược Sư nghi hoặc, y trả lời rất tự nhiên, khiến mình phải nghi ngờ, đối phương có thật sự hiểu ý của hắn không. Hắn không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng lại có chút hứng thú với chuyện này. Tình cảm giữa Dương Quá và Thiệu Đường… có chút gì đó kỳ quái… Hoàng Dược Sư nghi ngờ, nhưng không thể không nói, hắn biết loại kỳ quái này nghĩa là gì.
Gật đầu, Dương Quá như hồi tưởng lại chuyện gì đó mà bật cười, Hoàng Dược Sư dường như bị mình dọa rồi, vẻ mặt đối phương có chút cứng lại. Dương Quá mỉm cười, bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, nhìn đối phương đang ngẫm nghĩ, không nhanh không chậm nói: “Rất để ý… trong mắt chỉ có thể chứa hình bóng của hắn, quan tâm hắn cao hứng hay mất hứng, quan tâm hỉ nộ ái ố của hắn. Lúc nào cũng nhớ thương hắn, thời thời khắc khắc đều nghĩ đến hắn. Hy vọng có thể ở bên hắn, chỉ hai người, mãi mãi, không tách rời.”
Suốt câu nói, Dương Quá luôn mỉm cười, đồng thời cũng đánh giá biểu tình của đối phương, cuối cùng còn không quên bổ sung: “… Ta thích hắn.”
Hiện tại nói Hoàng Dược Sư không kinh sợ là không có khả năng, hắn không ngờ tên tiểu tử khinh cuồng trước mắt này lại rõ ràng tâm ý của mình đến vậy. Hắn chỉ nghĩ là đối phương nhất thời hồ đồ… Hoàng Dược Sư sửng sốt một lát, lập tức “ha ha” cười, nói: “Tiểu tử, ngươi còn rất trẻ. Ngươi có biết cái gì gọi là thích không? Người mình luôn nghĩ đến và người mình thích, căn bản là hai chuyện khác nhau.”
Dương Quá không có biểu tình gì đặc biệt, nụ cười trên mặt tựa như mãi mãi không biến mất, hài hòa đến tự nhiên, “Hoàng tiền bối không biết sao? Người mình thích còn có một cách nói khác đó là — Người trong lòng.”
“…!…” Hoàng Dược Sư bị Dương Quá nói đến nhất thời không biết phải nói gì, đã nghe Dương Quá tiếp lời: “Tiền bối không cần hoài nghi, Dương Quá biết cái gì gọi là thích, cũng rất rõ ràng người mình thích là Thiệu Đường. Tiền bối không nên hoài nghi.”
Hoàng Dược Sư nghe vậy sửng sốt, hơn nửa ngày mới tỉnh lại, đột nhiên đứng lên khỏi ghế, “ha ha” cười lớn: “Người khác đều gọi ta là Hoàng lão tà, nhưng lại không biết tên tiểu oa nhi ngươi còn hơn ta mấy phần tà khí. Đủ cuồng! Đủ ngạo! Đủ thẳng thắn!” Nói xong lại nhìn Dương Quá rồi tiếp tục: “Ngươi thật sự nhận định người mình thích là nam nhân, chẳng lẽ không sợ người khác khinh thường, hoặc nếu nói với người khác, bị người khác nhạo báng.”
“Thì sao?” Dương Quá cũng cười, thì sao? “Nếu rõ ràng là thích, nhưng không dám thừa nhận, vậy không phải càng khiến người nhạo báng?”
“Hảo! Hảo! Hảo!” Hoàng Dược Sư vỗ vai đối phương, “Nói rất đúng! Đúng vậy, thì sao!” Nghĩ nghĩ, lại nói: “Đáng tiếc, trên đời này không phải ai cũng vậy, ít nhất thì cái tên Quách bá bá kia của ngươi nếu nghe được chắc chắn sẽ bị tức điên. Ngốc tử đó, thật không biết vì sao Dung nhi lại thích hắn.”
Dương Quá chỉ cười, Hoàng Dược Sư nói đúng, con người Quách bá bá chính trực, nhưng cũng rất cố chấp… Nhưng, đây không phải một vấn đề, y sẽ cho Quách bá bá biết, y thích Thiệu Đường, không phải chuyện vô nhân đạo gì, y càng không muốn giấu diếm.
Đúng lúc này, “chi nha” một tiếng, cửa phòng nửa khép bị đẩy ra, một người đi vào, trên tay là một cái chén, không phải Thiệu Đường thì là ai?
Thiệu Đường hai tay cầm thức ăn, ngẩng đầu thấy Hoàng Dược Sư còn ở đây thì không khỏi kinh ngạc, nói: “Hoàng tiền bối, Trình cô nương thỉnh ngài đến dùng bữa.”
“Ân.” Hoàng Dược Sư gật đầu, nhìn Dương Quá: “Ta đi dùng bữa trước, Dương tiểu huynh đệ, một lát nếu rảnh thì chúng ta lại trò chuyện.” Dứt lời, phất tay áo đi ra ngoài.
Hoàng Dược Sư đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người Thiệu Đường và Dương Quá. Thiệu Đường bưng chén đĩa, đó là một cái chén trắng, bên trong là cháo, khói nóng bốc lên không ngừng, chậm rãi bước lên trước.
“… Ăn cơm.” Thiệu Đường có chút mất tự nhiên, hắn còn nhớ vừa nãy mình như chạy trốn mà ra khỏi phòng, nhưng cuối cùng vẫn bưng cháo đến bên giường, kéo ghế ngồi cạnh Dương Quá.
Dương Quá vốn đang sinh khí, nhưng lúc nhìn thấy gương mặt Thiệu Đường, thì khí kia không biết đã chạy đi nơi nào, thấy hắn trở về, dường như càng thêm cao hứng, nhưng vẫn không thèm nói chuyện.
“Đầu ngươi còn choáng không? Sao lại ngồi lên rồi?” Thiệu Đường đặt chén lên đầu giường, giúp y ngồi lại, lấy gối mềm cho y nửa ngồi nửa tựa lưng vào.
Dương Quá vẫn không lên tiếng, thuận theo tựa vào gối mềm ngồi.
Không thấy y mở miệng, Thiệu Đường không khỏi cảm thấy buồn, dường như Dương Quá đang sinh khí. Đặt chén vào tay đối phương, “Ngươi ăn đi… Ta đi ăn…”
Thiệu Đường vừa nói vừa đứng lên, nhưng còn chưa chờ hắn nói xong, Dương Quá đã nhanh tay nắm chặt cổ tay hắn, vội vàng nói: “Đừng đi!” Nói xong hơi dùng sức, kéo Thiệu Đường trở lại.
Thiệu Đường biết thể lực Dương Quá vẫn chưa hồi phục, cánh tay kéo mình cũng không có quá nhiều khí lực, nhưng Thiệu Đường không dám giãy ra, sợ lại khiến Dương Quá bị thương, chỉ đành lập tức ngồi xuống bên giường, còn không quên nhắc nhở đối phương “Cẩn thận cháo nóng.”
Dương Quá đặt chén qua một bên, hai tay đều nắm chặt tay Thiệu Đường, nói: “Không được đi… ta không sinh khí…”
Thiệu Đường ngẩn ra, Dương Quá lập tức ôm chặt hắn vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu hắn, nói: “Ta không sinh khí, không có, chỉ là không thoải mái thôi… không thích dáng vẻ khi ngươi chạy đi?…”
“… Ân.” Thiệu Đường không ngờ y sẽ nói như vậy, tim dường như bị chạm vào, “Sẽ không…”
Không một tiếng động, hai người không ai nói gì, Thiệu Đường bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, giãy ra khỏi ngực y, cười nói: “Ăn trước đi, một lát cháo lạnh sẽ không ngon nữa.” Cầm chén cháo bên cạnh tới trước mặt Dương Quá.
“Được.” Dương Quá nâng tay sờ tóc Thiệu Đường, cảm giác không thoải mái trong lòng chậm rãi biến mất. Ngoan ngoãn ngồi xuống, để Thiệu Đường đút mình ăn.
>>Hết chương 57