Phái Diễn Xuất
Đưa mắt nhìn tư liệu, số 34 là một diễn viên lâu năm, trước kia thường xuyên thấy hắn trên phim, là một gương mặt quen thuộc, nhưng có lẽ rất nhiều người xem cũng không biết tới tên của hắn, hắn đóng nhiều vai âm hiểm tàn nhẫn, bây giờ rất ít khi thấy trên màn ảnh. Người bốn mươi tuổi, bề ngoài trên ba mươi, có khí chất kiên nghị do năm tháng mài giũa ra rất đặc thù.
Hai người không nói chuyện phiếm tiếp nữa, cũng không làm gián đoạn số 34 diễn.
Cảnh hắn chọn để diễn là kết cục trong kịch bản, Giang Trác quỳ gối giữa đường trong đêm mưa, ôm thi thể của An Khả, cuối cùng hắn bế thi thể đi, đặt trong xe, bình tĩnh lái xe đi giết người.
Số 34 ngồi quỳ trên đất, giơ tay vờ như đang ôm một người, hắn hơi cúi người, ánh sáng chiếu lên người hắn, sống lưng cong cong hơi run lên.
Một đoạn này trong kịch bản, chỉ có một câu văn, không có vẻ mặt cũng không nhắc nhở động tác, không nói có cần khóc hay không, càng không có một câu thoại nào, chỉ viết trời mưa thực sự rất to, cọ rửa khuôn mặt hắn, máu đỏ thẫm trên quần áo theo nước mưa chảy xuống cống thoát nước.
Là một cảnh rất khó, cần phân tích nội tâm nhân vật rất sâu.
Hắn cực kì bi ai, mắt thường cũng có thể thấy được sự bi ai này, cũng không hét to, chỉ trầm mặc diễn, có lẽ là do đã xem qua cách diễn của Lý Mộ, Trang Khâm thấy khó mà xem tiếp được, xuất phát từ sự lễ phép mới không bảo hắn dừng lại.
“Còn thiếu một chút, nhưng cũng đã rất tốt rồi.” Quách Bảo Châm nói khẽ.
“Đạo diễn, tôi đã diễn xong rồi.”
Quách Bảo Châm khách khí gật đầu: “Vất vả, diễn rất hay, nếu anh có chuyện quan trọng, có thể về trước, tối nay chúng tôi sẽ gọi điện tới nói chuyện sau.”
Diễn viên bước xuống.
“Số 35.” Anh ta gọi.
Trang Khâm xem tư liệu, Khâu Minh.
Hả?
Trang Khâm có chút ấn tượng với cái tên này, Khâu Minh này, hình như là ông chủ của một tập đoàn truyền thông lớn.
Trên tư liệu có viết tên và kinh nghiệm, bằng cấp diễn xuất.
Mục bằng cấp viết hắn là cử nhân chính quy của London Business School, sau có học nghiên cứu sinh ở Học Viện Điện Ảnh New York, chưa từng làm diễn viên.
Trang Khâm ngẩng đầu lên, thấy Khâu Minh số 35 đi lên sân khấu.
Là một anh đẹp trai rất có tinh thần. Toàn thân mặc hàng cao cấp, đi giày da thủ công, trông không giống tới thử vai chút nào, mà giống tới để đi catwalk hơn.
“Chào hai thầy, tôi tên Khâu Minh, năm nay 26 tuổi, cao 1m85, 18cm.” Hắn nhìn thẳng về phía đạo diễn nhỏ kia.
Quách Bảo Châm: “…”
Trang Khâm: “…”
Quách Bảo Châm hơi giật giật khóe miệng: “Ặc, cậu chuẩn bị biểu diễn cảnh?”
Khâu Minh: “À, được rồi, tôi đã chuẩn bị xong, bắt đầu biểu diễn ngay đây.”
Trang Khâm gần như có thể chắc chắn, Khâu Minh chính là ông trùm truyền thông kia, trong lòng cũng có vài phần tò mò, chỉ là lúc này, cậu bỗng thấy cạnh cánh gà sân khấu có một người đang đứng.
Bởi vì ánh đèn tập trung chiếu vào Khâu Minh đứng giữa sân khấu, nên người kia thấp thoáng trong bóng tối, chỉ hiện ra hình dáng thân hình cao lớn, không thể nhìn thấy mặt, nhưng khí tràng cường đại như có như không mơ hồ tràn ra.
Trang Khâm nhìn thẳng vào người nọ vài giây, nhưng hình như là bị phát hiện, cậu bị người trấn trụ ngay, cũng không thấy được tình huống tiếp theo.
Trong lòng có dự cảm mãnh liệt, cậu nói nhỏ: “Đạo diễn Quách, người kia tới thử vai à?”
“Ai?” Quách Bảo Châm đang chờ Khâu Minh ấp ủ cảm xúc, nghe vậy thì nghiêng đầu.
“Người kia.” Trang Khâm chỉ chỉ, “Đứng cạnh cánh gà sân khấu, người rất cao kia, anh có thấy không?”
“À à, cậu nói cậu ta à, cậu ta không tới để thử vai,” Quách Bảo Châm nói khẽ, “Tới cùng vị trên sân khấu này, nhưng chỉ theo tới thôi, tôi thấy hai người họ gắn bó keo sơn, quan hệ có vẻ rất tốt. Có điều người này, điều kiện ngoại hình còn tốt hơn cả người trên sân khấu này, thật đáng tiếc, cậu ta lại không phải là diễn viên, bằng không tôi còn muốn chọn cậu ta đấy.”
Trang Khâm như có suy nghĩ gì đó, trong lòng đoán người kia có thể là Lý Mộ, nhưng cũng không chắc chắn lắm.
Trên sân khấu, Khâu Minh bắt đầu biểu diễn.
Cảnh hắn chọn cũng giống với số 34, nhưng Quách Bảo Châm thật không ngờ lại có người có thể diễn nát như thế.
Khâu Minh mặc áo khoác đắt tiền đổ gục trên đất, khoa trương hô to một tiếng: “A!”
Hắn lộ ra vẻ mặt vô cùng bi ai, cực kì hài hước bưng lấy nơi trái tim mình, vẻ mặt khoa trương.
Quách Bảo Châm trưng vẻ mặt thảm không nỡ nhìn ra, nhịn ba giây, cuối cùng vẫn phải cắt lời hắn: “Cậu lui xuống đi.”
Khâu Minh đứng lên ngay, không thấy hụt hẫng tí nào, cười rõ là tươi: “Đạo diễn, nhớ phải gọi điện thoại cho tôi nha.”
Hắn chính là nhất thời tâm huyết dâng trào mới chạy tới chơi, tò mò đoàn phim nghèo kiết hủ lậu này có thể nghèo tới mức nào mà thôi, mà Lý Mộ luôn thấy có hứng thú với kịch bản, cũng đi cùng hắn tới đây, nhưng lại không chọn thử vai.
Ánh đèn bên ngoài cực sáng, hiệu quả của đèn chùm trở nên yếu đi, rìa sân khấu sáng trưng lên, Khâu Minh đi về phía Lý Mộ.
Trang Khâm nhìn thấy anh.
Lý Mộ hình như cũng thoáng nhìn qua chỗ cậu, nhưng hai người vẫn đi xuống sau sân khấu.
“Đạo diễn Quách…” Trang Khâm không nhịn được gọi một tiếng.
“Hả?” Quách Bảo Châm dùng bút đỏ gạch một cái lên tư liệu của Khâu Minh.
“Người tới cùng Khâu Minh kia, tại sao anh ta không thử vai?”
“À?” Quách Bảo Châm nói, “Cậu ta không phải là diễn viên!”
“Có mà,” Trong lòng Trang Khâm còn gấp hơn cả đạo diễn, “Ngài đã đọc bộ tiểu thuyết tên “Thiên Thể Vĩnh Hằng” chưa?”
“Đương nhiên là đã đọc rồi, tôi là người rất mê khoa học viễn tưởng, tôi còn xem cả phim ngắn cải biên từ bộ tiểu thuyết này…” Nói tới đây, Quách Bảo Châm bỗng nhớ ra thứ gì đó, anh ta lắp bắp kinh hãi, “Cậu ta hình như, không phải chứ, bộ phim kia hình như là cậu ta đóng?!”
“Là anh ấy,” Trang Khâm sợ anh trốn mất, đã bắt đầu đứng ngồi không yên, “Ngài có số điện thoại của anh ấy không? Trợ lý của ngài đâu, đi ngăn anh ấy lại được không, tôi cảm thấy nhân vật Giang Trác này, anh ấy diễn, vô cùng thích hợp.”
“Tôi không có trợ lý, hơn nữa tôi chỉ có số điện thoại của bạn cậu ta…” Quách Bảo Châm lúc này cũng đã thấy động lòng.
Bộ phim ngắn “Thiên Thể Vĩnh Hằng” này, là phim một vai diễn, tuy chỉ dài có ba mươi phút, nhưng rất tinh diệu! Hiệu ứng hình ảnh rất tuyệt! Phim kể về một phi hành gia vũ trụ, trong quá trình bay lên vũ trụ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, phi thuyền có trục trặc, trôi lơ lửng trong không trung, từ phi thuyền có thể nhìn thấy một hằng tinh màu đỏ ở xa xa. Sau khi sửa phi thuyền thất bại nhiều lần, anh ta mặc bộ đồ phi hành gia nhẹ nhàng trôi trong vũ trụ, lẳng lặng nhìn hằng tinh cách không xa, tựa như giơ tay là có thể với tới kia.
Lời thoại của diễn viên trong bộ phim này rất ít, chỉ có chút lời lẩm bẩm, đối thoại với AI trên phi thuyền, nhưng không thể phủ nhận phim ngắn này quay cực tốt, dù là từ cách diễn của diễn viên, hay là sự chỉ đạo của đạo diễn, cũng có thể nói là đã làm tiểu thuyết sống dậy.
Còn một diễn viên nữa, Trang Khâm đưa mắt nhìn tư liệu, cũng không quá chú ý tới, chờ số 36 trên sân khấu này diễn xong, họ có thể kết thúc công việc thử vai hôm nay rồi, còn lại đều là diễn viên quần chúng thuê tới, không cần phải thử vai.
Trang Khâm nói: “Đạo diễn Quách, hay là ngài tự mình qua hỏi cách thức liên lạc của anh ấy đi? Tận dụng thời cơ.”
“Có lý.” Lúc này Quách Bảo Châm cũng không có tâm trạng suy xét tới hậu quả, anh ta đứng dậy, “Thầy Trang, chờ tôi một lúc.”
Đạo diễn Quách đi thẳng ra ngoài, thấy hai người Khâu Minh đang đứng đó, vội đi tới: “Hai vị dừng bước.”
Khâu Minh: “Đạo diễn Quách, kết quả thử vai chưa gì đã có rồi à, là tôi trúng tuyển?”
“Không không, vẫn chưa có kết quả đâu.” Nếu không phải Khâu Minh trông đẹp trai, đạo diễn Quách cũng không muốn phản ứng với hắn, anh ta chuyển hướng về Lý Mộ, trưng nụ cười ra, “Chào ngài chào ngài, trước đó suýt đã không nhận ra, Lý tiên sinh, tôi đã xem qua bộ phim ngắn “Thiên Thể Vĩnh Hằng” do ngài đóng, rất thưởng thức ngài…”
Quách Bảo Châm ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh mặt trời đầu xuân hôm nay, ưu thế sẵn có của người đàn ông càng thêm rõ ràng, quả thực hoàn mỹ tới không thể bắt bẻ, mắt mũi đều ưu việt, hốc mắt sâu, mắt thâm thúy, nhìn kĩ còn có vẻ phong tình của con lai.
Điều kiện về ngoại hình này, tuyệt!
Quách Bảo Châm dù sao cũng là phóng viên lâu năm đã phỏng vấn rất nhiều người, không hề e dè: “Ngài có hứng thú với nhân vật nam chính “Tàng Tâm” này không? Không biết có tiện để lại cách thức liên hệ…”
Lý Mộ nhìn thoáng qua cậu trai đang đứng ở cửa sảnh đường rạp hát, đội mũ lưỡi trai và khẩu trang kia.
Anh mở miệng hỏi: “Đạo diễn, muốn số điện thoại của tôi, là anh, hay là người khác?”
“Hả?” Làm gì còn người nào nữa?
Đạo diễn Quách chưa kịp nghĩ sâu xa, nói: “Nếu đã là phim của tôi, thì đương nhiên là tôi muốn rồi.”
Trang Khâm đứng cách đó không xa quan sát tình hình.
Bởi cách khá xa, cậu cũng không nghe thấy đạo diễn Quách và Lý Mộ đang nói gì, chỉ là cảm thấy Lý Mộ hình như đã liếc mắt nhìn qua.
Nửa phút sau, hai người đi mất, Khâu Minh vẫy tay tạm biệt, nói câu chào đạo diễn.
Quách Bảo Châm ủ rũ cụp đuôi xoay người, đối diện với Trang Khâm, bất đắc dĩ làm động tác buông tay.
“Sao rồi? Có lấy được cách thức liên lạc không?” Trang Khâm hỏi.
“… Không.” Quách Bảo Châm nhụt chí, “Ngay cả tên tôi cũng chưa hỏi được, vừa rồi tôi hỏi cách thức liên lạc của cậu ta, thế mà cậu ta lại hỏi tôi, rằng tôi là người muốn hay là người khác muốn… Tôi nói là tôi muốn, cậu ta liền nói xin lỗi.”
Trang Khâm cũng bất ngờ, có phần khó hiểu.
Quách Bảo Châm: “Sao lại vậy nhỉ? Tôi nói là tôi muốn, cậu ta liền không cho, là muốn khinh thường tôi?”
Quả thực không hiểu nổi cách suy nghĩ này, chẳng lẽ đây cũng là một nghệ thuật giao tiếp? Người khác kia rốt cuộc là chỉ ai?