Phái Diễn Xuất

Chương 112




Tháng một, Trang Khâm không có nhiều công việc, cậu chỉ nhọc lòng chuyện yêu cầu chấm dứt hợp đồng, theo điều khoản đánh cược với Duyệt Động trước đây, bên giám định gặp mặt thanh toán mỗi một hạng mục công việc và tiền trong tài khoản của hai năm – năm trước và năm nay của Trang Khâm.

Quá trình thanh toán không dài, có vài phí thông cáo chưa tới một trăm vạn, nhưng dù sao cậu cũng nhận rất nhiều, có vài quảng cáo giá rẻ nhưng lại là nhãn hiệu xa xỉ, có phí phát ngôn thoạt nhìn không cao cấp thậm chí hơi low, nhưng giá lại tới năm sáu mươi triệu.

Tính từng khoản, trước thuế thu vào hơn hơn hai trăm ba mươi triệu.

“Trang tiên sinh.” Luật sư đối diện đẩy kính mắt, “Dựa theo quy định trong hợp đồng, sau khi hoàn thành điều khoản đánh cược, ngài và Truyền thông Duyệt Động tự động chấm dứt hợp đồng, hơn nữa khoản tiền thu được trong hai năm không cần chia với công ty, đây là hợp đồng chấm dứt, ngài xem thử xem.”

Trang Khâm xem một lần, rồi giao cho luật sư mình đưa tới theo cùng.

Một tiếng sau, Trang Khâm kí tên của mình lên, đóng con dấu của Truyền thông Duyệt Động, việc chấm dứt hợp đồng có hiệu lực ngay lập tức ——

Tảng đá lớn treo trong lòng lâu ngày rơi xuống đất trong chớp mắt, áp lực cậu đeo trên người, gông xiềng trong chớp mắt tháo xuống.

Hợp đồng chấm dứt này cho thấy sau này không còn ai có thể can thiệp vào công việc và sinh hoạt cá nhân của cậu nữa, điều khoản không thể yêu đương trong hợp đồng cũng tự nhiên biến mất, cậu chuyển hình làm đạo diễn cũng không kẻ nào có thể cản trở.

Toàn bộ đoàn đội chia thành mấy group chat nhỏ, Trang Khâm ở trong group gửi cho từng nhóm một tin nhắn: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi và công ty chấm dứt hợp đồng, đồng ý trở thành đồng nghiệp cùng làm việc với tôi sau này, phòng làm việc của tôi hoan nghênh mọi người!”

Trong group chat công việc im lặng ít nhất một phút, tận tới khi có người gửi một câu “Chúc mừng”, lục tục, ai nấy đều chúc mừng Trang Khâm.

Ở thời điểm sự nghiệp rực rỡ nhất chấm dứt với công ty, có nghĩa là tài nguyên và quan hệ đều mang đi hết, không cần phải chia tiền cho công ty.

“Anh Trang sẽ thành lập một phòng làm việc cá nhân sao? Cho em một suất với!”

“Cả em nữa! Ông chủ như anh chỉ có thể gặp mà không thể cầu”!

“Tôi! Tôi cũng tới!”

“Thêm tôi nữa nhé!”

Thành thật mà nói thì Trang Khâm không coi như ông chủ của họ, họ làm thuê với công ty, nhưng ngày thường tiền thưởng và lì xì Trang Khâm cho họ, đều rất nhiều, cao hơn lương chưa nói, còn không bị trừ thuế.

Đầu óc không có vấn đề đều biết nên chọn thế nào, Trang Khâm vừa đi, tiền đồ của họ chưa biết thế nào, không bằng đánh cược đi theo ông chủ tốt tính đi ăn máng khác.

Trang Khâm giải thích một chút: “Tôi thành lập một phòng làm việc điện ảnh, công việc cụ thể, cũng không khác công việc mọi người làm bây giờ là bao, lương tạm cao hơn công ty 20%, đãi ngộ giống như trước đây.”

Trang Khâm không nói nhiều, đa số đều tỏ ý muốn đi với cậu, Trang Khâm bảo họ tìm tới Diệp Táp: “Tết Âm này tôi không có công việc, mọi người cũng vừa lúc được nghỉ ngơi, về nhà ăn Tết với người nhà đi!”

Đầu tháng hai, đêm trước Tết Âm, Trang Khâm trước khi lên máy bay mới nói cho sư nương một tiếng là mình mua vé máy bay về, cũng chưa nói là chuyến nào, cậu biết sư phụ chắc chắn không muốn tới đón mình, tới lúc đó chắc chắn vẫn sẽ muốn lái xe qua.

Quần áo của cậu và Lý Mộ để trong hai cái valy, ngồi lên máy bay đi hành trình dài, đáp xuống Chicago, phải đổi chuyến, cảm giác như năm kia đã quay trở lại.

Khi ở Chicago O’Hare chuẩn bị lên máy bay đổi chuyến, lại bị báo chuyến bay vì bão tuyết nên bị hoãn, Lý Mộ gọi điện thoại hỏi hãng hàng không, sau khi biết hôm nay có lẽ không thể nào cất cánh, cũng bỏ ý định bay bằng máy bay tư nhân.

Hãng hàng không tỏ ý nếu có thể sắp xếp cất cánh sẽ gọi điện báo cho họ trước đó vài tiếng.

Hai người gọi taxi ở sân bay, Lý Mộ nói tên nươi tới, trong bão tuyết, chiếc xe taxi đỏ lái vào khu chung cư hạng sang trên con phố phồn hoa của anh.

Khi bước ra Trang Khâm hơi đông cứng, lúc ngồi trên xe Lý Mộ kéo hai tay cậu lại, bỏ vào trong túi áo khoác của mình, hai tay đna vào nhau, chiếc nhân trên ngón tay Lý Mộ lạnh băng, bàn tay lại rất ấm áp, sự ấm áp này kéo dài bao phủ cả người Trang Khâm.

Tài xế nhìn họ qua gương chiếu hậu: “Hai người là anh em?”

Lý Mộ: “Sắp kết hôn rồi.”

Tài xế: “Wow, chúc mừng hai người nhé.”

Lý Mộ nói cảm ơn, chà xát ngón tay Trang Khâm, thấp giọng hỏi: “Sao vẫn lạnh vậy, còn run lên rồi?”

“Em… ừm.” Cậu hơi căng thẳng, càng tới gần lại càng căng thẳng, cậu sợ phản ứng của sư phụ, một lần sư nương nghe cuộc gọi của cậu, nghe sư nương nói, sư phụ không muốn nghe bà nói chuyện của cậu, chỉ bảo một câu: “Chỉ cần nói sửa đổi, nó vẫn là đồ đệ ngoan của tôi.”

Chuyện này sửa thế nào được.



Lý Mộ ôm cậu vào lòng càng chặt hơn, khẽ khàng vuốt ve lưng cậu từng chút một, giống như vuốt lông mèo, Trang Khâm thoải mái hơn nhiều, dần dần cũng không còn lo lắng tới run lên nữa.

Sư nương gọi điện.

Trang Khâm nghe máy, bà hỏi to: “Tiểu Lục Lạc, ta đang ở sân bay, con sắp tới chưa?”

“Người đang ở sân bay?” Trang Khâm ngồi thẳng dậy ngay, “Người đi một mình?”

“Đi cùng với đại sư tỷ của con, nó lái xe đưa ta tới.”

Lúc này Trang Khâm mới yên tâm, giải thích cho bà hiểu chuyến bay của mình bị hoãn nên cậu đang ở Chicago, có thể ngày mai mới cất cánh, cũng có thể đợi hai ba ngày, thậm chí là một tuần.

Sư nương: “Từ từ mà tới, không phải vội.”

“Sao người lại tới sân bay… con cũng không nói cho người biết chuyến bay nào mà.” Trang Khâm vừa nói, mũi lại bắt đầu cay cay.

“Cứ nghĩ con tới một mình, tính toán thời gian, đoán là lúc này hẳn là tới rồi, bảo sư tỷ đưa ta tới.”

Tình cảm của cậu dành cho sư nương rất sâu đậm, trong lúc này, thậm chí vừa nghe thấy giọng của bà, cậu có cảm xúc xúc động muốn khóc.

“Ta và sư tỷ con tìm một khách sạn gần đó nghỉ một đêm, về cũng đường xa, ngày mai tới cũng không tiện.”

Trang Khâm nuốt cảm xúc lại, nói: “Người và sư tỷ về nhà đi, ngày mai còn chưa chắc đã bay được. Con tới rồi, con sẽ bắt taxi qua, người yên tâm đi, con không đi một mình, có người… ở bên cạnh con.”

Sư nương không chịu, nói là khách sạn cũng đặt rồi, về nhà cũng đã muộn, thời tiết quá xấu.

Taxi tới nơi, Trang Khâm vừa xuống xe, vừa nói chuyện điện thoại với sư tỷ.

Đứa nhỏ giữ cửa ở chung cư tới xách hành lý, Lý Mộ ôm vai cậu dẫn cậu đi vào.

Quan hệ của đại sư tỷ và sư phụ không quá tốt, từ nhỏ cô đã có tính cách ngoan cố, thường xuyên cãi nhau với ông, giờ đỡ hơn một chút nhưng vẫn thường xuyên cãi nhau vì vài chuyện nhỏ.

Đại sư tỷ chỉ một vài chiêu cho Trang Khâm: “Ông ấy nói muốn đoạn tuyệt quan hệ, em cứ mặc kệ! Xem ông già kia có bỏ được không, nếu bỏ thật được, em cũng đừng để ý tới ông ấy! Xem ông ấy có thể nhịn được bao lâu, chị không tin là ông ấy thực sự không cần em nữa!”

Trang Khâm thực sự không dám đánh cược như vậy, sợ chọc cho sư phụ phải vào viện: “Em vẫn nên ngoan ngoãn về nhà phạt quỳ thì thôi.”

“Chị xin! Tiểu Lục Lạc, thời đại nào rồi còn chơi cái trò phạt quỳ đó chứ”

“Em cũng có thể chịu trường hình, chỉ cần sư phụ… tha thứ cho em.”

Lý Mộ bên cạnh nói: “Em không hề sai.”

Thang máy tới, Lý Mộ dùng vân tay mở khóa, đẩy hai valy vào.

Đã hơn một năm rồi anh không quay lại, nhưng căn hộ này vẫn mới tinh sạch sẽ như cũ, khi anh không ở đây mỗi ngày đều có người vào dọn dẹp.

Sư tỷ nói: “Em cũng không có lỗi, sao lại muốn ông ấy tha thứ cho em, tìm một người bạn trai mà thôi, cũng không phải là tìm hai người bạn trai!”

Trang Khâm: “…”

“Nếu em tìm hai người, chị cũng muốn mắng em! Không sợ bị bệnh chắc!”

“Sư tỷ…”

“Được rồi, ngày mai gặp bạn trai của em, sư tỷ không có ý kiến, nhưng mà phải xem chất lượng bạn trai của em, có phải đẹp trai giống trong phim không?” Cô đã nghe mẹ kể, nói là nam chính của bộ phim điện ảnh đoạt được giải thưởng.

Trang Khâm nhìn Lý Mộ đứng trước rèm cửa tự động đang khép lại, buổi chiều hôm, bóng của anh bị kéo ra thật dài trên sàn nhà trơn bóng.

“Đẹp hơn trong phim.”

“Thế cơ à?” Sư tỷ cười khanh khách, “Đối xử với em có tốt không?”

“Tốt?”



“Em rất thích cậu ấy nhỉ?”

“Vâng.”

Sư tỷ hỏi gì cậu đáp nấy, hai người một hỏi một đáp, Lý Mộ đứng bên một câu cũng không nói, mặt thối hoắc, chỉ đơn giản là đi tắm, thay quần áo.

Khi ra khỏi nhà tắm, Trang Khâm đã nói chuyện xong, Lý Mộ nói: “Xả nước tắm cho em rồi đấy, ngâm mười lăm phút, anh vào bế em ra.”

Cabin có mùi da thuộc hôi, ngồi trong không gian kín như vậy ba tiếng, Lý Mộ đã nhẫn nại tới cực hạn, trên đường ngủ cũng không ngon.

Trang Khâm đi vào, Lý Mộ ở bên ngoài dọn dẹp, mở valy ra, lấy từng món quần áo bên trong ra treo lên, xông hương.

Lúc này, điện thoại của Trang Khâm reo, Lý Mộ nhìn thoáng qua người gọi, vừa thấy là Diệp Táp thì nhận máy giúp cậu.

“Có chuyện gì?”

Diệp Táp đang định nói chuyện thì khựng lại: “Là Lý tổng đấy à, cậu đang ở cùng với Trang Khâm?”

“Cậu ấy không tiện, có muốn chuyển lời không?”

“Không có gì, chỉ là muốn hỏi thử xem cậu ấy đã hạ cánh an toàn chưa.”

Lý Mộ lời ít ý nhiều: “Ừ”.

Diệp Táp: “Với cả, vừa có một đoàn phim liên hệ với tôi, trước đó tôi đã từ chối giúp cậu ấy rất nhiều đoàn, chỉ là lần này thực sự… là bộ phim đang chuẩn bị của đạo diễn Vương Chí An, khái quát cốt truyện, truyện ngắn của nhân vật, tôi đều xem rồi, muốn cậu ấy làm nam chính, thực sự không dễ từ chối, cậu khuyên cậu ấy một chút đi nhé?”

“Vương Chí An?”

Là đạo diễn Lý Mộ đã từng nghe tên qua, một đạo diễn người Hoa hô mưa gọi gió bên Hollywood, mười năm trước đã nhận được giải đạo diễn xuất sắc nhất của Oscar.

“Sao cậu ấy lại không đồng ý?”

“Tiểu Khâm nói dù là ai, đoàn phim nào cậu ấy cũng đều từ chối hết, từ từ, cậu chưa biết chuyện này à?”

Lý Mộ nheo mắt lại: “Chị nói xem.”

Diệp Táp im lặng vài giây, nói đơn giản hết toàn bộ mọi chuyện, nói Trang Khâm trước mắt không nhận phim và đại diện phát ngôn, vì chuẩn bị công khai tình yêu sau khi hai bộ phim của đạo diễn Tằng và đạo diễn Khương công chiếu.

Rất nhiều minh tinh lựa chọn kết hôn lén, vì kết hôn sẽ làm ảnh hưởng tới sự nghiệp, một vài diễn viên phái thực lực còn dễ nói, Trang Khâm như vậy, sẽ nghênh đón một số lượng lớn fans bỏ hâm mộ, đặc biệt là người đàn ông như Lý Mộ, không biết sẽ có bao nhiêu fans bạn gái only sau khi thoát fan quay lại giẫm… Chuyện này chưa nói, còn có thể dẫn tới khả năng bị phong sát.

Trang Khâm đã dự kiến được hậu quả, thế nên lựa chọn gánh vác.

Ngay từ đầu Diệp Táp cũng không hiểu ý cậu, rõ ràng có thể giấu đi, tiếp tục kiếm tiền, một năm nhẹ nhàng kiếm hai trăm triệu, qua mười năm nữa rồi công khai không tốt hơn hay sao.

Nhưng nghĩ tới tính cách của Trang Khâm, cũng không phải là không thể lý giải. Cậu là một đứa nhỏ ngoan, không muốn phụ lòng người yêu, càng không muốn phụ lòng fans, idol luôn giấu giếm chuyện đã yêu đương, vô cớ tạo không giao ảo tưởng cho người hâm mộ, idol không thể yêu.

Diệp Táp còn chưa nói xong, Lý Mộ đã hiểu rõ, anh vô cùng ngạc nhiên, vốn không ngờ đứa nhỏ lại vì mình mà làm như vậy —— từ bỏ đóng phim, gây dựng phòng làm việc phim điện ảnh, chỉ vì anh.

Vốn Lý Mộ nghĩ, giả như sư phụ Trang Khâm không đồng ý, một chút đường sống cũng không có, mình sẽ bị cậu bỏ rơi sao? Lý Mộ không thể nào buông tay, nếu cậu dám chạy, Lý Mộ sẽ bắt cậu lại.

“Chuyện phim điện ảnh, tôi sẽ nói với cậu ấy.”

“Chỉ có thể dựa vào cậu khuyên nhủ, tận dụng thời cơ, trong nước có mấy minh tinh có thể được đạo diễn lớn như vậy ưu ái đâu? Đây là sự vinh hạnh quá lớn! Cậu ấy quá kiên định, lại cố chấp như vậy.”

Cúp máy, về phòng ngủ, Lý Mộ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra.

Trang Khâm đang ở trong bồn tắm, phòng tắm quá lớn, cậu cũng chưa để ý cửa bị mở ra.

Lý Mộ thấy cậu ngồi trong bồn tắm to thổi bọt, dùng tay hớt bọt sữa tắm nổi trên mặt nước, hai tay chụm vào nhau, miệng phù một cái thổi bay hết bọt, có lẽ cảm thấy chơi vui, cứ chơi mãi.

Anh không phát ra tiếng động, cứ vậy im lặng nhìn cậu chơi, Lý Mộ khó mà tưởng tượng, đứa nhỏ đơn thuần, ỷ lại vào mình như vậy, sẽ làm ra quyết định đi ngược lại cả thế giới như vậy.