Phải Làm Sao Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Cỏ Mèo Bạc Hà Mà Tui Lại Là Mèo

Chương 30: Con mèo nhỏ thứ ba mươi




◎Còn có thể tốt hơn không ◎

Không còn nhìn thấy có gì khác thường, Tư Cảnh lại kéo rèm cửa xuống lần nữa, nhưng cứ ngửi thấy mùi thơm thì lại không nhịn nổi mà hít sâu mấy ngụm. Một lúc sau bước chân của y lại tiến đến gần hơn nữa.

Mỗi ngày đều hít một ngụm, sung sướng chẳng khác gì thần tiên!

Đến cả đi làm cũng có động lực hơn hẳn!

Cùng ngày hôm đó lại có tin chiến thắng truyền đến, lúc trước studio đã ra sức nỗ lực giành được một đại ngôn cho Tư Cảnh. Nhưng bởi vì lần đàm phán cuối cùng bị đổ bể nên y không còn là người phát ngôn duy nhất tại khu vực Trung Hoa nữa, đã có thêm một nghệ sĩ khác đại ngôn chung.

Không phải ai khác, chính là Tống Ôn Luân.

Nói đến đây, duyên phận của Tư Cảnh với Tống Ôn Luân cũng rất sâu, chỉ là vẫn chưa có cơ hội hợp tác. Vốn dĩ cả hai đã dự kiến sẽ cùng xuất hiện trong một bộ phim điện ảnh, nhưng lại bởi vì lý do phê duyệt mà mắc cạn giữa đường; đến cơ hội quay show tống nghệ sau đó, Tống Ôn Luân lại bị thương phải nằm trên giường mất mấy tháng. Hám Trạch tạm thời đến giải cứu vị trí bị trống đó rồi trở thành khách mời cố định của chương trình luôn.

Bây giờ có thể làm người phát ngôn chung, đây cũng coi như là lần hợp tác hiếm có mãi mới có cơ hội.

Vụ quảng cáo đã được bàn giao vào mấy ngày sau đó. Tại trường quay, Tư Cảnh đã gặp Tống Ôn Luân lần đầu tiên, gương mặt của cậu đúng như những gì fan hâm mộ khen ngợi, mi thanh mục tú, lúc cười lên còn có lúm đồng tiền nho nhỏ, lộ ra dáng vẻ thiếu niên căng tràn sức sống.

Tống Ôn Luân đã ngồi sẵn ở trong phòng trang điểm, nhìn thấy y đến thì vội vàng đứng lên, "Anh Tư."

Tư Cảnh nhướn mày rồi cười chào với cậu.

Tống Ôn Luân để kệ cho thợ hóa trang hí hoáy với đầu tóc của mình, cơ thể thì xoay hẳn sang nói chuyện với Tư Cảnh, "Em luôn muốn được hợp tác với anh Tư, mãi mới có cơ hội," đôi mắt đen của cậu chớp chớp, vừa cười vừa nói, "Nghe bảo anh Tư mới đổi công ty?"

Tư Cảnh nhấc mí mắt lên, liếc mắt nhìn cậu ta một cái, chậm rãi nói: "Tôi tưởng lúc đó cậu đang ở bệnh viện, không ngờ vẫn có thể chú ý đến mấy chuyện này."

Vẻ tươi cười trên mặt Tống Ôn Luân cứng đờ lại, lúc sau lại cười lần nữa.

"Đây là chuyện lớn," cậu ta nói, "Sao có thể không biết được chứ?"

Tư Cảnh không mở miệng nữa.

Cảnh quay đơn của y được quay trước, nên sau khi trang điểm y đứng dậy rồi dẫn đầu rời đi trước. Viên Phương đi theo phía sau y, lông mày nhanh chóng cau lại, nhân lúc không người lặng lẽ hạ giọng nói: "Chú ý chút."

Nói không rõ ràng, không nói rõ là phải chú ý cái gì, nhưng cả trợ lý với Tư Cảnh đều hiểu rõ trong lòng.

Vị trí hiện tại của Tống Ôn Luân có hơi xấu hổ.

Nói một cách dễ hiểu thì gọi là có tiềm lực, có tương lai, có thể phát triển; nói thẳng ra thì là nhân khí thấp, không còn bằng trước kia.

Đặc biệt trong hai tháng gần đây, khi các show tuyển tú lần lượt ra mắt, căn bản trong đó không hề thiếu những mỹ nam trẻ tuổi đẹp đẽ, trước kia Tống Ôn Luân cũng ra mắt dựa vào show tuyển tú, nổi danh là một giáo thảo quốc dân, lúc mới đầu còn may mắn, bây giờ đã bỏ lỡ mất show tống nghệ nổi tiếng lại còn bị người mới chèn ép, địa vị của cậu ta đã sụt giảm rất nhiều. Tuy chỉ mới trôi qua vài tháng ngắn ngủi, nhưng giới giải trí luôn luôn ngày đêm biến ảo nhanh chóng như vậy, đâu còn bộ dáng giống như trước khi cậu ta nhập viện?

Viên Phương nhỏ giọng nói: "Tôi đã hỏi thăm rồi, người đại diện của cậu ta là kiểu người có tính tình tàn nhẫn, có lẽ đã chào giá thấp hơn với Minh Lãng."

Minh Lãng đã coi như tuyến ba, Tư Cảnh hiểu rõ.

Hóa ra là dựa vào cạnh tranh giá thấp thì mới có thể tranh giành được đại ngôn này đến tay.

Tư Cảnh điều chỉnh lại đồng hồ đeo tay, nheo mắt lại.

Câu nói đó gọi là gì ấy nhỉ?

—— Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc - vua cũng chịu thua thằng liều.

Mỗi hợp tác thôi thì e rằng vẫn chưa đủ nhiệt độ, bởi vì mặc kệ có là mắng mỏ hay khen ngợi, đối phương vẫn đều đạt được hiệu quả, liều mạng nghĩ cách để đưa bản thân trở về phạm vi nhìn của cư dân mạng.

Chỉ là Tư Cảnh chưa bao giờ lo lắng về mấy trò ngấm ngầm làm loạn này.

Nếu có ai đó muốn làm con thiêu thân càn rỡ vỗ cánh phành phạch ngay dưới mí mắt của y —— vậy thì y cũng không để ý nói cho đối phương biết, cái gì gọi là tự tìm đường chết.

Thiêu thân vỗ cánh nhanh chóng đi ra, hai người đều tự đứng ở trước máy quay, tách ra quay chụp. Đều là tay già đời rồi nên không cần phải chỉ đạo gì nữa, Tư Cảnh đi một đôi giày Martin cao đến bụng chân, dẫm lên mặt đất tạo nên tiếng vang cọt kẹt vang động. Đôi chân dài của y vắt qua cưỡi lên trên chiếc xe motor phân phối lớn, đôi mắt hơi rũ xuống, phối thêm với chiếc áo thêu bóng chày sẫm màu, lúc này đứng đó trông chẳng khác gì một bức tranh, cảm giác vô cùng tà khí.

Lá cây của bạc hà mèo được duỗi hết ra phía trước, gần như sắp phủ phục ngã quỵ xuống, những chiếc lá đều uốn éo xoay qua phía Tư Cảnh.

Không nói đến nhân viên công tác có mặt tại hiện trường, đến cả Viên Phương ở cùng với y một thời gian dài như vậy còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như này của y....

Như này.....

Trong chốc lát anh không biết mình nên hình dung như thế nào nữa, nửa ngày sau mới nghẹn ra được mấy chữ từ trong lòng.

Lẳng lơ bắn tung khắp bốn phía.

Nếu để Tư Cảnh nghe được lời này, chắc chắn y sẽ lao lên cào cho anh một vuốt.

Hiển nhiên nhiếp ảnh gia vô cùng yêu thích tư thế cùng gương mặt đầy dã tính này của y, miệng không ngừng khen ngợi y đủ kiểu, mở mồm đã tâng bốc đến tận mây xanh.

"Tốt lắm, tuyệt vời lắm! Đôi mắt của cậu đã từng được Thượng đế hôn hay sao? Ồ, nhìn đi nào, chúng nó mới long lanh làm sao!"

"Chân của cậu giống hệt như một tác phẩm điêu khắc được Michelangelo tạc ra!"

Tư đại lão: "Mi ——"

Mi cái gì cơ?

"Hoàn hảo, cứ như thế nhé!" Nhiếp ảnh gia dùng hết cả cuộn phim thì mới quay đầu phân phó, "Không cần thay đồ, để tóc của cậu ấy rối hơn chút nữa —— bỏ đi, để tôi tự làm ——"

Anh chạy từng bước nhỏ về phía trước, cẩn thận dùng một ngón tay gảy phần tóc trước trán Tư Cảnh, để nhưng sợi tóc được tản ra tự nhiên hơn. Anh ta lùi bước về phía sau, khen ngợi, "Hoàn mỹ."

Râu mèo của Tư Cảnh bị mấy lời nói này tâng bốc lên tận trời mây, sau khi xong lại nói với Viên Phương: "Ánh mắt người này không tồi, rất có phẩm vị."

Viên Phương trợn trắng mắt nhìn lên trên trần nhà.

Nghe người ta khen mình được vài câu mà đã nói người ta không tồi, tất cả những người khác cũng thế?

Phần quay chụp của Tống Ôn Luân cũng kết thúc sau đó không lâu. Nhà tạo hình lại dẫn bọn họ đi thay quần áo, tiếp theo đó là phần quay chụp chung.

Viên Phương đã nhìn qua kế hoạch kịch bản ban đầu, nhãn hiệu muốn một đoạn quảng cáo vừa thể hiện được sự tươi mát thanh lịch như nước, lại vừa thể hiện được vẻ sôi động ngỗ ngược như lửa, để tuyên bố rằng đồng hồ của nhãn hiệu bọn họ phù hợp với đủ phong cách khác nhau của nam giới. Hình ảnh thiết kế khá đẹp đẽ, phông nền cùng với tone màu cũng được lựa chọn tốt, nhưng khi cả hai người cùng đứng ngay trước máy quay thì hầu hết mọi người đều cảm thấy không hợp lắm ——

Cái này không hợp lý.

Nhiếp ảnh gia điều chỉnh ống kính, lúc này không còn phun rắm cầu vồng ra nữa, chỉ huy: "Ôn Luân tiến lên phía trước một chút, đúng, lại bước sang bên phải thêm chút nữa."

Anh ta lại cúi đầu điều chỉnh máy ảnh của mình, điều đầu tiên anh ta nhìn thấy vẫn chỉ có Tư Cảnh đứng đó đang biếng nhác đút tay vào túi quần, người này chẳng khác gì một cục nam châm, có thể thu hết mọi ánh nhìn của người khác về phía mình, vạt áo hơi nới lỏng ra, lông mày khẽ nhíu, khiến mọi người chỉ có thể nhìn mỗi mình y.

Căn bản không có người nào chú ý đến người bên cạnh y nữa.

Lúc tách riêng ra để chụp ảnh thì vẫn chưa thấy rõ được, nhưng vừa chụp kiểu này cái, quả nhiên khí thế đã bị nghiền áp mất. Nhiếp ảnh gia lại thay đổi vị trí tiếp, thử cố gắng chụp vài tấm xem sao nhưng vẫn không thể hài lòng nổi.

Không khí tại trường quay ngưng trệ hẳn đi, nhiếp ảnh gia im lặng trong chốc lát rồi đứng lên, "Tôi bàn bạc trao đổi với anh Triệu một lúc."

Anh Triệu là quản lý bộ phận sản phẩm.

Má lúm đồng tiền của Tống Ôn Luân vẫn còn đó, nhưng bây giờ nó không còn giống như được rót mật vào nữa mà càng giống Hoàng Liên [1] hơn. Cậu ta nói: "Anh Tư lợi hại thật đó."

[1]. Tên một vị thuốc Đông Y.

Tư Cảnh hé miệng định trả lời là đúng vậy đó, Viên Phương biết thừa tính tình của y nên đã dùng sức tóm chặt lấy y, còn bản thân thì nở nụ cười khách sáo với người trước mặt.

"Đâu có đâu có, Tư Cảnh nhà chúng tôi vẫn còn phải học hỏi rất nhiều điều ở chỗ cậu đấy."

Anh kéo người đi về phía phòng nghỉ, gắng gượng pha trò nói chuyện với người đại diện của Tống Ôn Luân, chờ khi đóng cửa lại, Tư Cảnh lập tức lộ rõ nguyên hình, nhìn anh với vẻ vô cùng không hài lòng, "Tôi có cái gì mà cần phải học tập từ chỗ cậu ta chứ?"

Tui tự biết rằng bản thân mình rất sịn nhá!

Đuôi của Tư đại lão đã sắp vểnh lên tận trời, nôn nóng muốn được người ta khen ngợi. Viên Phương vỗ vỗ y rồi nuông chiều lấy một gói cá khô hút chân không từ trong túi xách ra, đưa cho y, coi như đây là phần thưởng.

Tư Cảnh loẹt xoẹt mở gói cá khô ra, cắn một miếng, ăn đến mức Viên Phương nhìn thôi cũng thấy đau răng, không nhịn được tự sờ mặt bản thân rồi lại sờ sang mặt Tư Cảnh.

Khuôn mặt này.

Cùng là thịt như nhau, sao lại không bị mọc mụn nhỉ?

Tư Cảnh bị nhéo mặt vẫn phồng má nhai nuốt không ngừng nghỉ, đợi đến khi y nuốt xuống thì mới nhìn anh, "Anh bị trúng gió à?"

Viên Phương ghen tị hâm mộ nhìn y chăm chú, "Tôi phát hiện ra cậu được sinh ra là để ăn chén cơm này."

Không cần học vẫn tự có sức hấp dẫn, sức hấp dẫn này người khác có muốn cũng không thể bắt chước theo được, cái này giống như bẩm sinh, chỉ có một phần duy nhất.

Chẳng lẽ thượng đế thật sự là fan của Tư Cảnh nên đã mở to mắt khi nặn ra trùm sò trong giới này?

Tư Cảnh nâng mí mắt lên.

"Tôi biết, anh từng nói câu này rồi."

Lần đầu tiên gặp nhau đã nói rồi.

"Tôi khen cậu mà cậu còn chê nhiều?"

Viên Phương càng bóp mặt y dữ dội hơn, tuy rằng tính tình Tư đại lão không được tốt lắm, nhưng đó chỉ giới hạn với người ngoài mà thôi. Đối với người nhà thì y sẽ hơi nũng nịu chẳng khác gì một đứa trẻ, lười biếng khép hờ đôi mắt lại, để kệ cho anh bóp má mình sưng phồng lên như má của con sóc, dĩ nhiên trong lúc đó y lại thò tay mở gói cá khô ra.

Bạc hà mèo được trợ lý nhỏ bê vào trong phòng nghỉ, lúc này hai cái chồi non xanh biếc khẽ vươn ra, phiến lá thăm dò duỗi về phía Tư Cảnh như đang chăm chú nhìn, qua một lúc sau thì hai ngọn chồi lần lượt giao vào nhau, lén lút chà xát nhéo nhéo trong không khí.

Nhìn thôi cũng biết lúc chạm vào sẽ mềm như nào rồi.

Ừm.....

Chồi non hết nhéo lại bóp trong không khí, phiến lá trông mong nhìn ra.

Tay trái Viên Phương nhéo một cái, lá cây bên trái của nó run lên.

Tay phải Viên Phương nhéo một cái, lá cây bên phải của nó run lên.

Cả hai tay của Viên Phương nhéo thì nó cũng bắt kịp tiết tấu đó để nhéo vào không khí, mặt lá cứ buông ra rồi lại khép vào.

Viên Phương vẫn đang nhéo mặt y bây giờ mới chịu buông tay ra, anh dùng sức nhẹ nên trên mặt Tư Cảnh chỉ hơi đỏ lên chút, trông giống ửng hồng hơn.

Nhân viên công tác gõ cửa gọi bọn họ, lúc nhìn thấy hai má đỏ bừng của Tư Cảnh cũng không nén được sửng sốt.

Nhiếp ảnh gia sờ cằm, quản lý bộ phận sản phẩm cũng đến đây để tận mắt nhìn thấy trạng thái quay chụp của cả hai người, im lặng mất một lúc lâu sau mới cho ra kết luận.

"Hai người mỗi người phụ trách đeo một bộ sưu tập."

Có hai bộ sưu tập mới được ra mắt trong quý mới năm nay, nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau, nhỏ giọng nói: "Anh Triệu, vậy ai đeo Báo Săn."

Người quản lý kéo chặt quai hàm, mãi lúc lâu sau mới nói: "Chọn Tư Cảnh đi."

Cái này coi như đã xác định.

Tư Cảnh nhận được thông báo cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng Viên Phương lại cảm thấy trong lòng dâng trào, nếu nhãn hiệu này đồng thời tung ra nhiều bộ sưu tập cùng lúc thì tất nhiên sẽ có bộ sưu tập chính. Đến khi phân phối quảng cáo, chi phí tuyên truyền, kế hoạch tuyên truyền.... tất nhiên sẽ không còn giống nhau nữa, vào lúc như vậy thì bộ sưu tập chính chắc chắn sẽ chiếm ưu thế hơn.

Mà Tư Cảnh đeo là bộ sưu tập chính.

Đến khi gặp lại, quả nhiên mặt mũi người đại diện Tống Ôn Luân đã cứng đờ, đến việc chào hỏi cũng vội vội vàng vàng, lôi kéo nghệ sĩ của mình đi ra phía ngoài.

Viên Phương nhìn thấy đối phương không có dự định kiếm chuyện gì cả, trong lòng cuối cùng cũng có thể thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Anh quay đầu lại nói với Tư Cảnh: "Chút nữa rời đi, chúng ta đi ăn một bữa cơm với nhân viên studio, Tư Cảnh —— ây, Tư Cảnh?"

Giọng nói của anh đột ngột tăng lên quãng tám, "Cậu đang có biểu cảm quỷ quái gì thế?"

Tư Cảnh vừa mới nhấc đầu mình khỏi bạc hà mèo, lúc này hai má y ửng hồng, hai chân run rẩy, đi đường cũng không còn nhanh nhẹn nữa, cánh tay run run vịn vào tường, "Nhanh đỡ lấy tôi cái, hình như tôi vừa nhìn thấy thiên đường."

Viên Phương: "............"

Mẹ nó cái này có thật sự ổn không đấy.

Cậu thực sự coi chậu cây này như thuốc để cắn đấy à?

Nếu việc này mà bị chụp được, mọi người sẽ chẳng ai tin rằng cậu chỉ đang hít cỏ —— trông có khác gì hiện trường vụ việc cắn thuốc đầy nghiện ngập không cơ chứ!

*

Bảy giờ tối, studio liên hoan.

Địa điểm được chọn là một nhà hàng hay đến, có sẵn một phòng riêng hai bàn rộng rãi. Nhân viên phục vụ là fan Tư Cảnh, tuân theo sự chuyên nghiệp dày công tu dưỡng của bản thân nên không thể không biết ngượng chạy lên xin chữ ký người ta, chỉ là khi dẫn người đi về khu phòng riêng, ánh mắt không nhịn nổi cứ liên tục dừng lại trên người y. Tư Cảnh chú ý đến, nâng mắt lên, cong mắt nhìn cô.

Cô gái nhỏ đỏ hết cả mặt, đưa tay che miệng lại, một chữ cũng không thốt ra nổi.

Thực ra trong lòng đã sớm gào thét điên cuồng.

A a a a a!

A a a a a a a a!

Bé cưng của tui kìa!!!

Vừa mới nhìn người mẹ mỗi ngày đều chăm chỉ đánh bảng xếp hạng này, mẹ yêu con!

Tư Cảnh dứt khoát tháo khẩu trang xuống, "Căng thẳng như vậy luôn sao?"

Fan mẹ vừa sợ hãi lại vừa kích động, nghẹn một lúc lâu mới nói ra được vài câu, "Sợ quấy rầy đến cậu."

Tư Cảnh lại hạ mí mắt xuống lần nữa, nhân viên phục vụ nghe thấy y nhỏ giọng nói: "Như vậy ư."

Xem ra không thể xin ký tên được, mặc dù fan mẹ cảm thấy hơi đáng tiếc nhưng cũng không muốn làm phiền nhiễu đến thời gian riêng tư của y. Đột nhiên lại thấy Tư Cảnh lấy bút ra, vèo vèo ký tên lên trên tờ giấy ăn rồi đưa cho cô, hỏi: "Vậy tôi quấy rầy bạn một chút có làm sao không?"

Fan mẹ đang cầm lấy tờ giấy ăn, gần như muốn khóc.

Con của cô ——

Đứa con này của cô tốt đẹp quá mức rồi!

Tư Cảnh cất bước đi vào, nhân viên công tác đã sớm ngồi đầy ở bên trong, nhìn thấy y thì còn hơi lo lắng không yên.

Hiển nhiên dư vị của việc lén lút đối đầu với y trong quá khứ vẫn chưa bay biến mất, đến nay nhớ đến còn cảm thấy thẹn.

Viên Phương chào hỏi cùng với mọi người, đưa mắt nhìn vị trí chỗ ngồi.

À há.

Các ghế khác đều có người ngồi, chỉ có chỗ bên cạnh Hám Trạch vẫn còn trống không.

Bản thân anh đương nhiên không thể ngồi bên cạnh Hám Trạch rồi, bởi vậy anh đã nhanh chân đặt mông ngồi xuống chỗ ngồi cách Hám Trạch tận một khoảng, nhìn về phía trước không thèm chớp mắt.

Tư Cảnh đang suy nghĩ đến việc ngồi cách xa Lục Thần hình người một chút: ".........."

Y đành phải khuất phục ngồi xuống bên cạnh Hám Trạch, bình tĩnh nín thở.

Thứ như Lục Thần hình người này sẽ không gây nghiện chỉ vì bạn hít quá nhiều.

Mà ngược lại, nó giống như rượu vang, càng nếm càng thơm —— bây giờ hít vào càng giống như lên men, mùi hương đậm đà lại còn dai dẳng, cuồn cuộn không ngừng rồi xộc thẳng vào mũi, dễ ngửi không chịu được.

Nếu không nhờ vào việc hít bạc hà mèo mỗi ngày để rèn luyện sức chịu đựng thì bây giờ khó có thể ngồi yên nổi.

Tư Cảnh xê dịch cơ thể, nhân lúc mọi người không ai chú ý đến mình thì dùng sức ngồi xuống ghế, xác nhận bên dưới chỗ ngồi không có cái đuôi nào cả.

Trên bàn có mấy chai rượu đã được mở, Tư Cảnh không hề đụng vào một chút nào, từ đầu đến cuối chiếc đũa của y chỉ chen vào mấy đĩa cá ở giữa bàn. Viên Phương cảm thấy kinh ngạc trong lòng, ai chọn đồ ăn vậy, cả một bàn toàn là hải sản, có phải đang ở bờ biển đâu mà lại làm một bữa tiệc toàn cá thế này?

Nào là hàu, tôm, cá làm theo năm sáu cách chế biến khác nhau, cả bàn toàn là hải sản tươi mới. Tư Cảnh duỗi dài chiếc đũa ra gắp miếng cá kho to nhất vào trong bát của mình, hai mắt tỏa sáng.

Hám Trạch đặt tay lên bàn xoay, xoay bàn lại một vòng.

Cá hấp cũng được đưa đến trước mặt y.

Tư Cảnh vừa nâng mắt lên đã thấy cá hấp, y lại giơ đũa lên chọn một miếng thịt to tướng non mềm từ phần bụng cá.

Hám Trạch yên lặng nhìn y lúc lâu, lập tức xoay bàn tiếp, lại chuyển bánh canh cá về phía này.

Những người khác đang giơ đũa ở trên bàn: "..........."

Không định để yên cho người ta được ăn uống ngon lành sao?

Nhưng người lấy đồ ăn lại là ông chủ, những người khác chỉ là nhân viên nên họ chỉ có thể nén giận, nhanh tay nhanh mắt thừa dịp gắp đồ ăn trong lúc đồ ăn đang dừng lại trước mặt mình. Đèn đuốc bên ngoài dần sáng lên, trên bàn ăn đã bắt đầu nâng ly cạn chén, Tư Cảnh không uống rượu nên bây giờ lại bị mùi hương này làm cho khó chịu, đi ra bên ngoài phòng riêng đứng hít thở không khí.

Trên tầng 2 có một cái ban công, y đẩy cửa bước ra bên ngoài, một mình đứng trong bóng tối nơi đây. Y dựa cả người vào lan can, cả cơ thể bị bóng tối làm cho mờ hẳn đi, chỉ có đôi mắt vẫn sáng rõ như cũ.

Giống như hai viên ngọc trai đen được ngâm mình trong thủy ngân, sáng bóng.

Tư Cảnh ngẩn người đứng đó hồi lâu, đột nhiên lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở dưới tầng, đưa mắt nhìn kỹ một cái, đó là Trần Thải Thải.

Trần Thải Thải?

Y yên lặng mất một lúc lâu, ánh mắt dừng lên ở trên bả vai đối phương, nhận thấy cô ả đang chuẩn bị rời đi, khẽ cắn môi rồi đưa mắt nhìn quanh bốn phía.

Không có camera.

Giây tiếp theo, mèo chân ngắn phốc một tiếng rơi tọt xuống, y cắn quần áo rơi xuống của mình rồi cố sức bò lên máy điều hòa không khí bên ngoài, nhảy vào trong một chậu hoa nhỏ kín đáo. Nó tìm một vị trí bí mật để xếp quần áo của mình vào đó, tiếp theo nhân lúc người khác không để ý đến, lập tức chạy vội dọc theo cầu thang đi xuống, chạy như điên bám theo hướng đi của Trần Thải Thải.

Trần Thải Thải lộp cộp đi giày cao gót nên đi cũng không nhanh cho lắm, Tư Cảnh nhắm mắt đuổi theo, nhanh nhạy ló cái đầu xù lông của mình ra từ sau bức tường, nhìn chằm chằm về phía cô ả.

Rốt cuộc đã có chuyện gì với người này nhỉ?

Sự khó hiểu này đã tồn tại trong lòng y rất lâu rồi, chưa đến chốc lát, lại nhìn thấy một bóng dáng khác đang lén lút chạy đến. Tư Cảnh lập tức nhận ra ngay, tiến lên vỗ móng vuốt một cái.

Quả nhiên là do y phái đến, đám mèo xám xanh, mèo Anh, mèo nông thôn Trung Hoa đã xếp hàng ngồi ngay ngắn, đây là tập thể bị phái đi làm trinh thám.

"Meow!"

Bám theo từ chỗ nào đến đây?

Mèo xám xanh cầm đầu kính cẩn lễ phép nói, "Đi từ nhà cô ta đến."

Anh lông ngắn bổ sung: "Cô ta nhận được một cuộc điện thoại!"

Nông thôn Trung Hoa khinh thường nói: "Động vật hai chân toàn thích chơi cái món đồ đó, chủ nhân của tui mỗi ngày đều xem cái màn hình nhỏ tí tẹo đấy, đến cả việc tui đến lúc nào còn không biết....."

Chủ đề này có thể khơi dậy tiếng nói chung của bầy mèo, mấy con khác lập tức đồng thanh meow meow liên tiếp.

"Đúng thế, đúng thế!"

"Tui không phải nhóc đáng yêu của anh ta sao? Anh ta không phải là quan hốt phân của tui ư?"

"Rốt cuộc anh ta yêu tui hay là yêu điện thoại di động?"

"........"

Mèo chân ngắn hung dữ nghiêm mặt, uy phong cho mỗi con mèo một móng vuốt.

"Lạc đề!"

Như này có ổn nổi không đấy, kêu meo lớn tiếng như vậy, định chờ Trần Thải Thải quay đầu lại rồi bày một đám bọn mi thành bánh mèo hay sao hả?

[25/09/2022]

Tác giả có lời muốn nói:

Người đại diện: (véo má) Rốt cuộc thì làn da này của cậu phát triển kiểu gì vậy?

Bạc hà mèo: (trơ mắt dùng lá cây để nhìn)......

Hức.

Tui cũng muốn được véo má.