Phải Làm Sao Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Cỏ Mèo Bạc Hà Mà Tui Lại Là Mèo

Chương 43: Con mèo nhỏ thứ bốn ba




"Đợi ––– chút đã!" Tư Cảnh còn đúng tia thần trí tỉnh táo cuối cùng cao giọng kháng nghị, y choáng váng mơ hồ, mùi hương này khiến cái đuôi to phía sau không ngừng lắc trái lắc phải, nói chuyện mềm nhũn, không ra nổi chút khí lực nào, "Tôi không muốn như này..."

Tui chỉ muốn hít thôi.

Chứ không muốn uống súp bạc hà mèo đâu á!

Nhưng dù đầu óc có kháng nghị thì cơ thể cũng phải hát vang bài ca "Chinh phục" dưới uy lực của bạc hà mèo, hoàn toàn không thèm nghe chủ nhân sai khiến. Y dựa vào lồng ngực kiên cố trước mặt, vô thức kêu ra tiếng ngáy khe khẽ, có vẻ là rất thoải mái.

Chỉ cần vài tiếng như vậy thì ngay cả thần tiên cũng bị y làm cho run rẩy tâm can chứ đừng nói đến Hám Trạch. Người đàn ông càng kiên định đặt nồi súp lên bếp lửa, chỉ chờ ra lò, nhưng ngoài miệng vẫn giả bộ thuận theo hỏi: "Vậy bé Hoa muốn gì?"

Tư đại lão tốn sức nghĩ nghĩ một chút, sau đó hăng hái giơ một cánh tay lên, dùng khí phách đại lão quyết đoán tuyên bố: "Tôi hít anh!"

Tui mới là vai chính!

Y vùi đầu xuống ý đồ muốn gặm cây cỏ này từ gốc tới đuôi, tốt nhất là gặm sạch rồi nhét vào trong bụng. Hám Trạch vẫn dung túng mặc cho y gặm, gặm tới độ chỗ nào cũng có dấu răng tròn trịa, nhưng động tác trên tay hắn vẫn chưa hề ngừng, hắn bỏ nồi xuống, rót đầy súp rồi cầm thìa đút cho mèo nhỏ một miếng.

Tư Cảnh đột nhiên bị cho ăn trợn tròn mắt, đuôi cứng đờ.

"Chờ đã ——"

Hình như có gì sai sai thì phải?

Con mẹ nó vụ này không còn dừng lại ở đúng hay sai nữa rồi!

Dù gì thì y cũng là một đại lão mèo, cho dù có muốn làm cái trò này thì cũng không nên ở vị trí này chứ!

Không phải là cho y hít cỏ ư, sao giờ lại biến thành cỏ ăn y rồi?

Hầm súp mất khá nhiều thời gian, sền sệt, trông như còn có thể kéo ra sợi. Hám Trạch cũng không vội vàng, hắn từ từ đút từng muỗng cho mèo con, đút tới khi hết nhẵn, thậm chí mèo con nhà hắn ăn không nổi nữa, khiến súp tràn ra ngoài miệng.

Thế giới bị dập nát, Hám Trạch gây dựng lại cho y một cái mới.

Hoàn toàn mới.

Tư Cảnh nằm trên thảm, trên mặt dưới thân lả tả toàn cánh hoa màu tím, y vươn cánh tay ôm lấy cổ người đàn ông, như là nói mớ mà lẩm bẩm: "Anh nở hoa rồi..."

Từ trong sợi tóc đen nhánh mọc ra rất nhiều hoa, nho nhỏ, xinh xinh. Chúng nó từng đóa từng đóa rơi từ trên người Hám Trạch xuống, mang theo mùi thơm thoang thoảng, gần như chôn vùi mèo con. Tư Cảnh ngủ trong biển hoa, ngay cả đuôi lông mày cũng bị dính chút phấn hoa. Sau lưng y được mấy cái rễ cây hơi to đỡ lấy, tránh cho y đụng linh tinh bị đau, y thở dốc trông cực kỳ mệt mỏi.

Mà Hám Trạch vẫn cứ ôm y như cũ, tựa như hắn có làm thế nào cũng không đủ, tiếp tục hôn lên tai y một cái.

"Mấy giờ rồi?"

Tư Cảnh hỏi, thuận chân nhấc lên đạp hắn một cái, "Đừng làm nữa!"

Đã bao lâu rồi cơ chứ, chẳng lẽ anh nghĩ mình là động cơ vĩnh cửu chắc?

Cái loại đồ chơi đấy không hề tồn tại đâu nghe chưa!

Hám Trạch cầm điện thoại từ trong đống quần áo rải rác trên sàn, mở khóa liếc mắt nhìn.

"Mới chín giờ."

Hắn lại cúi người hôn y thật sâu. Lúc này cả người Tư Cảnh không còn chút sức lực nào nhưng vẫn miễn cưỡng đưa tay đẩy hắn ra, cánh tay duỗi như đại gia, nhấc cằm ra lệnh, "Tôi muốn đi tắm rửa."

Sau đó bị người đàn ông bế lên.

Nằm trong bồn tắm, trước mắt bị một tầng sương mờ bao phủ. Lỗ tai ướt sũng của y được Hám Trạch dùng khăn lông khô cẩn thận từng li lau sạch, cố gắng không để nước chui vào lông trên tai, đuôi to cũng bị ôm vào trong ngực rồi dùng sữa tắm xoa trái xoa phải khiến nó ướt đẫm.

Hám Trạch xoa bóp eo cho y, lắng nghe ông trời con nhà mình phân phó: "Bên trái."

Tay lại chuyển qua bên đó, Tư Cảnh được đà xấu tính, nghĩ đến việc ban nãy mình bị dày vò thể xác và tâm hồn lâu như vậy là đã thấy khó chịu cả người, nghiến răng muốn bày trò bới móc soi mói, "Bên phải!"

Hám Trạch nhẹ giọng cười, nghe theo lời y chuyển tay qua, không nặng không nhẹ ấn bóp.

"Ấn như này được chưa?"

Câu hỏi rất nho nhã lễ độ, cứ như là nhân viên phục vụ trong tiệm spa đang hầu hạ khách hàng.

Tư Cảnh không thể nào mò xương trong trứng gà nữa mới miễn cưỡng hừ hừ, "Tàm tạm."

Đủ kiếm sống thôi.

Sau đó y bị ôm lên một lần nữa, bồn nước đang yên đang lành bị cánh hoa phủ kín. Hoa rơi đầy chậu, cánh hoa trong nước xoay tròn, tật xấu ưa sạch sẽ của Tư Cảnh cuối cùng cũng được thỏa mãn, thắt lưng mỏi nhừ còn chân thì mềm nhũn, mới đầu còn mạnh mẽ túm lấy cổ tay hắn yêu cầu đổi vị trí đưa đẩy mà không tới hai phút sau đã nghiêng đầu ngủ gục trên giường. Hám Trạch vẫn chưa ngủ, hắn chỉ ngồi bên giường yên lặng nhìn gương mặt thanh niên, cành lá vươn ra vỗ vỗ lưng đối phương giống như đang dỗ dành một đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện.

"Ngủ đi."

Mèo con chép miệng, ngủ càng lúc càng say, trong mộng cũng nhớ tới súp bạc hà mèo mới ở trong miệng cách đây không lâu.

Y ở bên này đang quên sạch công việc, không lưu lại một mống trong đầu thì ở bên chỗ kia, Bạch Hoành Lễ đang cố gắng làm chiến sĩ thi đua. Mười hai giờ trưa, Bạch Hoành Lễ mới quay chụp trong đoàn phim xong xuôi.

"Vất vả cho mọi người rồi." Trợ lý nói lời cảm ơn với mọi người xong thì mới xoay người đi theo Bạch Hoành Lễ, nhỏ giọng nhắc nhở hắn, "Anh Bạch, trưa nay chúng ta phải ăn trưa cùng với nhà đầu tư bộ phim tiếp theo..."

Bạch Hoành Lễ nhếch lông mày.

Trợ lý cũng biết tính tình hắn không thích kiểu này, lập tức nhấn mạnh, "Không từ chối được, chúng ta không đi không được đâu."

Bạch Hoành Lễ đành phải đi theo lên xe. Hắn mơ hồ thấy bên trong đoàn phim có người cất cao giọng nói: "Hôm nay mời mọi người ăn cá nướng, còn có cả cá chép kho tàu!"

Chân cá chép mập mạp mới bước lên xe đã không khống chế được run rẩy.

Cũng không phải yêu quái nào cũng thích giới giải trí. Dù sao thì thế giới nào cũng có quy tắc riêng của nó, giới giải trí có lẽ là loạn nhất, cũng chứa đầy bụi bặm bẩn thỉu, chỉ có người ngoài nhìn thấy nó sáng chói rực rỡ nhưng thực tế lật cái ngăn nắp đó ra thì chỉ còn sự nát bét, đồi trụy xa hoa. Cũng không có cách nào khác, yêu quái như Bạch Hoành Lễ này thì đúng là không thể không vào.

Tu luyện có thể dựa vào hai loại, linh khí hoặc tín lực. Bây giờ linh khí đã gần như bị hủy hoại hết, muốn dựa vào nó mà tiến lên một bước thì chẳng khác nào kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao; Yêu giới hầu hết đều phải dùng cách thứ hai, mà muốn dùng cách đó thì phải trở thành tín niệm của rất nhiều người mới có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện. Bởi vậy con đường làm ngôi sao màn ảnh chính là một con đường nhanh chóng.

Dù sao thì hầu hết yêu quái đầu có một túi da đẹp, dựa vào gương mặt kiếm cơm không phải việc gì quá khó. Tốt nhất thì có thể trở thành idol với hàng vạn fans, nếu không được thì cũng phải lăn lộn làm nhân vật của công chúng.

Ban đầu Bạch Hoành Lễ cũng ôm ý niệm như vậy mà tiến vào giới. Nhưng hôm nay tiến tới rồi thì suy nghĩ lại thay đổi.

Hắn thật sự thích đóng phim. Càng nếm thử thì sự yêu thích đó càng trở nên sâu nặng.

Lúc xe tới, lông mày cá chép mập vẫn cứ cau lại, người phục vụ mở cửa phòng, bên trong là đạo diễn cùng với mấy diễn viên đã ngồi xuống bàn, còn có cả vài nhà đầu tư đang cười nói đàm luận gì đó. Mấy diễn viên nữ yên lặng không lên tiếng, nhưng nhìn sắc mặt có vẻ cũng không được vui vẻ gì.

"Tới trễ thế ảnh đế Bạch," đạo diễn đứng lên đầu tiên cười ha ha, "Nhanh nào ảnh đế Bạch, cậu có quen giám đốc Trương không?"

Đuôi lông mày Bạch Hoành Lễ hạ xuống, nhàn nhạt gọi một tiếng 'giám đốc Trương'.

Đạo diễn cười nói: "Giám đốc trương muốn đầu tư cho phim của chúng ta thêm 50 triệu, Hoành Lễ, cậu xem, còn có chuyện gì tốt hơn cơ chứ? Nhờ có giám đốc Trương cả đấy, nếu không thì bộ phim của chúng ta đã bị kẹt lại rồi..."

Phú thương được gọi là 'giám đốc Trương' nâng chén, "Một chút tiền nhỏ nào có đáng được nhắc đến."

Bên người gã còn có một cô gái, nhìn còn khá trẻ, chắc tầm hai mươi quay đầu nhưng từ đầu đến chân diện toàn trang phục đắt tiền. Trợ lý đứng phía sau quan sát đánh giá, tính đại khái một con số cũng đủ khiến anh ta nhảy dựng.

Trời má ơi.

Nguyên một bộ quần áo ngày thường của người ta bằng cả năm tiền lương của anh ta.

"Đây là con gái nuôi của tôi," Tửu quá tam tuần [1], giám đốc Trương giới thiệu, "Đứa nhỏ này cũng có ước mơ, nó luôn muốn quay chụp một thứ gì đó, cứ nhớ mãi không quên suốt bao năm nay rồi, không biết các cậu có thể cho nó một cơ hội không?"

[1] "Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị", chính là chỉ những người cùng bàn uống ba phiên (mỗi người uống ba chén), sau đó món ăn cũng đủ năm vị. Đây ý chỉ bữa tiệc đã đến hồi kết thúc.

Sắc mặt của nữ phụ ngồi trong góc trở nên trắng bệch, cô ta cúi đầu thấp xuống. Bạch Hoành Lễ cũng mất khẩu vị ăn uống, hắn đã nhìn thấu tình hình hiện tại,

Hóa ra là muốn nhét tiền để vào tổ, chen ngang hàng. Dùng tiền bạc đổi lấy vai diễn, đúng là rất rõ ràng.

"Có gì khó đâu chứ?"

Mặc dù trong lòng đạo diễn có chút khó xử nhưng trên mặt không thể hiện ra, cười ha ha, "Nhìn vẻ ngoài và khí chất của cô nhà đây, cần gì chúng tôi cho cơ hội chứ? Trời sinh ra là để làm diễn viên rồi!"

Ông kéo tay áo nữ phụ, ý bảo cô bày tỏ thái độ, "Đúng không nào, Bội Bội?"

Nữ phụ ban đầu cũng tự hiểu ý của đạo diễn, đành phải cười trừ, thấp giọng đáp lại, "Vâng vâng."

Cô cũng được coi là diễn viên lâu năm, kỹ thuật diễn tương đối khá, nhưng cũng không tích góp được bao nhiêu độ nổi tiếng. Vì thế, mặc dù ra mắt từ nhỏ nhưng cũng chỉ có thể diễn vai phụ trên màn ảnh rộng, lúc này bị con gái nuôi của nhà đầu tư cướp mất vai diễn thì cũng chỉ đành cắn răng ngậm máu đáp lời lại.

Bạch Hoành Lễ nhíu mày muốn mở miệng. Trợ lý phụ đã nhanh tay lẹ mắt kéo ống tay áo của hắn, nhẹ giọng nói.

"Anh Bạch, đừng đừng!"

Kể cả có nói thì cũng có ích gì? Tham phú phụ bần [2], chỉ là một vai phụ mà thôi, căn bản đạo diễn cũng không để tâm. Nói trắng ra, Bạch Hoành Lễ cũng không thể nào đưa ra quyết định cuối cùng, ý kiến của hắn nào có quan trọng bằng số tiền kia.

[2] Tham phú phụ bần: ham thích cái giàu và ruồng bỏ cái nghèo.

"..."

Bạch Hoành Lễ không thể làm gì hơn, đành nuốt xuống những lời lẽ đã đi tới miệng, cố gắng nén giận đứng lên.

Đạo diễn hỏi: "Hoành Lễ, cậu muốn ra à?"

"Ừ."

Bạch Hoành Lễ để lại một chữ rồi đi thẳng ra khỏi phòng riêng, không thèm quay đầu lại.

Hắn ngồi trong toilet suy nghĩ, cau mày mở tài khoản tiết kiệm của mình ra kiểm tra một lần, cân nhắc độ khả thi của việc đẩy nhà đầu tư này xuống. Nhưng chuyện này trước kia cũng làm không ít, đầu tư lớn, tiền trong tay hắn bây giờ không thể dùng nhiều tới vậy chỉ trong khoảng thời gian ít, phần lớn hắn đã đem đi đầu tư cho các hoạt động từ thiện vớt rác trên biển, nhìn một hồi lại càng trở nên uất ức.

Chả lẽ bây giờ đi mua vé số?

Nhưng gia tộc cá Koi đã giáo dục y từ nhỏ là không được tiêu phí vận may của mình vào vé số, làm vậy sẽ tổn hại số mệnh. Bạch Hoành Lễ đã nghe lời từ nhỏ, mặc dù biết chỉ cần động ngón tay là có thể trở thành tỷ phú nhưng hắn chưa từng nghĩ tới cái này, ngoan ngoãn làm một con cá nghèo.

Hiện tại hắn muốn gọi điện một chút, hắn dùng tay ấn vào màn hình điện thoại, do dự cân nhắc xem có nên phá lệ hay không.

Còn chưa kịp nghĩ xong thì điện thoại đã reo lên trước. Bạch Hoành Lễ trượt tay, suýt chút nữa làm rơi điện thoại vào bồn cầu.

Hắn nhận máy, "Alo."

Bên đầu kia điện thoại là Hoàn Du, người nọ cười hỏi, "Anh đang làm gì thế?"

Mặc dù buổi hẹn hò kia không thể tính là thành công nhưng cũng không thể coi là thất bại hoàn toàn. Người tên Hoàn Du này vừa có nghĩa khí vừa khôi hài, Bạch Hoành Lễ vốn nghiêm túc cổ hủ mà khi nói chuyện với cậu lại không cần vắt óc suy nghĩ chủ đề. Đặc biệt là sau khi vô tình nhìn thấy Hoàn Du mặc đồ nữ thì cảm giác lại càng thêm thân thiết, tựa như hắn đang nhìn thấy bé cá nhỏ hồi xưa vậy.

Cá chép mập không có gan giải thích rõ ràng, chỉ nói: "Tôi đang làm việc."

Hình như đã nghe ra gì đó, Hoàn Du hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi à?"

Cá chép mập nhìn chằm chằm đầu gối, hai chân mang giày da đặt sát nhau trông rất ngay ngắn, ngồi trên nắp bồn cầu một cách đàng hoàng nghiêm trang, "Không."

Thật ra Bạch Hoành Lễ không rõ gia cảnh của Hoàn Du lắm. Nhưng mà nghĩ cũng đoán được, cá trong biển muốn lên bờ sống mà không phải trong giới thì kiếm tiền không dễ dàng gì, nghe nói là làm ăn buôn bán, ba mẹ trước đó ở hải ngoại bán bánh crepe Trung Quốc, bằng không thì trước đó họ cũng không phải nghĩ tới việc ôm đùi nhà hắn. Bạch Hoành Lễ lạnh lùng nhìn, hình như Hoàn Du còn chưa tìm được việc làm ở đây, một ngày tới chỗ hắn quẹt cảm giác tồn tại mấy lần, khác nào một thanh niên thất nghiệp đâu.

[3] Bánh Crepe Trung Quốc hay còn gọi là bánh tráng Jianbing

Một thanh niên đang chờ xin việc, hà cớ gì mình phải dùng những con số đó kích thích cậu ta.

Ảnh đế Bạch suy nghĩ chu đáo.

"Được rồi," ngoài ý muốn là Hoàn Du cũng không truy hỏi, "Vậy để em đi đón anh nhé."

Ảnh đế Bạch bảo được rồi cúp điện thoại, trong lòng tự nhiên hơi phấn chấn.

Gặp lại sau nhé.

Nhưng mới vừa từ WC đi ra đến cửa phòng bao thì chợt nghe thấy giọng giám đốc Trương vang lên, "Vậy con gái nuôi của tôi xin nhờ đạo diễn Lưu."

"Đâu có đâu có!"

"..."

Tâm tình của cá chép mập mới vừa lên hoa lập tức lốp bốp một phát, ngã thẳng vào trong hố.

Sau khi bữa tối kết thúc, Hoàn Du đúng như lời hẹn đã đứng ở trước cửa chờ hắn, mở cửa xe.

Ảnh đế Bạch hiểu được suy nghĩ của đám trẻ con thời này nhưng vẫn không nhịn được nói: "Mỗi lần cậu không cần phải đi thuê xe như vậy đâu."

Hơn nữa một lần đều đi một loại xe, tất cả đều là xe sang, quá rõ ràng.

Hoàn Du ngẩn người.

"Xe này thuê một ngày rất đắt," cá chép mập nhíu mày nói, hắn duỗi tay cẩn thận sờ lưng xe, "Cái này ––––"

Cái này cần bao nhiêu cái bánh crepe mới có thể mua được cơ chứ.

Bạch Hoành Lễ lo lắng suy nghĩ, hẳn là phải gãy hết vây cá mất thôi.

Lần đầu tiên đi xem mắt hắn đã tiêu tiền như người mù như thế, nhà hàng đó sang trọng đến vậy, Hoàn Du sao có thể chịu nổi chứ?

Nhưng nếu hắn mà tự trả hết thì chắc sẽ đả động khá lớn tới lòng tự trọng của bé cá hồng này...

Cá chép mập xoắn xuýt nghĩ, đuôi suýt chút nữa cũng chui cả ra.

Hoàn Du kinh ngạc nhìn hắn, một hồi lâu sau đuôi lông mày mới giương lên, nụ cười càng thêm sâu.

"Vậy chúng ta đi đâu đây." Hoàn Du hỏi, "Xem phim anh nhé?"

Thế thì lại phải tiêu tiền!

Bạch Hoành Lễ ngẫm nghĩ, đưa ra một phương án hẹn hò vừa thực tế lại vừa có lợi, "Ra sông bơi đi."

Tiết kiệm tiền.

Hoàn Du cười, "Vâng."

Cậu thật sự dẫn ảnh đế Bạch đi ra sông bơi, đêm khuya tĩnh lặng, bên bờ cũng im ắng. Bọn họ chui đầu vào trong nước bơi đi rất xa, lao thẳng tới đảo giữa hồ. Hai con cá phun bóng bóng, biến nửa thân trên thành hình người, Bạch Hoành Lễ hất đuôi chạm vào cậu, hỏi: "Nước này uống quen không?"

Hoàn Du đáp: "Hơi nhạt, nhưng cũng được."

Cậu dựa vào bên bờ khiến cuộn sóng nổi lên hết tầng này tới tầng khác, khoảng cách giữa cậu và Bạch Hoành Lễ cũng gần hơn. Ảnh đế Bạch dùng giọng điệu đàn anh hỏi tiếp: "Sau này có dự định làm gì chưa?"

"Chưa nghĩ ạ," Hoàn Du nói rồi quay đầu nhìn hắn, "Anh ơi...anh có gợi ý gì không?"

Bạch Hoành Lễ nghe cậu gọi một tiếng 'anh ơi' mới yên tâm, suy nghĩ một hồi, bắt đầu đưa ra gợi ý.

"Ở đây mọi người thích ăn mì khô nóng."

Hơn cả bánh crepe Trung Quốc luôn.

Sắc mặt Hoàn Du đơ ra.

Bạch Hoành Lễ vẫn đang tiếp tục vắt óc nghĩ, "Hay cậu tới Tân Đông Phương học bếp thử xem?"

Hoàn Du cuối cùng cũng bật cười, đôi con ngươi tối đi như đang suy tư điều gì, "Em cũng muốn thử đóng phim."

Đóng phim được đó!

Nói tới lĩnh vực chuyên nghiệp, nháy mắt Bạch Hoành Lễ đã trở nên hớn hở, "Đóng phim, ban đầu nên thử nhận mấy vai diễn nhỏ thôi. Số lần chết chắc là không ít nhưng đó đều là những kinh nghiệm quý giá, nhất định phải điều chỉnh tư tưởng cho tốt."

Hắn nói: "Tôi có thể giới thiệu cho cậu đi làm diễn viên quần chúng."

Nếu là người khác thì bây giờ sẽ trực tiếp giới thiệu cho Hoàn Du nhận vai phụ. Nhưng Bạch Hoành Lễ là kiểu tự thân vận động, đi lên bằng chính năng lực của mình nên với lĩnh vực này có yêu cầu tương đối nghiêm khắc, ngoại trừ việc hắn đối xử với ân nhân có chút đặc biệt ra thì những lúc khác hắn không thích mấy kiểu quy tắc ngầm phạm quy định, bởi vậy ánh mắt lấp lánh nhìn qua, "Cậu cứ suy nghĩ cẩn thận, xong xuôi thì nói với tôi."

Khóe môi Hoàn Du càng cong lên, gật gật đầu.

"Cảm ơn anh."

A!

Ảnh đế Bạch cảm giác mình có uy phong của anh cả!

Ngày hôm đó từ sông trở về, Hoàn Du cũng đưa Bạch Hoành Lễ về nhà, hứa hẹn sẽ không bao giờ thuê xe nữa. Ngay sau đó, cậu mở cửa chiếc xe thể thao xa hoa kia phóng một đường về nhà, lấy chìa khóa cửa lớn biệt thự. Biệt thự có ba tầng, trang trí rất hoành tráng, sân trước nhà còn có cả bể bơi. Những chiếc ô tô sang trọng xếp theo hàng trong gara, có cái Bạch Hoành Lễ đã nhìn thấy, cũng có mấy cái Bạch Hoành Lễ chưa từng thấy, logo nào cái nấy đều sáng chói lấp lánh.

Yêu quái lan truyền tin tức hẳn là chưa nói rõ ràng. Nhà Hoàn Du đúng là có bán crepe Trung Quốc.

Nhưng mà lại là chuỗi cửa hàng bán crepe Trung Quốc.

Chuỗi cửa hàng nhà cậu, gộp lại còn có thể xếp một vòng Trái Đất.

Thanh niên nhà bán crepe Trung Quốc đang chờ việc làm – Hoàn Du cởi áo khoác hiệu Givenchy trên người ra, nằm lên sofa Italy bọc da thượng hạng, cẩn thận suy nghĩ một hồi.

Sau đó, cậu cầm lấy điện thoại.

"Tôi muốn hỏi một việc..."

Lúc đoàn phim bắt đầu quay, ảnh đế Bạch dù cho có không cam lòng đến đâu cũng không thể không báo cáo. Trong tay hắn áng chừng có mấy cái thẻ ngân hàng, gần như là toàn bộ của cải của hắn, chuẩn bị tìm tới đạo diễn nói chuyện.

Kết quả nhìn một hồi lâu cũng không thấy cô con gái nuôi kia đâu, "Vai nữ phụ đâu rồi?"

Đạo diễn nở nụ cười, nói: "Giám đốc Trương rút tiền rồi, chúng ta có một khoản tài trợ khác còn nhiều hơn giám đốc Trương 30 triệu!"

"..."

Cá chép mập lập tức có tính toán ở trong lòng, sợ hãi, không phải là sẽ có người khác bỏ tiền ra để đi vào tổ chứ?

"Không không không," đạo diễn liên tục xua tay, "Vai phụ kia vẫn là Bội Bội diễn, không đổi."

Bạch Hoành Lễ nghe là vẫn giữ cô gái ban đầu thì nhẹ nhàng thở ra.

"Nhưng tổ biên kịch xem qua thì thấy tuyến tình cảm hơi đơn giản," đạo diễn nói, "Vì thế đang chuẩn bị thêm nhân vật vào cốt truyện."

Hợp lý, đối với sự cải biến tốt cho bộ phim thì ảnh đế Bạch rất vui vẻ đón nhận. Hắn hỏi: "Thêm ai?"

Đạo diễn không biết vì sao lại nở nụ cười xấu hổ, "Thêm ––––"

Phía sau có người đi giày cao gót, nhanh chóng đi tới.

"Thêm bạn gái tình đầu của cậu, là tình yêu đích thực."

Bạch Hoành Lễ quay đầu lại đã thấy được gương mặt quen thuộc. Hoàn Du đi đôi giày gót nhỏ, cao hơn hắn nửa cái đầu, người cậu mặc chiếc váy trắng đơn giản, không có mấy họa tiết. Mái tóc đen nhánh bấy giờ xõa ra che đi một phần cằm, khiến cậu trông quyến rũ hơn mấy cô gái bình thường. Cậu thì thầm nhẹ nhàng: "Anh ơi."

Cá chép mập bị cậu gọi run cả người, cá trợn mắt há mồm.

"Không phải chứ, Hoàn Du?... Hoàn Du?"

Hắn lại vặn đầu mình trở về, nhìn đạo diễn.

Ông tìm một tên đàn ông đến diễn mối tình đầu của tôi??

Đầu ông có phải bị cá gặm mất rồi không?

Cá mập gặm hả!

Đạo diễn vẫn ăn nói hùng hồn: "Phải thế chứ, lúc tuyên truyền hẳn là sẽ hay lắm đây!"

Ông nuốt ngụm nước bọt, cố gắng giảng hòa, "Lúc đấy tôi liếc mắt nhìn đám diễn viên quần chúng đã nhìn trúng cậu ấy –––– cậu xem khí chất này, tướng mạo đó, rất thích hợp với vai diễn của chúng ta, đúng không nào?"

Bạch Hoành Lễ: "..."

"Anh ơi."

Hoàn Du lại gọi thêm một tiếng như là thiếu nữ thật sự, tay cậu giơ chữ V, ánh mắt lóe lên, wink một cái.

"Đây là vai diễn đầu của Tiểu Du, Tiểu Du nhất định sẽ cố gắng diễn tốt ạ!"

Diễn không tốt cũng chỉ đành kế thừa quán crepe của nhà thôi!

"..."

Lúc này không chỉ có mấy cái vây cá nhưng nhức mà Bạch Hoành Lễ cảm thấy bụng cá cũng bắt đầu co giật.