Phải Thêm Tiền

Chương 13




Thời Dập vui vẻ nhìn màn hình điện thoại, cứ như có thể xuyên qua đó trông thấy biểu cảm của Ứng Hoài Thành.

Thời Dập bật cười thành tiếng, cuối cùng cậu cũng gỡ hòa rồi, thích quá! Ai bảo Ứng Hoài Thành xấu xa với cậu thế làm gì.

Nhưng trả thù một chút là được rồi, làm sao Thời Dập thật sự bỏ được hắn.

Thời Dập vẫn luôn đặt lời nói của A Tùng trong lòng, cậu càng nghĩ càng xót xa, người như hắn lại gặp được những tổn thương đau đớn đến thế, Thời Dập tức hộc máu, chỉ hận không thể tìm được quản lý club và tên khách biến thái kia, đánh cho bọn họ bầm dập cũng không hả giận.

Cậu thật sự rất thích Ứng Hoài Thành, cho dù cậu biết công việc trước kia của Ứng Hoài Thành là gì, tuy trong lòng buồn rầu, nhưng cậu vẫn cứ thích Ứng Hoài Thành, cậu vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên gặp gỡ tại club, Ứng Hoài Thành mặc áo sơ mi màu tro và quần âu, im lặng đứng bên quầy rượu, khí độ không tầm thường, tự tạo thành phong cảnh.

Thời Dập làm bé ngoan mười mấy năm lập tức bị câu đi mất, từ này về sau trong mắt không chứa được người nào khác nữa.

Cậu thích sự thành thạo của Ứng Hoài Thành, thích hắn dịu dàng nói lời tâm tình, thích tất cả của hắn, thích nhất là cảm giác khi Ứng Hoài Thành ôm cậu vào lòng.

Điều đó khiến Thời Dập cảm thấy mình rất quan trọng với Ứng Hoài Thành, quan trọng đến mức độc nhất vô nhị.

Cậu vừa mới bỏ điện thoại xuống chuẩn bị ngủ thì chuông điện thoại lại vang lên, cậu nghe máy, đầu bên kia là tiếng hít thở dồn dập của Ứng Hoài Thành.

"Anh sao vậy?" Cậu hỏi.

Đầu bên kia không có âm thanh ồn ào, Ứng Hoài Thành dừng một chút, ra vẻ lạnh nhạt: "Không có gì, ấn nhầm."

"Rạng sáng rồi anh còn định gọi điện thoại cho ai?" Thời Dập không tin, cậu nín thở nghe một lát, bỗng nhiên sực tỉnh, lúng ta lúng túng hỏi: "Ứng Hoài Thành, bây giờ anh đang ở đâu?"

Cậu nghe thấy tiếng thang máy quen thuộc.

"Tôi ở nhà, muộn rồi em ngủ sớm đi."

"Từ từ!"

Thời Dập mở cờ trong bụng nhảy khỏi giường, chẳng kịp đi dép lê liền lao ra cửa, cửa mở, quả nhiên nhìn thấy Ứng Hoài Thành.

Ứng Hoài Thành còn cầm điện thoại, lúc nhìn thấy Thời Dập lao ra thì cứng đơ người, mãi đến khi Thời Dập nhảy lên người hắn, hai chân quấn lấy hắn giống như con Koala, Thời Dập ôm cổ Ứng Hoài Thành, lầm bà lầm bầm, sau đó cắn mộ cái lên tai Ứng Hoài Thành cho hả giận: "Bị em bắt được rồi! Xem anh còn trốn đằng nào."

Ứng Hoài Thành chậm chạp ôm lấy thắng lưng của Thời Dập.

"Tôi ——"

"Thôi anh đừng nói gì, để em ôm anh cái đã." Thời Dập ôm chặt lấy cổ Ứng Hoài Thành, má áp má với hắn.

"Thời Dập, em đừng giả ngốc nữa."

Ứng Hoài Thành vừa định buông tay thì Thời Dập lại dán vào người hắn, nói em lạnh quá, nói em không đi dép lê, Ứng Hoài Thành đành phải bế cậu vào nhà, đi tới bên giường mới thả cậu xuống.

"A Tùng nói cho em rất nhiều chuyện về anh." Thời Dập ngồi trên giường, ngửa đầu nhìn Ứng Hoài Thành, "Em nghe xong thì buồn lắm."

Sắc mặt của Ứng Hoài Thành rất xấu, hô hấp cũng rối loạn, thậm chí hắn phải nhắm chặt mới mới có thể bình tĩnh được, "Em ghét đúng không?"

Thời Dập lắc đầu, cậu rướn người hôn lên môi Ứng Hoài Thành, sau đó nâng mặt hắn lên, nói: "Em nghĩ, nếu em có thể gặp được Ứng Hoài Thành sớm một chút thì tốt, em nhất định sẽ hết lòng bảo vệ anh ấy, không để anh ấy chịu một tí oan ức nào."

Khóe mắt Ứng Hoài Thành đã ngấn lệ, lần đầu tiên Thời Dập trông thấy Ứng Hoài Thành khóc, cậu không biết phải làm sao nên đành vội vàng dùng tay áo ngủ lau cho hắn.

Cuối cùng Ứng Hoài Thành vẫn không nói ra lời mà Thời Dập muốn nghe, dường như hắn có rất nhiều nỗi lo mà Thời Dập không hiểu được, nhưng Thời Dập đã thỏa mãn lắm rồi, ít nhất Ứng Hoài Thành không nói thêm câu gì khó nghe nữa.

Hắn còn ngồi bên giường, tay đan tay nhìn cậu chìm vào giấc ngủ.

Thời Dập cảm thấy đêm nay mình sẽ mơ đẹp lắm đây.

Cậu ngượng ngùng kể với Ứng Hoài Thành, tối qua cậu nằm mơ thấy mình mang thai, mang thai mười tháng xong sinh ra một con cún con, khiến cậu sợ đến nỗi giật mình tỉnh dậy.

Cậu túm lấy cánh tay của Ứng Hoài Thành ôm vào lòng, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Ứng Hoài Thành nương theo ánh trăng ngắm nghía cậu, mà ngắm bao nhiêu cũng thấy không đủ.

Hơn bảy giờ sáng, ông cụ Vinh gửi tin nhắn đến: Đêm nay tổ chức tiệc từ thiện tại khách sạn XX, tiểu thư nhà họ Tạ sẽ tới, con nhớ phải chuẩn bị một chút.