(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 106




Đang định chạy trốn, bỗng bàn tay khổng lồ của một con Titan từ đâu xuất hiện nắm được sợi dây móc của cô, nó vung lên, Di Giai bay như con diều đứt dây va vào tường một ngôi nhà, hộc máu.


Cơ thể này chính là cơ thể của 1 con người bình thường, vô cùng mềm mại và yếu ớt, Di Giai thấy mắt mình nhòe đi, trước khi mất ý thức cô thoáng thấy một bóng hình tóc trắng đứng trong tai con Titan đã ném cô đó.


Phương Tôn giết hơn 50 Titan, có cả loại siêu tốc và giáp cứng, anh đã thấm mệt, đột nhiên nghe được một tiếng nổ lớn, anh vội nhìn qua.


Chỉ thấy trong làn bụi đất mấy con Titan ngã ngang dọc, hơn nữa rất nhiều Titan đang tụ tập lại đó, Phương Tôn nhăn mày, cũng đến xem xét.


Chỉ thấy một hình bóng nhỏ bé chớp nhoáng xuất hiện sau đám Titan rồi nhanh chóng chém vào gáy chúng, sợi dây móc dưới ánh mắt trời thi thoảng lại lóe lên, Phương Tôn đang kinh ngạc thì có người đáp xuống bên cạnh anh, anh quay lại nhìn Lập Thành:"Này! Con gái của cậu... cô ấy đạt đến cấp A rồi sao?"


Nhiệm vụ giả chia ra làm Sơ Cấp, Trung Cấp, Cao Cấp.


Cao Cấp lại chia ra A, B, C. Chỉ có nhiệm vụ giả Cao Cấp A mới có thể đem sức mạnh vốn có của linh hồn vào nhiệm vụ hạng và các nhiệm vụ cao cấp, như cú đá Titan khổng lồ của Phương Tôn ban nãy vậy, đó dĩ nhiên không phải sức mạnh của cơ thể con người bình thường có thể có, mà tốc độ di chuyển hiện giờ của Di Giai cũng vậy.


Lập Thành không trả lời, mặt vẫn luôn không có cảm xúc, chẳng thể biết được đang suy nghĩ điều gì.


Sau khi con Titan cuối cùng ngã xuống, mọi người lập tức hô vang, vui sướng mà ôm chầm lấy người bên cạnh mình, vui mừng vì đã sống sót trong trận chiến này. Nhưng Lập Thành và Phương Tôn lại chỉ nhìn chăm chú bóng hình nhỏ bé đang đứng trên mái nhà kia, đột nhiên thấy cô vọt tới một hướng, hai người liếc nhau, thầm hiểu ý mà phóng theo sau.


Tang Thanh cũng đang đứng từ xa nhìn, thấy cô tới, hắn lập tức cảnh giác.


Chỉ thấy Di Giai hai mắt nhắm nghiền, hai tay hai kiếm xông về phía hắn, Tang Thanh cũng nhanh chóng rút kiếm chặn lại kiếm của cô.


Từng kiếm của Di Giai vô cùng nhanh và mạnh mẽ như muốn dồn đối thủ vào chỗ chết, Tang Thanh bị cô đá một cái vào ngực, phun ra một ngụm máu bay vào tường. Hắn không kịp đứng vững đã vội lăn người một vòng, chỗ hắn vừa đứng hiện giờ có một thanh kiếm cắm vào, đuôi kiếm vẫn còn rung lắc.


Cầm thanh kiếm còn lại bằng hai tay, Di Giai lao tới một lần nữa, nhưng lần này Tang Thanh không nhúc nhích vì hắn đã thấy hai bóng người xông tới cản giúp hắn.


Phương Tôn và Lập Thành cùng dùng 4 kiếm chặn một kiếm của cô, thầm kinh ngạc.


Đây rốt cuộc là sức mạnh gì? Có thể gần sánh ngang với người trong quân đội tổ chức rồi.


Phương Tôn nháy mắt ra hiệu với Lập Thành, Lập Thành dồn sức vào tay, trong khi đó Phương Tôn lách ra phía sau, điểm vào lưng Di Giai mấy huyệt, ngay lập tức toàn thân cô mềm nhũn gục xuống đất, bất tỉnh.


"Không sao chứ?" Phương Tôn tới đỡ Tang Thanh, cũng điểm vài huyệt cầm máu cho hắn.


Tang Thanh lắc đầu, hắn nhìn Di Giai đang nằm dưới đất.


"Ta nói... ngươi có phải có thù với cô ta không? Mất ý thức rồi còn tìm ngươi đánh." Phương Tôn đùa giỡn.


Mà Tang Thanh lại chẳng cười nổi, hai lần rồi.


Đã hai lần trong lúc bất tỉnh cô tấn công hắn, một lần là vụ lang nhân, một là bây giờ.


Quả nhiên trong thâm tâm, cô rất muốn giết hắn.


Khi Di Giai mở mắt đã là ngày hôm sau, cô nhìn quanh, xung quanh là bốn bức tường màu trắng, giường bên còn có một người đàn ông lạ mặt nằm, hắn thấy cô dậy thì chào hỏi:"Ngươi tỉnh."


Thấy cô nhìn vào cái chân cụt được băng bó của mình, hắn cười:"Chẳng ngờ cơ thể nhiệm vụ giả lần này sống dai như vậy, không mất đầu thì vẫn không chết, ta về sau trở thành tàn phế."


"Trông ngươi khá khỏe mạnh, vào đây làm gì?" Hắn nói tiếp


Di Giai ôm ngực, cảm thấy hơi tức:"Hẳn là nội thương."


"À..." người kia ngộ ra


"Ngươi bị gãy 2 cái xương sườn do va đập." Tang Thanh cầm một giỏ hoa quả bước vào phòng bệnh


Di Giai bấy giờ mới nhớ ra mình bị đánh ngất, mò sờ vị trí xương sườn.


Tang Thanh ngồi xuống cái ghế bên giường, khẽ nhíu mày nhìn cô:"Đau à?"


"Một chút xíu." Cô nhe răng cười, lấy một quả chuối trong giỏ bóc ăn


"Cơ thể nhiệm vụ giả phục hồi khá nhanh, chiều nay ngươi bay nhảy được rồi."


"Ta cũng cảm thấy vậy." Ăn được một miếng, cô chợt nhớ ra:"Titan... sao rồi?"


Tang Thanh lấy dao gọt một loại quả lạ mắt, đáp:"Chết hết rồi, người ta đang cấp tốc lấp lại lỗ hổng ở tường thành. Phương Chủ hiện rất tức giận tranh cãi với người bên trên, chúng ta chỉ còn 300 người."


Cô giật mình, tổn thất thật sự quá lớn.


"Ngươi nghĩ chúng ta có hoàn thành được nhiệm vụ này không?" Cô hỏi


"Không biết." Tang Thanh đưa cô một miếng của loại quả lạ vừa gọt xong, cô đưa tay cầm thì hắn lại tránh đi, đưa sát lên miệng cô. Di Giai ngoan ngoãn há miệng, hắn nhẹ nhàng thả vào.


"Ngon!"


"Ừ." Môi hắn không tự chủ được khẽ nhếch lên.