(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 109




Hoãn kiểm tra sức khỏe 2 ngày cũng đồng nghĩa với việc đám người bọn họ có thêm thời gian bay lắc. Tối đó trong phòng Di Giai liên tục vang lên tiếng năn nỉ nũng nịu


Sar:"Điiiiiii mòaaaaa."


Alice:"Không!"


Di Giai:"Suy nghĩ đã..."


Sar:"Không còn cơ hội khác nữa đâu..."


Chuyện là bên phía đám con trai có tên con ông cháu cha nào đó tuồn được rượu vào, tối nay mời tất cả xuống nhà ăn cùng bay lắc một trận để đời trước khi xông pha chiến đấu không biết ngày ngừng. Nói cái gì mà cạn chén tạm biệt tuổi trẻ vô tri, về sau nguyện cống hiến mình cho tổ quốc. Sar là người ham vui không chịu nổi một phút yên bình, một bữa tiệc như vậy sao có thể không đi? Cô ấy còn muốn lôi kéo hai người bạn cùng phòng cùng đi nữa kìa.


"Nếu không... lỡ mình say, ai đưa mình về chứ?" Lôi kéo không được, Sar nháy mắt dùng chiêu khác, tỏ vẻ đáng thương vô cùng


"Giva, cậu đi với Sar đi. Mình ngủ sớm quen rồi, không thức được." Alice mềm lòng thở dài, quay sang nói với Di Giai


Di Giai biết làm sao nữa, đành gật đầu. Sar vui mừng nhảy cẫng lên, dù mục tiêu rủ cả hai người mới thành một nửa, nhưng cũng đã là ngoài mong đợi rồi, cô lôi kéo Di Giai đi thay đồ rồi nhanh chóng chạy tới nhà ăn nhập bọn.


Trên đường bắt gặp vài người hướng nhà ăn đi tới, Sar thì thầm với Di Giai:"Có vẻ đông đấy. Tới nơi nhớ ngồi cạnh mình, đừng đi lung tung."


"Ừm."


Quả thật là rất đông, ở cửa còn có người đứng như nhân viên, thấy họ tới thì niềm nở tiếp đón, còn dẫn họ tới bàn còn trống, mang rượu lên phục vụ tận tình khiến Sar há hốc mồm.


Di Giai đảo mắt nhìn xung quanh, đã có rất nhiều người tới trước gục xuống bàn say khướt rồi. Sar rót rượu chu môi uống thử chén đầu tiên, sau khi nhấm nháp kỹ lưỡng, cô gật gù:"Không tệ! Giva cậu uống thử đi."


"Mình còn phải tỉnh táo để đưa cậu về mà." Di Giai lườm Sar một cái


"Trời ạ! 1 chén thôi mà? Chẳng lẽ đến tận đây rồi cậu lại ôm cái bụng không trở về? Ít nhất cũng phải biết mùi vị rượu ở đây chứ?" Sar dụ dỗ vô cùng chuyên nghiệp:"Nốt hôm nay thôi, về sau chúng ta sẽ phải tập luyện hàng ngày, rồi đi chiến đấu sống chết không thể nói trước, chẳng lẽ đến uống rượu ngon với bạn cùng phòng 1 lần trong đời cũng không thể sao?"


"..." Nghe nói thế, Di Giai lại cảm thấy mềm lòng, dù đối với bọn cô, đây chỉ là một thế giới nhiệm vụ trong vô vàn thế giới, lỡ chết thì lại trở về không gian Tổ Chức, nhưng với người thường như Sar thì đây chính là cuộc đời họ, chết là chết thật, thấy dù sao cũng chỉ là một chén nhỏ, cô nhắm mắt uống vào.


Dưới ánh mắt lấp lánh của Sar, cô nhấm nháp, vị cay ngọt xen lẫn, quả thật là rượu ngon.


Bỗng nhiên ở 1 phía, có người đứng dậy gào to:"Cmn! Không phải rượu mạnh! Là cơ thể của nhiệm vụ giả lần này không chống được cồn! Mẹ nó! 1 chén liền gục!"


Có người khác sửng sốt hỏi:"Nhiệm vụ giả là cái gì?"


Người kia như sợ người khác không tin, chỉ một vòng:"Xem đi! Những người đang gục xuống bàn đều là nhiệm vụ giả!"


Sar ngơ ngác nhìn họ nói chuyện, có chút khó hiểu rời tầm mắt, khi nhìn đến bên cạnh lại giật thót, Di Giai đã úp mặt xuống bàn từ bao giờ.


"Nè Giva??" Tửu lượng kém như vậy?


Sar vươn tay định lay cô nhưng giữa không trung lại bị một bàn tay khác giữ lại, mà chủ nhân của nó là tên ẻo lả trong miệng cô nàng sáng nay.


"Gì thế? Cái tên này?" Sar nhăn mày, muốn rút tay ra nhưng sức lực của hắn quá lớn, đành phải hạ giọng giải thích:"Cô ấy là bạn cùng phòng ta, ta mang cô ấy về."


Tang Thanh lắc đầu, ánh mắt mờ mịt không rõ nhìn cô, Sar sực tỉnh, nhận ra hắn cũng say rồi, chỉ khác là không gục xuống như những người khác mà chạy loạn tới đây. Cổ tay bị nắm đến đau, cô khó chịu kêu lên:"Nè?! Rốt cuộc ngươi muốn gì? Cứ cầm tay ta như vậy không sợ người khác nhìn vào hiểu lầm sao? Bạn của ta còn ngồi cạnh đó!"


"Không...phải của ngươi..." Tang Thanh bỗng mở miệng nói nhỏ


"Cái gì?" Sar nghe không rõ, ghé sát tai lại


"...Của ta..." nói xong, như sợ cô không hiểu, buông tay cô ra, dùng ngón tay chỉ vào mình.