(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 181




Một ngày lại một ngày qua đi, đến khi Di Giai được thông báo hoàn thành nhiệm vụ thì Thẩm Môn cũng chưa quay trở lại.


Mở mắt ra thấy bản thân đang đứng giữa một căn phòng trống không, Di Giai nhíu mày:"Tên ăn bám kia đâu rồi?"


"Chắc ra ngoài rồi." Thẻ tím đầy năng lượng nói.


"Hừ." cô ngồi phịch xuống ghế, ngoắc tay lấy thẻ tím ra:"Nói sơ qua cho ta nghe về những thành còn hoạt động ở khu này."


"Chỉ có 2 thành vẫn đang hoạt động tốt thôi." Thẻ tím nói:"Thành Lộc An và thành Cửu Long, trong đó Lộc An lớn hơn, cũng có nhiều người hơn."


"Chắc tên kia lại qua đó chơi rồi. Thôi kệ, cũng không trách hắn, ở nhà cũng quá nhàm chán." Hồi xưa khi lười làm nhiệm vụ, cô cũng đến các thành khác chơi, cũng không biết thành trì nơi này có khác với bên kia không.


"Ngươi vừa hoàn thành nhiệm vụ, cũng nên đi đâu đó thả lỏng một chút." Thẻ tím ân cần hiếm thấy.


"Đến thử Lộc An xem nào."


Nhoáng lên đã đứng giữa đường phố tấp nập của Thành Lộc An, Di Giai không khỏi sững sờ vì độ huyền ảo của nó. Thành này chỉ có màn đêm không có ban ngày, khắp nơi đều treo đèn lồng sáng rực đủ kiểu dáng và màu sắc đẹp đẽ, hai bên đường là các hàng quán ăn hoặc nhà nghỉ, vừa mang nét cổ đại vừa có chút gì đó hiện đại. Bình thường các thành Di Giai từng đi qua chỉ thiết kế theo một hướng Cổ hoặc Hiện đại, mà nơi này lại hỗn độn trộn cả hai thứ, tưởng chừng như sẽ đối lập xung khắc lẫn nhau nhưng càng nhìn càng thấy mới lạ thú vị, như liên tục xuyên qua các thời đại chỉ với mấy bước chân.


"Cô nương, có muốn dừng chân nghỉ một lúc không?" một tiểu nhị bên đường thấy Di Giai đứng một chỗ hồi lâu liền híp mắt đi tới mời mọc.


Cô nhìn lên biển thấy đây là một quán ăn, cũng muốn thử một chút đồ ăn xem có gì khác liền bước vào. Tên tiểu nhị sáng mắt, lập tức tận tình dẫn cô lên lầu hai, sau khi tùy tiện ngồi một bàn gần cửa sổ rồi điểm vài món trên thực đơn, không đắt cũng không rẻ, cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đồ được mang ra.


Người qua kẻ lại lại tấp nập vui vẻ, có lẽ vì bên đây quá ít thành trì có thể hoạt động nên số lượng người cũng đông hơn hẳn những thành trước kia cô từng đi.


Đột nhiên con ngươi chấn động.


Không đúng!


Người này không thể xuất hiện ở đây!


Di Giai mở to mắt nhìn kỹ, đúng là Tang Thanh đang đứng cạnh một cô gái, hai người vừa đi vừa cười nói chuyện gì đó rất vui vẻ.


Tang Thanh đang nghe đối phương nói, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, hắn dừng bước quay lại, ngẩng đầu nhìn thẳng lên lầu. Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt Tang Thanh từ nghi hoặc chuyển thành sững sờ.


"Này, huynh sao vậy?" Cô nương mặc váy hồng dáng vẻ cổ trang đang nói, chợt nhận ra Tang Thanh vốn đi bên cạnh đã biến mất, thấy hắn đang ngẩn người nhìn lên lầu thì cũng nhìn theo tầm mắt hắn. Chỉ thấy trên cửa sổ tầng hai, một cô cái mặc áo trắng tóc nửa buộc nửa buông lơi đang nhìn xuống dưới này, cô thầm khen thật xinh đẹp, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Tang Thanh:"Huynh quen cô ấy à?"


Tang Thanh không đáp, hắn trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ cô lại ở đây, suy nghĩ đầu tiên của hắn là người giống người, nhưng đến y phục trước kia cô từng mặc cũng giống hệt khiến hắn nhất thời nghĩ không ra.


"Tang Thanh?" Di Giai cũng nghĩ mình nhầm người, nhưng cô vẫn lầm bầm than nhẹ một tiếng. Hồng Ngạn lần đầu thấy con ngươi Tang Thanh đột nhiên ánh lên những tia sáng dị thường, hắn nở nụ cười, các cô gái đi ngang chỉ liếc nhìn một cái, cũng không khỏi ngây người ngẩn ngơ.


"Di Giai." Tang Thanh gọi tên cô.


Di Giai kinh ngạc quá đỗi, cô bật dậy vươn người ra cửa sổ, tâm trạng phấn khích như khi đến nơi đất khách quê người lại gặp được người cùng quê, không ngờ bước chân loạng choạng, lao thẳng xuống lầu.


Mọi người hét lên sợ hãi. Tang Thanh cũng giật mình, vội vã tiến lên bắt được Di Giai vào lòng, cẩn thận kiểm tra thấy cô không bị thương, mới cau mày hỏi:"Sao lại không cẩn thận như vậy?"


"Tang Thanh, thật là ngươi? Sao ngươi lại ở đây?" Di Giai vui mừng túm lấy áo hắn lắc lắc, Tang Thanh chỉ đành cười khổ, không thể tức giận nổi, nhẹ giọng nói:"Chuyện dài lắm, lúc khác kể cho ngươi." nói rồi vuốt lại mấy sợi tóc rối giúp cô.


Hồng Nhạn thấy Tang Thanh cử chỉ ân cần hiếm thấy, giấu đi kinh ngạc nơi đáy mắt, nhẹ nhàng tiến lên hỏi:"Tang Thanh, đây là?"


Di Giai cũng chú ý tới nữ nhân này, ban nãy trông có vẻ rất thân thiết với Tang Thanh, cô vội buông áo hắn ra, sợ gây hiểu lầm, cười nói:"Bọn ta là bạn bè bình thường thôi, không ngờ lại gặp hắn ở đây, thật vui quá."


Bạn bè bình thường? Hồng Nhạn nhìn ánh mắt chứa ý cười chưa tan của Tang Thanh, hơi gật đầu:"Thì ra là vậy, không ngờ Tang Thanh lại quen cả người của tổ chức khác."


"Hả? Cô cũng là người nhà khác sao?" Di Giai ngạc nhiên, không ngờ ngoài Tang Thanh vẫn còn người khác không phải của nhà số 10 ở đây.


"Nhà khác? Cô nương nói gì vậy... ta không hiểu. Ta và Tang Thanh được lệnh chuyển từ tổ chức khác qua đây trợ giúp." Hồng Ngạn hơi nhíu mi nói.


Những nhiệm vụ giả bình thường chỉ sống trong tòa nhà, coi đó là một tổ chức bí ẩn chứ không hề biết thực chất nơi đó là 1 trong 10 tòa nhà ở một thế giới rộng lớn khác. Di Giai nhận ra điều đó, cũng không giải thích, chỉ hỏi:"Có nhiều người chuyển qua không?"


"Nhiều lắm, nhưng số lượng cụ thể thì bọn ta không nắm được." Hồng Ngạn chợt nhớ ra:"Hiện giờ tổ chức này đang có sự kiện, cô nương có tham gia không?"


"Ta đã đăng ký rồi." Di Giai cười nói.


"Sự kiện gì?" Tang Thanh đột nhiên hỏi.


Hồng Ngạn nhìn hắn cười khổ:"Ban nãy không phải ta vừa nói với huynh sao? Nhưng hiện giờ đã sớm hết hạn đăng ký rồi."


Đóng đăng ký sớm như vậy, hẳn nào thẻ tím trong lúc cô làm nhiệm vụ lại lên tiếng hỏi ý cô rồi đăng ký, nếu đợi cô hoàn thành nhiệm vụ về thì chắc hẳn không kịp rồi. Nghĩ đến đây, Di Giai không khỏi khen ngợi chiếc thẻ nhìn có vẻ vô dụng kia, đụng đến nhiệm vụ ít nhất vẫn còn nhanh nhạy.


Tang Thanh nhíu mày có chút không vui, hắn cũng muốn đăng ký làm nhiệm vụ với Di Giai. Lúc này tiểu nhị từ trên lầu ngó xuống gọi cô, kêu đã bưng đồ lên, Di Giai lại gọi thêm đồ cho cả Tang Thanh, hắn rất vui vẻ cùng cô trở về bàn.


Hồng Ngạn lưỡng lự một chút, thấy Tang Thanh không có ý định tiếp tục đi với mình, đành cáo từ đi trước, nhưng vừa bước được mấy bước đã nhịn không được quay lại nhìn góc nghiêng đang cười dịu dàng của hắn.


"Thì ra là vậy. Chủ nhà của chúng ta thật là tốt bụng quá." Di Giai vừa ăn vừa nghe Tang Thanh thuật lại sự việc bị chuyển tới, không khỏi khen ngợi Silver quan tâm người dưới. Tang Thanh không cho ý kiến, hắn nghĩ về sự kiện nhiệm vụ kia, vẫn có chút buồn bực, mà sau khi nghe Di Giai nói đăng ký làm nhiệm vụ đôi với người khác thì càng buồn bực hơn.


Di Giai cười ha hả:"Xem ra chúng ta thật sự có duyên, người đầu tiên ta gặp ở bên kia là ngươi, qua đây rồi vẫn có thể gặp lại."


Tang Thanh cũng cười nói:"Không sai. Thật sự có duyên." Duyên phận... bắt đầu từ giây phút cô mở cửa căn hầm tối tăm của hắn.


Nãy giờ nói chuyện hết sức vui vẻ, hắn đột nhiên nhớ ra một vấn đề hết sức quan trọng:"Sao ngươi lại ở đây?"


Vừa nhắc đến chuyện này, cô lập tức thu lại nụ cười, buồn bực kể ra chuyện mình bị mất trí nhớ rồi bị dụ đi. Ánh mắt Tang Thanh trầm xuống, trí nhớ của Di Giai bây giờ càng ngày càng mất ổn định, nếu như không nhớ lại quá khứ thì thôi đi, hắn sợ có ngày cô sẽ quên sạch sẽ một lần nữa. Chỉ là linh hồn không có trái tim, vậy mà ngực hắn lại ẩn ẩn đau đớn. Tất cả đều là tại hắn, nếu ngày đó hắn không mất kiểm soát, giờ khắc cô tuyệt vọng nhất đã có thể ở bên cạnh bảo vệ cô, sự việc có lẽ sẽ không đến nước này.


"Tang Thanh, ngươi không thích đồ ở đây à?" Di Giai thấy hắn ăn rất ít, cho rằng các món ăn không vừa miệng hắn.


Tang Thanh lắc đầu, nhìn vết đồ ăn dính bên khóe miệng cô, ngón tay hơi nhúc nghích nhưng rốt cuộc cũng không động đậy, rời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ:"Di Giai, đời trước của ta có rất nhiều điều hối hận."


Di Giai không ngờ hắn đột nhiên nói về vấn đề này, vội nghiêm túc buông đũa lắng nghe, cô cũng rất tò mò, một đại ma đầu sống lâu năm, được người người kính trọng sợ hãi sẽ có điều gì khiến hắn phải hối hận?


"Ta yêu một người." Tang Thanh quay lại nhìn Di Giai, ánh mắt hắn vô cùng dịu dàng:"Nhưng ta lại không biết, cũng không hiểu, hết lần này đến lần khác khiến người đó tức giận, thất vọng."


Sao lại có cảm giác hắn đang bày tỏ với mình chứ? Di Giai tự nhéo đùi để tỉnh táo lại, hẳn là đã ăn quá nhiều nên đầu óc cũng trở nên lú lẫn rồi. Cô nuốt nước bọt, tránh né ánh mắt hết sức dịu dàng khiến người khác hiểu lầm kia, mang tâm lý hóng chuyện hỏi:"Rồi sao nữa?"


"Người đó cũng giống ta." Hắn đột nhiên bật cười:"Không đúng, nàng còn ngốc hơn ta. Dù ta làm bao nhiêu chuyện ngang ngược như vậy, nàng vẫn liều mạng cứu ta, khiến ta ngày ngày sống trong đau đớn dằn vặt hàng trăm ngàn năm."


Di Giai sửng sốt, ngực thắt lại đau đớn, nhất thời không nói nên lời.


"Rất nhiều năm trôi qua, ta cứ nghĩ mình đã quên được rồi."


Di Giai ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn không còn nhìn mình, ánh mắt lãnh đạm:"Cho đến khi một lần nữa gặp lại, ta mới biết đó là sâu nặng."


Nói xong câu đó, cả hai người chìm vào im lặng.


Không hiểu sao ngực cô cứ âm ỷ đau từ nãy tới giờ, Di Giai làm bộ như ăn no xoa bụng, lại lén lút vỗ về ngực mình một chút, không ngờ cơn đau đâm thẳng lên não làm cô choáng váng, một ít hình ảnh vụt vặt trong đầu hiện ra, nhưng vụt qua quá nhanh khiến cô không thể nắm bắt.


"Vậy người đó... bây giờ sao rồi." Di Giai nín nhịn cơn đau, hỏi.


"Nàng ấy... " đang ngồi trước mặt ta.


Chưa nói xong con ngươi hắn đã co rút, Di Giai sắc mặt tái nhợt, nghiêng người ngã sang một bên.


Lúc tỉnh lại đã thấy mình nằm trong một căn phòng lạ lẫm, Di Giại chống tay ngồi dậy, Tang Thanh nghe thấy tiếng động lập tức rời ghế bước đến bên giường:"Ngươi không sao chứ?"


"Không có việc gì..." Nhìn thấy hắn, cô ngẩn ra một lúc rồi đỏ mặt tránh né ánh mắt kia. Không hiểu sao ban nãy trong mơ, cô lại thấy mình bị Tang Thanh đè xuống dưới thân hôn không biết bao nhiêu lần, có lúc cô phản kháng, có lúc lại mặc kệ, có lúc lại là khi cô ngủ, hắn đến hôn lén, cô lại cố tình làm như không biết.


Tang Thanh thở phào một hơi, đi đến cạnh bàn rót cho cô một chén nước:"Nếu như có chỗ nào không khỏe phải lập tức nói với ta."


Di Giai gật gật đầu, cầm chén nước uống một ngụm, lập tức cảm thấy đầu óc nhẹ nhàng thư thái, liền biết đây không phải là nước bình thường.


"Cảm ơn ngươi."


Khuôn mặt Tang Thanh hơi cứng lại, cười nói:"Ngươi không cần phải cảm ơn."


Di Giai nhìn nước trong tay, cảm giác Tang Thanh thật dịu dàng, cũng không biết người hắn thích sẽ là dáng vẻ gì.


Nếu các chủ nhà khác biết suy nghĩ của cô lúc này, chắc chắn sẽ 3 quỳ 9 lạy. Dịu dàng và Tang Thanh khẳng định không phải hai thứ liên quan nhau, có được không?


"Đã đến lúc vào sự kiện rồi." Thẻ tím đột nhiên nói.


Di Giai giật mình làm đổ một chút nước ra chăn, Tang Thanh lập tức hỏi:"Làm sao vậy?"


"Sự kiện đã sắp bắt đầu rồi." Di Giai nói.


Sắc mặt Tang Thanh không tốt, nhưng rất nhanh liền trở về như bình thường:"Vậy ngươi đi đi."


Móc thẻ từ trong ngực ra, cô vội hỏi:"Tên ăn bám kia đã trở về chưa?"


"Không thấy hắn." Thẻ tím cũng nóng vội:"Nếu không tham gia sẽ phải đền bù rất nhiều tiền đó."


Di Giai nghe vậy sắc mặt biến đen, đời trước ăn chơi sa đọa, đời này không giàu được sao?


"Có chuyện rồi? Ta có giúp được không?"


"Có chứ!" Thẻ tím xoay mặt lại đối diện với Tang Thanh:"Khi đăng ký, bọn ta chỉ mới đăng ký thể loại nhiệm vụ chứ chưa báo danh cụ thể, hiện tại người làm nhiệm vụ với chúng ta biến mất rồi, ngươi có thể giúp thay thế vị trí của hắn không?"


Ánh mắt Tang Thanh khẽ động, nhìn sang Di Giai, thấy cô vẫn đang cụp mắt lầm bầm:"Không lẽ không còn cách nào khác tìm được hắn."


Tang Thanh cầm thể tím nhét vào tay cô:"Dù sao hiện tại ta cũng rảnh rỗi, hai chúng ta hợp tác nhiều lần đã quen thuộc, nhiệm vụ này cũng sẽ hoàn thành tốt hơn."


Di Giai xúc động nhìn hắn:"Vậy cảm ơn ngươi."


"Ta đã nói rồi." Hắn gỡ một sợi tóc rối bên tai cô:"Không cần cảm ơn."


Hai người bước vào một không gian trắng tinh khôi, xung quanh cũng có rất nhiều nhiệm vụ khác, đây là khu vực của những người đăng ký nhiệm vụ làm hai người. Không để họ đợi lâu, từng người được dịch chuyển đi tới một không gian khác. Di Giai cứ nghĩ rằng lần dịch chuyển này sẽ tiến thế giới nhiệm vụ luôn nhưng khi mở mắt ra, lại thấy là một mảng đen nghịt, rõ ràng là tối đen, nhưng lại thấy được Tang Thanh đang đứng bên cạnh.


[Chào mừng nhị vị đã đến với thế giới nhiệm vụ đôi. Ta có lòng nhắc nhở một chút quy tắc, hi vọng cả hai người chú tâm lắng nghe. Trong thế giới ảo không thể mang theo thẻ nên trong quá trình truyền tống vừa rồi hệ thống đã thu hồi, khi nào hoàn thành nhiệm vụ sẽ trả lại. Nội dung nhiệm vụ có thể được hệ thống chọn ngẫu nhiên, cũng có thể lấy từ yêu cầu của người xem. Cụ thế thế nào, vào làm thì sẽ rõ ràng. Một người hoàn thành nhiệm vụ, cả hai thành công. Hiện giờ trong hai người, ai sẽ là người tự nguyện tẩy trí nhớ, hóa thân trở thành nhân vật trong cốt truyện?]


Di Giai kinh ngạc, còn có vụ tẩy trí nhớ?


Tang Thanh có chút ấn tượng về loại nhiệm vụ đôi này, hắn nhìn sang người bên cạnh, không thể để trí nhớ của cô bị ngoại lực tác động thêm được, bèn tiến lên nói:"Để ta."


[Được, hãy bước lên 3 bước.]


"Tang Thanh?" Di Giai lần đầu tiếp xúc loại nhiệm vụ này, có chút lo lắng níu lấy tay áo hắn.


"Không sao đâu, Di Giai." Hắn có chút buồn cười nhìn dáng vẻ này của cô:"Ta sẽ trở thành một nhân vật trong cốt truyện ngươi sắp xuyên vào, nhưng ta sẽ không nhớ ngươi, hoàn toàn trở thành nhân vật trong truyện. Xong việc sẽ nhớ lại toàn bộ. Không có gì nguy hiểm cả."


Di Giai nghe vậy thì gật đầu, thầm hi vọng bọn họ vào cốt truyện nào đơn giản một chút, có thể là ở vùng thôn quê, họ cùng làng, rồi đi làm mấy nhiệm vụ tìm rau củ lạ trên núi mà người xem yêu cầu.


Tang Thanh bước bên 3 bước thì biến mất, cô biết hắn bị truyền tống đi rồi.


[Người còn lại, bước lên đây đi.]


Di Giai sau khi bước tới, cảm thấy cả người nhẹ bẫng, sau đó chớp mắt một cái đã đứng giữa một vùng đất màu xanh toàn là cây cỏ thơm ngát.


Phản ứng đầu tiên của cô là mong ước trở thành hiện thực, không lẽ về vùng quê hẻo lánh thật rồi?