(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 71




Quá bất ngờ, Di Giai hồi lâu không lên tiếng, Hữu Ngạn nói tiếp:


"Tỉnh dậy, chấp nhận mình bị què 2 chân, cô nói xem?"


"Biết đâu... có thể chữa?"


"Có thể chữa hay không chẳng lẽ tôi không tự biết? Rồi cha mẹ tôi..." cậu nghẹn ngào một chút:"... họ sẽ trách bản thân. Họ sẽ nghĩ gì?"


Di Giai mím mím môi, nghĩ ngợi 1 hồi, vỗ vỗ vai cậu:"Hiện giờ họ đủ lo lắng rồi. Cậu tỉnh lại, họ mừng phát điên, giờ cậu đang liệt cả người, cậu tỉnh lại rồi thì chỉ còn liệt chân." Cô nghiêm túc an ủi.


Hữu Ngạn:"..."


"Liệt chân đó!" Hữu Ngạn nhấn mạnh:"Tôi sẽ là 1 người tàn phế! Tàn tật cô hiểu không???"


Di Giai gật đầu:"Hiểu!"


Hữu Ngạn mặt tái mét, lắc đầu cười nhạt:"Không. Cô thì hiểu gì."


Di Giai cầm tay cậu ta, 2 mắt nhìn thẳng mắt cậu, cố gắng dùng dáng vẻ nghiêm túc chân thành nhất của bản thân mà nói ra:"Tôi thật sự hiểu!"


Hữu Ngạn:"..."


(Nhắc cho bạn nào không nhớ, vi diện tận thế Di Giai bị Mặc Phàm ôm bom tự sát nổ nát chân =)))))))))  )


Di Giai:"Thật!"


Hữu Ngạn:"... được... rồi..."


Lam Cảnh Nghi lúc này bỗng đẩy cửa bước vào, thấy cảnh 2 đứa trẻ nắm tay nhìn nhau tha thiết, đầu bỗng ong lên xông tới xách cổ Di Giai lên. Mặc kệ 2 đứa trẻ giật nảy mình, anh nói với em gái:"Offline nghỉ ngơi mau."


Hữu Ngạn cũng đứng lên, hỏi:"Cô vẫn đang ở bệnh viện sao?"


Lam Cảnh Nghi lập tức nhíu mày, nằm viện cũng cho nhau biết?


Di Giai gật đầu, phút cuối cùng vẫn khuyên nhủ cậu:"Mau dậy nha. Phải dậy đó." Sau đó offline.


Trong trụ sở chỉ còn Lam Cảnh Nghi cùng Hữu Ngạn, Hữu Ngạn thấy không khí có chút ngượng ngùng, nghĩ người trước mặt là anh ruột Di Giai, cậu cúi đầu chào rồi vội lách qua.


"Cậu với em gái tôi là quan hệ gì?" Lam Cảnh Nghi đột nhiên nói.


Hữu Ngạn giật bắn mình, có chút hoang mang không xác định mà nói:"Bạn... bạn bè."


Lam Cảnh Nghi xoay người lại đối diện với cậu:"À? Bạn bè ngoài đời?"


"Game..." Cậu cúi đầu


"Thanh niên bây giờ thật là không có chút liêm sỉ mà..."


Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy anh ta đang nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường:"... chỉ là bạn trên game, thản nhiên dùng tiền của tôi cho nó đi mua trang bị cho mình."


Lam Cảnh Nghi vẻ mặt tức cười:"Cậu là nam nhi thật đấy à? Ngoài đời chắc cậu cũng chẳng làm nên trò trống gì, trang bị trước đó của cậu cũng không giống người có tiền cho lắm... Đừng lợi dụng em gái tôi." Câu cuối anh ta đặc biệt nhấn mạnh từng chữ.


Mặt Hữu Ngạn bây giờ đã trắng bệch, nắm tay cậu siết chặt lại, xoay người chạy đi.


Lam Cảnh Nghi đóng vai phản diện xong thì cảm thấy thoải mái hơn một chút, anh huýt sáo thong thả đi ra ngoài.


Hữu Ngạn chạy mãi chạy mãi, không biết bao lâu, cậu mới ngồi thụp xuống bên đường, ai cũng tò mò nhìn cậu.


Phải! Hiện tại ngoài đời đúng là cậu không có gì, không có gì hết! Nhưng không đồng nghĩa tương lai cậu cũng sẽ không có gì! Chỉ cần cậu tỉnh lại, cậu nhất định sẽ cho anh ta biết tương lai cậu có gì!


Run rẩy một lúc Hữu Ngạn đã dần bình tĩnh lại, tự phong bế đã lâu, chưa từng có ai nói với cậu những lời như vậy, cha mẹ luôn bảo bọc che chở cậu, cậu chưa bao giờ nhận ra sẽ có ngày tự hỏi mình có xứng đi bên cạnh ai đó không.


Cậu đã ra quyết định.


Di Giai thoát game rồi nhanh chóng trở lại bệnh viện, nằm trên giường một lúc đã sắp ngủ thẻ đen lại kêu réo lên:"Tỉnh! Cục cưng tỉnh!!!"


Cô kinh ngạc quá đỗi, bật dậy:"Thật sao? Tỉnh rồi?"


Thẻ đen cũng vui mừng:"Sắp tỉnh, ta cảm nhận được có giao động."


Bật dậy khỏi giường phóng ra ngoài, Di Giai hỏi:"Cậu ta ở phòng nào?"


Theo hướng dẫn của thẻ đen, cô đi ngang dọc mới tìm thấy 1 căn phòng ở cuối dãy trên tầng cao nhất bệnh viện, may mắn không có ai canh ở ngoài, cô lẻn vào trong.


Trên giường trắng nằm một thanh niên gầy gò, cậu không đội mũ mà có hàng loạt dây nối từ đầu cậu tới 1 cỗ máy riêng. Di Giai đứng lặng im bên giường, Hữu Ngạn ngoài đời rất nhỏ gầy bởi cậu đã hôn mê lâu lắm rồi, không ăn uống như người thường nên cơ thể cậu có chút không đủ dinh dưỡng.


Mi mắt cậu run run, sau đó chậm chạm mở ra. Ánh sáng hắt vào khiến mắt cậu chưa thích nghi ngay được, thấy hơi chói, bỗng nhiên một bàn tay đặt trên mắt cậu che bớt ánh sáng đi. Mắt cậu dần quen rồi mở to hơn, qua kẽ tay cậu thấy gương mặt kia, có chút sững sờ


"Mình vẫn còn ở trong game à?" Hữu Ngạn mờ mịt nghĩ


"Tỉnh thật rồi!" Di Giai vui mừng, thẻ đen cũng rung rung vì phấn khích.


Hữu Ngạn giật mình, muốn nói chuyện nhưng qua môi chỉ phát ra tiếng:"a a"


Cô xoa xoa cổ họng cậu, ân cần nói:"Từ từ." Sau đó đổi trên cửa hàng hệ thống 1 lọ nước thuốc, đặt bên miệng cậu.


Dù không biết cô cho mình uống thứ gì, Hữu Ngạn cũng không thèm nghĩ đã ngoan ngoãn nuốt xuống, một cảm giác thoải mái bao chùm lấy cơ thể cậu, xoa dịu cổ họng cậu.


"Bên trên phát hiện ra cậu ta tỉnh thông qua hệ thống rồi, đang có người tới đây." Thẻ đen nói trong đầu cô.


Di Giai nhìn cái đầu đầy dây của cậu ta, có chút buồn cười, lại làm bộ nghiêm túc nói:"Tôi đi đây." Rồi xoay người chạy thẳng không nhìn thấy cánh tay đã đưa lên được một nửa của Hữu Ngạn.