Phần 1/3
1
Sau khi bị zombie phanh thây moi bụng, tôi trọng sinh về hai tháng trước ngày tận thế bùng nổ.
Cùng với đó là một dòng ký ức ào ạt ùa vào trong đầu.
Hoá ra tôi là nhân vật phụ trong một cuốn tiểu thuyết về ngày tận thế mà bạn thân tôi, Trần Hiểu Hiểu, là nhân vật nữ chính.
Kiếp trước, cô ta khăng khăng không màng mạo hiểm tính mạng của tất cả những người còn sống, đòi đi cứu một thằng bé đã bị nhiễm vi rút.
Tôi ra sức ngăn cản nhưng trước mặt mọi người cô ta lại trách tôi không có lòng hào hiệp, không biết quên mình vì việc nghĩa.
Cuối cùng, thằng bé đó biến đổi thành zombie và cắn chết rất nhiều người.
Bọn họ đẩy hết tội lên đầu tôi.
"Nếu như không phải tại Chu Hân Ninh kéo dài thời gian thì đứa bé đó đã được cứu rồi, mọi người cũng sẽ không phải chết."
"Đúng vậy! Đuổi cô ta ra đi!"
Bọn họ đã quên rằng đây vốn là nhà của tôi.
Lúc trước bạn trai nói với tôi là hàng xóm đáng thương quá, xin tôi cho bọn họ ở cùng, tôi đã đồng ý không chút do dự.
Bây giờ tôi bất lực nhìn sang Lý Hiên nhưng anh ta chỉ gục đầu, nói:
"Em làm anh thất vọng quá Ninh Ninh ạ."
Cô bạn thân nhất trần đời của tôi cũng đứng bên cạnh cau mày phụ họa: "Ninh Ninh, trong tình cảnh khó khăn này, loại người ích kỷ như cậu sẽ làm liên lụy đến mọi người đấy."
Bọn họ mang hết tất cả vật tư tôi tích trữ trong nhà đi, sau đó còn trói tôi vào cổng mặc kệ zombie xâu xé.
Có lẽ nỗi hận của tôi ngút ngàn đến tận cao xanh nên ông trời mủi lòng ban cho tôi cơ hội sống thêm một lần nữa.
2
Ngày đó, zombie vây kín cửa ra vào mà thằng nhóc hư đốn Nhạc Nhạc lại cứ lèo nhèo đòi về nhà lấy đồ chơi siêu nhân Điện Quang của mình.
"Không được đâu, hiện tại mở cửa nguy hiểm lắm, sẽ hại chết chúng ta đó."
Tôi ráng kiên nhẫn phân tích cho thằng bé hiểu.
"Mặc kệ! Cháu muốn cơ cháu muốn cơ cháu muốn cơ!!!" Nhạc Nhạc phì nước bọt vào mặt tôi.
Tôi cố nén lửa giận trong lòng.
"Ha ha ha, xem thằng bé đáng yêu chưa kìa."
Bạn thân tôi ôm Nhạc Nhạc, cẩn thận trấn an nó: "Nhạc Nhạc ngoan, lát nữa để Lý Hiên ca ca đi lấy cùng em nhé, được không nè?"
Đáng yêu á? Sao tôi không nhìn ra đáng yêu chỗ nào vậy.
Rõ ràng giờ là lúc tận thế nước sôi lửa bỏng, vật tư đã cực kỳ thiếu thốn mà mẹ Nhạc Nhạc vẫn cố chấp kiên trì tắm cho Nhạc Nhạc mỗi ngày.
Bể nước máy của khu nhà đã cạn từ đầu tuần, vòi không còn cung cấp được giọt nước nào nữa thì chị ta bóc nước đóng chai để Nhạc Nhạc tắm.
Là chủ căn hộ này, tôi ra sức ngăn cản.
Chị ta bù lu bù loa lên: "Nó chỉ là một đứa bé thôi, có dùng hết bao nhiêu nước đâu cơ chứ. Nhạc Nhạc mới năm tuổi, hè nóng bức thế này nếu không tắm rửa thường xuyên thì mồ hôi mồ kê tích tụ sẽ dễ dẫn đến bệnh ngoài da."
Mẹ Nhạc Nhạc vừa khóc một cái là mọi người lại thấy thương.
Lý Hiên đứng dậy nói:
"Cứ để thằng bé dùng đi. Nó còn nhỏ mà. Hơn nữa hết nước rồi thì chúng ta đi tìm thêm! Còn sống là còn hy vọng, đúng không?"
Lời này của anh ta quả là anh hùng, nói ra một cái là đổi ngay lấy tiếng vỗ tay rào rào của tất cả mọi người.
Mẹ Nhạc Nhạc nắm lấy tay Lý Hiên đầy cảm kích.
"Cảm ơn cậu, ân tình của cậu tôi không sao báo đáp cho xuể."
Tôi thành kẻ ích kỷ lạc loài.
Lần này, Nhạc Nhạc lại lèo nhèo đòi về nhà lấy mô hình siêu nhân Điện Quang.
Zombie ngoài cửa đang không ngừng rít lên, tôi kiên quyết không đồng ý cho nó mở cửa.
"Cậu để thằng bé đi lấy đi. Khổ thân, nhỏ xíu mà đã phải đối mặt với tận thế tàn khốc. Không có mô hình siêu nhân đồ chơi ấy thì sao nó kiên trì nổi!"
Trần Hiểu Hiểu làm thánh mẫu, đứng ở phe đối lập với tôi.
Anh hùng xứng với thánh mẫu.
Thật sự khiến người ta ghê tởm.
3
Tỉnh lại trên giường ấm nệm êm, tôi sờ khắp toàn thân theo bản năng.
Lành lặn không một vết thương.
Hay lắm, tôi sống lại rồi!
Tôi nhìn thời gian, ngày 18 tháng 5, tức là gần hai tháng nữa mới tới ngày dịch bệnh bùng nổ!
"Em tỉnh rồi à, Ninh Ninh." Lý Hiên đứng ở cửa, tay xách một túi anh đào đầy ắp.
Thấy tôi chú ý đến túi anh đào, anh ta giải thích: "À, cái này là anh mua cho Hiểu Hiểu, sáng hôm nay cứ kêu thèm mãi. Cô ấy thích ăn anh đào nhất còn gì."
Tôi lạnh lùng cười một tiếng: "Anh nhớ rõ sở thích bạn thân em nhỉ."
Lý Hiên cười khúc khích ngượng ngùng gãi đầu: "Đương nhiên, đấy là bạn thân của em mà."
Kiếp trước, lần nào tôi nghe được lý do này cũng sẽ cảm động khôn nguôi.
Mà bây giờ biết rõ chiều hướng của kịch bản rồi thì tôi chỉ cảm thấy thật buồn nôn.
Bởi vì về sau Trần Hiểu Hiểu biết tôi bị cắn xé cũng biến đổi thành zombie, cô ta đau lòng vô cùng. Lý Hiên ôm siết cô ta vào lòng để an ủi.
Hai kẻ đó nảy sinh tình cảm trong hoạn nạn, mối quan hệ bền chắc như sắt thép.
Trần Hiểu Hiểu nói nhớ đến tôi đã tốt với cô ta đủ đường, cho nên muốn thay tôi làm bạn với Lý Hiên trên con đường gian nan phía trước.
Lý Hiên nói: "Thật ra anh đã thích em từ lâu nhưng anh nhất định phải chịu trách nhiệm với Ninh Ninh. Giờ Ninh Ninh không còn nữa, hãy để anh chăm sóc em thay cô ấy!"
Ọe.
Đúng là làm điếm còn muốn lập đền thờ trinh tiết, vừa ăn cắp vừa la làng.
4
Tôi nói với Lý Hiên rằng mình phải đi công tác mấy ngày sau đó thuê một căn hộ thông tầng trên đỉnh khách sạn sát vách khu chung cư.
Nơi này tường rất dày, cửa cũng cực kỳ chắc chắn.
Thế là tôi bắt đầu mua đủ loại đồ ăn: nước, gạo, mì tôm, lương khô, đồ hộp…
Ngoài ra, tôi còn trồng rau quả trên sân thượng và tích trữ hạt giống.
Sau khi tận thế ập xuống sẽ không mất điện ngay lập tức, nhưng để phòng trường hợp xấu nhất, tôi vẫn chuẩn bị thêm sạc dự phòng và vật dụng cắm trại dã ngoại.
Nhân viên giao hàng hỏi: "Chị đẹp, chị mua nhiều đồ ăn như vậy làm gì thế?"
Tôi đáp: "Tôi kinh doanh trên sàn thương mại điện tử, đống đồ này là hàng nhập về."
Thật ra lời này không phải nói dối.
Kiếp trước tôi tích trữ nhiều đồ dùng thiết yếu trong nhà cũng là bởi vì hết kỳ hạn thuê nhà kho mà tôi chưa tìm được địa điểm mới thích hợp nên đành mang hàng về để ở căn hộ của mình.
Hàng chất chật kín nguyên một phòng.
Hàng xóm kêu than trong group chat chung của toà nhà.
Lý Hiên chưa bàn bạc gì với tôi đã thông báo trong group chat: "Nhà tôi có đồ dùng thiết yếu, ai cần thì hãy đến căn hộ B304! Tôi không thể trơ mắt nhìn mọi người chết đói."
Đến tận khi một đống người lần lượt sang xin nương nhờ, anh ta mới nắm tay tôi hỏi: "Ninh Ninh, em ủng hộ anh, đúng chứ?"
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Trần Hiểu Hiểu sang làm khách rồi bị kẹt luôn ở nhà tôi đã chen mồm: "Ninh Ninh chắc chắn không nhỏ nhen chút đồ này đâu! Dù sao thì mạng người quan trọng nhất mà!"
Cuối cùng, tôi mềm lòng, để hơn mười người vào nhà mình.
5
"A lô? Ninh Ninh à, lần này em đi công tác lâu vậy. Sao em vẫn chưa về thế?"
Vài ngày sau, Lý Hiên gọi điện thoại cho tôi. Lúc ấy tôi đang nằm trên giường đắp mặt nạ.
"Vâng, lần này tương đối bận rộn." tôi thuận miệng lấy cớ qua loa.
"Ninh Ninh... Ừm, em có thể chuyển cho anh 2 vạn được không? Hôm qua mẹ Nhạc Nhạc sang nhà vay tiền, bảo là phải nộp học phí cho thằng bé. Anh đã đưa hết tiền trong người cho chị ấy mượn rồi nhưng vẫn chưa đủ... Chúng ta không thể chậm trễ việc học của con trẻ được, em nói có đúng không?"
Ha ha, lại nữa. Cút mịe nhà anh đi.
Có phải con anh đâu mà còn phải lo việc học của người ta?
Thằng nhóc hư đốn Nhạc Nhạc sống cùng mẹ ở sát vách nhà tôi. Chị mẹ động một tý là sang nhà tôi than thở.
Cho con trai học trường quốc tế với mức học phí mười mấy vạn một năm xong cứ kêu trời trách đất, con thơ mẹ đơn thân vất vả vân vân mây mây, chị ta vịn vào cái cớ dẫu sao quen biết cũng là duyên phận rồi xin chúng tôi giúp đỡ.
Lần nào Lý Hiên cũng mủi lòng, thậm chí còn lấy tiền tiết kiệm chung của hai đứa ra hỗ trợ người ta. Mà tôi thì ngây ngô cảm thấy anh ta thật là lương thiện.
"Em có còn đồng nào đâu, tiền đã dùng để nhập hàng hết rồi. Anh hỏi vay Hiểu Hiểu đi."
Dứt lời, tôi không thèm quan tâm anh ta nói gì nữa, cúp điện thoại luôn.
Bất kể là Lý Hiên, Trần Hiểu Hiểu, hay là thằng nhóc hư và bà mẹ của nó, kiếp này tôi phải báo thù cho bằng sạch!
Tôi phải chống mắt lên xem trước thời khắc sinh tử đôi nam nữ chính này còn có thể thương người hơn cả thương thân nổi không.
Tôi nhìn quanh căn hộ trú ẩn mình vất vả chuẩn bị bấy lâu nay: đồ ăn, thức uống tích trữ sung túc, đủ loại đồ điện sử dụng năng lượng mặt trời như quạt, đèn, tủ lạnh...
Một cảm giác yên tâm dâng lên trong lòng.
...
Một mình đối mặt với tận thế cũng đâu có sao?
Có những người còn đáng sợ hơn cả zombie.
6
Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi. Khoan, còn một chuyện cuối cùng tôi chưa làm.
Tôi phải gắn camera giám sát trong nhà và ngoài hành lang mới được.
Không thì sao có thể thưởng thức kịch bản hấp dẫn tiếp theo chứ?
Cho nên, mặc dù rất không muốn nhìn mặt cặp đôi ‘thánh sống’ kia và đám hàng xóm ăn cháo đá bát hại chết mình ở kiếp trước, tôi vẫn phải về nhà một chuyến.
Vừa mở cửa nhà ra tôi đã bị khung cảnh trước mắt làm cho hoảng hồn.
Dùng ‘tan hoang’ để miêu tả hãy còn nhẹ nhàng chán.
Thằng nhóc thối Nhạc Nhạc đang cầm đồ trang điểm của tôi bôi loạn lên mặt.
Serum, kem dưỡng, son môi ngoe ngoét khắp nơi. Chai lọ vại bình vỡ tung toé đầy sàn nhà.
Tôi xách cổ áo, ném nó sang một bên. Còn chưa kịp mắng câu nào thì thằng nhóc xấu xa này đã oà lên khóc vang.
Tiếng khóc đánh động đến Lý Hiên và Trần Hiểu Hiểu.
Xem ra, vừa rồi hai người họ chim chuột trong phòng ngủ không thèm để mắt đến thằng bé tý nào.
"Ôi, Ninh Ninh, cậu về rồi à." Trần Hiểu Hiểu giật mình bối rối: "Ấy, sao Nhạc Nhạc lại khóc thế?"
Đột nhiên cô ta cau mày, lườm tôi một cái đầy trách móc.
"Ninh Ninh, mình biết cậu trước giờ không được bao dung lắm, cũng không thích trẻ con. Nhưng Nhạc Nhạc còn bé mà..."
Tôi vốn cũng đang định nổi giận đấy mà nghe xong lời cô ta nói cái tắt cơn liền.
Ai mà không biết nói lời hay, tôi cười: "Mình có giận đâu? Chẳng qua là mấy thứ này toàn hóa chất à, mình sợ tiếp xúc vào da thằng bé nhỡ không may trúng độc thì phải làm sao bây giờ?"
Quả nhiên, như này mới đúng ý hai vị thánh sống.
Lý Hiên quở trách: "Hiểu Hiểu, em bất cẩn quá! Sao lại đưa những thứ này cho trẻ con chơi chứ. Mẹ Nhạc Nhạc đã nhờ chúng ta trông nom thì mình phải chăm thằng bé tử tế."
Sắc mặt Trần Hiểu Hiểu xanh xanh đỏ đỏ như bảng pha màu.
Tôi đứng ở một bên quan sát với vẻ nghiền ngẫm.
Tò mò cô ta sẽ ngụy biện thế nào ghê.
Cô ta sẽ thanh minh với Lý Hiên rằng vì đồ trang điểm rất quan trọng với con gái nên mới đưa cho Nhạc Nhạc chơi? Mục đích là để chọc giận tôi và so sánh ra sự bao dung của cô ta?
"Thôi mà, lúc ấy em không cố ý, em suy nghĩ chưa chu đáo. Nhân dịp Ninh Ninh trở về, hay chúng ta đưa Nhạc Nhạc ra ngoài ăn cơm nhé?"
Trần Hiểu Hiểu rất thông minh chuyển chủ đề.
"Mình không đi được, mình còn phải viết phương án đề xuất gửi sếp, hai người đưa Nhạc Nhạc đi đi, đừng để thằng bé bị đói." Tôi cười nói.
Thế là mấy thứ chướng mắt ỡm ờ đi ra ngoài.
Sập cửa cái ‘rầm’, tôi mới thở phào nhẹ nhõm sau đó gắn camera mini đã mua từ trước vào các ngóc ngách trong nhà. Tôi thử điều chỉnh một chút bằng di động. Ngon luôn.
Chưa nghỉ được bao lâu trên salon thì chuông cửa đã vang lên.
Là mẹ Nhạc Nhạc.
"Chị sang đón Nhạc Nhạc, xin lỗi đã phiền các em nhé."
"Lý Hiên với Trần Hiểu Hiểu đưa Nhạc Nhạc ra ngoài ăn cơm rồi, chị vào ngồi chút đi."
Tôi khách khí mời chị ta vào nhà, trong lúc chờ đợi mấy người kia trở về còn thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Trần Hiểu Hiểu cố ý cho Nhạc Nhạc chơi đồ trang điểm…
"Chị nói xem, Hiểu Hiểu lớn như thế rồi, cô ấy không biết phấn son có vi chất gây ung thư thật hả?"
"Hình như lúc nào cũng cho thằng bé nghịch ba cái đồ vớ vẩn đó, bất cẩn quá đi mất."
"Ý chà, chiều suốt nó quen thân, chả trách thằng bé nói thích chị Hiểu hơn cả mẹ ruột."
Cho nên, khi Trần Hiểu Hiểu và Lý Hiên đưa Nhạc Nhạc về, chị mẹ không hề xởi lởi thân thiết với cô ta như mọi ngày mà kéo con quay ngoắt đi.