Phản Chuyển Thú Nhân

Chương 44




Qua ngày Kim Hi in dấu vết trên Long Tước, Bộ lạc Sóc Mông rốt cục có người phát hiện ra bọn Kim Hi. Kỳ thật mỗi lần Kim Hi đều nhìn Long Tước rời đi, Long Tước cùng Sóc Mông bằng mặt không bằng lòng, cho tới giờ đều ngủ nghỉ dã ngoại, hắn cũng để trong mắt. Nhưng Long Tước vẫn là đệ nhất dũng sĩ Sóc Mông, vẫn có người tiếp xúc y, người tiếp xúc với y Kim Hi cũng quen biết, cho dù chưa từng gặp mặt, nhưng từng dùng Ngả Lộ Ni lực quấy nhiễu Kim Hi, khiến Kim Hi ăn một đao của Long Tước, Kim Hi vẫn khắc sâu trong trí nhớ.

“Long Tước, mấy ngày gần đây thế nào.” Giống đực dung mạo tinh xảo đứng cách Long Tước mấy thước, hắn là Giống đực có bộ dạng đẹp nhất Kim Hi từng gặp, giống như búp bê sứ, nhưng hiển nhiên rất sợ Long Tước, ngay cả tới gần cũng không dám, bên người còn mang theo tám Thú nhân, “Ngươi đã mấy ngày chưa trở lại Bộ lạc, Tộc trưởng bảo ta tới thăm ngươi một chút.”

Long Tước trầm mặc không nói mài trường đao, mặc dù là vũ khí thượng hạng, liên tiếp chiến đấu với cao thủ như Hi Tư Lạc Hoa Lê còn có Nạp Lan, cũng làm trên cây đao này xuất hiện vết cắt, theo động tác y thong thả tinh tế tỉ mỉ mài đao, lại lộ phong duệ bức người. Giống đực nhìn động tác mài đao của Long Tước, trầm thấp mà quy luật, lại cực kỳ nặng nề ám ảnh trong đầu hắn. Hắn cứng ngắc nở nụ cười hai tiếng: “Có vẻ ngươi tốt lắm, ta đây cáo từ trước.”

Kim Hi giống như Thần Chi Nhãn mâu từ không trung nhìn xuống nhân gian, nhìn Giống đực kia rời đi cực xa, sau đó từ xa bám theo Long Tước. Kim Hi híp mắt cười, quay lại đón đầu Long Tước, Long Tước gần đây luôn đi theo sau đội ngũ của hắn, cho nên không bao lâu đã tới nơi.

Bắt gặp Long Tước nắm trường đao, đằng đằng sát khí, Kim Hi chỉ lạnh nhạt cười nói: “Thế nào, rốt cục nghĩ đến gọi người đến giúp đỡ sao?”

Long Tước ngây người, không rõ ý tứ của Kim Hi. Kim Hi ngóng nhìn phương xa, xa xa Giống đực mang theo năm Thú nhân bám theo bọn họ chạy tới. Long Tước giận dữ: “Cút đi, ta không cho phép các ngươi nhúng tay.”

Giống đực chỉ nhát sợ một chút, cười giả tạo nói: “Xin lỗi Long Tước, Bỉ Mông bọn hắn muốn tới Thánh Địa, ta phải ngăn bọn hắn lại.”

Ánh mắt Kim Hi nháy mắt dữ tợn, lập tức hờ hững: “Long Tước, uổng công ta nghĩ ngươi là một cường giả, không ngờ cũng học được đánh hội đồng.”

“Chẳng lẽ ngươi không phải là đánh hội đồng sao? Bỉ Mông to gan, ngày hôm nay để cho các ngươi biết ai mới là chủ nhân mảnh đất này!” Giống đực đối mặt với Long Tước thì rất bất an, đối mặt Kim Hi lại khí thế không nhỏ. Tuy rằng Kim Hi quả thật không biết xấu hổ để nhóm Tát nhĩ của mình luân chiến với Long Tước, nhưng vô luận Kim Hi hay Long Tước, Tát nhĩ của Kim Hi, đều biết nó giống cuộc luận bàn hơn, vô luận là Kim Hi và Tạp Tắc Nhĩ ở vị trí giám thị, hay những người trong cuộc chiến, càng về sau càng giảm sát ý, chỉ còn lại ý đồ nghiên cứu thảo luận kỹ xảo.

“Giao cho các ngươi.” Kim Hi vững bước đi về phía Long Tước, bên người không có ai. Giống đực Sóc Mông nhãn tình sáng lên, mang theo sáu Thú nhân nghênh đón Tát nhĩ của Kim Hi, còn hai Thú nhân lao thẳng tới Kim Hi. Long Tước sư tử rống một tiếng: “Hắn là con mồi của ta, cút!”

Hai Thú nhân đưa mắt nhìn nhau, đều lui về phía sau. Thú nhân tôn trọng cường giả, cho nên Long Tước trong lòng bọn họ có uy vọng cực cao. Kim Hi nhìn hai Thú nhân kia, Sóc Mông cũng là Bộ lạc tăng cường cận chiến, dáng người cao tráng, bởi vì ở trên hoang nguyên, tính cách có chút hung bạo, nhưng vẫn là nhân loại. Kim Hi hạ mắt nhìn mặt đất, nhắm hai mắt lại.

Sát khí mãnh liệt nháy mắt uy hiếp Kim Hi, Kim Hi chậm rãi mở mắt ra, hắn và Long Tước, đúng là vẫn phải xảy ra xung đột.

Phía sau Long Tước, Thú nhân bị hai cột băng xuyên qua lăng lăng mở to hai mắt, vĩnh viễn ngã xuống Hoang Nguyên Sóc Mông, mảnh đất vẫn luôn thuộc về bọn họ. Long Tước mắt đỏ ngầu, giờ khắc này, chẳng biết vì sao, còn hơn bị Kim Hi đả bại, làm nhục, y cảm thấy trăm ngàn lần bi phẫn, lệ dâng lên trong mắt, mang theo đau đớn toàn thân. Y thương tâm vì hai Thú nhân kia? Đương nhiên không phải, ngay cả Kim Hi cũng có thể nhìn ra y không quá hòa thuận với dân Sóc Mông, đơn giản là y từng có chút duyên phận với Giống đực kia.

“Vì cái gì! Bọn hắn đã không còn động thủ.” Long Tước mang theo khó tin bi phẫn, nhờ sự tồn tại của y khiến hai Thú nhân kia dừng tiến công, lại bị Kim Hi bắt được cơ hội đánh chết, giờ khắc này, y có một loại cảm giác bị Kim Hi phản bội.

“Ta là Bỉ Mông, bọn họ là Sóc Mông, ta không giết bọn họ, bọn họ sẽ giết ta.” Sau khi Kim Hi động thủ, tâm chướng tựa hồ trong nháy mắt bị đột phá, từ một sinh viên vô tri, đến Bỉ Mông miện hạ nắm giữ vận mệnh Bộ lạc, Kim Hi đi quá nhanh, quá xa, hắn sớm biết hai tay mình có một ngày sẽ nhiễm máu, lại không ngờ ngày ấy sẽ đến nhanh như vậy. Nghe nói rất nhiều người lần đầu tiên giết người sẽ nôn mửa, khó chịu, Kim Hi không biết có phải thật hay không, hắn cũng không cảm thấy khó chịu muốn chết hay cảm giác mình tội ác tày trời, nhưng hắn quả thật không dám nhìn thi thể ngã trong vũng máu, thậm chí không dám nhìn ánh mắt Long Tước.

Vì sự tồn tại của Bỉ Mông và Lạc Mông, Sóc Mông cho dù không bị diệt sạch, cũng phải bị đánh ngã. Chủng tộc này rất hung hãn, không có thể thỏa hiệp, đây là tình huống Kim Hi không muốn đối mặt nhất, lại không thể không đối mặt, hắn hiện tại giết chết Sóc Mông, là bảo hộ con dân Bỉ Mông. Nhiều khi quan to giết người là vì đạo nghĩa, nhưng hiện tại Kim Hi phát hiện lý do này kỳ thật đơn giản mà ích kỷ, hắn muốn để Bỉ Mông sống sót, thì Sóc Mông phải chết.

Long Tước nắm chặt trường đao trong tay, chẳng biết lúc nào miệng đã thốt ra một câu: “Ta cũng là Sóc Mông.”

“Ta biết, dù Giống đực kia sợ ngươi như vậy, dù không một người nào, không một Thú nhân nào dám nói chuyện với ngươi, dù ngươi chưa bao giờ quay về Bộ lạc Sóc Mông, ngươi vẫn là người Sóc Mông. Sóc Mông sẽ không bị giết chết toàn bộ, nhưng là Thú nhân đã kết hôn và Giống đực trưởng thành, đều phải chết.” Kim Hi hít sâu một hơi, quyết định trước chiến tranh, hắn cũng chưa nghĩ đến quyết định này, chuyện cho tới giờ, nói ra những lời này, lại tự nhiên như vậy, giống như hắn đã dự mưu thật lâu. Bỉ Mông thảo nguyên và nguồn nước tốt tươi, Lạc Mông ung dung tự tại giữa núi rừng, chỉ có Sóc Mông ngang dọc bị vây giữa hoang nguyên. Sóc Mông chính là Đột Quyết và Hung Nô ở thế giới này, nếu Kim Hi đem coi mình là Đại Hán, bọn họ phải bị thảo phạt. Dù sao đây là một thế giới ngay cả văn minh cùng quốc gia còn chưa xuất hiện, không phải tương lai xa xôi nhiều dân tộc dung hợp, “Cao thủ như ngươi, nếu tránh khỏi chiến tranh, du đãng chung quanh, sẽ tạo thành thương tổn cực lớn cho Bỉ Mông và Lạc Mông.”

“Nghĩa là ngươi muốn giết ta?” Giọng Long Tước dần lạnh, ánh mắt y lại một lần nữa trở thành dã thú hung ác, mối liên hệ mông mông lung lung giữa hai người, dễ dàng đứt đoạn, giống như không cam lòng, Long Tước cúi đầu, từ trong cổ họng bài trừ một câu, “Sóc Mông và Lạc Mông, đều là ngoại tộc, ngươi vì sao lại lựa chọn Lạc Mông, mà không phải Sóc Mông.”

“Bởi vì Sóc Mông ở hoang nguyên, tuy hung hãn, lại dễ dàng chiếm lĩnh, Lạc Mông ở rừng rậm, địa thế phức tạp, Bỉ Mông chỉ có thể chậm rãi gặp thôi.” Kim Hi nhẹ vô cùng nhẹ nói ra những lời này, hắn thậm chí không dám nghĩ đến Hoa Lê liệu có nghe thấy hay không.

Long Tước sợ ngây người, kể cả Hi Tư Lạc, cũng không biết trong lòng Kim Hi đã có kế hoạch sâu như vậy, trong đó lộ ra tương lai, khiến Thú nhân không thích âm mưu quỷ kế phải sợ hãi.

“Ngươi rõ ràng mạnh mẽ như vậy.” Long Tước giọng điệu chua sót, “Ngươi là Giống đực đầu tiên ta gặp được, khiến ta khuất phục, vì cái gì, ngươi phải làm chuyện này.”

Đối với Thú nhân đã quen cảnh ba đại Bộ lạc đối lập mà nói, rất khó lý giải ý tưởng muốn chỉnh hợp Bộ lạc, thống nhất thế giới của Giống đực. Kim Hi nháy mắt nghĩ tới vấn đề rất lâu về trước, hắn dễ dàng đưa ra lựa chọn, thật sự thế giới này cần nó không? Nhưng chỉ là trong nháy mắt, hắn liền tự trả lời vấn đề này, hắn muốn để con mình trở thành vương giả của thế giới này, để con của mình và Hi Tư Lạc, Nạp Lan, Tạp Tắc Nhĩ, Hoa Lê, vĩnh viễn hưởng thụ điều tốt nhất trên thế giới này, cho dù, con cháu của hắn cũng chưa chắc cảm thấy quyền lực có cái gì tốt.

“Ngươi không phải cũng bị Sóc Mông sai ám sát ta sao?” Kim Hi sắc bén phản kích. Long Tước há mồm, không biết nên trả lời thế nào, y rất muốn nói, khi đó ta không biết ngươi là người như vậy, nhưng Kim Hi là hạng người gì? Y đang muốn nói, lại phát hiện đây cũng là một vấn đề không biết đáp án.

“Ta đã đáp ứng Mẫu mụ của ta, vô luận ta chán ghét Bộ lạc này thế nào, ta đều phải thủ hộ nó.” Long Tước giơ ngang trường đao, lúc này đây, chân chính là sinh tử bức bách.

Kim Hi tới gần từng bước, tiếp nhận Long Tước chậm rãi ngã xuống, bàn tay mềm nhũn của Long Tước cầm lấy cánh tay hắn, ánh mắt tràn ngập oán hận, lại dẫn theo thất vọng không thể tiêu tan. Ca linh khờ dại phiêu du quanh Kim Hi.

“Nếu muốn giúp Sóc Mông, vậy đừng để cho bọn hắn đuổi theo ta.” Kim Hi ngập ngừng thật lâu, cuối cùng vẫn nói tiếp. Long Tước đã bị điện giật nửa hôn mê, không biết có nghe được những lời này không.

Cho dù không có Kim Hi trợ giúp, bọn Hi Tư Lạc cũng là ba Thú nhân ưu tú nhất Bộ lạc, Hoa Lê và Hi Tư Lạc dù mạnh cũng vô pháp nháy mắt giải quyết sáu Thú nhân, nhưng tên của Tạp Tắc Nhĩ lại sắc bén tới cực điểm. Khi dùng mũi tên không đầu bảo hộ Hi Tư Lạc Hoa Lê cùng Long Tước chiến đấu, kỹ xảo của Tạp Tắc Nhĩ cũng đã khiến Kim Hi thực kinh diễm. Hiện tại không cần khống chế, mục đích biến thành bắn chết thật sự, Tạp Tắc Nhĩ càng phát huy tinh tế chức nghiệp bắn cung khủng bố này, tựa hồ trời cao cho để lại vết sẹo trên mi cốt y, chính là vì ban cho y một thần xạ thủ chi nhãn, vị trí y đã nhắm, lệ vô hư phát.

Giống đực hiển nhiên không dự đoán được động tác của Kim Hi nhanh như vậy, thậm chí ngay cả Long Tước đều giải quyết. Kim Hi thấy bộ dáng hắn hoảng hốt không khỏi cười lạnh, không cùng mình so đấu thực lực, ỷ vào số lượng Thú nhân nhiều tính dựa vào cận chiến, hắn thật sự là ngại sống quá dài. Nếu không phải Kim Hi bày mưu đặt kế, Nạp Lan đang vây khốn hắn đã sớm hạ sát thủ. Đạo tặc nhanh nhẹn như Nạp Lan, khống chế Giống đực thuộc về chức nghiệp pháp sư, thật sự không thể tốt hơn. Không đợi Nạp Lan triển khai thân pháp, Giống đực đã nhanh chóng gọi các Thú nhân về phòng ngự, ngược lại tạo cơ hội cho Hoa Lê và Hi Tư Lạc kềm chế.

Quả thực không có chương pháp gì. Kim Hi xa xa nhìn, đơn thuần chỉ dựa vào bốn Thú nhân muốn bắt đối thủ, cần thời gian không ngắn, thế nhưng hắn lại kiên quyết không nhúng tay vào. Giống đực Sóc Mông coi như là kẻ ngoan độc, có vẻ cũng biết thao tung nguyên tố, nhưng bị Nạp Lan gần người nên không dám sử dụng, đành phải dùng Ngả Lộ Ni lực ngạnh kháng, lại phải đề phòng Tạp Tắc Nhĩ bắn tên tới. Thú nhân một đám bị tiêu diệt, tình hình chiến đấu càng nguy cấp. Kim Hi cuối cùng vẫn không nỡ để nhóm Tát nhĩ bị thương, ra tay giết chết ba Thú nhân còn lại.

Hi Tư Lạc có chút khẩn trương nhìn Kim Hi, y biết Kim Hi chưa từng giết người, nhưng thấy bộ dạng trấn định của Kim Hi, y cũng chỉ đành áp chế bất an trong lòng. Kim Hi phất phất tay, Hoa Lê vác Giống đực Sóc Mông lên vai, giọng điệu tràn ngập hận ý: “Tên này là nhi tử Đại Tế ti Sóc Mông, tâm địa độc ác, rất nhiều lần chiến đấu, cũng vì hắn giở trò sau lưng, Lạc Mông thảm mới bại.”

Vì Bộ lạc phát triển phồn vinh, công kích Bộ lạc đối địch, hành vi ấy là sai sao? Không sai, chẳng qua hiện tại thắng bại đảo lộn mà thôi. Kim Hi nhìn thoáng qua Hi Tư Lạc, hắn biết Hi Tư Lạc tâm tư thông minh, nhất định có thể nhận ra vấn đề như hắn. Hi Tư Lạc tiếp nhận Giống đực Sóc Mông từ tay Hoa Lê, gọi khủng điểu tới, rời xa chiến trường này.

Sau khi năm người rời khỏi, Long Tước quỳ rạp trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, suy sụp ngồi trên đất, đột nhiên cho mình một bạt tai, trên mặt sưng rõ dấu tay. Kim Hi không dùng toàn lực, y cũng không còn bị điện đến nỗi không thể hoạt động, đây là ăn ý giữa hai người, Kim Hi cho y lý do không cần động thủ, mà y, thế mà lại vi phạm nguyện vọng của Mẫu mụ mình, không để ý đến sống chết của Giống đực kia. Câu nói khi Kim Hi đặt y trên mặt đất, khiến cho y càng thêm mờ mịt: “Ngươi trước là Long Tước, sau mới là người Sóc Mông.”