Phản Diện Cũng Có Quyền Yêu!

Chương 17




Mặc Uyển tựa đầu vào lớp kính mờ đục, trầm lặng nhìn quang cảnh bên ngoài, lắng nghe từng tiếng thở dịu nhẹ của bản thân, bằng chứng duy nhất của việc cô vẫn còn tồn tại.


Chiếc xe màu đen vẫn như viên đạn lao vun vút trong màn đêm, xé gió vượt mưa mà phóng về phía trước. Bên ngoài vẫn lạnh lẽo như âm phủ, mọi thứ chỉ được thứ ánh sáng vàng nhợt nhạt của những chiếc đèn đường cũ kĩ.


- Tại sao phải làm vậy? - Một câu hỏi không đầu không đuôi cứ tự nhiên như cơn gió lướt qua không khí. Thanh âm mềm mại dễ nghe truyền thẳng đến tai Vũ Vương Phong, khiến hắn như đông cứng lại. - Ý của em là sao? -


Không phải hắn giả vờ đâu nhưng hắn thật sự không biết cô đang nói về chuyện gì. Cuộc đời Vũ Vương Phong hắn như chỉ xoay quanh hai vấn đề, một là Mặc Uyển và hai cũng là Mặc Uyển. Chuyện hắn làm làm vì cô cũng nhiều đến đếm không xuể.


- Tại sao anh lại cứu tôi? - Thanh âm trong trẻo như chuông ngân lại một nữa vang lên, nhưng lần này lại mang theo chút gì đó nhạy bén vương mùi thuốc súng. Không có tiếng trả lời.


Vương Phong vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt trên môi, không một chút ngượng nghịu nhìn chằm chằm cô gái ngồi bên cạnh. Cô xoay người lại, dời mắt khỏi khung cảnh nhạt nhòa buồn thảm bên ngoài cửa sổ.


Mặc Uyển trực tiếp đem toàn bộ đội mắt phượng hoàng lạnh lùng nhưng kiều diễm đổ trọn vào ánh mắt ôn nhu như nước của hắn. Vẫn là một sự yên lặng đến khó chịu. - Đừng giả vờ nữa! Mọi chuyện kết thúc được rồi! Hạ màn đi...


------------------------------


Lưu Phất Nhiên rũ mắt, cố giấu đi sự mệt mỏi đang xâm chiếm lấy cơ thể. Lặng lẽ cảm nhận từng vết thương chằng chịt hãy còn ê ẩm, y lười nhác đẩy cánh cửa nặng nề, nhìn về phía chiếc giường lớn chễm chệ ngay giữa căn phòng trống trải. Có vẻ hắn vẫn ngồi đấy không đổi, vẫn thức nhưng không hề tỉnh táo.


Nữ nhân ấy vẫn chìm trong giấc mộng, yên bình và thanh thoát. Làn da trắng muốt nổi trên nền nhung đen của tấm nệm, như lớp kính trong suốt, hiện rõ từng đường mạch tái xanh yếu ớt. Khuôn mặt diễm lệ mang theo chút u buồn lạnh lẽo, khiến người khác không khỏi thương cảm.


Cũng trong căn phòng ấy, nam nhân kia vẫn trầm lặng và cứng ngắc như một pho tượng. Chiếc áo sơ mi trắng nhàu nhĩ bị cởi mất vài nút, mái tóc đen nhánh rũ xuống vầng trán cao, chưa bao giờ hết lo lắng. Lý Hạo chống tay lên giường, im lặng đếm từng phút trôi. Hắn nhấc mắt, lạnh nhạt nhìn Mặc Uyển mê man trên giường sau chuỗi những ngày vật vã đấu tranh.


Mặc Uyển cô về nhà khi đồng hồ đã điểm gần 1h sáng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Lý Hạo nhận được cuộc gọi từ một dãy số lạ và thanh âm trong trẻo nhưng đều yếu ớt ấy đã khiến hắn bất an. Bốt điện thoại số 8, đường X của thành phố Y. Cô run lập cập trươc cái rét cắt da của gió đêm. Lý Hạo đã không nén nổi một câu chửi thề khi ôm cơ thể tái xanh và lạnh như băng của cô vào lòng, cố truyền chút ấm áp cuối cùng còn sót lại trên chiếc xe đang chạy như bay qua màn đêm


Đưa cô về đến nhà, chắc chắn rằng chỉ là sốt do cảm lạnh quá lâu, hắn mới có thể thở phào mà nhìn cô yên giấc. Bỗng, Lý Hạo tự nhiên muốn giễu bản thân một chút, đã dặn lòng đừng rung động, nhưng hóa ra, lúc hoạn nạn ta mới nhìn được chân tình. Ngay từ đầu, hắn và cô đã có những giao ước ngầm chẳng thế phá bỏ. Ví như, người nào yêu trước, người ấy thua.


Nhưng hắn không hề yêu cô, đó chỉ là một cảm xúc nhất thời mà thôi! Chỉ là một cảm giác thương hại khi thấy cô thất bại, bị bỏ rơi và tổn thương mà thôi! Lý Hạo cố ngụy biện cho bản thân, sợ hãi phải thừa nhận rằng thứ cảm xúc đang lớn dành qua từng ngày ấy là yêu.


Phất Nhiên như bừng tỉnh trước tiếng cười trầm khàn vang ra từ trong phòng, thở dài nhìn kẻ điên loạn đang phản ứng lại với ánh đèn vàng nhợt nhạt từ khe cửa hắt vào phòng, lảo đảo đứng dậy. - Lý Hạo, đến lúc về nghỉ rồi! - Y tốt bụng nhắc nhở, dựa người vào cánh cửa gỗ sồi tinh xảo.


- Không cần! Về đi! - Thanh âm khàn khàn ấy chậm rãi trả lời, mang theo ý xua đuổi rõ ràng trong từng hơi thở. Nhưng Phất Nhiên y còn muốn dựa dẫm vào hắn mà, y còn phải ăn bám tên Lý Hạo kia nữa, cho nên ít nhất cũng phải giữ cho hắn cái mạng chứ? Vừa nghĩ, y vừa lười biếng đáp lại. - Thiết nghĩ, Lý phu nhân sẽ nghĩ thế nào nếu ngài bỏ ăn bỏ ngủ vì cô ấy nhỉ? Hẳn là tội lỗi lắm ha! -


Đòn khiêu khích thông dụng ấy ngay lập tức đánh vào tâm lý của Lý Hạo, hắn xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Lưu Phất Nhiên. Hắn chần chừ, nếu cô thức dậy thì sao? Chẳng hiểu từ khi nào, Lý Hạo lo rằng một lúc nào đó, Mặc Uyển cô tỉnh giấc và nhận ra chẳng còn hắn bên cạnh. - Chẳng lẽ ngài cứ thế mà buông tha cho Vũ Vương Phong sao? -


Thầm xin lỗi người cũ đang ở nơi nào đó, Phất Nhiên khó khăn lắm mới đè nén cảm giác tội lỗi trong phòng xuống. - Túy Kiêu đâu? -


- Túy công tử hiện tại đang ở dưới phòng khách đợi chỉ thị từ ngài! - Lưu Phất Nhiên bỗng trở nên ngoan ngoãn, dạ thưa đàng hoàng như thể y đã trở thành tay sai của Lý Hạo cả chục năm rồi ấy. Nhưng hắn chẳng mấy bận tâm, chỉnh trang lại trang phục không mấy phẳng phiu. Lý Hạo xoay người nhìn lại nữ nhân trên giường một chút, để chắc rằng cô vẫn đang ngủ say, rồi mới lãnh đạm mở miệng. - Chuẩn bị xe đi, rồi đưa phu nhân về tư gia! -


Chút bất ngờ bỗng thoáng qua trong đáy mắt vốn trước giờ vẫn an tĩnh không gợn sóng của Lưu Phất Nhiên. Lý Hạo hắn có thể tin tưởng giao người phụ nữ hắn vốn "yêu thương" cho một người hắn chưa quen tới 5h đồng hồ sao? - Thận trọng, cho dù anh có là ai đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không ngại ra tay đâu! -


Cánh cửa gỗ nhanh chóng đóng lại, trả lại cho căn phòng một mảnh tĩnh mịch. Trăng bên ngoài rọi vào trong qua lớp kính mỏng, nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt đán lẽ phải nhắm chặt từ lâu. Nữ nhân trên giường cựa quậy, trở người ngồi dậy.


Mặc Uyển định nhấc người ngồi dậy, nhưng đành bỏ cuộc vì những cơn đau thấu xương đang dày vò từng ngóc ngách trên người cô. Phải khó khăn lắm cô mới có thể thoát khỏi cơn choáng váng để định thần xem bản thân đang ở đâu.


Nếu Mặc Uyển cô nhớ không lầm thì đây hẳn là căn phòng tân hôn của cô và Lý Hạo ở Lý gia. Trước đây căn phòng này vốn là phòng ngủ của Lý Hạo, từng đặt rất nhiều kệ sách, chồng chất khắp nơi như một thư viện thu nhỏ. Nhưng sau này số sách ấy được chuyển về thư phòng tại căn hộ nhỏ ven biển của hai người.


- Thể nào nó trống trải như vậy! - Mặc Uyển tự lầm bầm, giật mình nhận ra giọng nói trong trẻo của mình giờ đây lại khàn đặc và ồm ồm như vỡ tiếng. Cô thở dài, dựa lưng vào thành giường mà suy nghĩ.


" - Em nói như vậy ý là gì? - Vũ Vương Phong nhíu mày, bình thản nhìn Mặc Uyển.


- Đừng giả vờ nữa! Tôi thật sự không muốn nói thẳng ra! - Cô gắt lên, khó chịu nhìn thẳng hắn.


- Tờ giấy đó là gì? Rốt cuộc vì sao lại cứu tôi? Có phải anh định đối đầu với Lý Hạo để cướp Lý Quảng? Hay là Tam Giao? Chỗ đứng của Lý gia sao? -


Vương Phong mỉm cười, một nụ cười cay nghiệt và chua xót, hắn khẽ rũ mắt, thở một tiếng dài. - Không! Tôi chẳng cần Lý Hạo! Cũng chẳng cần Lý Quảng hay Tam Giao! Chỗ đứng của Lý gia không phải là Vũ gia tôi không có... -


Cô thắc mắc, tiếp tục dò hỏi. - Vậy, tại sao anh lại phải đối đầu với anh ấy chứ? Chẳng phải Vũ gia đã có cả thiên hạ rồi sao? -


- Hừm...tôi có cả thiên hạ, còn hắn lại giữ cả thiên hạ của tôi."


Dường như cuộc đối thoại ngắn ngủi đó vẫn còn in sâu trong tâm trí Mặc Uyển, khiến cô không thể không suy ngẫm. Rốt cuộc thì Lý Hạo có thứ gì mà khiến Vũ Vương Phong thèm muốn như vậy?


------------------------------


Nhìn theo bóng dáng bé nhỏ đang tháo chạy trong màn mưa trắng xóa, Vũ Vương Phong bỗng muốn bật cười thật lớn. Ha, trái tim em thì ra vẫn có hình bóng của hắn! Nếu ngay từ đầu em đã yêu người khác, vậy hà cớ gì phải gieo niềm hy vọng và tình cảm vào trái tim vốn đã tổn thương này chứ?


- Tôi chưa bao giờ muốn nắm cả thiên hạ trong tay! Thiên hạ của tôi...vốn dĩ phải là em... - Vương Phong gục đầu xuống, tự thì thầm với bản thân, mặc kệ những hạt mưa rơi xối xả xuống bờ vai đang khẽ run rẩy từng đợt của y. Lẫn vào chút vị đắng của mưa, Vũ Vương Phong y còn cảm nhận được vị mặn chát và nóng hổi của những giọt nước mắt.


Hán Tử đứng một bên, bình thản mà điềm tĩnh nhìn người con gái chủ nhân mình yêu thương từng giây rời khỏi vòng tay y. Hắn với tới cây dù dưới chân, mở của xe đi ra cùng Vũ thiếu. - Thiếu gia... - Lời ngập ngừng hãy còn khó nói, đã có tiếng đáp lại, nhẹ tênh mà vô lực.


- Theo dõi cô ấy đi! Chờ đến khi người của hắn tới rồi hẵng về! - Cho tới phút cuối cùng, Vương Phong hắn vẫn từng chút từng chút quan tâm tới Uyển tiểu thư. Thiếu gia nhà hắn, thật sự đã thua mất rồi....