Con đường bình thường đông đúc nay bỗng trở nên thật vắng vẻ. Nhưng ngôi nhà cao tầng cứ lần lượt tắt đèn tối mịt. Không khí ảm đạm bao trùm lấy con đường, tương phản với sự nhộn nhịp của thành phố Y vào ban đêm.
Ánh đèn đường nhợt nhạt phủ lên chiếc xe màu bạc lấp lánh đang xé gió mà đi, khiến màn đêm thêm phần cô độc. Không một tiếng động. Chỉ có tiếng động cơ xe hơi vang lên ồm ồm át đi tiếng gió xào xạc với những tán lá xác xơ.
Điều này khiến nỗi bất an của Mặc Uyển càng dâng cao. Những thứ càng yên tĩnh thì càng nguy hiểm, hắc đạo đã dạy cô điều này. Nhưng trước một sự bất ngờ đã được đoán sẵn, lòng cô vẫn không khỏi chùng xuống lạnh lẽo. Mặc Uyển bỗng trở nên bình thản tới lạ thường, một sự an tĩnh trùng hợp với màn đêm bên ngoài.
Liếc nhìn chiếc điện thoại, Mặc Uyển thở dài. Cô quyết định sẽ gọi cả Lý Hạo, nhưng đã là cuộc gọi lần thứ N, hắn không nhấc máy. Ngay khi định nhấc máy gọi Lưu Phất Nhiên, cô lại nhận ra bản thân không có lý do gì để lo lắng cả. Lỡ như dự cảm đó chỉ là nhất thời thì sao đây?
Chính vì vậy, hiện tại nếu có chuyện gì xảy ra, thì cũng chỉ có Mặc Uyển cô tự lực cánh sinh mà thôi! - Không sao cả! Mọi chuyện đều ổn mà! - Cô tự an ủi bản thân, môi mím chặt lại thành một đường.
Chợt, Mặc Uyển nhận ra có điều gì đó khác thường. Ngoài tiếng xe hơi của cô, vẫn còn một âm thanh khác đang ma sát với mặt đường nhựa. Giương tai lắng nghe một chút, quả nhiên là xe phân khối lớn.
Tự dặn bản thân không được bứt dây động rừng, Mặc Uyển vương tay chộp lấy khẩu súng Nghiên Thẩm đưa, kiểm tra đạn. 16 viên, tuy không đủ để hạ gục một sát thủ chuyên nghiệp, nhưng chắc sẽ đủ để giữ mạng cho cô.
Lướt qua hết, Mặc Uyển đặt vô lăng ở chế độ tự động, tìm kiếm đạn dự phòng. Tốt, quả nhiên vẫn là Nghiên thúc cẩn thận. Trong hốc nhỏ bên cạnh vô lăng có hai băng đạn loại vừa. Cô với lấy, gắn vào chiếc đai da quấn quanh đùi cùng với con dao găm nhỏ.
Đây chắc chắn là những gì Nghiên thúc đã cảnh cáo cô từ trước. Mặc Uyển cẩn thận tải hết dữ liệu trong điện thoại của mình sang một chiếc tai nghe màu trắng nhỏ cô vẫn hay đeo trên vành tai phòng trường hợp có người định lấy cắp thông tin cơ mật của Lý Quảng.
Con chip màu trắng đó chính là một loại GPS có chức năng định vị theo dõi, tìm kiếm thông tin và có dung lượng bộ nhớ tương đương với một chiếc điện thoại thông minh bình thường.
Lia mắt về phía gương chiếu hậu, Mặc Uyển nhận ra rằng chiếc mô tô luôn giữ khoảng cách 5m với xe của cô, không hơn không thiếu một chút nào. Dựa vào cách điều khiển xe, vóc dáng và cách ăn mặc đen thui từ trên xuống dưới, cô có thể chắc chắn tới 80% rằng đó là một nam nhân, hơn nữa còn là sát thủ chuyên nghiệp. Và nếu y đã có gan đi ám sát cô, vậy hẳn cũng phải có gan biết được rằng cô là một sát thủ chứ?
Không quá manh động, Mặc Uyển tiếp tục giữ vững tốc độ, tiếp tục đi như đang đường về nhà. Chiêu này tuy không có gì mới mẻ, nhưng lại vô cùng hữu dụng. Nó khiến cô lẩn thoát nhanh hơn bất kỳ cách gì cô từng thử. Nhưng cũng đem lại cho cô nguy hiểm lớn lao hơn bất kỳ thứ gì có thể đem lại cho cô.
Quả nhiên gã sát thủ kia đã không chịu được, giơ súng bắn vào chiếc Ferrari bạc của Mặc Uyển. Vẫn không có tiếng động gì lớn. Vậy là y dùng súng giảm thanh sao? Cô cười thầm, vậy thật trùng hợp, súng của cô cũng có bộ phận giảm thanh nhé!
Y bắn ra hai phát, cả hai đều trúng gương chiếu hậu của cô. Khốn kiếp, may mắn là chỉ trúng một bên gương, vẫn còn một bên để cô nhìn. Mặc Uyển cắn răng, vươn hẳn người ra ngoài cửa sổ, ngắm bắn vào y. Chiếc xe mô tô linh hoạt tránh né, nhưng ít nhiều cũng phải loạng choạng không ít.
Mặc Uyển chui lại vào trong xe, cố suy nghĩ ra một cách thoát thân. Con đường này không có hẻm, cũng không có đường phụ, chỉ đơn giản là một lối đi thẳng tắp. Như vậy chắc chắn không cắt đuôi được y.
Những viên đạn vẫn xé gió lao tới, lướt qua sát má Mặc Uyển như thể chỉ cần sai một ly thôi cũng đủ khiến khuôn mặt cô thêm một vết sẹo. - Mẹ Kiếp! - Câu chửi tục thô lỗ phun ra từ khuôn miệng xinh xắn, ngay sau đó là hàng loạt phát đạn được bắn ra từ khẩu súng của Mặc Uyển.
Hai bên dằng co một hồi, vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Nếu cứ như vầy hoài sẽ không có được kết quả gì hết. Điều này cả cô và tên sát thủ đều biết rõ. Nhưng làm sao để kết thúc đây. Vừa phải suy nghĩ vừa phải lao lực tránh những mảnh thủy tinh đang rơi rớt từ cửa sổ và tấm kính chắn, Mặc Uyển không khỏi có chút mệt mỏi.
Hiện tại không còn thời gian gọi cứu viện nữa, cả hai người họ đều đang trong tình trạng căng như dây đàn, chỉ cần đối thủ lơ là một chút liền nhắm vào mà bắn không thương tiếc. Vậy nên việc chờ ai đó nhấc máy là điều bất khả thi. Mà cho dù cô có gọi bằng con chip GPS kia đi chăng nữa, thì cũng chưa chắc sẽ có người trả lời.
Cô suy tính trong đầu điều gì đó, tay lái không nhịn loạng quạng như mất kiểm soát. Gã sát thủ nhanh chóng lợi dụng cơ hội và việc chiếc Ferrari là xe thể thao, khéo léo bắn vào phần động cơ phía sau của xe, khiến nó nổ một tiếng lớn
Cú nổ đó khiến Mặc Uyển hơi chúi đầu về phía trước, đạp vào thành vô lăng. Cơn đau buốt bắt đầu truyền từ đỉnh đầu cô xuống dưới tận ngón chân, khiến mắt Mặc Uyển hoa lên, hình ảnh phía trước cũng không tránh khỏi việc mờ đi. Thứ chất lỏng nóng ấm chảy trên trán, mùi tanh nồng nặc vương lại nơi chóp mũi của cô. Máu đang chảy và cô thì chẳng có thời gian để xem vết thương có nặng hay không.
Mặc Uyển lờ đi cơn đau, chuyên tâm quan sát gã đằng sau qua kính chiếu hậu. Cảm nhận được cú nổ phía sau đang dần ảnh hưởng đến tốc độ của chiếc xe, Mặc Uyển thầm nói một câu không xong rồi. Trình lái xe của cô rất tệ, nhưng nếu bây giờ nhảy ra khỏi xe thì chẳng phải sẽ bị gã kia tông cho xẹp lép luôn sao?
Phải rồi! Trong đầu Mặc Uyển bỗng lóe lên một ý tưởng không tồi. Nếu như cô không thể nhảy ra khỏi xe, vậy thà cô cứ đâm đầu theo nó luôn đi. Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ còn mỗi cách đó mới giúp được mình, Mặc Uyển bắt đầu tăng tốc độ.
Và đúng như những gì cô dự đoán, gã sát thủ nghĩ rằng cô đang tính bỏ chạy, ngay lập tức cũng rồ ga phóng theo. Mặc Uyển nhấn ga, lao vun vút về phía trước với một tốc độ gần như tối đa. Chiếc mô tô hiện tại đã không giữ được khoảng cách ban đầu, càng ngày càng đến gần trong vô thức.
Trong màn đêm lạnh lẽo, hai chiếc xe một lớn một nhỏ xé gió lao đi như một cuộc rượt đuổi tử thần đầy đáng sợ. Mặc Uyển thầm đếm trong miệng, dây thần kinh cũng căng lên như dây đàn.
Chính là lúc này!!! Con số 10 vừa vụt khỏi miệng, Mặc Uyển đã đạp mạnh phanh, dừng lại với một tốc độ không thể nào phản ứng kịp. Cả chiếc xe như chúi hẳn về phía trước, hai bánh phía sau xe nhấc hẳn lên trời. Mặc Uyển chống thẳng hai tay lên vô lăng, tránh cho việc để bản thân lại bị đập vào đầu như lần trước.
Quả nhiên không sai, gã sát thủ lao quá nhanh, khi xe cô phanh lại gấp y liền không kịp trở tay đỡ nổi. Chiếc mô tô đâm mạnh vào đuôi xe của Mặc Uyển, y bị hất văng lên phía trước mũi xe của cô. Âm thanh răng rắc của tiếng xương gãy vang lên, đạp vào tai cô.
Mặc Uyển thở phào, mở cửa xe bước ra ngoài. Đôi cao gót loạng choạng như người say của cô nhẹ nhàng đạp xuống mặt đường, vang lên những thanh âm thê lương, buồn bã. Xoay mặt nhìn lại chiếc xe nát tươm với phần đuôi đang bốc cháy ngùn ngụt, Mặc Uyển lạnh mặt.
Cô đi tới cạnh nơi gã sát thủ đang quằn quại trong đau đớn, khóe môi run rẩy vang lên vài tiếng khó nghe. - Là ai sai anh làm? - Thanh âm cô không lớn, nhưng lại đủ phần lạnh lẽo để át đi tiếng gió và tiếng lửa tí tách cháy.
- Ha...ai sai...thì có gì...quan trọng chứ???? Tôi....tôi trung thành....với chủ nhân!!! - Gã sát thủ cong người gỡ vội chiếc mũ bảo hiểm vướng víu, miệng nôn ra vài bụm máu tươi đỏ thẫm, thấm xuống mặt đường khô cằn. Y quả nhiên đã bị thương không hề nhẹ, nhưng khẩu khí vẫn vô cùng ngạo mạn.
Mặc Uyển híp mắt lại, nén cơn buồn nôn trong cổ họng lại, lãnh đạm hỏi. - Nếu anh không nói cũng không sao... - Lời còn chưa kịp nói hết, một cơn đau thấu xương đã tràn từ bụng lên, lan ra từng tế bào thần kinh của Mặc Uyển.
Cúi người nhìn xuống, gã sát thủ mới vừa nãy còn đau đớn quằn quại nay đã bật dậy, sát ý lạnh lẽo. Trong tay y cầm một con dao dài chừng 20cm, một nửa đã cắm trong bụng cô. Mặc Uyển cảm nhận rõ cái lạnh từ con dao sắt đang cắm ngay bụng mình, kèm theo đó là những đợt đau đớn cùng cực.
- Đừng hỏi tại sao tôi lại làm vậy! Hãy tự hỏi sao bản thân lại quá khinh địch! - Y nói, hàn khí tuôn ra từ mỗi câu chữ. Y hận cô đến như vậy sao? Rốt cuộc Mặc Uyển đã làm gì để một người xa lạ phải hận thù như vậy?
Nam nhân nọ buông tay, để mặc thân ảnh mảnh mai đó quỳ sụp xuống đất, run rẩy không nói nên lời. - Xuống địa ngục đi! - Y nhả ra một câu, bình thản đi về phía màn đêm. Nhiệm vụ hôm nay, coi như y đã hoàn thành xong.
- Ai...ai nói....là sẽ cho...anh đi hả???? - Động tính phía sau khiến y giật mình, quay ngoắt lại. Thật không ngờ, cú đâm đó y thật sự đã đâm rất mạnh tay, lại còn ngay chỗ hiểm yếu của cơ thể. Vậy không lý nào cô có thể đứng lên được.
Nhìn con dao đang cắm trong bụng mình, Mặc Uyển bỗng chốc chẳng cảm thấy đau gì cả. Cô nắm lấy chuôi dao, hơi dừng sức một chút, liền có thể miễn cưỡng mà chật vật rút được con dao ra khỏi bụng. Máu dần loang ra, thấm đẫm chiếc áo sơ mi công sở của cô. - Như này mà bảo là đau sao? Thật ngây thơ! Đi, tôi dẫn anh đi xem lòng dạ con người! - Cô bật cười, tiếng cười trong trẻo vang lên trong màn đêm, bất giác khiến người khác sợ hãi.
Không biết lấy sức mạnh tù đâu ra, Mặc Uyển phóng người về phía trước, lao về nơi gã sát thủ đang đứng ngơ ngác nhìn cô. Y không phải ứng, không biết là do quá sợ hãi hay quá sốc, chỉ biết im lặng mà nhìn mũi dao đang phóng về phía mình.
Y để mặc cô quỳ trên người mình, hai chân đặt sát hai bên bụng y, hai tay giữ con dao đang trong tư thế chuẩn bị đâm. Lưỡi dao nhuộm máu, kề sát cổ y, không hề có ý nhân nhượng. - Nói, là ai sai anh làm vậy? - Mặc Uyển gằn giọng hỏi, ánh mắt bừng lên như muốn nhìn thấu tâm tư y.
Gã sát thủ bật cười, tự nghĩ rằng cô quá ngây thơ. Cô không biết rằng một khi đã làm sát thủ rồi sẽ chẳng bao giờ được mở miệng khai tên chủ nhân với kẻ thù, cho dù đó có là tình huống dao kề sát cổ sao?
- Tôi không cần biết anh lo sợ điều gì! Nhưng chỉ cần anh nói cho tôi biết ai đã sai anh làm việc này, tôi hứa nhất định sẽ bảo vệ anh tới cùng!!! - Cô nói với y, từ đầu đến cuối đều là bộ dạng khẩn cầu.
Nhưng đáng tiếc, việc từ nhỏ đã làm sát thủ khiến trái tim nam nhân này như biến thành sắt thép, không thể nào khôi phục được. Y lắc đầu, cười buồn. - Không...tôi còn một người em trai...tôi không thể nói được...!!!-
Mặc Uyển như tỉnh ngộ, hóa ra y làm điều này là vì bị ép. Gã chủ mưu kia đã bắt em trai y nhằm bắt y phải thực hiện những phi vụ bẩn thỉu như vầy nhằm đen lại lợi ích cho gã.
Nam nhân kia nhếch mép, nhìn cô. Tận sâu trong đáy mắt ánh lên hình ảnh của một nữ nhân kiên cường đến đáng thương, nhất nhất đều không muốn lấy mạng y. - Chiếc USB trong túi áo! Trong đó có ghi âm tất cả các cuộc nói chuyện của tôi với người đó! -
Lần theo dấu tay của gã sát thủ, Mặc Uyển lôi ra một chiếc USB nứt nẻ, nhưng coi bộ vẫn mở lên được. Cô kiểm tra trước sau một lần, rồi nhanh chóng cất nó vào trong áo vest.
- Hãy tự bảo vệ mình chu toàn, đừng làm phí công tôi ngày hôm nay giúp cô! Còn nữa, tên tôi là Hoắc Minh Lôi! Khi nào tìm thấy em trai tôi, hãy đưa cho nó thứ này! - Hoắc Minh Lôi giao vào tay cô một chiếc nhẫn nhỏ hình con nhện bằng bạc, bên trong có khắc chữ Hoắc gia.
Đeo vội chiếc nhẫn vào ngón trỏ của tay phải, Mặc Uyển cài con dao vào đai da, đứng dậy. Cô biết Minh Lôi y nhất định sẽ uống thuốc độc tự vẫn, sau đó sẽ tự thiêu mình, dàn dựng cảnh như một cuộc tai nạn thảm khốc. Đó là điều không thể thay đổi được, bởi nếu không làm vậy, gã chủ mưu kia nhất định sẽ nghi ngờ.
- Vậy nhé! Nhờ cô cả đấy! À mà quên, cô tên gì ấy nhỉ? - Hoắc Minh Lôi cố lết người dựa vào mũi xe, nhếch môi thành một vòng cung hoàn mĩ. Cô chợt nhận ra, y thật sự có rất nhiều sẹo, từ cánh tay cho đến vết sẹo dài ngay mắt.
- Mặc Uyển! - Hoắc Minh Lôi nhìn nữ nhân trước mặt, thầm cảm ơn cô. Cuộc đời y gặp được một nữ nhân tốt như vậy quả thật không còn gì để hối tiếc. Khẽ ném viên con nhộng màu xám vào miệng, Minh Lôi nhìn về phía cô lần cuối, rút trong túi ra một chiếc điện thoại gập đời cũ, nhắn một vài thứ gì đó.
Mặc Uyển chăm chú chờ đợi Hoắc Minh Lôi nhắn tin xong, chờ đến tận khi khóe miệng y đã chảy ra một vệt chất lỏng đen sệt. Y cất điện thoại vào túi, rút ra một chiếc bật lửa, ném về phía đằng sau, nơi chiếc xe ô tô nát bấy vẫn âm ỉ cháy cùng chiếc mô tô.
Nhìn đám lửa đang cháy bừng bừng trước mặt, Mặc Uyển không nhịn được thở ra một tiếng, vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên tay. Cô ấn nhẹ lên con chip gắn trên tai, chờ một lúc lâu. Thanh âm rè rè dần trở nên rõ ràng hơn.
- Lưu Phất Nhiên? Rảnh không, đến đường số 8 đón tôi đi! Tôi...hết sức để về rồi! -