- Đúng như cậu Hoắc đã nói, loại thuốc độc này cứ 10 phút sẽ phát tán một lần. Tùy vào mức độ chịu đựng của nạn nhân, thời gian tử vong sẽ được rút ngắn lại. Không biết Vũ thiếu thế nào chứ người cầm cự được lâu nhất mỗ từng thấy chính là 1 tiếng đúng đấy! - Riddle cười nhẹ, thỏa mãn vì sắp đạt được mục đích của bản thân rồi.
Y đảo mắt khắp căn phòng đang lạnh như tờ, sự hận thù thoáng chốc vùn vụt lên nơi đáy mắt sắc bén. Cha, con trai nhất định sẽ phục thù cho cha! - Vậy nên nếu muốn Vũ thiếu sống lâu hơn một chút, e rằng chỉ có cách đưa ngài ấy đi theo Đông mỗ về lại trụ sở chính thôi! -
Gương mặt tất cả mọi người bắt đầu xám như tro, đặc biệt là Vũ Phẩm. Không ai lên tiếng. Bầu không khí lại trở nên cô quạnh. - Tại sao mày lại phải làm vậy? Mày có lương tâm không thằng chó kia? - Dường như không thể kiềm chế thêm được nữa, Vũ Phẩm mím môi mím lợi gằn lên, giọng nói ấm áp bỗng biếm thành thứ thanh âm lạnh lẽo tột độ.
- Ha, tại sao tao lại làm vậy á? Thế lúc mày giết cha tao mày có nghĩ đến lương tâm không? - Thôi không còn bộ dạng cợt nhả ngứa mắt đó nữa, Mặc Uyển cảm giác như khi nhắc đến chữ cha, sát khí trong mắt gã Riddle đã bùng lên như lửa cháy.
Hóa ra y trả thù cho cha mình! Cô nhớ lần trước Tề Môn Sanh đã kể rằng chính tay Vũ Phẩm đã tiễn Luciuos về trời. Điều đó cũng dễ dàng lý giải cho việc Riddle lại nhằm vào Vũ Vương Phong chứ không không phải người khác....
Sự phẫn nộ bỗng chốc lạnh. Vũ Phẩm đứng thẫn thờ nhìn chằm chằm Riddle như người mất hồn. Trong phút chốc, y đã nhớ tới cảnh tượng Du Uyển ôm lấy thân xác lạnh lẽo của Luciuos khóc đến mức ngất đi. Quy y cửa Phật chừng đó năm trời, cuối cùng vẫn không dứt nổi bụi trần mù mịt.
- Tôi mới là người giết anh ấy, cậu có quyền giết tôi! Nhưng làm ơn, hãy tha cho Vương Phong thằng bé một mạng, nó chỉ mới có 21... - Từng lời này của Vũ Phẩm nhau hàng ngàn những cây kim đâm vào tai Mặc Uyển, đau đớn tột cùng. Dụi đầu vào vai Lý Hạo, nước mắt chợt ứa ra, cô không muốn nghe mấy câu nói thương tâm này!
Riddle chợt bật cười một cách điên loạn, trợn mắt nhìn Vũ Phẩm đang ngã khuỵu dưới đất như thể đang phải nhìn một thứ rác rưởi nào đó. - Khi đó tao chỉ mới có 2 tuổi! Mày giết bố mẹ tao khi tao chỉ mới có 2 tuổi! Mày xin tao tay cho cháu mày á? Còn lâu!!! Tao muốn mày phải chịu đựng cái cảm giác mà tao đã phải chịu suốt hai mươi mấy năm qua! -
Đến đây thì Vũ Phẩm hoàn toàn mất khống chế. Y đứng vụt dậy, nắm lấy cổ áo phẳng phiu của Riddle, giao lên cao. Khuôn mặt già nua đó ẩn hiện sự khát máu đáng sợ của một con thứ săn mồi đầy bản lĩnh. Giờ thì Mặc Uyển cô đã được lĩnh ngộ xái gì gọi là cỗ máy giết người của Hắc đọa rồi!
- Tao cấm mày đưa thằng bé đi! - Y gầm lên, đanh giọng nói. Dù đứng từ xa nhưng cô vẫn thấy rõ đôi mắt nổi đầy mạch máu của y. Nghiên Thẩm bên cạnh đã có ý nhảy ra can ngăn, nhưng lại bị Lý Hạo chặn lại. Mặc Uyển đã bắt đầu để ý, tên thuộc hạ kia thật sự quá kỳ lạ....
"Rầm"
Cô giật mình, theo bản năng lùi lại phía sau. Đến lúc phát giác được chuyện gì đang ỷ ra thì Vũ Phẩm đã nằm trên mặt đất, bàn tay gân guốc bụm chặt miệng, từ kẽ ngón khẽ rỉ ra một chất lỏng màu đỏ tươi.
"Nhẹ nhàng đẩy" Vũ Phẩm qua một bên, Riddle nhã nhặn chỉnh trang lại y phục đang bị nhăn nhúm của mình, cười lạnh hai tiếng. - Được, nếu ngài đã không muốn mỗ mang Vũ thiếu đi, thì mỗ đành bất đắc dĩ phải để Vũ Thiếu lại mà thôi... -
- ...Mạt Vân! Đem thằng đó đến đây cho tao! Tao muốn ông nó phải chứng kiến cảnh nó đang chết dần chết mòn mà không thể làm gì được! - Giọng điệu của Riddle thay đổi tới chóng mặt. Nhưng tất cả đều có một điểm chung, là lạnh đến cùng cực. Ngay cả khi y dùng chữ "mỗ" để xưng hô, thái độ vẫn không hề có chút khách sáo.
Bên kia điện thoại, nghe thấy hết động tĩnh bên này, Hoắc Minh Thần đã sớm thủ thế sẵn sàng chiến đấu. - Muốn động đến anh ta, phải bước qua xác tôi đã! - Y cầm chắc hai con dao trong tay, chuẩn bọ cho một trận giáp lá cà mà chắc chắn mình sẽ là người yếu thế.
- À, suýt thì quên béng mất cậu Hoắc đáng quý đây rồi! Lâu rồi không gặp! - Từ phía bên kia của thiết bị liên lạc, giọng nói rè rè của Riddle đạp vào tai Minh Thần, đem tới cho y một dự cảm không lành. Và đúng như dự đoán, ngay sau đó là tiếng của Mặc Uyển. - Hai người, quen biết sao?? -
Minh Thần thầm chửi thôi xong rồi. Quả đúng như dự đoán, tên Riddle đó đã tính tới cả phần của y rồi. - Lý phu nhân cứ nói đùa! Cậu Hoắc đây còn không phải là một thành viên chủ chốt của Lucifer sao? -
Mặc Uyển còn nhớ Hoắc Minh Lôi từng nói em trai y bị Mẫn Ly bắt là con tin hòng lợi dụng y. Nếu Mẫn Ly đã là người của Lucifer, vậy có nghĩa là Hoắc Minh Thần ít nhất cũng đã từng dính líu đến cái tổ chức đó sao???
Nghĩ đến đây thôi sự tin tưởng của cô với cậu học sinh đó cũng vơi đi ít nhiều. Nhưng cậu ấy đã bảo vệ cô rất nhiều lần, không thể để bản thân trúng kế ly gián này của đối thủ được!
Nhìn thấy phản ứng này của Mặc Uyển, Riddle lại tiếp tục diễn trò. - Ồ vậy là phu nhân không biết thật à? Em gái của phu nhân, cô Mặc Yến đã thông qua tổ chức chúng tôi để thuê cậu Hoắc đây đến ám sát cô đấy! Nhưng may thay, tình cảm của cậu Hoắc với phu nhân quả thật không tệ! Cậu ấy đã thay phu nhân giải quyết luôn cô em gái Mặc Yến đó rồi, đã thế còn tặng kèm cho phu nhân cả Mặc gia nữa chứ... - Y tuôn ra một tràng dài, khuôn mặt hào hứng như thể đang kể chuyện cổ tích cho trẻ em nghe vậy.
Mặc Uyển chẳng nghe thêm được chút nào, lén lút nhìn sang nam nhân nào đó đang đứng cạnh mình. Hắn vẫn không hề biến sắc, chỉ lẳng lặng nhìn cô, khóe môi mím lại sắc bén. Cô chẳng đoán nổi thần sắc lúc đó của Lý Hạo là gì, chỉ cảm thấy y so với lúc giận dữ còn đáng sợ hơn nhiều.
- ...nhưng phu nhân đừng quên, dù thế nào đi chăng nữa thì cậu Hoắc đây vẫn là người của Lucifer chúng tôi! Dạo này cậu ấy đang phải làm một ngiệm vụ rất quan trọng...à nhiệm vụ đó tên là gì ấy nhỉ Jiang? - Riddle nghiêng đầu về phía tay thuộc hạ tên Jiang, khuôn mặt trông thực sự đăm chiêu.
Jiang rút từ trong áo vest ra một cuốn sổ nhỏ, lật qua lật lại vài trang rồi cúi người cung kính trả lời. - Là nhiệm vụ số 189, thâm nhập Tam Giáo và ám sát Lý Hạo! - Riddle lại à à lên mấy tiếng, gật gù gật gù.
- Mỗ nhớ rồi nhớ rồi! Nhiệm vụ này của cậu Hoắc là một bản hợp đồng dài hạn, trong đó ghi là nếu bị bại lộ thì mọi trách nhiệm sẽ thuộc về cậu Hoắc đây...tiếc quá tiếc quá... - Y còn lảm nhảm gì đó bằng một thứ tiếng Ý lành lạnh. Nhưng Mặc Uyển nào còn tâm trạng để chú ý, toàn bộ suy nghĩ của cô đều đang vây quanh những lời vừa rồi của Riddle.
Thì ra Hoắc Minh Thần là người của Lucifer gài vào Tam Giáo để ám sát Lý Hạo và cô. Vậy mà ban đầu cô cứ ngây thơ cho rằng cậu ấy thật sự muốn bảo vệ cô. - Minh Thần, tôi không nghĩ cậu lại phản bội chúng tôi đâu... -
Hoắc Minh Thần phía bên này lại lãnh đạm thờ ơ đến mức lạ lùng. Y cười nở nụ cười nhạt nhòa rồi lắc đầu. - Xin lỗi vì đã không nói với em sớm hơn....tôi như thế này cũng là vì bất đắc dĩ! - Dù biết đây chỉ là đòn ly gián của địch nhưng Mặc Uyển lại không thể không tin, vì mọi thứ như đang được phơi bày ra trước mắt vậy.
- Riddle, tao và mày không hề kí bất cứ hợp đồng nào cả! Vậy nên nếu có đứa nào dám đưa Vũ Vương Phong đi, tao sẽ hỏi tội mày đầu tiên! - Giọng Minh Thần lạnh tới thấu xương. Chẳng hiểu sao khi nghe y nói câu này, Mặc Uyển lại không nhịn được mà thở phào. Cô cứ nghĩ rằng cậu ta sẽ phản lại mình và Lý Hạo chứ!
Tựa hồ như đã đoán trước được quyết định này của Hoắc Minh Thần, Riddle không hề nao núng, trực tiếp rút sung từ trong bao ra. Mọi người, bao gồm cả Vũ Vương Phong đang cật lực chống cự với cơn đau kinh hoàng từ chất độc cũng trở nên vô cùng cảnh giác.
- Ồ vậy sao? Tiếc quá Minh Thần ạ! Nếu mày cũng ngoan như thằng anh mày thì tao đã không phải dùng đến chiêu này! - Nói rồi y giơ súng về phía Mặc Uyển, chậm rãi lên nòng đạn.
Minh Thần hoàn toàn chấn động. Làm thế nào...làm thế nào mà hắn biết điều đó? Lẽ nào trong Phantom có gián điệp???
Ngược lại với tất cả nam nhân khác trong phòng, Mặc Uyển vô cùng bình thản. Cô biết chuyện Riddle lấy mình ra để uy hiếp là chuyện sớm hay muộn. Nhưng lại không ngờ rằng người y uy hiếp lại là Hoắc Minh Thần.
Cố nén những trận tê buốt từ tận trong tủy, Vũ Vương Phong cố gượng người ngồi dậy. Hắn vừa định mở miệng hỏi liền nghe thấy tiếng Lý Hạo vang lên bên tai. - Vương Phong, cậu sẽ cha đỡ đầu của nó! -
Mặc Uyển trợn mặt, kinh ngạc nhìn Lý Hạo, người đang cố hết sức để che chắn cho cô trước nòng súng lạnh lẽo kia. Lại một lần nữa, Riddle cười vang. Nhưng lần này y không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn chằm chằm vào Mặc Uyển.
Rồi cô nhìn thấy hình ảnh Vũ Vương Phong lảo đảo tiến tới trước máy quay, lần đầu tiên nở một nụ cười thật rạng rỡ, bờ môi nhợt nhạt mấp máy một câu. - Ước gì tôi có thể ở bên em vào những ngày tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời! -
- Tư lệnh Đông, tôi chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi! - Vương Phong tự nguyện nhìn chiếc còng số 8 được tra vào cổ tay của mình. Hình như hắn đã nói gì đó với Hoắc Minh Thần, nhưng Mặc Uyển lại không thể nghe được gì.
- Cảm ơn Vũ Thiếu đã đồng ý hợp tác! - Đạt được mục đích, Riddle tra súng vào bao, cúi hẳn người 90° để chào, giọng nói có chút quỷ dị. - Chúc mừng Lý tổng và Lý Phu nhân có hỷ mạch! Mong đó sẽ là một tiểu quý tử đáng yêu! - Nói rồi cùng với thuộc hạ xoay người đi một mạch.
Bây giờ thì Mặc Uyển cô đã hiểu rồi! Riddle biết Hoắc Minh Thần biết cô có thai nên mới dùng chuyện này để uy hiếp cậu ta. Chính vì thế ban nãy khi gã Riddle đó cói tình chĩa súng về phía bụng cô, Lý Hạo đã biết và sớm thông báo chuyện này cho Vũ Vương Phong.
" Ước gì tôi có thể ở bên em vào những ngày tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời!"