Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta (Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt)

Chương 10




Ngày thứ hai, Trần Nhữ Tâm vừa mới tỉnh dậy đã nhận được một cú điện thoại.

Thấy tên người liên lạc hiện ra, Trần Nhữ Tâm tiếp máy: "Uy?"

"Làm phiền em ngủ à?"

"Đâu có, sao vậy?" Trần Nhữ Tâm xuống giường xỏ dép, hỏi: "Chuẩn bị cho tôi một câu trả lời thuyết phục hở?"

"Ừm." Tiết Minh Huyên ngừng một chút, "Chúng ta đính hôn đi."

Nghe được đáp án của anh ta, cuối cùng cô cũng thấy yên tâm, nói: "Thời gian anh cứ quyết định, đến lúc ấy vất vả cho anh rồi."

Tiết Minh Huyên cười khẽ: "Cái này vốn là tôi nên đẩy nhanh, em cứ đợi mà xem."

"Ừ, được."

"Phải rồi, tôi còn chưa gặp bác trai bác gái."

"Lời đính hôn thì không nên làm phiền bọn họ, chờ kết hôn lại thông báo sau đi."

Biết rõ tình hình trong nhà Trần Nhữ Tâm nên Tiết Minh Huyên không nói gì nữa, cuối cùng dặn dò: "Vậy tôi đi làm đây. Em cũng nhớ ăn sáng đấy."

"Ừm, biết rồi."

Cúp điện thoại, rốt cuộc Trần Nhữ Tâm buông xuống chuyện này.

Hệ thống nói không thể thay đổi kết cục thì cô cũng chẳng cần cố ý đi tìm Hình Dã nữa, chỉ cần đính hôn cùng Tiết Minh Huyên lại còn sợ Hình Dã sẽ không xuất hiện sao? Hoặc là anh ta đã xuất hiện rồi...

Trần Nhữ Tâm rửa mặt, nhâm nhi cốc yến mạch, sau đó mở laptop bắt đầu sửa sang luận văn tốt nghiệp, chỉ còn chút nữa thôi, cuối cùng sẽ đưa cho thầy xem. Vì một lần thông qua này mà cô mất rất nhiều tâm tư, cách thời gian sửa chữa còn hơn nửa tháng, cô chỉ sợ về sau mình không có thì giờ viết nên mới cố gắng nắm bắt thời gian. Xác định không có vấn đề gì nữa, lúc này Trần Nhữ Tâm mới gửi vào email của giáo sư.

Còn cần dành chút thời gian cho phòng giao tiếp, đợi tới khi an bài ổn thoả xong thì có thể không phải đi nữa. Vừa lúc buổi chiều có hẹn trước với bệnh nhân nên Trần Nhữ Tâm ăn cơm trưa xong đã qua đó luôn.

Cô vừa đi đến phòng làm việc, chưa đầy 5 phút thì người kia đã tới.

"Bác sĩ Trần, tôi còn tưởng là cô sẽ không qua đây nữa." Hôm nay dáng vẻ của Chử Việt vẫn ôn hoà lễ độ nhưng lại có chút không giống ngày thường. Anh như lơ đãng mở miệng hỏi: "Lúc vừa lại đây, nghe thư ký nói cô từ chức rồi?"

Thấy Trần Nhữ Tâm nhìn mình không hó hé gì, đôi mắt sau chiếc kính loé lên, tuỳ tiện nói: "Xin lỗi, tôi không nên hỏi việc riêng của cô."

"Không cần lo đâu, phòng làm việc sẽ sớm sắp xếp cố vấn mới thôi." Trần Nhữ Tâm nói: "Bởi vì chút vấn đề riêng tư nên tôi phải rời đi."

"Là đính hôn sao?"

Trần Nhữ Tâm không khỏi nhìn anh lâu một chút, gật đầu: "Ừ."

"Chúc mừng." Lúc Chử Việt nói hai chữ này, nụ cười trên mặt tự nhiên nhạt bớt đi.

Trần Nhữ Tâm khẽ vuốt cằm: "Cảm ơn."

Tiếp đến là bắt đầu vào vấn đề chính, Trần Nhữ Tâm dựa theo cách thức trước kia nói chuyện cùng anh. Cô khó hiểu khi phát hiện đối phương tựa như không phối hợp, ngược lại còn cùng mình đề cập đến mấy vấn đề râu ria.

Lại qua vài ngày, hôm nay là buổi trị liệu cuối cùng của Chử Việt.

Hôm ấy dường như chưa có tiến triển gì, cũng khiến Trần Nhữ Tâm phát hiện một chuyện không ngờ rằng đối phương tựa hồ cũng am hiểu tâm lý học, hơn nữa cách thức của anh còn tốt hơn so với mình.

Trước khi chia tay, Chử Việt gọi với theo Trần Nhữ Tâm đang chuẩn bị rời đi, cô quay đầu lại nhìn anh, hỏi: "Có việc gì sao?"

"Cô yêu người đàn ông kia?" Chử Việt hỏi một vấn đề kì lạ.

Trần Nhữ Tâm nghĩ định không trả lời vấn đề này bởi đáp án đã quá rõ ràng rồi, nhưng cô vẫn gật đầu, "Ừ."

Nhìn Trần Nhữ Tâm xoay người rời đi, vẻ mặt Chử Việt đổi thành cực kì âm trầm trong nháy mắt: "Tôi...tuyệt đối không cho phép em được như ý."

Nhoáng cái đến cuối tháng, cũng đến ngày đính hôn.

Trần Nhữ Tâm đã gặp mặt ba mẹ Tiết Minh Huyên sớm một chút. Bởi vì cô thân là đệ tử của giáo sư Đàm nên dù cho ba mẹ Tiết Minh Huyên không thích mình thì cũng chẳng bộc lộ quá rõ ràng, điều này cũng khiến Trần Nhữ Tâm cảm thấy rất tốt.

Cũng chẳng biết trong nội dung tiểu thuyết nguyên gốc, nguyên chủ đã thành công đính hôn cùng Tiết Minh Huyên như thế nào, chung quy là không thể thoải mái bằng mình bây giờ đi.

Trần Nhữ Tâm ngồi trong phòng nghỉ ngơi cô dâu, để nhà tạo mẫu đeo khuyên tai và dây chuyền cho mình, lúc này mới đứng lên đi ra ngoài.

Dù tính là lần thứ hai trông thấy Trần Nhữ Tâm một thân sườn xám kết hợp phong cách đầm đuôi cá xuất hiện trước mắt mình, trái tim Tiết Minh Huyên vẫn vô thức đập loạn lên. Anh ta tự nhận mình không phải người đàn ông chú trọng bề ngoài phụ nữ nhưng vẫn bị kinh ngạc bởi nhan sắc xinh đẹp của người trước mặt.

Ngũ quan xinh xắn của Trần Nhữ Tâm tuyệt đối thuộc dạng thượng thừa. Dù cho đã duyệt qua vô số người nhưng anh ta không thể không thừa nhận cô có nét quyến rũ trời sinh, vẻ diễm lệ độc nhất vô nhị trên người cô không hề mang cảm giác tục tằng. Có lẽ do hơi thở nơi cô lãnh đạm quá mức, nếu như nhiệt tình một chút thì màu đỏ thẫm sẽ khiến cô càng thêm nổi bật, ngạo nghễ cao quý, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân thong dong đều khiến người ta động lòng.

Tiết Minh Huyên thở dài nói: "Thật sự không muốn em mặc thế này đi tiếp khách."

Trần Nhữ Tâm hơi suy tư, "Đổi bộ khác nha?"

Tiết Minh Huyên hơi buồn cười nhìn cô: "Em thế này sẽ chiều hư tôi đấy."

Trần Nhữ Tâm: "..."

>>>>>

Đèn đóm rực rỡ mới lên đã thấy tân khách đến đông đủ.

Thiết kế trang nhã, kết cấu nghiêm cẩn của đại trạch Tiết gia cũng tăng thêm vài phần vui mừng cho bầu không khí.

Trần Nhữ Tâm kéo tay Tiết Minh Huyên tới trước mặt tân khách, đôi kim đồng ngọc nữ này vừa xuất hiện đã khiến cho tất cả mọi người cảm thấy vui vẻ.

Tiết Minh Huyên nâng tay trái Trần Nhữ Tâm lên, xỏ tín vật tình yêu là chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, kế tiếp dẫn cô tới trước mặt mẹ mình. Mẹ Tiết cầm một cái vòng ngọc đeo vào cổ tay trái cho cô, sau đó thì uống rượu đính hôn.

Người dẫn chương trình thấy vậy, bắt đầu đẩy cao bầu không khí.

"Phía dưới, mời từng vị khách quý ngồi vào chỗ, mời hai nhân vật chính tới mời rượu cho khách khứa nào!"

Cả hai tuần tự mời rượu cho từng bàn một, dần dà về sau Trần Nhữ Tâm cảm giác hơi lực bất tòng tâm. Tiết Minh Huyên thấy thế thì đỡ cô đến ghế sa lon trong phòng nghỉ của cô dâu, nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, tôi kính hết vài bàn cuối cùng sẽ quay lại nhé."

Trần Nhữ Tâm híp mắt dựa vào ghế sofa, bị nhét gối vào lòng, cô nhẹ nhàng đáp: "Ừm."

Tiếng bước chân đi xa, Trần Nhữ Tâm vô thức cọ cọ gối mềm trong lòng. Có lẽ buổi trưa quá mệt, lại ăn không vô nên bây giờ cảm giác dạ dày cực kì khó chịu.

Cô ngủ mơ màng, cũng không biết qua bao lâu, bên tai tựa như nghe được tiếng bước chân, cô cho là Tiết Minh Huyên đã trở về, mí mắt cũng không mở to, chỉ nhẹ lẩm bẩm một câu: "Anh về rồi à..."

Tiếng bước chân dừng lại, dường như anh đang đứng ngay bên cạnh mình, Trần Nhữ Tâm cố gắng mở mắt nhưng mũi lại bị một chiếc khăn tay bịt lại. Đối phương không dùng sức mà chỉ đợi cô hít vào rồi buông tay ra. Trước khi ý thức sa vào bóng tối mịt mùng, cô muốn nhìn thấy dáng vẻ của người kia, nhưng trước mắt như bị giăng kín bởi một lớp sa mỏng, dù có làm thế nào cũng chẳng thể nhìn rõ...

Người kia cúi xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô. Sâu thẳm trong ánh mắt tựa như dã thú đã thoát khỏi lao tù, đem cơ thể trần trụi không một chút che dấu bại lộ ra ngoài. Anh cúi xuống khẽ hôn lên mi tâm cô, giọng nói không thể kìm nén được du͙ƈ vọиɠ độc chiếm mãnh liệt: "Em chỉ có thể là cô dâu của tôi thôi."