Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta (Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt)

Chương 104




Tay hắn...

Trần Nhữ Tâm nhíu mày. Quả nhiên vẫn không nhịn được...

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, dường như chỉ có sự đụng chạm của người kia mới không khiến cô nảy sinh mâu thuẫn và chán ghét, cũng chỉ có người kia mới khiến cô cảm thấy yên tâm.

Vậy nên, giây phút đó Trần Nhữ Tâm quyết đoán giơ chân đạp vào hạ bộ của hắn mà chưa kịp nghĩ tới hậu quả.

Lập tức, Hạ Hầu Phỉ Nhiên đang đè trên người cô dễ dàng ngã ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Trần Nhữ Tâm ngồi dậy chỉnh trang lại y phục. Tiếng sợi lắc ở bàn chân vừa đạp vang lên lanh lảnh. Đến ngồi xổm bên cạnh đối phương, Trần Nhữ Tâm áp tay lên động mạch cổ của hắn. Tim đập bình thường, xem ra chỉ vì say rượu thôi.

Trán Trần Nhữ Tâm lấm tấm mồ hôi. Cô nâng tay áo lau mồ hôi trên trán rồi ngồi xuống cái ghế gần đó, làm thinh trước thân thể sõng soài của Hạ Hầu Phỉ Nhiên.

Nhớ vừa rồi, chắc một cước ấy sẽ không đủ khiến hắn bất tỉnh nhỉ? Còn việc tại sao hắn lại đột nhiên mất ý thức...ánh mắt Trần Nhữ Tâm rơi xuống Hạ Hầu Phỉ Nhiên đang nằm ngay đơ ra đất, rồi lại nhìn trăng tròn bên ngoài cửa sổ.

Gió lạnh thoảng qua mặt và làm cho Trần Nhữ Tâm tỉnh táo hẳn.

Thái tử Hạ Quốc nằm dưới đất. Cô cũng không thể ngủ ở trên giường. Nếu sáng mai cung nữ thái giám đi vào thì nhìn thế nào đây?

Trần Nhữ Tâm hơi trầm tư rồi ngồi nửa đêm bên cạnh bàn, tới gần lúc bình minh mới gỡ trâm trên đầu, đâm vào ngón tay. Máu rỉ ra. Cô quệt máu lên khăn hỉ màu trắng.

Thời đại này cực kì chú trọng trinh tiết nữ tử. Vì ngừa phiền phức nên Trần Nhữ Tâm cũng chỉ dùng cách đó để giấu giếm.

Bấy giờ, nến đỏ trong phòng sắp cháy hết.

Nhìn thời gian, hẳn đã bình minh rồi.

Trần Nhữ Tâm ung dung thong thả cởi y phục trên người mình ra, tốn không ít sức lực kéo lê Hạ Hầu Phỉ Nhiên bất tỉnh tới mép giường.

Xong xuôi, một giọng nam lanh lảnh truyền đến từ ngoài cửa.

"Thái tử điện hạ, nên đi thỉnh an bệ hạ và hoàng hậu nương nương rồi ạ."

Trần Nhữ Tâm còn chưa kịp thưa thốt thì cửa đã mở.

Trông thấy Hạ Hầu Phỉ Nhiên nằm trên mặt đất, tên thái giám kia lộ vẻ kinh ngạc rồi tới đỡ Hạ Hầu Phỉ Nhiên dậy, lặp lại lần nữa: "Thái tử điện hạ, đừng lỡ giờ. Phải đi thỉnh an bệ hạ và hoàng hậu nương rồi."

Nhìn tên thái giám tay cầm phất trần, mặc trường bào đỏ thêu mây chìm, Trần Nhữ Tâm cảm thấy người này quen quen. Nhưng từ đầu chí cuối hắn đều đưa lưng về phía cô.

Nhận ra thời gian không còn sớm nữa, Trần Nhữ Tâm mặc xiêm y cẩn thận. Chỉ lát sau đã thấy Hạ Hầu Phỉ Nhiên tỉnh lại.

Dường như hắn vẫn hơi mơ màng. Trần Nhữ Tâm đưa chén trà tới cho hắn. Quen được hầu hạ, Hạ Hầu Phỉ Nhiên thuận tay nhận lấy. Nom trà đã nguội, hắn không khỏi nhăn mi.

"Thái tử điện hạ, bệ hạ cùng nương nương vẫn đang chờ ngài và thái tử phi."

Lời thái giám nói khiến Hạ Hầu Phỉ Nhiên bình tĩnh lại. Hắn vừa đưa chén trà cho Trần Nhữ Tâm, vừa nói: "Ái phi cũng thay xiêm y theo ta tới gặp phụ hoàng mẫu hậu đi."

"Vâng, điện hạ."

Trần Nhữ Tâm khẽ hành lễ.

Lúc này, vài cung nữ xinh đẹp cầm hoa phục thổ cẩm và trâm cài tinh xảo đến.

Trần Nhữ Tâm được bọn họ đưa qua thiên điện. Đợi khi Trần Nhữ Tâm chuẩn bị ổn thoả xong, nhất thời Hạ Hầu Phỉ Nhiên hơi kinh ngạc. Thái tử phi của mình cũng là mỹ nhân sở hữu dung mạo không tầm thường.

Đẹp như tuyết núi băng sông, chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn, nhưng lại khiến người ta muốn chinh phục, thưởng thức trong lòng bàn tay. Hạ Hầu Phỉ Nhiên vừa rung động, bỗng nhớ những kí ức tối qua như ngắt ngang, vết đỏ trên khăn hỉ kia thì nói làm gì.

Hạ Hầu Phỉ Nhiên vuốt vuốt thái dương. Biết thế đã không bồi mấy vị huynh đệ ấy uống rượu.

Tên thái giám luôn cúi đầu theo sau Hạ Hầu Phỉ Nhiên không có cảm giác tồn tại gì, nhưng lại thấy được hắn khá tin tưởng y.

Trần Nhữ Tâm đi bên cạnh Hạ Hầu Phỉ Nhiên. Cô không để ý tên thái giám kia mấy.

Đây là lần đầu Trần Nhữ Tâm gặp mặt hoàng đế Hạ Quốc.

Bây giờ thân phận của cô là thái tử phi. Mặc dù nó không lâu dài, nhưng lúc này cô vẫn được xưng một tiếng "phụ hoàng" với hoàng đế Hạ Quốc.

Thấy Trần Nhữ Tâm thong thả tự nhiên, khoan thai lễ phép từ đầu chí cuối, Hạ Hầu Phỉ Nhiên không khỏi hứng thú hơn.

Nghe tiếng truyền triệu phía trước.

Vào đại điện, Trần Nhữ Tâm và Hạ Hầu Phỉ Nhiên quỳ xuống, đồng thanh: "Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu."

"Đứng dậy đi." Giọng nói trầm thấp uy nghiêm vang lên. Không hề nghi ngờ, vị này chính là hoàng đế Hạ Quốc.

Trần Nhữ Tâm được cung nữ bên cạnh đỡ dậy, dáng vẻ chuẩn mực.

Ban ngồi xong, bấy giờ Trần Nhữ Tâm mới có thể nhìn thấy Hạ đế cùng hoàng hậu nương nương đang ngồi bên cạnh ông ta, cũng là mẹ đẻ của Hạ Hầu Phỉ Nhiên.

Tuổi Hạ đế và phụ hoàng nguyên chủ không chênh nhau lắm, trung niên, khuôn mặt tuấn mỹ, mắt sáng như đuốc. Trong ánh mắt toát ra sự sát phạt và khí chất uy nghiêm của bậc đế vương, không giống với vẻ thất bại của quốc quân Trần Quốc đã quen an nhàn hưởng lạc.

Mẫu thân Hạ Hầu Phỉ Nhiên nhìn cực kì đoan trang. Tuy dung mạo đã qua tứ tuần nhưng đáng quý nhất là phong thái ung dung ngạo nghễ, mẫu nghi thiên hạ, khiến không ai dám có ý khinh thường dung mạo của bà mà bị khí chất của bà thuần phục.

Khó trách hậu viện hoàng đế Hạ Quốc yên ổn hơn nhiều so với Trần Quốc. Dẫu có sủng ái phi tử khác thì trong đầu hoàng đế cũng chưa bao giờ nảy ý phế hậu.

Mặc dù Hạ đế tàn bạo, dã tâm bừng bừng, nhưng chắc chắn ông ta không hề ngu ngốc.

Và dù không ưa Hạ đế, nhưng trước mắt cô không chỉ là thái tử phi, mà còn là trưởng công chúa Trần Quốc.

Từ xưa đến nay, công chúa hoà thân chẳng đời nào có kết cục tốt. Trần Nhữ Tâm phớt lờ điều này. Cô chỉ chú ý nhiệm vụ của mình thôi.

Vân Hề sẽ không rời khỏi Tử Vi Cung. Mà bốn bề Tử Vi Cung trải rộng các loại trận pháp. Ngay cả võ công cao cường cũng chẳng tìm được chỗ kia. Huống chi cơ thể Trần Nhữ Tâm còn yếu hơn nhiều so với người bình thường.

"Thái An có thể tới điện Cảnh Dương của ta ngồi chơi bất kì lúc nào. Gặp phải chuyện gì mẫu hậu sẽ làm chủ cho con."

Lời hoàng hậu nói khiến Trần Nhữ Tâm đứng dậy, hành lễ một cái: "Dạ, mẫu hậu."

Thấy trưởng công chúa Trần Quốc cũng không khó tính như trong truyền thuyết, hoàng hậu thầm thở phào nhẹ nhõm cho hoàng nhi của mình. Hoàng nhi này ngồi ghế thái tử chưa vững. Nếu Thái An công chúa tính cách nhu nhược, không gây chuyện với hoàng nhi cũng được, bà chỉ sợ nàng kiêu ngạo ương bướng sẽ làm hoàng nhi thêm phiền.

Vậy cũng được. Bà sẽ đặc cách cho công chúa Thái An thường xuyên ra vào Cảnh Dương Cung của bà.

Giờ nhìn vị công chúa Thái An có phần thuần khiết này, tuy lạnh lùng không dính khói lửa nhân gian, nhưng cũng biết thời biết thế; là bà đã có thể bớt không ít việc rồi.

Trần Nhữ Tâm đang nghiêm túc nghe Hạ đế nói mà hoàn toàn chẳng biết suy nghĩ trong lòng hoàng hậu nương nương.

Không có gì khác ngoài con đàn cháu đống hoàng thất. Trần Nhữ Tâm thầm nghĩ, hoàng đế Hạ Quốc tuyệt đối không để cô sinh con nối dòng cho Hạ Hầu Phỉ Nhiên. Vì chưa biết chừng điều này sẽ gián tiếp làm quốc quân Trần Quốc buông lỏng cảnh giác và để Trần Nhữ Tâm thanh thản ở lại, trở thành quân cờ đắc lực nhất trong tay ông ta.

Mắt Trần Nhữ Tâm phẳng lặng. Con đàn cháu đống, đừng mơ.

Cô phải khiến cho hậu viện của Hạ Hầu Phỉ Nhiên loạn lên mới phải. Có như vậy hắn ta sẽ không nhàn rỗi và tới tìm cô nữa.

Trần Nhữ Tâm cũng chẳng muốn tiếp xúc cơ thể cùng hắn một chút nào. Tối hôm qua chỉ miễn cưỡng tránh được. Tốt nhất sau này hãy bỏ mặc cô trở thành thái tử phi hữu danh vô thực đi.

Bấy giờ Trần Nhữ Tâm không hề biết trong lòng Hạ Hầu Phỉ Nhiên lại có suy nghĩ trái ngược với mình.

Mặc dù Thái An là thái tử phi của mình, nhưng chắc chắn không thể sinh con nối dòng cho hắn. Cơ mà rốt cục nàng ta cũng là nữ nhân mình cưới về, dĩ nhiên mình sẽ không bỏ mặc nàng ta. Ở bên cạnh phụ hoàng mẫu hậu, mặt Hạ Hầu Phỉ Nhiên không biến sắc, bộ dạng nghiêm túc lắng nghe khiến Hạ đế rất hài lòng.

Đợi khi Hạ đế và hoàng hậu ban thưởng không ít của lạ quý hiếm, Trần Nhữ Tâm cùng Hạ Hầu Phỉ Nhiên nhận hết rồi mới lui ra.

Chuyến thăm này mất hai canh giờ.

Bên ngoài đã gần trưa, trời vẫn âm u.

Thân là thái tử, dĩ nhiên Hạ Hầu Phỉ Nhiên phải xử lí chính vụ. Hắn nói lời từ biệt với Trần Nhữ Tâm.

"Ái phi về trước đi. Lát nữa cô sẽ qua chỗ nàng." Hạ Hầu Phỉ Nhiên nắm lấy tay cô, "Nếu rảnh có thể ra vào chỗ mẫu hậu thường xuyên nhé."

Trần Nhữ Tâm lặng lẽ rút tay về, khẽ hành lễ: "Nô tì nhớ rồi."

Trông thấy Hạ Hầu Phỉ Nhiên biến mất trong tầm mắt, lúc này Trần Nhữ Tâm mới xoay người rời đi. Cung nữ theo sau không phải là hầu cận Trần Nhữ Tâm mang đến từ Trần Quốc, mà do hoàng hậu nương nương ban thưởng.

Cô chẳng thèm quan tâm. Cô cũng không có ý kiến gì với cách làm của hoàng hậu nương nương.

Dọc đường, Trần Nhữ Tâm âm thầm ghi nhớ lối đi để tránh về sau bị lạc đường. Người bên cạnh đều không đáng tin. Nếu quá sơ sẩy thì chỉ e cô sẽ sống mãi trong chốn hoàng cung này mà không gặp được đối tượng nhiệm vụ.

Thực ra, Trần Nhữ Tâm đã thầm mong đợi về đối tượng nhiệm vụ của mình, Vân Hề.

Y...liệu có phải là người mình muốn tìm hay không?

Thế nhưng, chưa tận mắt thấy Vân Hề thì Trần Nhữ Tâm sẽ không dám chắc.

Mặc dù ở tất cả những thế giới trước, y đều là đối tượng nhiệm vụ của mình.

Nhưng lúc này đây, trong lòng cô lại nảy sinh sự rung động khó hiểu.

Khó nói, khó tả. Trần Nhữ Tâm nhìn thoáng qua bức tường trang nghiêm hoa lệ, vốn chẳng thể trông rõ rốt cục bên ngoài bức tường đó là gì.

Một cảm giác bị sương mù bủa vây.

Trở lại đông cung.

Hay tin mấy vị hậu viện của thái tử đã đợi ngoài điện cô rất lâu.

Trừ thái tử phi ra, trong hậu viện thái tử chỉ có một trắc phi Liễu Uyển Dung cùng ba nàng hầu thiếp.

Thấy bọn họ, Trần Nhữ Tâm cố tình để ý đến Liễu Uyển Dung, một nữ tử mang khuôn mặt xinh đẹp vô hại. Dung mạo của mấy người khác cũng không kém. Dựa theo lệ cũ, sau khi thưởng đồ, Trần Nhữ Tâm cho các nàng lui ra.

Ăn trưa xong, Trần Nhữ Tâm phân phó với cung nữ sau lưng: "Các ngươi đi xuống đi."

"Dạ, thái tử phi nương nương." Một đám cung nữ hành lễ.

Mọi kiến trúc trong đông cung đều toát lên vẻ lạnh lẽo, uy nghiêm và to lớn, rất phù hợp với thân phận của thái tử.

Trần Nhữ Tâm vốn chỉ muốn giải sầu. Đương lúc vô tình đã lạc vào khu vườn phủ đầy tuyết.

Có thể thấy khu vườn khá kì công. Bên trong đặt không ít giống hoa quý. Nhưng vì thời tiết này nên chúng náu mình hết, chờ đợi mùa xuân tới.

Trong hoa viên có một cái hồ. Mặt hồ kết thành một lớp băng mỏng, phía trên có lá sen khô. Bên dưới cá chép thản nhiên tung tăng. Nhìn khá thú vị.

Trần Nhữ Tâm bước lên trước một bước. Bởi vì sau tuyết mặt hồ kết băng nên cơ thể hơi nghiêng về hướng hồ. Khoảnh khắc sắp rơi xuống hồ, một bàn tay mạnh mẽ giữ thắt lưng cô lại. Ngay sau đó cả người cô nhào vào ngực đối phương - -

Ngẩng đầu đối diện với đồng tử đen láy của y, Trần Nhữ Tâm hơi thẫn thờ. Đó là một gương mặt trắng nõn bình thường. Quả đúng gã thái giám phụng dưỡng bên cạnh Hạ Hầu Phỉ Nhiên.

Nhưng một giây ấy, dường như Trần Nhữ Tâm cứ nhìn y ngây dại, khẽ mấp máy môi: "Ngươi..."