Thân thể như bị thứ gì đó lôi kéo. Mỗi một dây thần kinh đều đau đớn đến độ không ai có thể chịu đựng được.
Sức mạnh trong cơ thể sắp bộc phát, như muốn đâm thủng cơ thể. Và cả cảm giác mơ hồ...xen lẫn nóng ran kia nữa. Sự nóng ran này, rõ ràng là tìиɦ ɖu͙ƈ...
Trần Nhữ Tâm còn chưa kịp hỏi hệ thống rốt cục đã xảy ra chuyện gì thì nghe thấy giọng hệ thống truyền tới: "Kí chủ, tôi sẽ trao cho cô thông tin nhiệm vụ của thế giới này..."
Đồng thời, vô số tin tức nườm nượp kéo vào tiềm thức Trần Nhữ Tâm.
Chẳng hiểu tại sao, cảm giác lần này không mãnh liệt lắm. Cô lập tức dung hợp kí ức của nguyên chủ, lướt sơ qua tin tức nhiệm vụ một lần.
Năm nguyên chủ bảy tuổi, cả cha lẫn mẹ đều chết trong trận ôn dịch. Về sau có duyên gặp được trưởng lão Thủy Lan Tâm của Thiên Ma Tông. Thấy nguyên chủ sở hữu tư chất tuyệt vời, là thiên linh căn âm cực kì hiếm gặp trong thiên linh căn, nhưng vì trời sinh quyến rũ nên Thủy Lan Tâm đã trực tiếp nhận nàng ta làm đệ tử chân truyền.
Tính Thủy Lan Tâm âm ngoan máu lạnh lại khó dò, đối xử với nguyên chủ không tốt cũng chẳng xấu. Sau khi truyền công pháp và đưa nàng vào động tu hành, ông ta phớt lờ luôn.
Mãi tới lúc tu vi đủ để rời khỏi động ma thì nguyên chủ lại hay tin Thủy Lan Tâm đã chết dưới tay một kiếm tu hậu kỳ nguyên anh.
Tình cảm giữa nguyên chủ và sư phụ Thủy Lan không hề sâu nặng. Tính nàng âm trầm, cộng thêm việc tu tập công pháp vô cùng đặc biệt, lại còn là lô đỉnh* trời sinh nên bị cường giả trong ma môn ngấp nghé. Lúc Thủy Lan Tâm còn sống, cho dù có âm thầm ngấp nghé thân thể thuần âm của nàng thì người ngoài cũng chẳng dễ gì ra tay.
*: Đối tượng làʍ ŧìиɦ để tăng tu vi.
Nhưng nàng cũng biết rõ, nếu không có sự che chở của Thủy Lan Tâm, bản thân nàng sẽ trở thành món hàng người người có thể tranh mua. Nàng luôn ghi nhớ ân tình này trong lòng.
Do vậy, để tránh những lão quái ma môn kia, một mình nguyên chủ đã trốn dưới đất hoang suốt năm trăm năm, tăng tu vi từ kim đan lên thẳng hậu kỳ nguyên anh rồi rời khỏi đất hoang, trở lại Thiên Ma Tông.
Giờ tu vi của nàng đã tới nguyên anh. Đám lão quái ma môn đành bỏ ý định bắt nàng làm lô đỉnh. Mỗi cường giả nguyên anh đều có thủ đoạn và lá bài tẩy để bảo vệ tính mạng. Nếu chưa bất đắc dĩ thì chẳng ai trực tiếp động thủ với cường giả nguyên anh.
Khi ấy, bản thân nguyên chủ đã đứng đầu bảy ma môn.
Người trong giới tu chân xưng nàng là Dục Ma Sứ. Công pháp mà nàng luyện có thể thoải mái khống chế du͙ƈ vọиɠ con người, thuần thục hơn Thủy Lan Tâm năm đó, thích làm gì thì làm. Dường như đó là một loại năng lực trời sinh, ngay cả đại năng hóa thần cũng khó có thể chống cự.
Sau khi âm thầm sắp xếp mọi thứ, rốt cục nguyên chủ cũng tìm được tên kiếm tu đã gϊếŧ chết Thủy Lan Tâm.
Thế nhưng, trong lúc chống lại tên kiếm tu kia, vì quá chủ quan nên nguyên chủ không chỉ bị người đó nhìn thấu thân phận, mà còn bị kiếm khí của đối phương gây tổn thương đến đan điền, cuối cùng nàng chỉ biết gieo ma chủng vào ý thức tên kiếm tu rồi vội vã truyền tống trận rời đi.
Đáng tiếc, tên kiếm tu kia đã hủy diệt đường truyền tống trận. Nguyên chủ suýt bị không gian xé nát da thịt, may là trên người có pháp bảo cứu mạng, bèn trốn vào một không gian khác.
Không gian đó chính là bí cảnh mà mỗi đại tông môn mở ra để đệ tử trong môn vào rèn luyện.
Nguyên chủ bị trọng thương, vì không muốn lại đánh động đến những lão quái chính đạo nên đã lựa chọn ẩn núp sâu trong bí cảnh, vận công pháp bắt đầu chữa thương.
Bấy giờ, trên người nàng cũng chẳng có đan dược chữa thương, chỉ còn sót lại một viên linh đan luyện từ nội đan của yêu thú. Trước mắt có thể phục hồi công lực, nhưng sau đó chắc chắn tu vi sẽ phải chịu tổn thương. Không bất đắc dĩ thì nàng cũng chẳng định dùng.
Thế nhưng, nóc nhà đã lủng còn gặp mưa suốt đêm. Ngay lúc đang vận công pháp, nàng chợt phát hiện linh lực tắc nghẽn, bất ngờ đi ngược chiều! Rõ ràng công pháp gặp vấn đề...mà đúng ngay lúc này!
Đó là lần đầu tiên nàng bị chính công pháp của mình cắn trả, cũng là lần đầu tiên nàng phải tự trải qua cảm giác bị tìиɦ ɖu͙ƈ hành hạ. Trùng hợp thay tu sĩ chính đạo đi về nơi nàng đang ẩn thân.
Kiếm tu đã vô tình gây tổn thương đan điền nguyên chủ, giờ chính công pháp của nàng lại cắn trả nàng. Dù hiện tại có là một tiểu tu sĩ kỳ trúc cơ thì cũng gϊếŧ được nàng.
Rốt cục, nguyên chủ nuốt viên linh đan luyện chế từ nội đan yêu thú. Tu vi khôi phục, cũng đủ để áp chế sự khó chịu mà công pháp cắn trả.
Nàng nhất định phải tìm được một thân thể thuần dương, một tu sĩ nguyên dương còn sống, bằng không nàng sẽ rơi vào kết cục bị công pháp cắn trả.
Chỉ tu sĩ kỳ trúc cơ mới vào được bí cảnh này. Rốt cuộc nguyên chủ là tu sĩ nguyên anh, thần thức mạnh mẽ, cộng thêm lí do luyện công pháp nên có thể tìm kiếm lô đỉnh thích hợp dựa vào cảm giác.
Nàng không hề ôm bất cứ mong đợi gì, thế nhưng thật sự lại có một thân thể thuần dương.
Mà thân thể thuần dương kia là đích tôn của đạo quân nguyên anh Huyền Quang tông - - Ôn Đạm Dung.
Nguyên chủ đứng dậy, đi về phía mục tiêu. Bấy giờ áo cà sa trên người nàng đã bị tên kiếm tu kia chém tơi tả, miễn cưỡng chỉ còn chỗ vải che đi bộ phận quan trọng, nhưng không hề lôi thôi lếch thếch, trái lại còn quyến rũ và tao nhã đến khó tả.
"Ôn Đạm Dung, giao (Đông Cực kiếm đồ) ra đây!" Người nói câu này là một nam nhân trẻ tuổi mặt đầy đoan chính, số mệnh trên người hắn rất mạnh, mạnh tới mức nguyên chủ hơi chần chừ liệu có nên đi cướp người với hắn hay không.
Chuyện về số mệnh huyền diệu khó lí giải, bất kể tu vi của ngươi cao hay thấp thì cũng có thể chết ở chỗ này.
Mà gã nam nhân kia mang thần khí, đúng, chính là thần khí.
Vì vậy, nguyên chủ chọn cách đứng nhìn.
Tu sĩ kỳ trúc cơ Ôn Đạm Dung bị kêu tên lông mày như vẽ, khí chất ưu nhã tôn quý, con ngươi điềm đạm dần lạnh lẽo: "Sư đệ muốn gϊếŧ người đoạt bảo sao?"
Nam nhân cười lạnh, gương mặt vốn đầy đoan chính cũng trở nên gian tà: "Món đồ đó vốn thuộc về ta! Chẳng hiểu sao sư huynh lì lợm thế nhỉ, ta chỉ đành tự cầm về thôi!"
Dứt lời, Ôn Đạm Dung đột nhiên phun ra một búng máu, ngay sau đó, một vòng tròn Thái Cực khổng lồ xuất hiện trước mặt. Khoảnh khắc ấy, Ôn Đạm Dung không thể nhúc nhích nổi...
Đó chính là chỗ giữ thần khí của gã nam nhân kia, e là có phần liên quan đến (Đông Cực kiếm đồ), không thì làm sao hắn lại chấp nhất tới vậy.
Tu sĩ khó có con nối dõi, thế nên họ sẽ luyện chế ngọc bài bổn mạng, hơn nữa trưởng bối còn thấy được trực tiếp là ai ra tay. Nhưng lần này, gã nam nhân kia chẳng hề sợ hãi.
"Sư huynh, huynh yên tâm mà chết đi, cứ giao Uyển Ngọc sư muội cho ta chăm sóc." Nam nhân nhe răng cười, thúc giục thần khí phá hủy thần hồn của y.
Cơ thể thuần dương chẳng dễ gì có được, nguyên chủ chọn lộ diện, cứu Ôn Đạm Dung từ trận đồ Thái Cực ngay khi gã nam nhân còn thẫn thờ nhìn mình.
Lúc này Ôn Đạm Dung ngã ra đất, đã bất tỉnh. Thái Cực Đồ không hổ là thần khí.
Đáng tiếc...
Nguyên chủ xách một chiếc đèn xanh biếc bình thường. Chiếc đèn kia tỏa vầng sáng dịu dàng, hình thành một kết giới chắc chắn không thể xuyên thủng, khiến nàng miễn nhiễm với sức ảnh hưởng của Thái Cực Đồ.
Dung mạo nữ nhân trước mặt trong sáng diễm lệ nhưng lạnh lùng. Mảnh vải rách rưới trên người khó lắm mới che kín ngực. Cặp đùi bên dưới vừa trắng vừa thẳng, khiến máu người sục sôi. Nam nhân không dám khinh thường, bởi vì hắn chẳng thể nhìn thấu được tu vi của đối phương, chỉ cẩn thận mở miệng: "Xin hỏi tiền bối là?'
Nguyên chủ lườm hắn một cái. "Cút."
Chỉ một từ thôi đã làm nam nhân thở gấp, hạ thân lúng túng khó tả.
Đây rõ là công pháp của ma môn. Nam nhân rủa thầm, nói: "Vãn bối chỉ cần kiếm đồ kia, xin tiền bối đồng thuận."
Bấy giờ, Ôn Đạm Dung tỉnh dậy. Hai mắt y mờ mịt, trống rỗng.
Đập vào mắt là khuôn mặt diễm lệ quyến rũ của nữ nhân và bàn tay thô bạo đang níu lấy tà áo y. Y muốn nhớ gì đó nhưng đầu lại đau nhói, ngất lần nữa.
Nguyên chủ biết thời gian của mình không nhiều. Nàng nhất định phải trở về Thiên Ma Tông ngay lập tức. Đối với nàng, muốn phá bí cảnh này cũng chẳng khó, chỉ là sẽ đánh động tới đám lão quái, hơi phiền phức.
Nhưng bấy giờ, nàng chưa có thời gian để suy tính.
"Nếu tiền bối ưng ý kiếm đồ kia, vãn bối tự nguyện bỏ những thứ yêu thích." Nam nhân như nghĩ thông suốt, "Vãn bối Mạnh Thiên Hạo, không biết tôn hiệu tiền bối là gì?"
Thấy nàng phớt lờ mình, Mạnh Thiên Hạo cũng chẳng tức giận, ngược lại còn nói: "Lúc này tiền bối muốn rời đi thì e là hơi bất tiện. Vãn bối biết một con đường có thể thoát khỏi bí cảnh này."
Nguyên chủ mới nhìn về phía hắn, "Nói."
Mạnh Thiên Hạo điều khiển Thái Cực Đồ, bỗng một pháp trận truyền tống xuất hiện. Hắn nói: "Truyền tống trận này có thể đưa tiền bối rời đi an toàn, chẳng qua người trong tay tiền bối, tiền bối vốn định?"
Hẳn thấy hắn đang giúp mình nên nguyên chủ lạnh nhạt đáp: "Đây là lô đỉnh của ta."
Dứt lời, nguyên chủ bèn biến mất ngay tại chỗ.
Chỉ chừa lại Mạnh Thiên Hạo hít sâu một cái, nói thầm: "Giai nhân như thế, hôm nào nhất định phải bỏ vào túi mới không uổng công ta xuyên việt...Còn kiếm đồ kia, ngày khác thu về là được."
...
Sau khi rời khỏi bí cảnh, nguyên chủ lập tức trở về Thiên Ma Tông.
Nguyên chủ có riêng một ngọn núi. Ngoài kết giới bố trí để ngăn kẻ xâm nhập thì chẳng ai dám vào. Đến động phủ, Ôn Đạm Dung tỉnh lại, vừa mở miệng đã hỏi: "Ngươi là ai?"
Y mất trí nhớ ư?
Nhớ ra Thái Cực Đồ có thể luyện hóa thần hồn con người, nguyên chủ bèn hiểu được. Không nhớ thì tốt hơn, giảm bớt không ít chuyện. Nghĩ về đám người Thiên Ma Tông, nguyên chủ chẳng đáp mà hỏi ngược lại: "Ngươi có nguyện bái ta làm thầy không?"
"Bái sư?"
"Đúng, bái sư." Lần này, nguyên chủ tự khẳng định.
Đôi mắt Ôn Đạm Dũng thất thần, hơi thở gấp gáp, giọng nói khẽ run: "Nguyện...Nguyện ý."
"Bái sư đi."
"...Ta không nhớ tên mình."
"Ngươi tên Ôn Đạm Dung."
"Đệ tử Ôn Đạm Dung, bái kiến sư tôn."
...
Sau đó, nguyên chủ nghỉ ngơi nửa tháng, tụ linh đan mới trở lại bình thường.
Thế nhưng, vấn đề công pháp càng ngày càng rõ. Nếu như không tìm cơ thể lô đỉnh thuần dương để tu luyện thì sợ rằng sớm muộn gì nàng cũng bị công pháp của mình cắn trả, cuối cùng chết vì bạo thể.
Khi nguyên chủ đi tìm Ôn Đạm Dung, đối phương đang luyện kiếm.
Mặc dù tu vi chỉ là hậu kỳ trúc cơ, nhưng kiếm khí cũng đã luyện ra, hơi bất đồng so với dáng vẻ ôn nhuận như ngọc kia. Kiếm khí của y như ngọn lửa hồng liên thiêu cháy hết mọi thứ...
"Sư tôn, người xuất quan rồi." Ôn Đạm Dung cất kiếm, đi về phía nàng.
Vải vóc trên người nguyên chủ rất ít, bầu ngực lộ một nửa, bắp chăn trần như ẩn như hiện, lắc lục lạc ở cổ chân phát ra tiếng kêu lảnh lót du dương khiến người ta bất giác thất thần, trầm mê trong đó.
Ôn Đạm Dung nhìn qua chỗ khác, có phần chưa quen với trang phục như vậy của sư tôn. Bản năng thấy không hợp lẽ, nhưng người trước mắt là sư phụ mình, y không nên xen vào mới phải.
"Về với ta."
Ôn Đạm Dung theo sau nàng mà chẳng hề nghi ngờ gì.
Đến động phủ của nàng, chỉ có một chiếc giường tạo nên từ hàn ngọc ngàn năm. Nhưng cảnh tượng kế tiếp lại làm y giật mình ngay tại chỗ, "Sư, sư tôn...không thể..."
Uy áp của cường giả nguyên anh khiến y chẳng còn nơi chống cự nào, cứ thế bị đối phương trực tiếp đè dưới thân...
"Ngươi vốn là lô đỉnh của ta." Thấy y muốn dùng căn nguyên phản kháng mình, nguyên chủ hơi mất kiên nhẫn, lấy xiềng xích khóa tay chân y lại, đồng thời khóa luôn linh lực của y.
Khoảnh khắc đó, Ôn Đạm Dung bàng hoàng nhìn nàng, "Lô đỉnh?"
Vậy là, y bị nguyên chủ nhốt ba trăm năm.
Ba trăm năm sau, Ôn Đạm Dung vô tình khôi phục kí ức. Y giả vờ đón ý nói hùa, thừa dịp nguyên chủ bế quan bèn thiết lập đại trận phục ma nhằm ám sát.
Nhưng dẫu sao tu vi cảnh giới của nguyên chủ hơn y quá nhiều, nguyên chủ phá trận pháp kia xong chỉ bị trọng thương thôi.
Thấy sự không thành, Ôn Đạm Dung sử dụng phù triện trưởng bối trong nhà đưa cho để rời khỏi Thiên Ma Tông.
Sau này, đạo tâm của Ôn Đạm Dung sụp đổ. Y nhập ma.
Một ngàn năm sau, vì công pháp gặp rủi ro nên nguyên chủ không thể tu luyện, tu vi cũng giậm chân tại chỗ.
Còn Ôn Đạm Dung lại thành kiếm tu song tu ma đạo duy nhất. Khi ấy, y đã là cường giả kỳ hóa thần. Y dễ dàng phá toàn bộ trận pháp hộ sơn của Thiên Ma Tông, đánh gãy gân tay gân chân của nguyên chủ rồi mang đi.
Ôn Đạm Dung đã không phải tu sĩ văn nhã ôn nhuận như ngọc năm đó nữa rồi. Y hỉ nộ vô thường, tàn nhẫn máu lạnh.
Khi đó nguyên chủ bị giam ở nơi mà chỉ mình y biết, như cái cách nàng từng đối xử với y vậy. Khóa tứ chi của nàng bằng xiềng xích chế từ linh ngọc, hấp thụ linh khí và tu vi yếu ớt của nàng. Dường như chỉ có vậy mới dẹp yên được sự đè nén suốt một ngàn năm qua.
Rốt cục một ngày nọ, nguyên chủ hạ mệnh trên chính thần khí bổn mạng của mình. Thần Khí vốn có khí linh, nàng cho nổ nguyên anh, cuối cùng mất mạng...
Ở mảnh đất đại lục xa xôi, Ôn Đạm Dung hao hết chân nguyên chạy về. Y tận mắt chứng kiến động phủ bị tàn phá. Còn miếng ngọc bài tùy thân bấy lâu nay trong tay y lại đầy vết trầy xước, tức thì hóa thành tro bụi...
Y kinh ngạc quỳ thụp xuống đất, tay giữ nguyên mảnh đá vụn, miệng không ngừng lẩm bẩm: "...Sư tôn, sư tôn, nàng ở đâu...đừng trốn nữa, đi ra được không...Ta sẽ không nhốt nàng nữa. Nàng ra đi có được không...Ta sẽ dẫn nàng về Thiên Ma Tông. Nàng đừng giận ta được không...Sư tôn..."
Như bị điên vậy.
Vì sao nhập ma?
Yêu người không nên yêu, đi trái với bản đạo của mình, nên nhập ma.
Vì sao phải giam nàng?
Lòng nàng ta không bắt được. Mắt nàng chỉ có thể nhìn ta, chỉ có thể chứa ta.
Vì sao bi ai nên nỗi?
Nàng chẳng muốn nhìn thấy ta nên trốn.
Không, nàng chết rồi.
"Câm miệng!!! Câm miệng cho ta!!!" Tu sĩ hóa thần tức giận phá hủy mọi thứ trong bán kính trăm dặm, "Ngươi câm miệng cho ta - -!!!"
Hi hi hi hi...Đúng, cứ thế đi.
Phá hủy thế giới này đi. Ngươi xem. Nàng chết rồi. Thế giới này còn tồn tại làm cái gì nữa?
...Không.
Đúng vậy, không. Tâm ma tiếp tục đầu độc y: Ngươi xem, nếu Mạnh Thiên Hạo không tính kế ngươi, để ngươi mất trí nhớ, mọi sự đều có nhân quả, nếu không tại Mạnh Thiên Hạo thì hôm nay nàng sẽ không phải chết...Cho nên, lỗi do hắn.
Mạnh, Thiên, Hạo!!!
Tròng mắt Ôn Đạm Dung đỏ ngầu, hoàn toàn bị tâm ma khống chế...
Hôm ấy, Huyền Quang tông.
Mạnh Thiên Hạo đang bế quan chợt có cảm giác. Tu vi của mình vẫn khó tiến lấy nửa bước, chỉ bởi vì thần khí không hoàn chỉnh.
Vì vậy, Mạnh Thiên Hạo xuất quan sớm, dẫn tu sĩ đạo môn ngàn năm đi theo hướng mà thần khí dẫn đường. Nếu hắn muốn phi thăng lên cảnh giới tối thượng thì nhất định phải sở hữu (Đông Cực kiếm đồ), bằng không linh khí thiếu thốn của hắn chỉ có thể chững lại trong thế giới nhỏ bé này...
Mà kiếm đồ kia đang ở trong tay Ôn Đạm Dung.
Trừ ma vệ đạo, vốn là chức trách của tu sĩ chính đạo!
"Ngươi tới rồi." Ôn Đạm Dung xoay người, đôi mắt đỏ tươi mang niềm vui bất ngờ, "Sư đệ tốt của ta."
"Sư huynh, quay đầu là bờ." Mặt Mạnh Thiên Hạo đầy đoan chính, như muốn thuyết phục y, "Chỉ cần sư huynh khoanh tay chịu trói, ta có thể không gây tổn thương đến tính mạng sư huynh, chỉ cần sư huynh phế bỏ ma công thôi."
Nụ cười trên mặt Ôn Đạm Dung trở nên gian tà: "Ta cố tình để ngươi đến nơi này không phải nói nhảm cùng ngươi. Ta muốn cái mạng chó của ngươi đấy, sư đệ ạ."
"...Ngươi!"
Mạnh Thiên Hạo còn chưa kịp phản ứng lại thì kiếm trận Đông Cực Kiếm Đồ khởi động. Hình hài của kiếm trận kia giống y sì Thái Cực Đồ của mình, ngay cả hơi thở tỏa ra cũng giống nữa...
Khác biệt duy nhất hẳn là ngọn lửa màu đỏ ám vào kiếm trận. Ngọn lửa ấy có thể gây tổn thương thần hồn con người....Đó là nghiệp hỏa địa ngục!
Mạnh Thiên Hạo lập tức gọi Thái Cực Đồ của mình ra. Thế nhưng, Thái Cực Đồ mà hắn gọi lại đồng nhất ngay với kiếm trận kia!
Rốt cuộc thế này là thế nào? Tại sao tu vi trên người và linh lực bị Thái Cực Đồ cướp đi, tại sao Thái Cực Đồ không nghe theo mệnh lệnh của mình?!
Mạnh Thiên Hạo trợn mắt nhìn, vẻ đoan chính hóa thành nỗi hận: "ĐM đến cùng ngươi đang làm gì?!"
Đôi mắt đỏ tươi của Ôn Đạm Dung càng thêm long lanh. Một quả cầu linh lực khổng lồ hình thành giữa hai người.
Đó là tu vi và linh lực của hai cường giả kỳ hóa thần, cộng thêm thần khí tự bạo, người bị cuốn vào đó sớm không thể trốn thoát, chỉ biết chờ chết!
Chẳng quá lâu.
Lúc nguồn năng lượng đè nén kia tỏa ra bốn phía, ngay cả thân thể mạnh mẽ của cường giả hóa thần cũng không may thoát khỏi, đều hóa thành hư vô.
Cũng vì điều này mà linh khí ở tu chân giới càng thêm thiếu thốn.
Về sau không tu giả nào phi thăng thượng giới. Thế giới mất đi đứa con số mệnh bắt đầu tự động sụp đổ.
Cuối cùng, thế giới nhỏ bé này bỗng chốc mất tăm.
...
Biết hết thông tin, Trần Nhữ Tâm thầm than nhẹ một tiếng.
Đợi khi hồi thần, cảm giác kỳ quái bỗng truyền khắp cơ thể. Linh khí vốn ngược chiều như được khai thông bởi một nguồn năng lượng vô cùng dịu dàng mạnh mẽ.
Linh lực bạo động như nước sôi nóng hổi đột nhiên bình tĩnh, trở nên ôn hòa.
Trần Nhữ Tâm vừa mở mắt đã trông thấy người đàn ông đang nằm dưới thân mình. Lông mày đối phương như vẽ, khí chất ưu nhã tôn quý, con ngươi điềm đạm hàm chứa du͙ƈ vọиɠ kìm nén...