"Cơ mà..." Hình như hệ thống chợt nhớ ra điều gì. Nó nghiêm túc nói về chuyện kia: "Kí chủ, cô phải lấy nhiệm vụ làm trọng, bằng không thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Tới lúc ấy...Mọi thứ mà cô quan tâm đều tan thành mây khói."
Dứt lời, hệ thống che giấu giác quan của mình.
Trần Nhữ Tâm thu tay về, cúi đầu nhìn Ôn Đạm Dung mãi chưa tỉnh lại.
Phương pháp song tu cần sự giao hòa nguyên thần giữa hai bên. Bản năng của tu sĩ tầm thường sẽ không thể bài xích nguyên thần bên ngoài xâm lấn biển tiềm thức của mình. Xông vào biển tiềm thức đối phương khi y đang bất tỉnh sẽ chỉ khiến y bị thương nặng hơn. Cho nên, Trần Nhữ Tâm nhanh chóng bỏ qua phương pháp song tu nguyên thần.
Trong tay nguyên chủ có phương pháp song tu thượng thừa, chẳng qua vì phớt lờ nó nên chưa luyện tập.
Mang ngọc quyết từ nhẫn trữ vật ra, Trần Nhữ Tâm nhắm mắt lại, đưa thần thức thăm dò vào ngọc quyết, lập tức âm thầm thêu dệt kí hiệu công pháp lên ngọc quyết. Công pháp khắc trên ngọc quyết không đơn thuần là văn tự, mà còn có hình ảnh cực kì rõ ràng dễ hiểu, như thể...chân nhân truyền thụ vậy.
Mở mắt ra, Trần Nhữ Tâm cất ngọc quyết rồi nhìn về nơi Ôn Đạm Dung đang nằm. Cô duỗi tay chậm rãi cởi đạo bào trên người y...
...Đau quá. Nguyên thần như bị rách toạc, bởi thế nên Ôn Đạm Dung dần dần mất ý thức.
Y đứng giữa biển tiềm thức của mình. Bóng đen bao phủ nguyên thần, từ từ xơi tái thần trí y.
Bóng ma màu đen có hình hài cực kì giống với Ôn Đạm Dung, ngoại trừ lông mày với ánh mắt quái dị và gian tà hơn. Nó nhìn vẻ thống khổ của Ôn Đạm Dung, giọng nói không ngừng vang vọng khắp biển tiềm thức: "Ngươi cùng lắm chỉ là thứ công cụ nàng ta vứt bỏ chẳng cần. Trước nay nữ nhân nhẫn tâm kia chưa từng nhìn ngươi lấy một lần, không phải sao?"
Giọng bóng đen đầu độc Ôn Đạm Dung, cũng nói ra sự thật dưới đáy lòng mà y không muốn thừa nhận nhất.
"Ngươi thích nàng ta thì đã sao. Ngươi có từng nghĩ tại sao nàng ta ăn nằm với ngươi chưa?" Bóng đen kia cười khẽ, thì thầm bên lỗ tai y: "Trong mắt nàng ta, ngươi chẳng là gì cả...Ha ha, ngươi chỉ là thứ nàng ta kêu thì tới đuổi thì đi, ngay cả thân phận lô đỉnh cũng không phải luôn...Quá nực cười, không cùng chí hướng, ngươi còn mong đợi gì nữa?"
Mắt Ôn Đạm Dung đỏ ngầu: "Ngươi im đi!"
"Ha ha ha...Ngươi thật đáng thương..." Bóng đen kia lùi xuống, âm thanh ma tính đầu độc vang lên: "Nàng sẽ trở thành nữ nhân của người khác, nằm dưới thân nam nhân khác. Còn ngươi..."
Mỗi một câu bóng đen nói đều khiến Ôn Đạm Dung chịu đủ hành hạ. Biển tiềm thức cũng bạo động lần nữa...
"Ngươi câm miệng cho ta - -!!"
"Ngươi muốn sao nào?" Bóng đen âm hồn bất tán. Giọng nói khàn khàn lộ ra tà khí, đầu độc: "Chi bằng...nhốt nàng ta lại, để ánh mắt nàng ta chỉ có mình ngươi thôi, để nàng ta không còn rời khỏi tầm kiểm soát của ngươi nữa, chỉ thuộc về ngươi, chẳng ai có thể chạm vào nàng ta...Chỉ ngươi có thể..."
"...Chỉ ta mới có thể..." Ôn Đạm Dung lặp lại lời tâm ma nói. Linh lực bạo động bỗng ngừng.
Tâm ma tiếp tục đầu độc y, "Đúng rồi, chỉ ngươi mới có thể."
"Chỉ ta mới có thể."
Đồng thời, vết nứt kim đan trong đan điền càng ngày càng nhiều. Linh khí quanh thân Ôn Đạm Dung cũng bắt đầu tụ tập với tốc độ đáng sợ. Dần dà kim đan không thể nhận hết nguồn linh lực bạo động kia được nữa, bắt đầu nứt ra.
Mười dặm xung quanh, lượng lớn linh khí vọt tới núi tuyết.
Trần Nhữ Tâm chỉ vừa mới cởi đạo bào của y, đột nhiên phát hiện kim đan trong đan điền đối phương bắt đầu bạo động, tức thì đẩy nhanh động tác.
Không có bất kì màn dạo đầu nào, Trần Nhữ Tâm điều chỉnh tư thế của mình theo đúng nội dung trên pháp quyết, đồng thời vận công pháp song tu, giúp y nén lại nguồn linh khí xao động...
Quả nhiên, công pháp song tu rất hữu dụng, Mặc dù chưa tiến hành song tu nguyên thần, nhưng chỉ tiếp xúc cơ thể thôi đã khiến lực lượng bạo động bắt đầu trở nên ôn hòa.
Thế nhưng cũng chính vào khoảnh khắc ấy, kim đan trong đan điền của Ôn Đạm Dung hoàn toàn vỡ vụn!
Trận Nhữ Tâm chợt nhận ra dường như y bị tâm ma chiếm cứ. Tu sĩ vốn nghịch thiên mà đi, tâm ma sẽ đến vào thời khắc hóa anh, khảo nghiệm đạo tâm của tu sĩ.
Nhưng lúc này tình hình Ôn Đạm Dung có phần không lạc quan. Trần Nhữ Tâm nhắm mắt lại, cố gắng tiến vào biển tiềm thức của y. Nhưng dù có làm thế nào thì Trần Nhữ Tâm vẫn không thể đột phá tấm vách ngăn, rốt cục cô đành từ bỏ.
Cơ thể Trần Nhữ Tâm hòa hợp với y. Cô không di chuyển, nhưng liên tục vận công pháp giúp toái đan hoài anh.
Bấy giờ trán Ôn Đạm Dung nhăn nhúm. Sắc môi bợt bạt từ từ thâm lại làm cho khuôn mặt vốn nhã nhặn như ngọc nhìn càng thêm phần tà khí.
Ôn Đạm Dung cao dong dỏng, nhưng sau khi cởϊ qυầи áo lại chẳng hề gầy yếu.
Da y trắng nõn. Múi thịt trên bụng phân đều, vòng eo thon gầy mạnh mẽ mà có lực, đường nhân ngư dưới eo bấy giờ cũng trở nên cực kì rõ ràng, mang khí sắc khó nói thành lời.
Từ đầu chí cuối Trần Nhữ Tâm chưa hề mở mắt ra. Linh lực của cô và y cùng giao hòa. Kim đan đã vỡ. Chỉ còn một cơ hội hóa anh, bằng không kiếm củi ba năm thiêu một giờ, khó thoát khỏi kết cục táng thân đạo tiêu. Trần Nhữ Tâm chẳng dám lơ là, thậm chí cô còn chủ động đưa linh khí thuần khiết trong cơ thể mình cho đối phương, gia tăng tỷ lệ hóa anh thành công.
Thế nên cơ thể thuần âm mới bị tranh mua ở giới tu chân. Tất thảy là vì cơ thể thuần âm sở hữu linh khí ôn hòa, thích hợp trở thành lô đỉnh, chớ nói Trần Nhữ Tâm lúc này vốn là nữ tu cấp cao, lại làm ít công to.
Chín ngày chín đêm đi qua.
Linh khí mười dặm xung quanh đều tập trung bên cạnh núi tuyết này. Nhưng vì ngọn đèn kia đã bày ra kết giới nên chưa hấp dẫn quá nhiều sự chú ý. Dẫu vậy, tu sĩ đứng ngoài vẫn nhận ra khác thường. Họ đã muốn đột phá kết giới vô hình đó mấy lần mà không thể.
Như dấu hiệu đứt đoạn từ dây cung giương căng duy nhất.
Hóa anh thất bại sao? Trần Nhữ Tâm lại dung hợp linh khí của mình và y lần nữa. Mặc dù cảm giác linh khí trong cơ thể y hơi luống cuống, nhưng nó không hề có dấu hiệu tán loạn.
Linh khí đạo tu phải bình thản chứ nhỉ, sao lại luống cuống như thế?
Rốt cuộc...đã xảy ra chuyện gì?
Trần Nhữ Tâm ôm y thật chặt, lấy bản thân làm lô đỉnh, đưa tất cả linh khí để y hóa anh.
Không khí xung quanh núi tuyết càng ngày càng đặc quánh. Đó là uy áp của tu sĩ nguyên anh, đáng sợ hơn uy áp tu sĩ nguyên anh bình thường.
Cùng lúc đó, trên núi tuyết, màu vân kiếp tối dần. Tia chớp mang sắc tím.
Tất cả tu sĩ canh chừng bên ngoài kết giới núi tuyết đều thấy kiếp vân trên trời. Kiếp vân này có thể so với lôi kiếp khi phi thăng...Chưa từng thấy, ngay cả lôi kiếp của tu sĩ kỳ hóa thần cũng không đáng sợ đến mức đó.
Thế nhưng chỉ tu giả kỳ hóa thần mới trông được chút chân tướng từ vân kiếp kia.
Chẳng mấy chốc, phượng hoàng màu đen kéo xe ngựa xa hoa đâm thủng tầng mây xuất hiện trước huyền sơn cách đó không xa. Song, một nam nhân tuấn mĩ dịu dàng nhưng chẳng hề yểu điệu bước ra.
Hắn nhìn lôi kiếp trên bầu trời, híp cặp mắt đẹp. Kiếp vân kia mang theo một tia pháp tắc...
Nam nhân mà tiểu nha đầu đó đồng ý, rốt cuộc thần thánh phương nào?
Lần đầu tiên, vẻ thú vị in hằn đáy mắt ma tôn.
Lão nhân đạo môn nào cũng bảo thủ như đoạn hồng vũ thì chẳng phải sẽ vô vị sao. Thí dụ như trước mắt đây, trái lại vô cùng thú vị.
Nhìn hồi lâu, ma tôn lại quay trở vào xe ngựa.
Đồng thời từng tiếng gáy của hắc phượng hoàng vang lên, đâm thủng không gian biến mất một lần nữa.
Lúc tu sĩ bên ngoài đang thầm suy đoán đủ kiểu, huyệt động trong núi tuyết cũng xuất hiện điều dị thường.
Quá trình bầu trời chuẩn bị lôi kiếp rất lâu cuối cùng chậm lại!
Trần Nhữ Tâm phát hiện đầu tiên. Thế nhưng cô còn chưa kịp mở mắt thì eo đã bị một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy rồi choàng đạo bào trắng lên cơ thể trần chuồng của cô.
Cùng lúc đó, người kia gọi ra một thanh phi kiếm, vung về phía trên. Kiếm ý dạt dào mênh mông lại mang một sự diệt thế, đánh tan tia sét màu tìm.
Dường như tia sét màu tím không cam lòng, rốt cục vài sợi sét rơi vào đan điền của y, luyện thành nguyên anh.
Kiếp vân nhanh chóng tản đi.
Thấy đối phương bất ngờ hạ lôi kiếp, thành công hóa anh, tu sĩ xung quanh núi tuyết không dám tiến gần nửa bước, sợ khiến đối phương khó chịu.
Lôi kiếp như vậy, bọn họ tự hỏi dù có thế nào cũng không tiếp nhận nổi, nên chẳng muốn nhiều chuyện.
Người bên ngoài núi tuyết gần như vãn hết. Trong huyệt động núi tuyết...
Trần Nhữ Tâm nhìn y, thoáng kinh ngạc: "Mắt ngươi..."
Ôn Đạm Dung hơi siết chặt lấy eo cô khiến cơ thể hai người càng dính sát vào nhau. Một ánh tà khí chợt lướt qua con mắt đỏ tươi của y. Giọng y khản đặc, lộ vẻ nguy hiểm: "Mắt ta...làm sao?"
Trần Nhữ Tâm mấp máy môi: "Ngươi nhập ma..."
"Không được sao?" Ôn Đạm Dung duỗi tay vuốt ve gáy cô, miết thật mạnh, cười: "Thế này thì coi như chúng ta đồng đạo đấy, A Thấm."
"...!"
"Sao vậy?" Ôn Đạm Dung khẽ vuốt ve môi dưới của cô, dịu dàng hỏi: "Sao phải kinh ngạc thế? Thấy lạ vì ta biết rõ thân phận nàng ư...sư tôn tốt của ta."
Trần Nhữ Tâm cụp mắt, nhẹ giọng: "...Chàng biết từ bao giờ?"
"Từ bao giờ à?" Y càng miết mạnh môi cô như thể đang phát tiết cái gì. Y cúi đầu, nhìn cô, khàn giọng cười khẽ: "Chi bằng sư tôn đoán xem...Hửm?"
Còn chưa dứt lời, y hơi buông eo cô ra rồi lại siết chặt hơn.
"...Ư, chàng...buông ta ra trước đã." Trần Nhữ Tâm hốt hoảng trước cử chỉ đột ngột của đối phương. Y áp cơ thể cô lên vách tường lạnh băng. Cô vô thức vươn tay chống trước ngực y, thở nhẹ.
"Sư tôn, đừng kháng cự ta." Vì cô vô tình vươn tay đẩy nên đáy mắt đỏ tươi của Ôn Đạm Dung càng long lanh hơn. Y tựa đầu vào cổ cô, khẽ ngửi mùi hương trên người cô. Cần cổ mảnh mai yếu đuối kia khiến cảm giác thoải mái làm nhục càng dâng lên trong lòng người ta.
Ôn Đạm Dung nghe theo du͙ƈ vọиɠ của chính mình. Cơ thể Trần Nhữ Tâm hơi run rẩy, nhưng cô không hề phản kháng, cũng không hề khó chịu khi y cử động.
"Sư tôn ngoan thật đấy..." Ôn Đạm Dung như hài lòng, để lại dấu vết xanh xanh tím tím bên cần cổ kia. Đạo bào trắng vốn khoác trên người cô trượt xuống đất...