Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta (Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt)

Chương 135




Hoảng hốt xen lẫn vui vẻ, Ôn Đạm Dung ôm eo cô và hôn sâu hơn. Chẳng qua lần này, động tác của Ôn Đạm Dung kìm chế đi một chút, nhưng tay y vẫn siết chặt.

Trần Nhữ Tâm hơi ngửa đầu, chủ động cho y đưa lưỡi vào, nuốt nước bọt trong miệng. Bất tri bất giác, Trần Nhữ Tâm lại bị đè lên giường một lần nữa...

Thấy hai mắt y chứa đầy dục vọng, Trần Nhữ Tâm muốn ngăn cản, nhưng cô bỗng phát hiện cơ thể vốn dĩ chẳng làm được gì.

Nhưng ngay lúc này, Ôn Đạm Dung buông cô ra, nhìn cô thở hổn hển và cặp mắt có phần thất thần, không còn lạnh lùng, xa cách nữa. Ôn Đạm Dung khẽ vuốt gò má cô. Như bản năng, Trần Nhữ Tâm nhắm mắt lại, vô thức cọ cọ lòng bàn tay y.

Ôn Đạm Dung nheo mắt đầy nguy hiểm rồi cúi đầu hôn lên môi cô.

Lần này, cử chỉ của Ôn Đạm Dung dịu dàng hơn nhiều. Y cạy môi cô, xâm nhập vào khoang miệng và ngậm mút đầu lưỡi cô. Trần Nhữ Tâm bất giác choàng qua vai y, bắt đầu hôn trả lại.

Xúc cảm này làm Ôn Đạm Dung si mê. Y thích cảm giác này hơn cả giao hợp.

Đó là một cảm giác chân thật khi có được cô, không chỉ sự chiếm hữu cơ thể đơn thuần, mà còn là tâm trí.

Khiến Ôn Đạm Dung bỗng sinh ra ảo giác, rằng đối phương cũng yêu y.

Buông cô ra một chút, Ôn Đạm Dung khẽ lau khóe miệng ướt át ái muội của cô rồi cười nói: "Thoải mái sao?"

"..." Trần Nhữ Tâm hồi thần, hơi gật đầu một cái.

"Vậy sư tôn không được phép để người khác chạm vào nàng như vậy đâu đấy, ngay cả vạt áo cũng không được." Giọng Ôn Đạm Dung rất dịu dàng. Đáy mắt đỏ tươi lộ vẻ tà nịnh và bá đạo: "Đồng ý với ta đi."

"Được." Ở thế giới này, trừ y ra, ai lại dám vô lễ với cô như thế?

Dần dà, mối nghi trong lòng Trần Nhữ Tâm càng ngày càng rõ ràng. Cô vốn đến vì người này.

Bởi dù ở bất cứ thế giới nào, cô cũng gặp lại y.

"Ngoan lắm."

Trần Nhữ Tâm: "..."

Ôn Đạm Dung đứng dậy, ôm cô vào ngực rồi ra khỏi động phủ, như đang muốn mang cô ra ngoài.

Điều này làm Trần Nhữ Tâm hơi kinh ngạc. Y sẽ đưa mình rời khỏi đây ư?

"Sao vậy?" Ôn Đạm Dung cúi đầu hỏi cô.

"Chúng ta đi đâu thế?"

"Ma Vực."

Dứt lời, Ôn Đạm Dung ôm cả cơ thể cô vào trong lòng.

Ôn Đạm Dung sử dụng phi kiếm. Y giẫm lên phi kiếm, tạo ra một kết giới rồi bảo vệ Trần Nhữ tâm trong ngực.

Bấy giờ cổ tay và cổ chân Trần Nhữ Tâm đeo xiềng xích chế từ khóa linh ngọc. Vì không có linh khí nên cô chẳng khác người phàm là bao.

Ma Vực trong miệng Ôn Đạm Dung là nơi nguy hiểm nhất trên đại lục này. Ở nơi đó, ma vật còn tàn bạo khát máu hơn cả yêu thú bình thường. Ma vật được xưng vậy vì chúng không có linh khí, chỉ còn lại bản năng khát máu.

Đám ma vật kia luôn thăng cấp cực nhanh. Nếu không nhờ kết giới đặc thù ngăn chúng rời khỏi lãnh thổ thì đại lục này khó mà thoát khỏi sự xâm nhập của chúng.

Tu sĩ nào cũng tránh chỗ đó, Ôn Đạm Dung đang muốn làm gì?

Còn mang mình theo nữa.

Nhận ra Trần Nhữ Tâm hơi mệt, Ôn Đạm Dung thoáng đắn đo nhưng vẫn sử dụng pháp bảo bay trên không.

Đó là một chiếc linh thuyền. Bên trong dùng trận pháp không gian, nhìn rất rộng rãi.

Trần Nhữ Tâm ngồi xuống nệm êm trong khoang. Ôn Đạm Dung vừa vặn rót cho cô chén trà, nói: "Nàng nghỉ trước một lát đi."

Tốc độ linh thuyền chẳng thể sánh bằng phi kiếm bổn mạng của y. Nhưng cơ thể cô chưa chắc sẽ chịu nổi trong thời gian dài như vậy.

"Sao lại chọn tới Ma Vực?" Trần Nhữ Tâm hỏi ra mối nghi trong lòng. Ngay cả tu sĩ kỳ hóa thần cũng cảm thấy khó giải quyết ma vật cấp cao ở Ma Vực, huống hồ y mới thăng cấp nguyên anh.

"Chẳng phải nàng mong ta tăng tu vi sao?" Ôn Đạm Dung khẽ vuốt đầu cô rồi dời tay xuống xoa nắn gáy cô.

Trần Nhữ Tâm hơi mở mắt, chậm rãi lên tiếng: "Không thể so chỗ kia với nơi khác được. Huống chi hiện giờ ta không thể dùng linh khí, chỉ làm cản trở chàng thôi."

"Đừng lo lắng. Ta sẽ bảo vệ nàng." Y nói.

Lập tức, Trần Nhữ Tâm bị y kéo vào lòng, nằm gọn trong ngực y. Bàn tay lành lạnh còn dừng lại sau gáy cô, "Sư tôn phải tin tưởng ta. Nếu ta thật sự không thể bảo vệ nàng, ta sẽ giúp nàng bỏ cấm chế."

Lúc nói câu cuối, Ôn Đạm Dung nhìn cô cười đầy thâm ý.

Trần Nhữ Tâm: "..." Y đang không tin mình sao?

Hành trình đi về vùng đất phía Tây.

Dọc đường, Ôn Đạm Dung chẳng vội vàng ngự kiếm bay trên không nữa. Sắp tới Ma Vực, tiêu hao chân nguyên quá nhiều cũng gây bất lợi cho y.

Cứ như vậy, hầu hết thời gian y ở trong linh thuyền là trò chuyện cùng Trần Nhữ Tâm, thỉnh thoảng thì tĩnh tọa.

Còn Trần Nhữ Tâm cũng không nhắc y bỏ khóa linh ngọc trên người mình nữa.

Hôm nay, Trần Nhữ Tâm cảm nhận được hơi thở có phần thất thường. Đồng thời lục lạc bên cổ chân rung rung, phát ra tiếng cảnh báo nhỏ.

Trần Nhữ Tâm đứng dậy, tức thì đánh động tới Ôn Đạm Dung đang nhập định làm y mở mắt.

"Sao thế?" Ôn Đạm Dung đứng lên đi về phía cô.

Trần Nhữ Tâm nhìn y, hỏi: "Gần Ma Vực rồi đúng không?"

Ôn Đạm Dung cầm tay cô xoa nắn, đáp: "Nửa ngày nữa là tới."

Trần Nhữ Tâm nắm lại tay y: "Nhất định phải đi sao?"

Ôn Đạm Dung khẽ nhướng mày: "Sư tôn đang lo cho ta à?"

"...Nếu chàng đã gọi ta tiếng sư tôn..." Trần Nhữ Tâm lạnh nhạt nhìn y, "Vậy ta lo cho đệ tử của mình không được sao?"

Ôn Đạm Dung cúi đầu. Hơi thở ấm áp phả vào tai cô. Y thì thầm: "Sư tôn giận đấy à?"

Trần Nhữ Tâm biết rõ mình không thể khiến y thay đổi quyết định.

Trong nguyên tác, hệ thống cũng chẳng lí giải quá rõ rằng y đã thăng cấp như thế nào. Tuy nhiên tốc độ lên cấp quả thực nhanh hơn nhiều so với người khác, bằng không thì sẽ khó mà thăng đến kỳ hóa thần trong thời gian ngắn, sau đó trực tiếp bắt nguyên chủ khỏi Thiên Ma Tông.

Thì ra là tới Ma Vực để rèn luyện.

Tu sĩ nghịch thiên mà đi. Tốc độ thăng cấp của ma tu nhanh hơn nhiều so với đạo tu. Thế nhưng họ có thể bị tâm ma điều khiển thần trí, trở thành quái vật chỉ biết giết chóc bất kì lúc nào, giống hệt đám ma vật kia.

Không hiểu sao ở thời khắc hóa anh, mặc dù Ôn Đạm Dung nhập ma, tính tình trở nên thất thường, nhưng thần trí vẫn còn đó.

Chỉ đi từ đạo tu qua ma tu mà thôi.

Có lẽ, cô phải tin tưởng y.

Dù sao thì nam nhân ngang sức ngang tài với đứa con số mệnh của thế giới sẽ không thể gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng vào lúc này.

Hẳn càng quan tâm thì càng dễ dàng làm việc theo cảm tính.

Nghĩ thông suốt, Trần Nhữ Tâm cũng chẳng nói lời ngăn cản y tiến vào Ma Vực nữa.

Thấy cô im lặng, Ôn Đạm Dung thầm sinh ra cảm giác nôn nóng. Y siết chặt tay cô hơn, cho đến khi mặt Trần Nhữ Tâm lộ vẻ đau đớn mới vội vàng thả lỏng, nhưng không hề buông tay.

"Sao sư tôn không trả lời ta?"

"Phải cẩn thận."

Lời dặn dò ân cần, kèm theo nụ cười thản nhiên trên gương mặt xưa nay thanh thuần mà lạnh lùng.

Sát ý khát máu trào dâng trong lòng Ôn Đạm Dung lập tức tan đi. Y giật mình tại chỗ. Đây là lần đầu tiên nàng ấy cười với mình bằng vẻ dịu dàng này. Điều đó làm Ôn Đạm Dung nảy sinh cảm giác hoảng hốt vô thực.

"Sư tôn...Nàng sẽ rời xa ta sao?"

Như vô thức, ánh mắt sáng quắc của Ôn Đạm Dung nhìn cô chằm chằm, hỏi.

Trần Nhữ Tâm cảm thấy y lúc này nguy hiểm một cách khó hiểu. Cô lắc đầu theo bản năng.

Cô sẽ không rời xa y.

"Sư tôn...Ta chỉ có nàng thôi..." Ôn Đạm Dung tựa đầu bên cổ cô và khẽ ngửi hương thơm khiến người ta mê luyến, "Thế nên, sư tôn tuyệt đối không thể rời khỏi ta."

Trần Nhữ Tâm nâng bàn tay đeo xiềng xích nhẹ nhàng xoa lưng y. Giọng nói rất khẽ, nhưng cũng rất kiên định: "Ta sẽ không rời xa chàng đâu."

Hiện giờ y đã rơi vào ma đạo. Chưa nói tới Huyền Quang Tông, ngay cả đạo môn cũng chẳng tha cho y.

Đạo tu đi vào ma tu, càng làm người đạo môn xa lánh phỉ nhổ hơn cả ma tu. Đến Huyền Thanh đạo quân cũng khó mà che chở y.

"Sư tôn..."

Ôn Đạm Dung ôm ghì cô vào trong ngực. Đáy mắt đỏ càng ngày càng long lanh...

Nửa chung trà sau, linh thuyền dừng lại.

Ôn Đạm Dung ôm lấy thắt lưng cô nhảy xuống khỏi linh thuyền rồi cất nó đi.

Đập vào mắt là sơn cốc nở đầy hoa. Giữa sơn cốc có một con suối. Mặt nước phản chiếu màu phấn hồng khắp núi, thoạt nhìn chẳng giống kết giới tự nhiên cuối cùng của Ma Vực chút nào.

Ôn Đạm Dung lại dừng chân.

Đúng lúc này, bỗng có thứ ló đầu ra khỏi mặt nước. Đó là một hắc giao đã mọc sừng rồng. Hắc giao rẽ nước rồi cúi mình vẻ khuất phục.

Vì chưa tu được đắc đầu cốt nên hắc giao sẽ không nói tiếng người.

Ôn Đạm Dung trực tiếp phân phó hắc giao: "Bảo vệ nàng ấy."

Trần Nhữ tâm hơi kinh ngạc: "Ta ở đây ư?"

"Ừm." Ôn Đạm Dung khẽ vuốt ve gò má cô rồi cúi đầu hôn lên môi cô một cái: "Chờ ta về."

Dứt lời, bóng Ôn Đạm Dung biến mất tại chỗ.

Ngay từ ban đầu y đã không có ý định mang cô vào Ma Vực.

Nhưng y vẫn hy vọng cô ở bên mình gần một chút, có vậy y mới an lòng.

Trần Nhữ Tâm nhìn hướng y biến mất. Cô chợt phát hiện bấy giờ mình đang giẫm trên mặt nước. Cô không thể dùng linh khí, nhưng thủy linh khí xung quanh lại nâng cô lên.

Chủ nhân đám thủy linh khí này, đúng là linh thú của Ôn Đạm Dung - - hắc giao.

Hơi thở trên người hắc giao thay đổi theo chủ nhân, cũng tỏa ra ma khí.

Nó cách Trần Nhữ Tâm không quá gần, nhưng lại dùng tư thế bảo vệ để che chở cô và giấu đi hơi thở của mình.

Nhìn đồng tử vàng kim thẳng đứng của hắc giao, Trần Nhữ Tâm xuất hiện một ảo giác, nhưng rất nhanh, hắc giao kia lập tức đắm mình vào trong nước.

Hắc giao vẫn ở đây, chẳng qua nó không xuất hiện trước mặt cô nữa.

Cảm giác, vừa nãy...là dị năng thiên phú của hắc giao?

Vì hành động đột ngột của hắc giao nên hoa đào trong sơn cốc bị thủy linh khí cuốn theo. Cánh hoa đầu cành bật gốc, như khơi dậy một cơn mưa hoa. Những cánh hoa đó rơi lả tả trên mặt nước, tạo thành một bức thổ cẩm xinh đẹp.

Trần Nhữ Tâm nhìn thoáng qua hàng thổ cẩm. Lục lạc bên cổ chân khẽ vang lên.

Huyền Quang Tông, Tư Quá Nhai.

Mạnh Thiên Hạo đang câu thông cùng khí linh thần khí.

Rất lâu sau, Mạnh Thiên Hạo mở mắt.

Quanh thân hắn có một kết giới kì dị. Ngay cả tu sĩ hóa thần cũng không thể theo dõi được. Mạnh Thiên Hạo nhìn về một hướng, chính là Ma Vực.