Thưở hỗn độn*, vạn vật vô hình, thiên địa nối liền nhau.
*: Lúc đất trời chưa phân rành mạch.
Thế giới là một vùng hỗn độn u tối, không phân biệt được thời gian và phương hướng, không có giới hạn lẫn ánh sáng, chỉ có một cái kén nguyên khí hỗn độn.
Kén nguyên khí hỗn độn kia sinh ra ma thần Tam Thiên.
Ngay lập tức, khi mười nguyên hội* trôi qua, một sinh linh có đôi cánh được bao phủ bởi ánh sáng trắng đã ra đời trong hỗn độn. Đó là sinh linh đầu tiên sở hữu ý thức riêng.
*: Tương đương hơn 1 triệu năm.
Đại đạo vui mừng, giáng xuống hai luồng Hồng Hoang màu tím.
Hồng Hoang màu tím hòa vào nguyên thần. Nàng mở mắt ra, nhìn qua vùng hỗn độn này, chậm rãi mở miệng: "Ta tự Phù Du, tên Thời Thần, chưởng quản pháp tắc."
Đại Đạo ngầm đồng ý, lại giáng công đức màu tím xuống để hộ thân, khó khăn lắm mới khiến tu vi lên Hỗn Nguyên kim tiên.
* Các cấp bậc thần tiên ở Đạo Giáo:
+ Phàm Cảnh: Luyện Khí – Trúc Cơ – Kim Đan – Thuế Phàm
+ Tiên cảnh: Hóa Hư – Địa Tiên cảnh – Thiên Tiên Cảnh – Chân Tiên – Kim Tiên
+ Từ Thái Ất Tán Tiên về sau chia làm sơ kỳ – trung kỳ – hậu kỳ – viên mãn
+ Thái ất cảnh: Thái Ất Kim Tiên – Thái Ất Tán Tiên – Thái Ất Huyền Tiên
+ Đại la cảnh: Đại La Kim Tiên – Đại La Chí Tiên – Đại La Thủy Tiên
+ Nhập thánh cảnh: Nhập Thánh – Hiển Thánh
+ Thánh cảnh: Thánh Nhân -Thiên Đạo( Hỗn độn) Chí Thánh – Đại Đạo Chí Tôn – Đại Đạo Đế Tôn!
+ Vô cực cảnh: Vô Cực Hỗn Nguyên Siêu Thánh -Vô Cực Chí Cao Đại Đế -Vô Cực Đại Chúa Tể"
+ Hồng mông cảnh: Hồng Mông Dung Đạo – Hồng Mông Đại Tự Tại -Hồng Mông Thái Nguyên Thủy Tổ
+ Thần cảnh: Tạo Hóa Thái Hư Tôn – Đại Diễn Thần Chi – Chí Thượng Thủy Nguyên Chủ
+ Bất Hủ cảnh:Bất Hủ Pháp Tiên Thiên – Bất Hủ Thần Niệm Đại Đế!
+ Vĩnh Hằng Cảnh: Vĩnh Hằng Thần Mệnh -Siêu Thoát Thần Nguyên -Vô Thượng Nguyên Thần
+ Vạn Sinh Sáng Tạo.
Trích từ truyện "Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng"
Đảo mắt mấy nguyên hội trôi qua, ma thần Tam Thiên lục tục ra đời trong hỗn độn. Vừa ra đời, bọn họ đã là hỗn nguyên kim tiên cảnh. Vì chịu ảnh hưởng bởi gốc gác nên ma thần hung tàn hiếu chiến. Từ sau khi sinh ra, hỗn độn không còn yên bình nữa mà tràn đầy sát khí và vẩn đục.
Bản thể Phù Du nhỏ yếu, nhưng do Đại Đạo ban thưởng Tử Khí Hồng Hoang nên nàng đã tránh được trận chiến đẫm máu của ma thần.
Nàng hành tẩu trong Hồng Hoang. Tu vi nán lại ở hỗn nguyên kim tiên không tiến nổi nữa. Thêm một nguyên hội trôi qua, rốt cục nàng dừng chân, lấy ra bánh xe thời gian mà mình liên kết với hỗn độn. Giữa tăm tối, nàng cảm ứng được một chút gì đó.
Đó là tâm ý của Đại Đạo.
Dù cảm giác kia rất mơ hồ, nhưng nó lại khiến bản năng Phù Du cảm nhận được sự nguy hiểm.
Phù Du cất linh bảo hỗn độn, tiếp tục khám phá vùng đất hoang này. Những cuộc chém giết thảm khốc của đám ma thần đã khiến hỗn độn chìm trong sát khí.
Cùng là ma thần Tam Thiên nên Phù Du cũng chịu ảnh hưởng bởi luồng sát khí bạo ngược ấy. Nàng phải triệu hồi linh bảo bổn mạng để diệt sạch đám sát khí kia.
Nhưng Tử Khí Hồng Hoang kí sinh trong nguyên thần đã khiến nàng giữ vững tỉnh táo, chưa rơi vào điên cuồng.
So với những tên ma thần bản thể mạnh mẽ, hơi thở bạo ngược ấy, Phù Du thực sự quá nhỏ yếu. Ma thần Tam Thiên đều là hỗn nguyên kim tiên cảnh, thực lực cũng ngang nhau, kể cả tốn một nguyên hội thì khó mà phân nổi thắng bại.
Tuy Phù Du là hỗn độn ma thần ra đời đầu tiên nhưng lại là ma thần thực lực yếu nhất. Vì có Tử Khí Hồng Hoang nên mới trở thành đối tượng để những ma thần khác ngấp nghé.
"Thời Thần đạo nhân, hãy ra đánh cùng ta một trận đi!"
Giọng nói như kiếm sắc phá tan hỗn độn. Đó là ma thần Sấm, Lôi Đình đạo nhân.
Phù Du giấu hơi thở của mình. Đợi đối phương rời khỏi rồi mới hiện thân.
Lúc này Phù Du hóa thành bản thể, đập đôi cánh trong suốt, lẳng lặng rời đi.
Phù Du lẻ loi bôn ba một mình giữa chốn hỗn độn, nhưng nàng thường xuyên tiếp thu pháp tắc của Đại Đạo. Như thường lệ, nàng ngồi trên tảng đá, nhắm mắt cảm nhận Tử Khí Hồng Hoang dung nhập vào nguyên thần mình. Tử Khí Hồng Hoang là nền móng của Đạo, bên trong chứa đựng pháp tắc Đại Đạo, đồng thời nàng phải nán lại rất lâu thì cảnh giới mới dãn ra một chút.
Bất chấp thời gian. Khi nàng mở mắt lần nữa, một nguyên hội lại trôi qua.
Nhưng nàng vẫn không thể đột phá cảnh giới tiếp theo, như bị cái gì đó đè nén, chẳng vào được.
Phù Du mở mắt. Nàng trông ra hỗn độn vô tận, lấy linh bảo cộng sinh. Bánh xe thời gian là một chiếc lục lạc mang tiếng chuông du dương róc rách như nước. Sát khí đục ngầu giữa hỗn độn chầm chậm lắng xuống.
Dần dà, nàng lại nhập định một lần nữa.
Thời gian lại qua một nguyên hội sau khi mở mắt khỏi đợt nhập định này.
Cảnh giới chưa giãn ra lấy nửa phần. Nàng đứng dậy, định tiếp tục hành tẩu, đổi cơ duyên.
Nàng hóa thành bản thể, một con phù du rất nhỏ, che giấu hơi thở bản thể để các ma thần khác khó phát hiện.
Hỗn độn đục hơn so với ngày xưa, đồng thời càng lúc càng đè nén. Phù Du đập cánh, chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng, đúng lúc này, có một hơi thở đáng sợ như muốn bóp méo cả không gian. Nhìn ma thần đấu đá chém giết mãi thành quen. Nhưng tức thì nàng bị kẹt ở giữa. Hỗn độn càng ngày càng tối.
Phù Du chợt nhận ra bọn họ, là Vong ma thần Thi Diễm và Ám ma thần Sí Dương.
Trong hỗn độn có ba nghìn ma thần, đại diện cho ba nghìn đại đạo.
Hiện giờ, vì Tam Thiên ma thần mà hỗn độn càng ngày càng vẩn đục, áp lực.
Phù Du muốn hiện ra pháp thân rời đi. Đúng lúc này, tên còn lại xuất hiện.
Người kia như xuất hiện một cách âm thầm. Vì đấu pháp nên ngay cả Thi Diễm và Sí Dương cũng chẳng phát giác ra.
"Ngươi là kẻ nào?" Thi Diễm trừng mắt với người vừa đến, lớn tiếng quát: "Vì sao lại nhúng tay khi ta và Sí Dương đang phân cao thấp?"
Sí Dương chưa thỏa mãn cũng không vui khi thấy người kia xuất hiện.
Người kia vóc dáng thon dài, mặc trường bào màu mực, tóc đen rũ xuống chưa buộc lên. Hắn mở lòng bàn tay ra. Phù Du khẽ đập cánh rồi đậu trên đầu ngón tay hắn.
Sau đó, một giọng nói như suối luồn qua đá: "Ta là Thiên Hình đạo nhân."
Thiên Hình đạo nhân, người nắm giữ pháp tắc hủy diệt, là kết tinh từ một luồng khí Huỷ Diệt giữa thế giới hỗn độn. Linh bảo hỗn độn cộng sinh là Kiếm Huỷ Diệt.
Phù Du cũng biết được thân phận của hắn.
"Thì ra là Thiên Hình đạo hữu." Thái độ Thi Diễm dịu đi không ít, nhưng sự hung tàn trong ánh mắt vẫn còn, "Vì sao Thiên Hình đạo hữu phải ngăn cản bọn ta đấu pháp?"
"Hẳn Thiên Hình đã quấy rầy hai vị đạo hữu rồi. Ta chỉ trùng hợp đi ngang qua thôi." Nói xong, Thiên Hình xoay người rời khỏi. Bóng dáng lặng lẽ biến mất như khi vừa đến.
Mặc dù cảnh giới của ma thần Tam Thiên đều là hỗn nguyên kim tiên cảnh, nhưng đa phần người này không thể làm gì được người kia. Ai cũng nghe tới danh xưng của Thiên Hình đạo nhân, chỉ vì thanh kiếm Huỷ Diệt trong tay hắn ta!
Ngay cả hỗn độn ma thần cũng kị thanh kiếm đó.
Thấy Thiên Hình chỉ đi ngang qua thật, Thi Diễm giương cao pháp bảo của mình tiếp tục đấu cùng Sí Dương.
Một trận đấu pháp kia, gần mấy ngàn năm.
Đối với ma thần hỗn độn, mấy ngàn năm chỉ trong chớp mắt.
Phù Du rơi trên vai Thiên Hình, cũng chờ đợi mấy ngàn năm như vậy.
Với Phù Du, thời gian mấy ngàn năm rất khác ngày thường.
Thiên Hình hành tẩu tự do. Phù Du chưa bao giờ thấy hắn lôi linh bảo hỗn độn Huỷ Diệt Kiếm ra. Tựa như hắn đang tìm kiếm cái gì đó, hoặc chỉ đơn giản là đi khắp vùng hỗn độn.
Thế nhưng, hỗn độn lớn vô cùng, không có giới hạn, cũng không có phương hướng.
Cho đến một ngày, Thiên Hình ngồi xếp bằng xuống.
Phù Du phát hiện được hơi thở thoáng xao động bất an trên người hắn, như chịu ảnh hưởng bởi hơi thở nào vậy. Đó là hơi thở đặc sệt đè nén của vùng hỗn độn, bất giác khiến bọn họ cảm thấy không thoải mái, muốn đấu pháp cùng ma thần khác để phát tiết ra.
Nhưng Thiên Hình cũng kìm chế rất tốt. Mi tâm chẳng hề toát một chút khí hung tàn nào.
Phù Du đập cánh, rời khỏi vai hắn, hiện nguyên hình.
Thiên Hình không mở mắt. Phù Du cũng chưa từng lên tiếng. Nàng ngồi đối diện với hắn, triệu hồi linh bảo bánh xe thời gian của mình.
Tiếng chuông văng vẳng. Khí đục xung quanh dần dần tản đi. Cảm giác đè nén không mãnh liệt như trước nữa.
Phù Du khẽ nhắm mắt, tiếp tục tiếp thu pháp tắc đại đạo.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Bất chấp thời gian. 130 nghìn năm sau.
Phù Du vừa mở mắt đã đối diện ngay cặp mắt bình tĩnh như nước của Thiên Hình. Nàng khẽ lên tiếng: "Đa tạ Thiên Hình đạo hữu giúp đỡ."
"Thời Thần đạo hữu không cần nói lời cảm tạ. Ngày đó tiếng chuông linh bảo của cô đã đánh thức ta, để ta tránh bị điên cuồng khi chịu ảnh hưởng từ khí đục hỗn độn." Giọng hắn như ngọc thạch ma sát, trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng lại vô cùng ôn hòa, "Đã có duyên thì liệu cô có nguyện làm bạn hành tẩu giữa chốn hỗn độn này không?"
Phù Du hơi mỉm cười: "Được."
Về sau, chẳng biết đã qua bao nhiêu nguyên hội.
Thường Thiên Hình sẽ nghe thấy tiếng chuông xa xăm như tiếng nước chảy róc rách và tiếng bước chân nhẹ bẫng của người đi sau.
Hôm nay, đụng phải một gốc cây Thanh Liên.
Cây Thanh Liên kia không có gì kì lạ. Nhưng Phù Du bỗng có cảm giác. Nghe theo trực giác trong nội tâm, nàng hái xuống một hạt sen.
Sau khi Phù Dung hái xuống, cây Thanh Liên kia lập tức tan biến, như chưa hề tồn tại.
Thiên Hình nhìn hạt sen trên lòng bàn tay Phù Du, không cảm nhận được bất cứ lực pháp tắc nào. Nó chỉ là hạt sen bình thường mà thôi.
Phù Du lại cảm giác thứ này mang cùng hơi thở với mình. Trong mơ hồ, nàng như lĩnh ngộ điều gì đó, nhưng cũng chẳng nắm bắt được cái gì. Nàng cất hạt sen kia, ân cần chăm sóc bằng pháp lực của bản thân.
Hành tẩu nơi Hồng Hoang này cùng Thiên Hình, ngờ ngợ thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng dù thế nào cũng không thể điều tra nổi.
Phù Du chỉ tập trung tăng tu vi. Cảnh giới của nàng đã dừng ở sơ kì hỗn nguyên kim tiên hằng bao nhiêu nguyên hội rồi.
Nhận ra nàng đang sốt ruột, thỉnh thoảng Thiên Hình sẽ nán lại luận đạo cùng nàng.
Người Phù Du có Tử Khí Hồng Hoang, đáng lẽ nên tiến gần tới đại đạo hơn, nhưng lần nào Thiên Hình cũng phải đánh thức nàng khi nàng rơi vào mê chướng.
Lần luận đạo này mất hơn ba vạn chín nghìn năm.
Về sau, Thiên Hình không đi nữa. Hắn lựa chọn một nơi để trú chân.
Dĩ nhiên Phù Du cũng đi cùng.
Một nguyên hội lại trôi qua.
Ngày đó, Phù Du và Thiên Hình kết thúc luận đạo sau nguyên hội thứ chín. Nàng thu hoạch rất nhiều mà cảnh giới vẫn bất động như cũ.
Thế nhưng cuối cùng, cũng chính ngày hôm đó, khí đục Hồng Hoang đã thay đổi.
Đối với ma thần, sự thay đổi này chẳng phải chuyện tốt lành gì. Đó là nỗi sợ và luống cuống theo bản năng!
Uy áp đáng sợ cùng lực pháp tắc ép họ không tài nào đứng dậy nổi!
...Cái gì đây?
Cách chỗ Phù Du không xa, nơi ấy mọc một gốc Thanh Liên khổng lồ. Nó nở ra vị ma thần cuối cùng trong hỗn độn.
Rõ ràng tu vi đã chạm nóc hỗn nguyên kim tiên! Chỉ vẻn vẹn nửa bước nữa là thành thánh!
Ma thần kia rất cao lớn, hai tay cầm một chiếc rìu Khai Thiên mang theo lực pháp tắc, giương lên cao, bổ xuống chỗ Phù Du -----