Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta (Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt)

Chương 159




Thanh Liên cúi đầu đối diện với cặp mắt vàng đồng lưng tròng kia, nhẹ nhàng nói: "Về rồi mặc cho chàng xem ha."

"...A Thấm." Bàn tay nhỏ của Hình Dã ôm chặt cổ nàng. Hắn tựa đầu bên gáy nàng, như đang trấn tĩnh.

Thanh Liên liếc thoáng qua túi giấy kia. Ý nghĩ loé lên, túi giấy kia liền biến mất ngay tại chỗ, nằm gọn vào không gian của nàng.

Ôm tiểu hồ ly trong ngực, mặc cho đầu lông xù cọ bên cổ mình, nàng duỗi tay khẽ vuốt lưng hắn.

Cơn mưa bên ngoài chẳng biết đã ngừng từ bao giờ.

Vài tia nắng dịu nhẹ hắt vào, rơi trên thân hai người. Bầu không khí ấm áp mà bình yên.

Lúc sắp đi.

Mưa dai dẳng đã ngừng. Thời tiết cũng ấm dần lên.

Thanh Liên xuống tầng trả phòng trước rồi ôm Hình Dã bước qua tận thế.

Thời gian ở thế giới luân hồi không ngang nhau, vậy nên khi Thanh Liên đi vào thế giới có zombie hoành hành một lần nữa, nàng không nhìn thấy zombie.

Thế giới này vẫn như một vùng đất chết, mang nỗi tang thương qua bao trắc trở.

"A Thấm, ta đi đâu thế?" Hình Dã tựa vào vai nàng, nhìn thế giới một tay mình tạo thành, ánh mắt chỉ có sự thờ ơ.

Thanh Liên không muốn đi đâu cả, chỉ nói: "Đi dạo chút thôi."

Vì tồn tại nhờ đứa con số mệnh nên nơi này đã không còn là vùng đất zombie.

Thanh Liên đứng tại nơi rất gần căn cứ Thương Vân, xa xa có thể trông thấy tường thành và cao ốc kiên cố của căn cứ Thương Vân.

Loài người đã thành lập đô thị. Virus cũng tìm được biện pháp giải quyết. Còn những zombie sót lại thì dần dần bị tiêu diệt, ngăn cách bên ngoài bức tường.

Cả thế giới, bắt đầu yên ổn trở lại.

Loài người không còn khủng hoảng bất an. Họ từ từ hoà nhập. Đất đai dần lấy lại chút sự sống.

Nơi từng bị tổn hại bởi thiên thạch bắt đầu xuất hiện màu xanh biếc.

Nước cũng dần uống được.

Ven đường, Thanh Liên nhìn thấy xe cộ, cũng nhìn thấy trẻ sơ sinh.

Đúng lúc này, một chiếc xe bán tải màu lục chạy qua hai người. Hình Dã nhìn thoáng trong xe, nhưng rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, tiếp tục tựa vào vai Thanh Liên.

Thế nhưng, đúng lúc này, Lục Kình Thương nhạy bén nhận ra được điều gì đó.

Qua kính chiếu hậu của xe, anh ta chỉ thấy một cô gái trẻ nhưng không hề yếu đuối đang ôm một đứa bé. Nhìn mặt cô gái không quen, tuy nhiên...lại cảm giác như đã từng quen biết.

Tự dưng, Lục Kình Thương nhìn đứa trẻ trong lòng cô gái kia...

Hơi thất thần.

"Thủ lĩnh, điện thoại ngài kêu..."

Nghe tiếng tài xế, bấy giờ Lục Kình Thương mới sực tỉnh, lôi máy truyền tin ra. Lúc nhìn thấy dãy số hiện lên, ánh mắt anh ta dịu đi, tiếp máy: "Tích Nhạc..."

Sau khi cúp điện thoại, Lục Kình Thương lại nhìn kính chiếu hậu, nhưng đã không thấy bóng người đâu nữa.

Anh ta trông ra hoang mạc Gobi cùng cát vàng bên ngoài cửa sổ. Một bóng người đột nhiên thoáng qua trong đầu...

...Trần Linh Thiệu.

Nếu người có chuyển thế thì chắc hẳn cậu ta cũng đã đi vào thế giới này lần nữa nhỉ.

Chỉ mong, còn gặp được cậu.

Bạn thân chí cốt của tôi.

"A Thấm?"

"Ừm?"

"Chúng ta đi thôi."

Thanh Liên khẽ gật đầu: "Được."

Chỉ trong nháy mắt, hai người đã biến mất trên ghềnh bãi hoang mạc Gobi.