"Em phải chịu trách nhiệm với tôi đấy, biết chưa hả?"
"..." Trần Nhữ Tâm im lặng rất lâu, gật đầu.
Điệu bộ Trần Linh Thiệu chẳng giống như đang thổ lộ, mà giống như muốn đeo một bộ gông xiềng lên người con mồi của mình vậy, còn muốn in tên mình trên chiếc gông xiềng ấy nữa. Một giây đó khi xác thực được tâm ý thì anh đã không định để con mồi có bất cứ cơ hội giãy giụa và né tránh nào.
Mà ngay từ đầu Trần Nhữ Tâm đã đánh mất thời cơ lẩn trốn. Người trước mắt này là đối tượng nhiệm vụ của cô. Trước khi nhiệm vụ hoàn thành, cô đều phải ở bên cạnh anh, kiếm được hảo cảm từ anh. Liệu đó có coi như người này sẽ không còn nghĩ đến việc lấy tinh hạch của cô nữa, nhiệm vụ cũng cách thành công rất gần không?
Điều này, Trần Nhữ Tâm cũng chẳng nắm chắc.
"Vươn tay ra."
Trần Nhữ Tâm nghe lời vươn tay, sau đó một miếng tinh hạch màu xanh lá được đặt trong lòng bàn tay cô. Miếng tinh hạch này óng ánh trong suốt hơn cả ngày xưa, năng lượng cũng tương đối thuần tuý. Có được tinh hạch như vậy cũng chẳng dễ dàng...Nghĩ thế, miếng tinh hạch kia lập tức hoá hư vô trong lòng bàn tay cô. Lúc này, rất rõ ràng, Trần Nhữ Tâm cảm giác tinh thần của mình đã khá hơn nhiều.
Thấy cô nhìn mình, Trần Linh Thiệu nắm tay cô, nói: "Chúng ta không thể trở về căn cứ Thương Vân nữa."
...Tại sao?
Tựa như hiểu được nghi hoặc của cô, Trần Linh Thiệu ấm giọng giải thích: "Dựa vào tác phong của Mục Chước thì gã dĩ nhiên sẽ mượn cơ hội này để vạch trần chân tướng mạt thế. Gã muốn mạng tôi nên tất nhiên sẽ bắt tay với tất cả các căn cứ nhằm thắt cổ tôi, cố gắng đoạt được lợi ích từ chỗ tôi. Thật đáng tiếc, tôi chưa từng định chế tạo loại vắc-xin phòng bệnh. Đối với tôi mà nói, điều đó sẽ là cái ô bảo vệ tốt nhất trong thế giới hỗn loạn."
Nhưng chẳng phải người này có căn cứ Thương Vân làm hậu thuẫn sao? Chẳng lẽ...Trước giờ anh chưa từng tín nhiệm bất cứ người nào trong căn cứ Thương Vân?
"Tôi chưa bao giờ tin tưởng vào bất kì ai." Ngón tay thon dài của Trần Linh Thiệu lướt qua khoé mắt cô. Sâu trong đôi mắt chợt loé lên tia sáng dịu dàng cố chấp: "Ngoại trừ em." Cho nên, nếu em dám phản bội tôi thì dù là thiên đường hay địa ngục tôi cũng tuyệt đối sẽ không buông tha cho em.
Câu nói sau cùng, Trần Linh Thiệu chỉ để ở trong lòng. Anh cũng chẳng muốn khiến cô sinh ra tâm lý e ngại đối với mình, cho dù là mảy may chống cự cũng không được. Vậy nên anh đã ra điều kiện tiên quyết, nhân lúc cô còn chưa rời xa mình, mọi việc sẽ vì cô trước.
Lại không nghĩ, bấy giờ đầu óc Trần Nhữ Tâm trống rỗng, căn bản chưa kịp suy tính chuyện anh vừa nói.
Cô không thể nói chuyện, không cần phải hô hấp, nên ngay cả ánh mắt cũng chẳng có phân nửa thay đổi nào. Vì thế không ai phát hiện lúc này cô đang bất thường.
Trần Linh Thiệu kinh ngạc nhìn cô, thấy cô cầm lấy tay mình, sau đó thấy cô ngẩn người ngắm lòng bàn tay mình, phải mất hồi lâu mới có động tĩnh. Trần Nhữ Tâm chẳng biết nói sao, nhưng ngón tay lại nhẹ nhàng vẽ lên lòng bàn tay anh, quệt ngang một cái...Động tác chợt ngừng, tựa hồ cô đã tỉnh, khép bàn tay anh lại.
"Sao vậy?" Trần Linh Thiệu cũng nhận ra, hình như cô đang muốn nói cho anh biết điều gì, nhưng chẳng hiểu do đâu mà cô không còn tiếp tục nữa.
Trần Nhữ Tâm lắc đầu, phỏng chừng chỉ là ảo giác của cô thôi.
Mặc dù Trần Linh Thiệu hơi để ý, nhưng cô không muốn nói thì anh không ép cô nữa.
Hiện tại anh đã bị người ta nhắm vào. Mặc dù anh chẳng sợ hãi đâu, nhưng khi làm một người có uy hiếp thì anh sẽ băn khoăn rất nhiều.
Mục Chước cũng phát hiện tinh hạch của cô khác hẳn với những thây ma khác. Dĩ nhiên gã sẽ không từ bỏ ý đồ. Đã thế chỉ dựa vào việc mình giết chết người con trai đang sống dở chết dở nằm trong quan tài băng ở phòng nghiên cứu bí mật của Mục Chước, thì hai bên đã nhất nhất cái kết cục mày chết tao sống rồi.
Ngày đó, nếu chính anh quay về muộn, chỉ sợ rằng cô sẽ chết trên tay Mục Chước...
Cũng may, hôm ấy vì lòng anh bỗng dâng lên một sự bất an nên anh không trì hoãn quá lâu rồi lập tức chạy về. Nghĩ lại suýt chút nữa thì mình đã mất đi cô, Trần Linh Thiệu đột nhiên hoảng sợ, còn thêm cả sự may mắn nữa.
"Em muốn đi đâu không?"
Nghe thấy vấn đề của Trần Linh Thiệu, Trần Nhữ Tâm hơi suy tư, lắc đầu. Đối với cô mà nói, chỉ cần ở bên cạnh mục tiêu nhiệm vụ thì đi chỗ nào cũng giống nhau hết.
Khoé miệng Trần Linh Thiệu câu lên, lộ ra ý cười: "Vậy chúng ta cứ đi một chút nhé."
Trần Nhữ Tâm gật đầu.
Thế là cả hai chuẩn bị rời đi.
Chẳng qua, bấy giờ không ai trong hai người ngờ rằng, đến cuối cùng họ sẽ tuần tự quay trở về đây.
Lúc ấy, gốc cây hợp hoan biến dị quanh năm không hoa lại nở rộ, màu hồng phấn bay múa đầy trời, cực giống một lần xa cách mà không kịp từ biệt.
...
>>>>>
Hôm nay, hai người cũng chẳng đi đâu xa.
Thính giác của Trần Nhữ Tâm mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường. Có tiếng xe tải lái về phía bên này.
Vì để tránh phiền phức không cần thiết nên Trần Nhữ Tâm giữ chặt ống tay áo người đàn ông bên cạnh, đi về hướng trạm xăng dầu bỏ hoang ở ven đường.
Trần Linh Thiệu thuận theo cô. Chỉ là rất nhanh, ống tay áo trong tay cô đổi thành tay anh.
Trần Nhữ Tâm cũng chẳng để ý đến điều đó. Nhưng vừa đi vào trạm xăng bỏ hoang kia, cô đã bị anh chống trên tường, "Tôi không thích em thế này. Tôi hy vọng chúng ta có thể thân mật hơn chút."
Chỉ sợ móng tay mình bất cẩn làm anh bị thương, nhưng bấy giờ cô còn nói được gì đây?
Đúng lúc ấy Trần Linh Thiệu cũng nghe thấy tiếng xe tải, mi tâm nhăn lại, hơi không vui. Anh đương định xoay người đi giải quyết thì lại bị Trần Nhữ Tâm túm chặt tay.
Trần Nhữ Tâm viết lên lòng bàn tay anh: (Chúng ta đừng để bị phát hiện sẽ tốt hơn.)
Có lẽ nghe lọt lời cô nói nên Trần Linh Thiệu cũng chẳng cố chấp nữa. Nhưng tiếng chiếc xe tải kia càng ngày càng gần, rất nhanh đã dừng lại trước trạm xăng bỏ hoang nơi bọn họ đang trốn.
Trần Nhữ Tâm không định để anh sử dụng dị năng, vì vậy kéo anh núp vào một góc có nhiều thứ lộn xộn.
Việc che giấu hơi thở đối với họ mà nói là chuyện cực kì dễ dàng.
Bởi vì đồ linh tinh quá nhiều, không gian cũng chẳng lớn, mà một bên còn có rất nhiều bụi bặm và vết máu khô, nên lúc này cả người Trần Nhữ Tâm bị anh ôm vào trong ngực.
Quả nhiên bên ngoài vọng lên tiếng bước chân của người. Trong đó có hai người đi về phía Trần Nhữ Tâm đang trốn. Trần Nhữ Tâm khẽ ngẩng đầu, lại đối diện với con mắt thờ ơ ẩn chứa sát ý của Trần Linh Thiệu, hơi khựng lại.
Trần Linh Thiệu phát hiện cô cử động. Tay cô ôm eo nhẹ nhàng vuốt ve, hệt như đang an ủi anh. Song tròng mắt vốn tràn đầy sát ý vào lúc này cũng hiện lên ý cười thản nhiên.
Đối với anh mà nói, nguy hiểm bên ngoài không bằng cử động nho nhỏ nhưng lại quan trọng của người trước mắt này. Thế nhưng, sau một giây, vẻ mặt Trần Linh Thiệu hơi đình trệ. Cơ thể Trần Nhữ Tâm cứng ngắc không nhúc nhích nữa.
Chỉ nghe được cách bọn họ hơn hai thước có tiếng quần áo vội vàng cọ xát, "...Bên ngoài, bên ngoài sẽ nghe thấy đấy...Anh, anh nhẹ nhàng dùm em đi!"
"Nghe thấy thì chẳng phải em sẽ càng sướng hơn sao..." Gã đàn ông chọc ghẹo, chỉ chốc lát trong phòng đã tràn ngập tiếng rêи ɾỉ mềm mại yêu kiều của người phụ nữ cùng tiếng hừ lạnh khó chịu của gã đàn ông.
Thì ra là một đôi uyên ương không chống đỡ nổi sự cô tịch nên thừa dịp lúc nghỉ trưa đã cuồng nhiệt một phen.
Làm sao đôi uyên ương này lường trước được có người đang trốn trong phòng chứ, do vậy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đã rơi vào mắt hai người trong nhà. Dù bị đồ vật linh tinh cản trở nhưng họ vẫn nhìn thấy hình ảnh không nên nhìn qua khe hở.
Vì võng mạc Trần Nhữ Tâm không giống với con người nên khi chứng kiến hình ảnh ấy cũng chẳng rõ ràng lắm, cộng thêm việc cô vốn không bị thất tình lục dục ảnh hưởng nên không có cảm giác đặc biệt gì. Nhưng Trần Linh Thiệu lại không giống vậy. Mặc dù tường tận cơ thể nam nữ, thậm chí đã từng tiến hành giải phẫu nhưng đây là lần đầu tiên anh bắt gặp hình ảnh tràn trề tìиɦ ɖu͙ƈ như thế.
Nếu là bình thường, trông thấy hình ảnh ngứa mắt này, anh sẽ trực tiếp giết họ làm thức ăn bón cho cây mới đúng. Nhưng hiện tại trong lòng Trần Linh Thiệu còn ôm một người nữa, là người mà mình đã xác định tâm ý, dĩ nhiên sẽ không giống nhau rồi.
Do vậy, lúc này Trần Linh Thiệu ôm thái độ học tập, mặt vô cảm xem hết một hồi đông cung kia.
Còn Trần Nhữ Tâm thì chẳng rõ ý vị của nó. Mắt cô liếc qua gương mặt anh không chút thay đổi, chẳng hiểu sao lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Đợi khi đôi tình nhân kia rốt cuộc cũng làm xong việc, họ liếc mắt đưa tình rồi mới rời đi. Vì thế, trong phòng chỉ còn lại hai người Trần Nhữ Tâm và Trần Linh Thiệu.
Thẳng tới lúc tiếng trêu ghẹo, tiếng cười đùa từ mấy người bên ngoài và cả tiếng xe tải đã đi xa thì Trần Nhữ Tâm mới định đi ra. Nhưng cô còn chưa kịp bước chân ra đã bị Trần Linh Thiệu ôm eo.
... ? Trần Nhữ Tâm hoài nghi ngoảnh đầu nhìn anh.
Bấy giờ sắc mặt Trần Linh Thiệu đỏ ửng, con ngươi xám nhạt loang một lớp lonh lanh, đôi tai thò ra từ mái tóc trắng đã gần như muốn lấy máu.
Tiếc thay hình ảnh ấy đối với Trần Nhữ Tâm chẳng thể phân biệt rõ màu sắc thế giới, thì cô có chút không hiểu gì cả.
Cho đến khi - -
Mắt Trần Nhữ Tâm hơi mở. Tay cô bị bắt lấy, sau đó bị cưỡng ép đặt lên thân dưới đang trướng đau của anh...
Đại não rỗng tuếch trong vài giây, Trần Nhữ Tâm vừa phản ứng đã vội vàng lắc đầu.
Trần Linh Thiệu nhịn rất vất vả, giọng nói khàn khàn mang ham muốn và thỉnh cầu bất mãn: "Tại sao?"
...Bất đồng chủng tộc, không được đâu. Trần Nhữ Tâm không thể mở miệng nói chuyện. Cô chỉ có thể nắm lại tay anh, viết lên lòng bàn tay anh: (Tôi không phải con người.)
Biết rõ không phải cô đang phản cảm mình, Trần Linh Thiệu càng nồng nhiệt hơn. Anh nhẹ nhàng tựa đầu lên cổ cô, hơi thở hỗn loạn: "Tôi chẳng quan tâm."
... ! Đây đếch phải vấn đề anh quan tâm hay không quan tâm. Cô hơi bất lực. Đây chẳng phải là người đã chế tạo virus RFD-z1 sao? Thế quái nào anh lại không biết trên cơ thể cô đang mang loại virus này chứ?
Cơ thể cả hai quá sát nhau. Cái góc nhỏ hẹp này sẽ khiến người ta sinh ra nhiều ham muốn. Trần Nhữ Tâm nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, hệt như đang an ủi anh, nhưng bất kể thế nào cô vẫn không đồng ý anh có hành vi khác người.
Mặc dù Trần Linh Thiệu động dục, nhưng lý trí lại mạnh mẽ hơn so với dục niệm. Anh chỉ muốn nhân cơ hội để thân mật cùng cô chút thôi. Chờ khi bình ổn thân thể, anh giận dỗi cắn cắn cổ cô, không dùng sức, nói là cắn thì chẳng bằng cứ coi là mút đi.
Nhưng Trần Nhữ Tâm lại hơi kinh ngạc. Tay cô chống ngực anh để đẩy anh cách xa mình ra.
"Tại sao lại không được?" Dù Trần Linh Thiệu không định cưỡng ép cô nữa, thế nhưng anh cũng không muốn đối phương kháng cự mình như vậy.
Nghe thấy giọng anh lúc vô tình đã lộ ra sự tủi thân, Trần Nhữ Tâm im lặng nhìn anh. Tại sao không được á, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi ư. Vậy nên, Trần Nhữ Tâm nắm tay anh, nhẹ nhàng viết lên lòng bàn tay anh: (Bây giờ chúng ta đi thôi.)
"Nhưng." Trong chớp mắt giọng Trần Linh Thiệu thay đổi. Tính công kích quanh thân trở nên đáng sợ làm lòng người kinh hãi. Ngón tay thon dài của anh áp lên cổ cô, giọng hơi trầm xuống: "Nhưng em phải đền bù tổn thất cho tôi."
"..." Trần Nhữ Tâm bị hơi thở của anh bao trùm, đó là năng lượng bất ổn từ người mang dị năng, hệt như chiếc lưới rậm rạp chằng chịt buộc cô không còn chỗ nào để tránh né...