Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta (Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt)

Chương 57




Ánh mắt Alfonso nhìn cô y như ác thú thượng cổ vậy. Đó là sự cường hãn và tàn nhẫn thuộc về loài săn mồi. Anh cúi đầu ngắm Trần Nhữ Tâm vẫn còn chưa hồi thần, giọng nói mang theo ma mị khó diễn tả: "Chúng ta làm chuyện thoải mái hơn đi..."

"...Gì cơ?" Trong lúc nhất thời Trần Nhữ Tâm chưa kịp tỉnh táo. Cô chỉ cảm giác thân thể nhẹ bẫng, thêm cả sự chao đảo xa lạ đã sớm không thuộc về mình nữa.

Alfonso hết sức hài lòng với phản ứng của cô. Ngón cái vuốt ve môi cô, "Loài người gọi việc này là cá nước thân mật ư?"

"..." Trần Nhữ Tâm hồi thần, nhìn anh, "Ngài đến kỳ động dục à?"

Đáy mắt Alfonso chất chứa niềm vui, "Sau khi kí khế ước cộng sinh cùng em, kì động dục của ta đã không còn cố định nữa rồi."

"...?"

Giọng nói mang hơi hướng cảm xúc lạnh băng của Alfonso bấy giờ lộ vẻ ma mị, cực kì tà tứ: "Như ta đã nói, trước khi kí kết khế ước cộng sinh cùng em, mỗi năm ta chỉ động dục vào một khoảng thời gian cố định thôi. Hiện giờ vì ta và em có khế ước này nên bất cứ lúc nào cũng có thể..."

"..." Trần Nhữ Tâm đã hiểu, lại hỏi: "Ngài muốn làm ư?"

...Làm? Alfonso rung động, hệt như đang xác nhận: "Em nguyện ý giao phối cùng ta sao?"

Trần Nhữ Tâm bình tĩnh nhìn anh: "Nếu là ngài thì..."

Thế nhưng, cô còn chưa dứt lời đã bị Alfonso bế lên - -

Trần Nhữ Tâm ôm cổ anh theo phản xạ, "Ngài muốn...ngay bây giờ hả?"

Nghe thấy tiếng thở gấp thô nặng của anh, cộng thêm giọng nói khàn đi vì kìm nén du͙ƈ vọиɠ: "Ta không đợi được nữa."

Một giây sau, Trần Nhữ Tâm ngã trên giường lớn mềm mại. Tiếp đó cô bị Alfonso áp dưới thân.

Nhìn dáng vẻ ôn thuận ấy, bàn tay kín vảy của Alfonso sờ sờ gò má cô, đáy mắt lộ vẻ ham muốn: "Ta rất muốn thấy mặt em."

"...Đừng, bây giờ vẫn chưa được." Việc này, Trần Nhữ Tâm không đáp ứng anh được.

Alfonso kìm hãm và nhìn cô từ trên cao, "Tại sao vậy?"

Trần Nhữ Tâm đảo mắt rồi khẽ nhắm lại, nhẹ giọng nói: "Ngài nhìn thấy sẽ không ngờ..."

"Ta chẳng thèm để ý dáng vẻ của em ra sao. Ta chỉ muốn biết bộ dạng thực sự của em mà thôi." Trái lại Alfonso càng quan tâm hơn. Nhưng, trừ phi cô tự nguyện tháo mặt nạ xuống, bằng không anh chỉ có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn cứng rắn để xé chiếc mặt nạ ra. Tuy nhiên, anh sẽ không dùng thủ đoạn này đối với người mà anh yêu quý.

Trần Nhữ Tâm biết thừa tính anh cố chấp. Cô mở mắt ra đối diện đôi mắt đen kịt của anh. Cô giơ tay quàng cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.

Dẫu sao Trần Nhữ Tâm cũng không phải là tay trời sinh, kỹ thuật hôn môi được người ta huấn luyện. Đầu tiên cô nhẹ nhàng liếm cánh môi lành lạnh kia, đầu lưỡi định hình môi anh. Sau đó mới duỗi lưỡi thăm dò trong miệng anh.

Nhiệt độ cơ thể của Alfonso hơi thấp, khoang miệng hơi lạnh, Trần Nhữ Tâm nhẹ nhàng ngậm mút lưỡi đối phương, lúc nặng lúc nhẹ.

Vốn ngơ ngẩn vì cử động của cô, Alfonso đã lấy lại tinh thần rồi trực tiếp chặn cô từng chút từng chút. Alfonso không dịu dàng như trước nữa. Anh trở nên cực kì táo bạo. Trần Nhữ Tâm không hôn trả được, đành bị động chấp nhận để anh thăm dò.

Đến tận khi cảm giác người dưới thân không còn thở nổi thì bấy giờ Alfonso mới thoáng buông cô ra một chút. Sợi tơ bạc dâʍ ɖu͙ƈ kéo giãn giữa cánh môi khiến người ta ngu muội muốn "làm".

Giọng anh khản đặc: "Gọi tên ta đi."

"...Ưm, A, Alfonso..." Tiếng Trần Nhữ Tâm đứt quãng. Anh chỉ luồn tay vào vạt áo cô mò mẫm thôi, chẳng biết từ lúc nào đã làm thân thể cô bắt đầu trở nên mẫn cảm khó nhịn rồi.

Đôi mắt đen kịt của Alfonso nhìn cô chằm chằm. Động tác tuần du mỗi một tấc mẫn cảm trên cơ thể cô ngày một thậm tệ hơn. Giọng nói lạnh băng khiến toàn thân đối phương tê dại: "Tiếp tục nào."

"...Alfonso, ưm Alfonso...Alfonso..."

Giọng Trần Nhữ Tâm vì từng đợt kíƈɦ ṭɦíƈɦ mà âm cuối khẽ run. Nó như tiếng nức nở làm Alfonso càng thêm hưng phấn.

Chậm rãi cởϊ qυầи áo trên người cô xuống, Alfonso áp lên thân thể cô, cảm nhận thân thể cô khẽ run rẩy khi tay mình đang mò mẫm. Dáng vẻ khiến người ta yêu thương ấy buộc ánh mắt Alfonso trở nên nguy hiểm hơn...

Thế nhưng, đúng lúc này, tiếng đập cửa vọng tới.

Hai kẻ ý loạn tình mê nhanh chóng bừng tỉnh. Đáy mắt Alfonso loé lên sát ý, nhưng anh vẫn cố nhịn và duỗi tay ném chiếc áo mới vừa cởi cúc cho Trần Nhữ Tâm.

Xuống giường, Alfonso ra mở cửa.

Cửa vừa mở đã thấy ngay bà chủ mấy ngày không gặp.

Nhìn bộ dạng áo quần xộc xệch của Alfonso, bà ta lập tức nở nụ cười mờ ám: "Xin lỗi vì làm phiền ngài bây giờ. Mới rồi có một quý ngài ghé qua đây, nhờ tôi đưa phong thư này cho vị tiểu thư loài người đi cùng ngài."

Nói xong, bà chủ thân hình to mập đưa một phong thư hoạ tiết kim phấn cho anh, "Tôi đến gửi thứ này thôi, không quấy rầy hai vị nữa. Mời các vị cứ tiếp tục."

Alfonso nhận lấy, bà chủ cười rời đi.

Loại giấy viết thư này chỉ có quý tộc liên bang mới được dùng. Đáy mắt Alfonso cất giấu vẻ kì quặc. Anh xoay người đối mặt với Trần Nhữ Tâm bấy giờ đã không còn nhìn ra điều gì khác thường.

Lúc này Trần Nhữ Tâm cũng xuống giường, quần áo gọn gàng khó nhận ra sự bất ổn. Thấy anh cầm bức thư hơi quen mắt, Trần Nhữ Tâm hỏi: "Sao thế?"

"Có người đích thân mang qua đây, nói giao cho em." Alfonso đi đến trước mặt cô. Anh đưa bức thư kia cho cô.

Lòng Trần Nhữ Tâm trầm xuống, duỗi tay nhận lấy.

Quả thực chỉ có quý tộc liên bang mới dùng bức thư này, là ai đây?

Một giây ấy, Trần Nhữ Tâm cũng không muốn mở bức thư trước mặt Alfonso. Cô rũ mắt suy nghĩ một phen, vẫn mở ra.

Nét chữ trên bức thư nhìn rất quen. Cô thấy cái tên ngay đầu đề - - Trần Du Hi.

Là em gái cùng cha khác mẹ của nguyên chủ.

Trái lại mặt trên không viết gì cả, chỉ đơn giản lựa từ thăm hỏi ân cần ưu nhã. Nhưng nếu đã có khả năng tìm được cô thì hẳn tin tức cũng biết khá nhiều rồi.

Xem ra, nhất định phải lập tức rời khỏi tinh cầu tứ đẳng này.

Alfonso từ đầu chí cuối đều quan sát nhất cử nhất động của cô, thấy cô khép thư lại tuỳ tiện ném vào thùng rác, kèm theo một tiếng vang nhỏ, bức thư kia đã hoá thành bột phấn.

Alfonso đến gần. Ngón tay luồn vào tóc cô. Giọng trầm thấp: "Giờ vẫn chưa thể cho ta biết thân phận thật sự của em sao?"

Trần Nhữ Tâm lắc đầu, vẫn chưa.

"Vậy lúc nào thì có thể đây?" Alfonso vỗ về đùa bỡn cổ cô. Đầu khẽ cúi xuống: "Bao giờ em mới đồng ý để ta nhìn rõ bản chất thật của em hả?"

Đôi mắt đen thâm thuý mang hơi thở áp bức. Đó là hơi thở cực kì nguy hiểm. Trong nguy hiểm còn xen lẫn với sự tăm tối và lòng bất an.

Trần Nhữ Tâm bình ổn tâm trạng, cuối cùng cô nói thời gian cụ thể: "Tháng sau."

Đến lúc đó, Alfonso có thể hoàn toàn thức tỉnh sức mạnh Genesis. Còn cô, nhất định phải ngăn cản hành động bí mật của quân liên bang đối với đế quốc Augustus trước khi anh thức tỉnh.

Nếu là trước kia, Trần Nhữ Tâm chỉ muốn xác định suy đoán mơ hồ từ đáy lòng mình và ngăn anh thức tỉnh sức mạnh Genesis mà thôi. Còn bây giờ điều cô muốn chính là để anh tiếp tục sống sót trong thế giới này.

Nhớ về thế giới trước, Trần Nhữ Tâm nín thở. Khi ấy cô đã nói phải bảo vệ anh, không chỉ là lời nói.

Mấy ngày nay, bên ngoài cũng chẳng yên ổn. Cái chết của ba gã Trùng Tộc đã trở nên nghiêm trọng trong mắt những kẻ khác. Thế nhưng bọn họ lại không thể tìm được chút manh mối có giá trị lợi dụng nào.

Trần Nhữ Tâm cẩn thận chưa ra khỏi cửa, cũng không cho Alfonso rời đi.

Ước lượng thời gian, đây quả thực là thời điểm cô nên rời khỏi nơi này.

Thế nhưng, ở đây thêm một ngày nữa, Trần Nhữ Tâm mới bày tỏ ý định rời đi với Alfonso. Alfonso không có ý kiến gì. Do vậy hành trình cứ thế mà quyết định.

Hai người dự tính rời đi vào buổi tối.

Nhưng, chính xế chiều hôm ấy.

Trong hòm thư mật từ bách khoa của Trần Nhữ Tâm nhận được một thư tín mã hoá.

Giải mã thông qua phương thức đặc thù, trông thấy hai hàng kí tự ngắn gọn, chỉ nháy mắt Trần Nhữ Tâm đã chau mày lại. Nhanh chóng xoá thư đi, Trần Nhữ Tâm ngẫm nghĩ kế tiếp nên làm thế nào mới tốt.

Cha nguyên chủ đã xác định được vị trí của cô, hiện đang đợi cô ở toà cao ốc gần với ngọn hải đăng này nhất.

...Nên đi không đây?

Còn Alfonso thì sao? Trần Nhữ Tâm chần chừ.

Nhưng nếu không đi, dĩ nhiên cô sẽ bị lão hồ ly chốn quan trường kia phát hiện ra điều lạ lùng. Mặc dù trước đó nguyên chủ đã xin nghỉ phép ba tháng, nhưng tất nhiên nhất cử nhất động vẫn nằm dưới sự kiểm soát của cha...Hiện tại, thế mà người lại tự tìm đến mình, chắc chắn sự tình không đơn giản như vậy.

Lúc Trần Nhữ Tâm đang thất thần nhìn ngọn hải đăng xa xa qua cửa sổ, Alfonso đi tới, ôm chặt cô từ phía sau: "Nhìn gì thế?"

"Tôi phải đi ra ngoài một chuyến." Trần Nhữ Tâm vẫn lựa chọn thẳng thắn với anh, "Trước khi lên đường tôi sẽ trở về."

"Ta đi cùng em."

Trần Nhữ Tâm xoay người nhìn anh: "Không được. Bây giờ ngài chưa thể lộ diện."

"A Thấm..." Alfonso khẽ vuốt má cô. Ánh mắt nhìn cô sáng rực, "Tháo mặt nạ xuống, được không?"

Trần Nhữ Tâm nâng tay phủ lên mu bàn tay kín vảy của anh, dịu dàng nói: "Chờ chút xíu nữa thôi."

Cô biết anh đang băn khoăn điều gì, cũng biết yêu cầu này của anh rất đỗi bình thường, nhưng cô luôn luôn từ chối, bằng không hết thảy những gì cô làm lúc trước đều chỉ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ...

Những cử chỉ ấy trong mắt Alfonso đã trở thành mục đích bí mật. Dẫu sao nguyên nhân của hành vi này thực sự giết được anh. Nếu để cho anh thấy dáng vẻ vốn có thì sự tình sẽ càng không thể vãn hồi.

Điều này, hiện tại Trần Nhữ Tâm cũng không dám đánh cược.

Cơ mà... nếu thật sự Alfonso đã mơ hồ phát hiện ra chuyện gì thì sao?

Không, không thể nào đâu.

Trần Nhữ Tâm lập tức phủ định trong lòng.

...

Lúc rời đi, Alfonso giữ cô lại. Anh hôn lên mi tâm cô một cái: "Ta đợi em về. Chúng ta cùng nhau rời đi."

"Được." Trần Nhữ Tâm khẽ nhón chân hôn trả lại môi anh, "Tôi sẽ về sớm thôi."

Đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô biến mất ở nơi xa, đôi mắt Alfonso tối tăm không thấy ánh sáng...Anh liếc ngọn hải đăng cao chót vót và Mắt Sáng đang giăng đầy bốn phía, đáy mắt loé lên sự âm u.

...

Trần Nhữ Tâm mới vừa bước ra khỏi xóm nghèo thì một chiếc chuyên cơ đã thoát chế độ ẩn thân, xuất hiện trước mặt cô.

Cửa chuyên cơ tự động mở ra. Một người đàn ông mặc quân phục đen đi xuống, hướng về cô chào một cái.

"Thiếu uý Trần Nhữ Tâm, mời."

Dù người đàn ông mang quân hàm tương đương so với cô, nhưng thái độ lại hết sức kính cẩn. Nhìn thấy trên chuyên cơ không đánh dấu hiệu rõ ràng, Trần Nhữ Tâm bước vào chẳng chút do dự.

Chuyên cơ cất cánh đi về hướng hải đăng.

Trần Nhữ Tâm ngồi ở ghế sau. Cô quét mắt nhìn không gian bên trong chuyên cơ, vừa nhìn là biết bố trí của quân đội. Đây không chỉ là chuyên cơ, thậm chí có thể dùng nó làm cơ giáp. Đây là vũ khí kiểu mới do liên bang nghiên cứu và chế tạo, điểm giống nhau nhằm ưu tiên cung cấp trang bị cho nhân viên đặc thù.

Mà cấp bậc người đàn ông trước mắt này chỉ là thiếu uý...

Trần Nhữ Tâm đã mơ hồ nhận ra cảm giác mâu thuẫn khó hiểu. Cô nhìn bên ngoài xuyên qua cửa kính, sương mù mịt mờ khó thể trông rõ cái gì.

Cô nhắm mắt lại. Hướng quỹ đạo bay vốn không phải ngọn hải đăng!

Ngay lúc cô vừa ngỡ ra, chỗ cô ngồi đột nhiên thay đổi chỉ trong nháy mắt! Cùng lắm ngắn ngủi hai giây, toàn thân Trần Nhữ Tâm lập tức bị cố định bằng gông xiềng, không thể nhúc nhích.

Trần Nhữ Tâm lạnh lùng nhìn người đàn ông kia, "Anh làm cái gì vậy?"

Mặt người đàn ông vô cảm, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lời: "Phụng mệnh nguyên soái dẫn cô về liên bang."