Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta (Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt)

Chương 63




Genesis thản nhiên nói: "Là khế ước cộng sinh ư?"

"...Gì cơ?" Một tay Trần Nhữ Tâm bị hắn nắm lấy. Tư thế này cũng chẳng khá khẩm gì. Cô đành bấu tay kia lên vai hắn.

Genesis lấy lại tinh thần. Mùi hương trên người cô quả thực có hơi...vướng víu. Vì vậy, hắn nhìn cô bằng con ngươi màu tím, hỏi: "Ngươi đến kì động dục sao?"

"Tôi không có kì động dục." Hiện tại Trần Nhữ Tâm mới chậm rãi hồi thần. Khi trước Alfonso cũng từng hỏi câu ấy, lại cộng thêm câu hỏi lúc này, phải mất một lát Trần Nhữ Tâm mới hiểu được. Cô bổ sung: "Nhưng sau khi xảy ra kì sinh lí, thân thể sẽ có chỗ khác thường. Ngài đừng để ý."

Genesis nhíu mày. Bấy giờ Trần Nhữ Tâm mới phát hiện sự bất thường của hắn. Tay hắn thật lạnh, hoặc phải nói là rất lạnh, cảm giác không giống như bình thường, do vậy cô hỏi: "Thân thể ngài..." Rồi tạm ngừng câu đầu, Trần Nhữ Tâm nhận thấy vòng khế ước của hai người đang hoà làm một thể, chợt nhớ lại Alfonso đã dùng cái vòng này để chữa trị cho cô. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, "Khó chịu chỗ nào sao?"

Quả thực rất khó chịu. Cảm giác máu sôi sục làm hắn khó ngủ. Nhưng Genesis không nói ra, ban đầu hắn chỉ men theo ngọn nguồn rồi tìm đến đây thôi, vậy mà hắn thật sự không ngờ rằng nguyên nhân là do cô.

Hơi thở cộng sinh bầu bạn không thể chối từ, nhất là vào lúc này, khi mùi hương ngọt ngào đang toả ra trên người cô. Ánh mắt Genesis rơi xuống cần cổ mảnh mai trắng nõn của cô. Màu tím sậm dưới đáy mắt càng thêm long lanh, tựa như gã thợ săn luôn nhìn chằm chằm con mồi của mình vậy - -

"Ngài muốn hút máu à?" Trần Nhữ Tâm nhẹ nhàng hỏi, cũng không phản kháng.

Genesis nhíu nhíu mày. Hắn muốn chống cự cái cảm giác này, thế nhưng đối phương cứ luôn nghiêng đầu, lộ ra cần cổ mảnh mai yếu ớt. Cô khẽ nhắm mắt lại: "Nhẹ thôi đấy. Đừng làm bẩn bộ đồ của tôi."

"..." Đôi cánh giương cao của Genesis rung động. Ấy vậy mà trước khi hắn định giữ chặt Trần Nhữ Tâm thì cô bỗng mở mắt, bởi đôi cánh đang nhốt cô quá dịu dàng, không giống với lông thép, cặp cánh trắng rất mềm mại. Trần Nhữ Tâm vô thức vươn tay sờ lên sườn cánh của hắn...

Thân thể Genesis cứng đờ. Sắc mặt hắn thay đổi: "Ngươi làm gì thế?"

"Xin lỗi." Trần Nhữ Tâm vội vã thu tay mình về, sau đó lại nhắm mắt: "Bắt đầu đi."

Genesis nín thở. Đây không chỉ đơn thuần là hút máu, mà còn là du͙ƈ vọиɠ dâm tà đang ép buộc hắn. Làm sao Genesis có thể để điều đó xảy ra chứ, nên hắn đã cố đè nén du͙ƈ vọиɠ kia lại.

Ánh mắt hắn rơi trên tay hai người. Hoa văn khế ước màu bạc liên kết chặt chẽ. Hơi thở từ bạn tình làm cho khế ước sinh ra phản ứng, dù con người chưa có phản ứng động dục rõ ràng nhưng vào thời điểm đặc biệt, họ sẽ toả ra mùi hương dễ ngửi và khiến bạn tình kia lập tức động dục...

Dẫu trong lòng Genesis không khỏi tức giận việc "anh ta" tự chủ trương, nhưng hắn lại chẳng còn cách nào khác để kháng cự cảm xúc này. Thậm chí, hắn không làm gì cả, cứ ôm cô như vậy. Cơ thể trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, thấy cô lúc này đang dâng cái cổ mảnh mai yếu đuối hệt như muốn hiến tế, sự chết chóc dưới đáy mắt Genesis càng đậm dần.

Cơn khát vọng chi phối hắn. Genesis khẽ cúi xuống, nháy mắt, tóc vàng mềm như tơ chen lẫn với mái tóc đen của cô. Hắn đặt đôi môi lành lạnh bên cái gáy ấm áp kia, rồi cắn.

Vì khoảnh khắc răng nanh đâm vào cổ có phần đột ngột nên Trần Nhữ Tâm vô thức phát ra tiếng kêu yếu ớt, ngay sau đó cô lại quay về dáng vẻ yên tĩnh.

Máu ngọt tràn vào khoang miệng. Đôi mắt tím của Genesis ánh lên tia sáng lạnh. Máu không thể ép được sự nóng ran. Vì thế rất nhanh, Genesis rời khỏi cổ cô. Thấy vài giọt máu đỏ rỉ ra từ vết cắn bên gáy, hắn lại cúi đầu xuống, liếm sạch máu, tránh làm bẩn bộ đồ của cô.

"Không dùng được."

Trần Nhữ Tâm mới vừa mở mắt đã nghe hắn nói vậy, cái gì không dùng được?

Genesis bắt gặp vẻ lo lắng trong ánh mắt cô, giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ: "Máu của ngươi không dùng được."

"Có cách nào không?"

Genesis quan sát cô, thản nhiên nói: "Giải trừ khế ước."

Nghe vậy, Trần Nhữ Tâm hỏi: "Giải thế nào?"

Khế ước cộng sinh buộc bạn tình không thể tiếp xúc với ai khác, trừ phi bên kia chết đi.

Muốn giết chết đứa con gái này có rất nhiều cách, nhưng nhân cách chủ thể sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra. Ánh mắt Genesis rét run.

"Ngươi chết rồi thì khế ước tự giải trừ." Giọng Genesis vẫn lãnh đạm, còn kèm theo vẻ hung hiểm.

Trần Nhữ Tâm bình ổn tâm tình, lắc lắc đầu: "Bây giờ chưa được."

Bây giờ chưa được?

Đôi mắt Genesis híp lại. Cô cũng không hề né tránh hắn. Trong mắt cô rất bình tĩnh, chẳng sợ hãi và bất an trước cái chết...

"Ngươi không sợ chết ư?" Genesis hỏi.

Trần Nhữ Tâm vẫn lắc đầu. Cô không nói "Đúng thế", cũng không nói "Không phải vậy", ý nghĩa mơ mơ hồ hồ.

Nữ chính Phó Ninh Vi của thế giới này còn chưa xuyên việt qua đây. Có quá nhiều nhân tố không xác định. Hệ thống cũng chẳng nói tiến độ nhiệm vụ đã đi đến đâu nên cô tạm thời vẫn không thể rời khỏi thế giới này được.

Có lẽ do quá khó hiểu với con mắt không dậy nổi lấy một gợn sóng của cô, có lẽ trong thời gian qua, cô không giống với người khác. Trước cái chết, thái độ ấy chợt khiến chính Genesis cũng phải ngạc nhiên.

Hắn ôm eo cô, rời khỏi hoàng cung.

Cánh chim trắng mở ra, bay lên không trung. Trần Nhữ Tâm đang bị hắn ôm lấy còn chưa kịp kinh ngạc. Chỉ chớp mắt họ đã ra khỏi đế quốc Augustus.

Trên vũ trụ mênh mông, Genesis lao vào hư không. Trong thế giới im ắng này, mắt có thể bắt trọn vô số vì sao.

Ở đây không có dưỡng khí, ban đầu Trần Nhữ Tâm chỉ dựa vào chút dưỡng khí còn lại trong phổi nên mới có thể chống đỡ được một lát. Nhưng theo thời gian, cô cảm thấy kiệt sức, y như phổi đang bị đè ép vậy, rất đau.

Tay cô mềm oặt đặt lên ngực hắn. Vì thiếu dưỡng khí nên ngoài mặt lộ vẻ khó chịu.

Rõ ràng Genesis đã nhận ra, nhịp tim của cô bắt đầu chậm dần, bất lực. Nhưng hết lần này tới lần khác, cô chưa hề tỏ thái độ sợ hãi và không cam lòng khi đối diện với Tử Thần.

Tựa như mệt mỏi, muốn ngủ thiếp đi.

Vì tránh để nhân cách chủ thể đột nhiên xảy ra chuyện chẳng lành. Genesis không nặng không nhẹ bóp cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu, sau đó áp lên môi cô.

Bỗng dưng có dưỡng khí, cơ hồ hạn hán đã lâu gặp được mưa rào. Tình trạng thiếu dưỡng khí thuyên giảm. Trần Nhữ Tâm từ từ khá lên.

Môi hắn thật lạnh, cũng chẳng có động tác dư thừa nào. Hắn chỉ truyền hơi thở cho cô, không để cô chết ngay tại đây.

Phát hiện cô đang dần dần hồi phục, Genesis dẫn cô cách xa nơi này.

Họ chưa trở về Augustus, mà đi vào sâu trong vũ trụ.

Genesis ôm cô đến một dải ngân hà khác.

Thiên thạch di chuyển rất nhanh. Nơi ấy có vô số xác chiến hạm bị phá huỷ. Genesis nhìn tảng thiên thạch kia. Đống thiên thạch chuyển động không hề ảnh hưởng tới hắn một chút nào.

Hắn chưa mở miệng, nhưng Trần Nhữ Tâm lại nghe được giọng nói của hắn.

"Loài người dám phản bội Genesis, cuối cùng sẽ phải tự gánh lấy sự diệt vong." Giọng hắn rất bình thản, cũng rất lạnh lùng, dường như chỉ đang khẳng định một sự thật.

Trần Nhữ Tâm nghi ngờ trong lòng. Cô muốn mở miệng hỏi, nhưng cảm giác hít thở không thông lại một lần nữa ập đến - -

Con người thật yếu đuối...

Ý nghĩ này loé lên. Genesis cúi đầu xuống, mớm hơi thở cho cô.

Rất nhanh, Trần Nhữ Tâm lại tỉnh, nhưng cô không nói chuyện được nên chỉ có thể đè xuống mối nghi ngờ trong lòng, về sau nếu còn thời gian thì cô sẽ hỏi lại.

Giữa tầng mây thiên thạch, không gian và dải ngân hà sau lưng tựa hồ vặn vẹo.

Tuy nhiên, ngay cả khi đang ở chỗ nguy hiểm như vậy, đôi cánh trắng sau lưng Genesis vẫn ôm cô gái loài người nhỏ bé vào lòng, môi kề môi, âu yếm khăng khít.

Thế nhưng, sâu trong cặp mắt Genesis từ đầu đến cuối chưa có bất kì rung động nào. Sau khi đảm bảo cô sẽ không chết, hắn rời môi cô ra.

Qua một giây, đôi mắt Trần Nhữ Tâm hơi mở. Cô thấy Genesis khẽ giơ tay lên, trong khoảnh khắc, đám mây thiên thạch và xác chiến hạm hoá thành hư không, dường như hình ảnh mới vừa chứng kiến chỉ là ảo giác của mình.

Genesis thu tay về, tận sâu đáy mắt cơ hồ bị nhuốm màu u ám. Rất nhanh, hắn ôm cô gái trong lòng ra khỏi dải ngân hà vốn từng là chiến trường này.

(Truyện đăng duy nhất tại Watt @meiameii)

Trở lại cung điện Augustus, ngay lúc Genesis chuẩn bị rời đi, Trần Nhữ Tâm bắt lấy tay hắn.

Genesis ngoảnh đầu nhìn cô, vẻ mặt thờ ơ.

"Thân thể ngài, không sao chứ?" Sắc mặt Trần Nhữ Tâm vẫn hơi tái nhợt. Cô miễn cưỡng lắm mới đứng vững được.

Mùi hương ngọt ngào trong phòng càng thêm nồng nặc. Sự xao động vừa bị đè nén lại bắt đầu đánh úp. Genesis liếc thân thể lảo đảo sắp ngã của cô, rồi quét mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình. Hắn dùng sức kéo cô đến chiếc giường lớn trong phòng ngủ kia.

Lập tức, Trần Nhữ Tâm vội vàng ngã xuống giường một cái mà chẳng kịp chuẩn bị gì. Hai tay cô bị hắn trực tiếp ấn chặt lên đỉnh đầu.

Tư thế này quá mạnh bạo, thậm chí còn kèm theo sự cưỡng ép.

Trần Nhữ Tâm chỉ hơi run vì sợ. Sau đó cô nhìn vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn mỹ thâm thuý của hắn, trong mơ hồ lại mang cả mùi máu tanh tràn đầy sát khí nữa.

Một giây sau, quần áo trên người Trần Nhữ Tâm bị cởi đi rất nhanh.

Tay Genesis mò mẫm thân thể cô. Hắn đeo găng trắng. Cho dù là vào lúc này thì hắn vẫn chưa hề tháo găng tay xuống. Động tác của hắn không thô bạo, nhưng cũng không dịu dàng.

"Quả thực ta chẳng cần phải kìm chế mình làm gì. Dẫu sao ngươi là bạn tình khế ước của ta mà." Giọng nói đầy lạnh lẽo của Genesis chậm rãi vang lên trong phòng, "Có lẽ làm một lần là biết ngay tại sao "hắn" lại cố chấp với ngươi như vậy. Mặc dù ta chưa từng làm chuyện này cùng giống cái, nhưng hẳn sẽ không ảnh hưởng tới kɦoáı ƈảʍ của ngươi đâu ha."

Genesis tựa như đang ấp ủ mục đích thăm dò hoặc nghiên cứu. Động tác rất thành thạo và chẳng hề cứng ngắc. Đến tận khi xác định sẽ không để cô bị thương, bấy giờ hắn mới rút tay ra.

Tuy Trần Nhữ Tâm hơi mơ màng nhưng cô lại chưa từng phản kháng. Hơi thở trở nên hỗn loạn vì cử động của hắn. Cô không hề quên điều mà mình muốn hỏi: "...Ngài, thật sự không có việc gì sao?"

Genesis thoáng cởϊ áσ bào rồi đè lên người đối phương, mái tóc dài màu vàng kim giống hệt tơ lụa thượng hạng rủ xuống làn da trắng nõn như ngọc kia. Hình ảnh hoàn mỹ in sâu vào thị giác, hắn thản nhiên nói: "Sớm thôi, sẽ không sao nữa." Không phải Genesis không có phản ứng, thậm chí ngay từ ban đầu hắn đã dao động liên hồi, bởi vì mùi hương trên người cô...

Tuy nhiên, dù cho thân thể hắn có phản ứng, nhưng giọng nói và nét mặt vẫn luôn luôn không hề thay đổi, đối lập rõ ràng với động tác tình tứ trên tay hắn.

Sau khi xác định cô đã sẵn sàng, Genesis tiến vào cô. Hoa văn khế ước trên cổ tay hai người liên kết và toả ra vầng sáng yếu ớt màu bạc.

Trong quá trình giao hợp với bạn tình, hắn chưa từng làm người con gái dưới thân bị thương. Chẳng qua mặt cô vẫn toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hẳn là đau lắm, vì vậy hắn kéo chậm động tác.

Đến khi phát hiện thân thể cô đã không còn nhẫn nhịn được nữa, hắn mới thật sự bắt đầu Vu Sơn vân vũ*.

Rốt cục một giây ấy, cuối cùng sự vô cảm của Genesis cũng có chút thay đổi...