Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta (Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt)

Chương 99




Cảm giác thật quen thuộc.

Dường như Trần Nhữ Tâm cảm giác mình đang được người ta ôm, nhưng cô lại không thể mở mắt. Tiềm thức cứ như con thuyền lênh đênh trên biển rộng, chìm chìm nổi nổi chẳng biết hướng về đâu.

Hồi lâu, ý thức của Trần Nhữ Tâm cơ hồ được cái gì đó nâng niu và che chở.

Cảm giác thật ấm áp, cũng rất quen thuộc. Cô nhận ra nguồn năng lượng này từ sâu trong trí nhớ...nhưng không nhớ được.

"Nhữ Tâm, cô đã khá hơn chưa?"

"...Hệ thống?"

Giọng nói trầm ổn vang lên trong tiềm thức: "Tôi đây."

"Tôi...thế này là thế nào?"

"Hồn phách của cô vốn không nguyên vẹn, hiện giờ lại phải chịu tổn thương nên tôi chỉ có thể tạm thời kìm hãm giúp cô để cô tranh thủ một chút thời gian...Nhữ Tâm à, cô cần mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, nếu không kiếm củi ba năm thiêu một giờ."

Hình như Trần Nhữ Tâm vừa nhớ ra điều gì. Cô hỏi: "Là lời nguyền sao?"

"Đó là cấm chú mà con người phải trả giá bằng hồn phi phách tán. Vốn dĩ trình cấm chú này vô dụng với cô, nhưng hiện tại lại gây tổn thương quá lớn đến thần hồn bất ổn của cô." Hệ thống chậm rãi giải thích: "Nếu thuận lợi thì nhiệm vụ sẽ mang cô tới thế giới tu chân. Ở nơi đó cô có thể dùng đạo pháp để hoá giải..."

Điều kiện tiên quyết là...nhiệm vụ kế tiếp phải hoàn thành thuận lợi.

Dĩ nhiên Trần Nhữ Tâm cũng hiểu điều này.

"Tôi biết rồi."

Dứt lời, cô không còn nghe thấy tiếng hệ thống nữa.

Chợt nhớ sau mỗi lần nhân cách khác của hệ thống dùng xong năng lực thì nó sẽ tiến vào kì ngủ đông, nên cô không gọi nó lại.

Cùng lúc đó, Trần Nhữ Tâm phát hiện mình có thể cảm nhận thế giới bên ngoài. Hẳn là do hệ thống làm.

Trần Nhữ Tâm chậm rãi mở mắt ra. Đập vào mắt cô là căn phòng ngủ lộng lẫy. Mùi thơm oải hương thoang thoảng. Vừa nhìn là biết ngay phòng ngủ của nữ.

Khi Trần Nhữ Tâm đang quan sát phòng ngủ này thì tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vọng lại, cộng thêm giọng nói phụ nữ: "Em vào nhé."

Cửa bị đẩy ra. Trần Nhữ Tâm trông thấy người phụ nữ tóc vàng mắt xanh dung mạo xinh đẹp đang đi tới. Gương mặt y hệt Mariane làm Trần Nhữ Tâm giật mình: "...Bella?"

Nghe tiếng xưng hô đã hơn nghìn năm chưa có người gọi, cô ta khẽ mỉm cười: "Chị tỉnh rồi, chị A Thấm."

Quả nhiên là...

Bella bước đến trước giường Trần Nhữ Tâm rồi ngồi xuống, áp bàn tay lạnh buốt lên trán cô, "Có cảm giác cơ thể khó chịu chỗ nào không?"

Trần Nhữ Tâm lắc đầu. Hơi thở lạnh lẽo trên người cô ta là thứ duy nhất thuộc về ma cà rồng.

"Sao...em lại..."

Dường như Bella biết cô muốn nói cái gì. Môi đỏ hơi cong lên: "Sao em lại biến thành ma cà rồng hả?"

"...Thật xin lỗi." Trần Nhữ Tâm rũ mắt.

Thấy cô đầy ăn năn, Bella hơi buồn cười, "Em muốn sống thật lâu nên dĩ nhiên biến thành ma cà rồng là biện pháp tốt nhất."

Trần Nhữ Tâm muốn ngồi dậy: "Không phải bị ép sao?"

"Đương nhiên không phải." Bella nhẹ nhàng đỡ lưng cô để cô ngồi dậy, vừa cười vừa nói: "Chỉ có vậy thì em mới gặp được chị A Thấm sau một nghìn năm chứ ~"

Trần Nhữ Tâm ngồi bên giường, nhìn một Bella quen thuộc mà xa lạ trước mặt. Dù cặp mắt lam xám kia mang cảm xúc lạnh như băng, nhưng lúc nhìn về phía cô lại chất chứa một chút dịu dàng.

Lúc cô rời khỏi giáo hội, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Cô còn chưa kịp mở miệng thì Bella đã hiểu ngay. Cô ta cười tủm tỉm: "Chị A Thấm muốn biết cái gì, cứ hỏi đi."

Trần Nhữ Tâm muốn mở miệng hỏi, nhưng lại chẳng thể hỏi thành tiếng, cuối cùng cô chỉ nói một câu: "Em khoẻ không?"

"Khoẻ lắm." Bella cầm một chiếc áo choàng lông thật dày, không biết là lông động vật gì, rồi khoác qua người cô, "Ngược lại hình như chị A Thấm bị thương."

Bị thương? Trần Nhữ Tâm bất giác nâng tay xoa lên ngực mình. Cô không bị thương.

Lúc trở về thế giới này, miệng vết thương cũng đã khỏi hẳn. Nhưng cô đặc biệt cảm thấy buồn ngủ, thậm chí phản ứng còn chậm hơn rất nhiều so với ngày thường. Cô có thể cảm giác một cơn đau nhói mơ hồ, như thể linh hồn bị lôi xềnh xệch vậy...

"Em không cứu được chị, nhưng em lại không muốn mất chị..." Bella đội mũ cho cô rồi bế cô lên. Giọng nói buồn bã còn mang nỗi bi ai khó nén, "Tiếc rằng, dù em có cố gắng thế nào thì cũng không thể thay đổi được kết cục này."

"...Bella, có ý gì?"

Bella khẽ nở nụ cười trên gương mặt diêm dúa. Cô ta nhẹ giọng nói: "Chị A Thấm còn nhớ mình đã xuyên qua thời không đến một nghìn năm trước bằng cách nào không?"

"Bị Edwin gϊếŧ...trước thần điện bỏ hoang."

"Đúng." Bella chậm rãi nói: "Tuy nhiên, đó không phải lần đầu tiên."

Không phải lần đầu tiên?

Nhoáng cái Bella đã rời khỏi toà thành của mình. Bước chân như rất thong thả, nhưng cảnh sắc bốn phía lại thay đổi ngay tức thì.

Gió lạnh bên ngoài thổi bay mái tóc vàng xoăn của cô ta mà không đả động gì đến Trần Nhữ Tâm trong ngực.

Bella đi về phía chiếc xe màu xám bạc. Người hầu cung kính mở cửa xe. Bella nhẹ nhàng đặt cô lên ghế ngồi bằng da.

Sau khi lên xe, xe chậm rãi chạy về một hướng. Bella tiếp tục trò chuyện cùng cô: "Ban đầu em chờ chị một năm ở quảng trường trong thánh địa, nhưng chị lại không về. Em chẳng biết chị đã từng xảy ra chuyện gì, tại sao không về được...Chỉ biết sau này thời gian rối loạn một cách khó hiểu, hay nói cách khác nó bị bố trí lại bởi nguồn năng lượng không thể cản phá.

Khi em gặp lại chị A Thấm, mặc dù dáng vẻ chị A Thấm không hề thay đổi, nhưng có thể đây không phải là chị. Em luôn quan sát chị và thực tế đã khiến em phải thừa nhận. Sau này, Chester Kline khơi mào cuộc chiến giữa loài người và ma cà rồng...Mà em lại quay về trước chiến tranh, sau đó trông thấy chị A Thấm của một nghìn năm trước...

Do vậy, em đã lợi dụng Edwin một lần nữa để đưa chị A Thấm đến một nghìn năm trước theo đúng như lời trong sách tiên tri. Đáng mừng là, lần này em đã đợi được chị A Thấm rồi..."

Lần thứ hai Trần Nhữ Tâm nghe cụm từ "sách tiên tri".

Lần đầu tiên cô nghe thấy là khi Edwin nói chuyện cùng với một người phụ nữ bí ẩn trong mơ.

Ngỡ ra, người phụ nữ đó chính là Bella.

"Sách tiên tri là cái gì?"

Bella hơi vui mừng: "Em cũng chẳng biết nữa. Chỉ biết là lúc chị A Thấm trở về thì sách tiên tri đã biến mất. Em tận mắt nhìn nó hoá thành hư vô luôn."

Nghe vậy, Trần Nhữ Tâm đột nhiên hỏi: "Trên đó viết cái gì?"

Nghe cô hỏi, Bella cười nhìn cô: "Lúc cướp sách tiên tri em đã đánh động một trận ma pháp cưỡng chế. Em không thể cho bất cứ ai xem quyển sách ấy, cũng không thể thuật lại nội dung quyển sách cho bất kì ai. Ban đầu em chẳng quan tâm. Nhưng mọi thứ trong sách tiên tri đều có liên qua đến tính mạng của chị A Thấm. Thế nên...kể cả là muốn em trở thành quân cờ giữa ván cờ, em cũng cam lòng."

Em đã mất đi chị gái rồi. Em không muốn mất thêm một người chị nữa.

Bella trăn trở nhưng nụ cười quyến rũ trên gương mặt không hề phai nhạt, âm thầm lộ ra sự bi thương và đơn độc.

Khoảnh khắc đó, một tâm trạng như áy náy ập tới.

Trần Nhữ Tâm duỗi tay ôm lấy cô ta, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, còn nữa...cảm ơn Bella."

" 'Cảm ơn' thì em nhận. Chị A Thấm không phải nói lời xin lỗi với em." Bella cũng ôm lấy cô, cảm nhận cái ấm áp trên người cô, như thể 1107 năm qua không hề dài.

Nhưng, dù có vậy, cơ thể cô cũng khó mà gắng gượng được lâu.

Còn ai đó thì đã biến thành ma chỉ bởi vì cô.

Nhớ tới câu cuối cùng trong quyển sách tiên tri, cặp mắt lam xám của Bella trở nên trong trẻo như bầu trời vậy.

Cô ta buông người trong ngực ra, thấy sự mệt mỏi hằn rõ trên gương mặt cô, hỏi: "Chị A Thấm...mệt ư?"

Trần Nhữ Tâm hoảng hốt lắc đầu: "Không phải đâu, hơi đau thôi."

"Đau chỗ nào?"

Trần Nhữ Tâm suy nghĩ hồi lâu rồi lại lắc đầu: "...Khó nói lắm."

"Chị A Thấm..." Đáy mắt Bella bỗng lạnh dần. Mọi chuyện đều tại Alice, nếu không vì ả thì chị A Thấm sẽ chẳng ra nông nỗi này, và cũng chẳng...

"Bella, trời sắp sáng rồi..." Trần Nhữ Tâm nhìn bên ngoài qua cửa sổ xe, nhẹ giọng nói: "Ta về thôi."

"Không sao. Còn một tiếng nữa mặt trời mới mọc mà. Em sẽ đưa chị đi gặp hắn." Dường như Bella vừa nhớ ra điều gì. Cô ta cười khẽ: "Em cũng không muốn trải qua cuộc chiến giữa loài người và ma cà rồng nữa đâu."

Trần Nhữ Tâm hơi ngẩn ngơ: "...Bella."

"Ừ?" Bella nhướn mày nhìn cô. Giọng mũi gợi cảm vô cùng.

"...Cảm ơn nhé." Trần Nhữ Tâm nhìn gương mặt giống hệt Marianne, "Cảm giác khi chị quay lại thì Bella cũng đã lớn rồi."

Nghe vậy, Bella nghiêng đầu nhìn cô, cười: "Em năm nay 1131 tuổi đấy."

"..." Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu lên, điềm nhiên véo nhẹ mặt đối phương.

Bella không lẩn tránh. Sự lén lút này khiến cô ta thể hiện cái tính trẻ con hiếm thấy.

Không phải người này không có tình cảm. Chẳng qua tình cảm quá dễ dãi sẽ bị khinh thường. Chỉ người cận kề mới có thể nhìn ra sự thấp thỏm đằng sau vẻ bình tĩnh bất biến kia.

Đôi mắt lam xám của Bella phản chiếu hình bóng cô. Cô ta nhẹ giọng nói một câu: "Đến rồi."

Trần Nhữ Tâm buông tay ra, nhìn về phía cửa sổ. Nóc toà thành quen thuộc vẫn đứng ở đó. Cô rời đi chưa đến một tháng nhưng dường như lại có ảo giác qua mấy đời người.

Xe dừng lại.

Bella lại ôm cô lên và đi về hướng toà thành.

Hẳn vì quá hồi hộp nên Trần Nhữ Tâm cảm thấy nhịp tim cũng đập loạn xạ.

"Đừng lo lắng. Hắn vẫn khoẻ."

Trần Nhữ Tâm hơi hồi thần. Cô biết "hắn" trong miệng Bella là ai.

Đứng trước cửa chính toà thành, cô ta ngừng bước.

"Tôi là Bella Heidy. Chủ nhân nhà anh đâu rồi?"

Chỉ lát sau, cửa chính toà thành mở ra.

Người tiếp là ngài quản gia. Lúc trông thấy gương mặt vô cảm của Bella, anh ta máy móc đáp: "Thì ra là cô Heidy. Chủ nhân nhà tôi vừa rời đi. Xin hỏi có chuyện gì không?"

Lúc này Trần Nhữ Tâm đang nằm trong lòng Bella, cô nhìn về phía quản gia. Gió lạnh thổi qua mũ cô. Thấy rõ gương mặt cô, quản gia ngẩn cả người.

"Thất lễ quá, cô Heidy." Quản gia khẽ cúi người xuống, nói: "Quả thực chủ nhân nhà tôi vừa rời đi. Mời cô vào."

"Không được." Bella đáp không chút do dự.

Bấy giờ, một cậu thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người và đẩy một chiếc xe lăn.

Trần Nhữ Tâm nhìn cậu ta, là Milo*.

*: Chap trước đề tên là Mễ Lạc

Xe lăn được đẩy trước mặt Trần Nhữ Tâm. Hàm ý rất rõ ràng.

Bella đặt Trần Nhữ Tâm ngồi lên trên.

"Chị A Thấm." Bella gạt sợi tóc vừa bị gió thổi bên gò má Trần Nhữ Tâm, "Em biết chị A Thấm không thuộc về nơi này và thần bí y hệt quyển sách tiên tri kia vậy. Nhưng em vẫn rất vui khi gặp lại chị, rất vui vì quyển sách tiên tri đã chọn em."

Bella bịn rịn nhìn cô. Vất vả đợi chờ, lại phải chia li lần nữa. Dẫu thực tế tàn khốc nhưng Bella vẫn không lộ vẻ đau đớn. Cô ta thoải mái nói một tiếng "Tạm biệt" rồi xoay người rời đi.

Trần Nhữ Tâm nhìn hướng đối phương đi, nhẹ giọng nói một tiếng: "Tạm biệt, Bella."

Khi ấy, bọn họ đều biết cả hai sẽ không còn cơ hội gặp lại...Có đôi lúc, đối với Bella, thấy tường tận chưa chắc đã là chuyện tốt.

Milo đẩy xe lăn của cô vào trong toà thành.

Bên trong vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu. Sắc trời u ám. Bầu không khí cũng đặc quánh lại. Có lẽ tuyết sắp rơi.

Trần Nhữ Tâm quay về toà thành. Milo thức thời lui ra. Quản gia luôn túc trực bên cạnh để bất cứ khi nào cô cũng có thể phân phó.

Lúc trời sắp sáng, Trần Nhữ Tâm nghe thấy tiếng vang rất nhỏ.

Nhìn bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, Trần Nhữ Tâm khẽ cong khoé miệng: "Chào buổi sáng, Chester."

Khoảnh khắc ấy, dường như cô chưa bao giờ rời đi mà vẫn ở trong này.