Ăn uống no đủ,Tiếu Văn Nhung nắm tay tiểu ngu ngốc đi dạo phố.
Hai người vào cửa hàng lớn, Tiếu Văn Nhung muốn thay Liễu Tranh mau quần áo mới, đem cậu ăn mặc từ đầu đến chân thật xinh đẹp phát sáng. Nhưng Liễu Tranh vừa đến quầy đồ chơi thì không chịu đi nữa. Tiếu Văn Nhung dùng sức kéo cậu, Liễu Tranh dùng sức đóng đinh tại chỗ.
Tiếu Văn Nhung ở trong lòng thầm mắng tiểu ngu ngốc này một trăm lần, Liễu Tranh cắn ngón tay, cố chấp không chịu đi, vẻ mặt vừa oan ức vừa kiên quyết.
Tiếu Văn Nhung bất đắc dĩ, “Cậu muốn món đồ chơi nào?” lời vừa ra khỏi miệng cũng rất nhụt chí, cảm giác giống như bị tiểu ngu ngốc này đánh bại.
Liễu Tranh chạy băng băng băng tới trước đống thú nhồi bông xếp thành núi nhỏ, kiễng chân chỉ vào con gấu nhỏ màu nâu nói: “Tôi muốn cái kia!”
Tiếu Văn Nhung đem đầu bẻ tới thành chín mươi độ mới nhìn đến cái con thú nhồi bông đó, Liễu Tranh rất hưng phấn nói người bán lấy nó xuống, sau đó ôm vào trong ngực không ngừng sờ sờ, bộ dáng yêu thích không buông tay.
Tiếu Văn Nhung thật sự hận không thể làm bộ như không biết tiểu ngu ngốc kia. Nam sinh trung học nào đi dạo phố lại mua cho mình một cục cưng gấu bông a a a – hắn ở trong lòng im lặng hò hét, hơn nữa muốn leo lên chuyến xe lửa một tiếng của Vô Tích trở về nhà a!
Nhưng mà vẻ mặt Liễu Tranh rất kiên định, hình như tình yêu của cậu và cực cưng gấu bông đã vượt gia giới hạn của thời gian cùng chủng tộc, cái gì cũng không thể tách bọn họ ra được.
Tiếu Văn Nhung có chút vô lực đỡ trán. Tiểu ngu ngốc chung quy có thể xuất ra bất kỳ cú đánh úp nào, đa dạng phong phú, bạn căn bản không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn móc thẻ tín dụng từ túi tiền ra, nhận mệnh thay Liễu Tranh đi tính tiền.
Liễu Tranh ôm cục cưng gấu cao không khác mình lắm có chút cố hết sức, bước đi cũng lắc a lắc a, nhưng mà vẻ mặt thật thỏa mãn, thành thành thật thật đi theo phía sau Tiếu Văn Nhung, mắt không hề dừng nhìn đông ngó tây.
Tiếu Văn Nhung bắt đầu chuyên tâm đi dạo cửa hàng chuyên bán quần áo, thay cậu lựa chọn quần áo thích hợp. Liễu Tranh ôm thú nhồi bông chậm rãi di chuyển, con gấu béo núc ních cơ hồ hoàn toàn bao phủ lấy cơ thể nhỏ gầy của cậu, giống như đang thấy một con gấu đi dạo các cửa hàng vậy. Tiếu Văn Nhung cố gắng đem lực chú ý tập trung trên quần áo, quên đi cảm giác quỷ dị có một cái đầu gấu đi theo phía sau mình.
Hắn cầm một cái quần denim màu xanh nước biển đưa cho Liễu Tranh, nói: “Đi thử.”
Liễu Tranh gật gật đầu, đem cục cưng gấu bông thật lớn bỏ vào trong lòng hắn, cầm lấy cái áo đi vào phòng thay đồ. Tiếu Văn Nhung không thể làm gì khác hơn là ngồi ngu ngơ ôm cái đầu gấu kia ở bên ngoài chờ.
Liễu Tranh rất nhanh đã bộp bộp bộp từ phòng thay quần áo đi ra, áo t-shirt màu trắng rất xứng với nét giản dị hằng ngày của quần denim, vừa đẹp trai vừa hoạt bát, trang phục thích hợp cho dù là mùa xuân hay là đầu hạ. Tiếu Văn Nhung gõ gõ tấm thẻ: “Mua.”
Liễu Tranh mơ mơ màng màng không hiểu, “A? Tôi nghĩ cậu chỉ bảo tôi thử thôi…”
Tiếu Văn đem cái đầu tiểu ngu ngốc xoa xoa cho rối bời lên, sau đó nói: “Đúng vậy, nhiệm vụ của cậu là thử, mua hay không là do tôi quyết định.
Liễu Tranh “oh” một tiếng, chạy nhanh ôm cục cưng gấu đi theo phía sau.
Loại chuyện mua quần áo này một khi đã định, thì liền mênh mông cuồn cuộn hoành hành không có điểm dừng, nhất là Liễu Tranh là một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, mặc kệ mặc đồ gì cũng rất hợp. Mãi đến buổi chiều, trong tay Tiếu Văn Nhung đã có năm sáu cái túi giấy màu sắc rực rỡ khác nhau, áo len màu vàng nhạt, áo thun với logo giản gị, áo hoodie, áo gió thủy thủ sọc trắng xanh, quần sọc với những đường sọc đơn giản tươi mát… Liễu Tranh ôm cục cưng gấu bông hoàn toàn không rõ được tình huống, nhưng mà Tiếu Văn Nhung rất hài lòng.
Lúc sắp rời khỏi chợ, tiểu ngu ngốc đột nhiên bị ánh sáng phát ra một cửa hàng chuyên bán đồ trang sức ở lầu một hấp dẫn, sửng sốt hồi lâu cũng không dịch bước. Tiếu Văn Nhung sờ sờ đầu cậu, rộng lượng nói, “Thích thì đi nhìn xem.”
Liễu Tranh nhanh chóng chạy qua, gương mặt ghé vào trên tấm thủy tinh cực kỳ chăm chú. Ánh sáng màu cam của đèn tản ra trên quầy, tất cả xung quanh trở nên trong suốt long lanh, kêu gọi ánh mắt nhìn ngắm của mọi người. Tiếu Văn Nhung vừa mới chuẩn bị mang theo bao lớn bao nhỏ đi qua, động tác của Liễu Tranh đã rất nhanh chóng mà quét thẻ tài khoản, cầm hai cái hộp nhỏ chạy qua.
Tiếu Văn Nhung bất đắc dĩ cười cười, thay cậu chỉnh lại áo, hỏi: “Mua gì đó?”
Mặt tiểu ngu ngốc cư nhiên đỏ lên, có chút mắc cỡ nói: “Oh… là vật cho cả hai chúng ta dùng, về nhà mới cho cậu xem được không?
Tiếu Văn Nhung rất kích động. Đồ trang sức, hai người dùng, vẻ mặt thẹn thùng, nhất định là trang sức tình nhân! Hắn nhìn gương mặt bối rối của cậu bé trước mặt, đột nhiên tâm tình vô cùng sảng khoái, đồng ý nói: “Được! Về nhà mới nhìn!”
Mặt trời dần dần hạ xuống núi, ánh chiều tà bao phủ sự yên lặng nhàn nhã pha trộn với sự nhộn nhịp tấp nập của thành phố này, hai người ngồi xe bus công cộng trở lại nhà ga. Thời gian cách chuyến tiếp theo còn bốn mươi phút, bây giờ mà vào phòng chờ thì có chút sớm. Tiếu Văn Nhugn nói: “Chúng ta đi ăn sườn heo đi.” Vừa nghe đến ăn, cái lỗ tai của Liễu Tranh liền dựng thẳng lên, nếu như người này mà là một con chó, bây giờ nhất định đang vui sướng mà vun vẩy cái đuôi rồi.
Sườn heo ở Vô Tích được nấu rất cẩn thận, cần phải gắp các nguyên liệu tinh chế đã được sắp xếp theo trình tự, những nguyên liệu này được cho vào khoảng bảy đến tám cân
. Rồi sau đó dùng xì dầu, đường trắng mềm, rượu nếp ủ lâu năm cùng với hành, gừng, rau thì là, lá đinh hương, rau quế để nấu. Thịt xương đầu một trăm cân, thì xì dầu cho vào là mười hai cân, đường trắng mềm ba cân, rượu ba cân, dùng lửa nướng hai tiếng đồng hồ, chỉ có khoảng sáu mươi bốn cân là được hoàn thành, có thể nói là một món ăn khá công phu.
Tiếu Văn Nhung đem Liễu Tranh đặt trên chỗ ngồi, dặn cậu trăm ngàn không được lộn xộn, không thể cùng người xa lạ nói chuyện, càng không thể tùy tiện ăn đồ ăn người khác đưa cho, sau đó đi xếp hàng mua sườn heo. Liễu Tranh có chút ủy khuất nói với bóng lưng của hắn:“Tôi biết mà, tôi cũng không phải đồ ngốc.” Tiếu Văn Nhung buồn bực cười cười, làm bộ như không có nghe gặp.
Sườn heo đỏ rực rất nhanh được bưng lên, Tiếu Văn Nhung ngồi vào chỗ đối diện Liễu Tranh. Tổng cổng có bốn phần sườn heo, mỗi người hai phần. Nước miếng Liễu Tranh lập tức rơi tí tách mà bắt đầu ăn. Tiếu Văn Nhung vẫn là không đụng đũa, có chút hứng thú nhìn Liễu Tranh ăn.
Một ngụm lại một ngụm, mỡ mà không ngán, vừa mềm vừa thơm, giữa mặn còn mang vị ngọt, vừa đẹp vừa tươi.
Liễu Tranh lại một lần nữa hạnh phúc đến giãy dụa,ngao ngao kêu loạn.
Hai phần thịt sườn rất nhanh trôi xuống bụng, nhưng mà mỗi một dây vị giác đều kêu gào: không đủ! Cho tôi, tôi còn muốn! Liễu Tranh dùng đôi mắt nhỏ đáng thương hề hề nhìn hai phần thịt tươi mới đang huênh hoang ở bên bàn của Tiếu Văn Nhung, sườn heo hấp dẫn và quyến rũ a.
Tiếu Văn Nhung quả thực bị loại ánh mắt này đánh bại, lập tức đem sườn heo đưa tới trước mặt Liễu Tranh. Liễu Tranh có chút ngượng ngùng, nhưng mà không chống đỡ được với mùi vị hấp dẫn, thơm ngon mà bắt đầu ăn
Tiếu Văn Nhung cảm thấy, Liễu Tranh như vậy, có bản tính cùng trực giác y như một con thú nhỏ, thật sự là thú vị muốn chết nha.
Lúc lên xe lửa quả thật mất một phen sống chết, xét cho cùng cũng là do con gấu bông quá cao kia.Tiếu Văn Nhung hận không thể nhéo lỗ tai tiểu ngu ngốc mà rống giận: xem cậu lần sau còn dám mua đồ như vậy khống Có bản lĩnh tự một mình cậu mang nó trở về đi!
Khó khăn lắm mới đem con gấu lớn kia chạy đuổi tới phía chiếc xe, dọc theo đường đi nhận phải vô số ánh mắt rửa tội quái dị, Tiếu Văn Nhung thề đời này cũng không để tình huống như hôm nay phát sinh lần thứ hai.
Gấu bông béo núc ních khiến cho cửa xe bị kẹt, Tiếu Văn Nhung nhấc chân chuẩn bị đá nó đi vào, Liễu Tranh thét một tiếng chói tai: “Không được!” Tiếu Văn Nhung bị dọa sợ, quay đầu hỏi: “Sao thế?”
Liễu Tranh vọt tới phía trước hắn bảo vệ cái mông của cục cưng gấu bông, như là gà mái bảo vệ gà con, “Cậu không thể đá nó! Quan trọng nhất là, phải đối xử tốt với nó…”
Tiếu Văn Nhung trở mình xem thường, lười cùng tiểu ngu ngốc nói chuyện, nhưng mà vẫn đem chân chuẩn bị đá thu về, sửa thành kiểu ôm công chúa dịu dàng. Liễu Tranh liền lộ ra nụ cười rất vui vẻ, Tiếu Văn Nhung nhìn con gấu bông trong lòng một chút, nghĩ rằng: tạm thời cho ngươi hưởng thụ đãi ngộ công chúa một thời gian, về nhà lập tức khóa trong ngăn tủ.