Phan Kim Liên Trọng Sinh

Chương 19




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy

phongtinhcungcom 59

Cùng nhau chạy vội cho tới giữa trưa, bọn họ rốt cục tới được tửu lâu Khoái Hoạt Lâm.

Đứng trước bảng hiệu quen thuộc, Võ Tòng cảm thấy vô cùng xúc động, những cực khổ về sau hắn phải chịu tất cả đều là từ Tưởng Môn Thần mà ra. Nếu như không phải do y cấu kết với quan phủ hãm hại, Võ Tòng hắn sao lại có thể nhập ngũ ở Ân Châu, nếu như không phải y mưu đồ tìm người hãm hại, hắn sao có thể máu tươi nhuộm Uyên Ương lâu rồi bị buộc vào rừng làm cướp?

Nhớ tới đoạn thời gian chịu hết ngược đãi trong ngục kia, sắc mặt Võ Tòng dần trở nên u ám, hai mắt tóe lửa, tay cũng nắm đến kêu răng rắc.

Lạc Man thức thời rụt cổ đi theo phía sau.

“Vị khách quan này, mời vào bên trong!” Tiếng thét to của Tiểu nhị vang xa.

Ánh mắt Võ Tòng thay đổi liên tục, cuối cùng trở nên kiên định. Hắn sít sao nắm chặt tay Lạc Man, sải bước đi vào bên trong

Lạc Man bị hắn kéo đi vào Khoái Hoạt Lâm

Quy mô Khoái Hoạt Lâm quả thật không nhỏ, bao gồm ba tiểu viện.

Bên trong nam nữ vô số, hoặc ôm, hoặc trêu đùa, trên mặt không kẻ nào không mang theo vẻ xa xỉ thối nát, rượu thịt ê hề, mỹ nhân khắp nơi, hơi có chút cảm giác ‘ao rượu rừng thịt’.

Hẳn là lần đầu có người vào khoái hoạt lâu còn chuẩn bị phụ nữ, hai người Võ Tòng nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt, những ánh mắt này đầu tiên là ngạc nhiên, đến khi nhìn thấy rõ dung nhan diễm lệ của Lạc Man, đồng loạt đều hóa thành dâm tà.

Lạc Man cảm thấy không thoải mái nhíu mày, trong lòng âm thầm oán trách Võ Tòng: nàng đã nói muốn mặc nam trang, Võ Nhị Lang nói nàng cái gì mà không hợp, buộc nàng thay nữ trang, còn mang nàng đến loại địa phương này, không phải quăng thịt vào trong đám ruồi bọ sao?!

Võ Tòng cũng cảm thấy được những ánh mắt chiếu tới, một cơn tức giận khó hiểu đột nhiên dâng lên từ đáy lòng, hắn theo bản năng nhìn Lạc Man, thấy nàng nhăn đôi mày thanh tú, trên dung nhan xuất chúng tràn đầy không kiên nhẫn, lửa giận trong lòng đột nhiên dịu xuống.

Võ Nhị Lang kéo Lạc Man ra sau lưng, thân hình cao lớn ngăn những ánh mắt dâm tà, tròng mắt sắc bén như ưng trừng mắt cảnh cáo liếc nhìn mấy tên nam nhân kia, thấy bọn họ e ngại cúi đầu mới che chở Lạc Man đi vào bên trong.

Đi tới gần 50 thước, rốt cục cũng vào cánh cổng thứ hai. Tương phản hoàn toàn với bên ngoài, tiểu viện trong cùng này lại thật thanh tĩnh, trong viện có mấy cây đại thụ cao vút vô cùng xum xêu, ở giữa là một cái bàn đá, trong phòng có một gã đàn ông đang nằm, lâu lâu lại nhàn nhã phe phẩy quạt.

“Tưởng Môn Thần!” Võ Tòng căm hận nhìn hắn ta, tiếng nói rít qua từng kẽ răng.

Võ Tòng kéo Lạc Man đứng vững trong một góc khuất, hắn phi thân vào trong phòng, một quyền đánh tới gã kia.

Một quyền bất ngờ gào thét đánh tới mang theo sát khí ngùn ngụt, gã đàn ông cảm thấy được nguy hiểm, theo bản năng lật người lăn xuống đất, “Rầm” một quyền đánh tới phá tan cái ghế, vụn gỗ văng khắp nơi.

Lạc Man líu lưỡi, Võ Nhị Lang này thật đúng là điển hình của kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà!

Bên kia, Tưởng Môn Thần lộn nhào chạy ra khỏi gian phòng, hoảng hốt chưa bình tĩnh được nhìn trong phòng: “Các hạ là ai? Tưởng mỗ có chỗ nào đắc tội sao?”

Lạc Man nhìn nam nhân trong viện, mặt to người tròn, vừa nhìn đã thấy là kẻ có sức lực, trên mặt tràn đầy hung ác, kinh hoàng trong mắt còn chưa tan đi. Lại nhìn nam nhân ở trong phòng, quần áo màu đen, dáng người cao gầy, khuôn mặt anh tuấn ẩn hiện trong bóng đêm, lộ ra ánh mắt tà nịnh, gợi cảm ngây người!

Nam sắc mê hoặc lòng người mà, cho dù biết rõ Võ Tòng không có việc gì tự dưng đi đánh người nhưng trong lòng Lạc Man vẫn tự nhiên nghiêng về phía Võ Nhị Lang.

Võ Nhị Lang cười lạnh một tiếng: “Ông đây nhìn ngươi lớn lên đáng đánh đòn!”

Hắn lại như sói đói vồ lấy con mồi mà đánh tiếp, đầu tiên là một quyền đánh vào giữa ngực Tưởng Môn Thần khiến y phun ra một ngụm máu lớn, sau lại bị Võ Nhị Lang đạp bay ra ngoài!

“Quá hung tàn, quá bạo lực!” Lạc Man tặc lưỡi, nhìn Võ Tòng lại tiếp tục xông lên lại bắt đầu chà đạp Tưởng Môn Thần.

Chờ Võ Tòng đánh thỏa mãn, cam đoan Tưởng Môn Thần cũng đã bị đánh tới mẹ hắn cũng nhận không ra!

Võ Tòng phủi phủi quần áo, ném lại một câu “Sau này, ở Khoái Hoạt Lâm gặp ngươi một lần lại đánh một lần!” Sau đó kéo Lạc Man nghênh ngang mà đi.

Hai người vừa mới bước ra đã thấy trước mắt xuất hiện một thanh niên mặc y phục màu xanh mang theo hai nha dịch, nhìn thấy Võ Tòng người thanh niên lập tức quỳ xuống, nước mắt tí tách rơi xuống: “Ân nhân, xin nhận một lạy của ta!”

Võ Tòng cuống quít nâng hắn dậy, gặp lại bạn cũ đúng là ngũ vị tạp phần. Thi Ân quả thật cũng là có ơn với hắn, nhưng mục đích cũng chỉ là hỗ trợ trừ bỏ Tưởng Môn Thần mà thôi.

Coi như nợ nần đời trước giữa bọn họ đã thanh toán xong, nhưng Võ Tòng cảm thấy Thi Ân cũng tương đối tốt, dù sao chuyện cũng không đáng gì nên dứt khoát thuận tay giải quyết Tưởng Môn Thần, không nghĩ tới lại bị Thi Ân bắt gặp.

Hai nam nhân khen tặng nhau một phen, cuối cùng Võ Nhị Lang cũng không thể lay chuyển được nhiệt tình của Thi Ân, chỉ đàng phải theo hắn trở về phủ.

Giải quyết đại họa canh cánh đã lâu, tâm tình Thi Ân cực tốt, vội gọi người chuẩn bị rượu tốt đồ ăn ngon, thịnh tình khoản đãi Võ Tòng.

Lạc Man là nữ nhân, không thể chung bàn, chỉ có thể ngồi bàn ở phòng khác cùng với thê thiếp của Thi Ân.

Thi Ân dù sao cũng có chút quan chức cho nên thê thiếp của hắn ta hiển nhiên cũng không phải là người không có kiến thức, nhưng mà khi các nàng nhìn thấy Lạc Man vẫn không hẹn mà cùng sợ ngây người.

Lạc Man quả nhiên là có làn da trắng nõn nà, hàng mi dài cong vút, tựa hồ dùng tất cả những từ ngữ tốt đẹp ở trên người nàng đều không đủ, nhưng khó có được nhất là toàn thân nàng tỏa ra khí chất thanh nhã tự nhiên, nàng giống như một đóa hoa sen cao quý sạch sẽ, khiến cho người ta sinh ra một loại cảm xúc càng nhìn càng yêu thích.

“Thật ngại qua, ta có thể đi ra ngoài một chút không?” Nhìn thoáng qua thị nữ đứng trước của, Lạc Man cao nhã mỉm cười.

“Được, được!” Mấy nữ nhân ngồi cùng bàn cùng đáp lên.

Lạc Man nhẹ nhàng đứng lên, duyên dáng đi ra cửa, cứ như vậy, nàng bước nhanh hai bước ngăn lại thị nữ đang chuẩn bị mang thức ăn vào phòng trong, cười nói: “Vị tỷ tỷ này, trâm cài của ta hình như rơi ở bên đó, tỷ tỷ có thể giúp ta tìm được không?”

Thị nữ do dự một chút, không dám đắc tội khách quý, đành phải buông cái đĩa xuống, đi vào bụi cỏ tìm trâm cài.

Lạc Man cười cười, thừa dịp nàng ta không chú ý, căn cứ nguyên tắc thà giết lầm còn hơn bỏ sót, cấp tốc lấy ra hai túi thuốc mê thả vào trong bầu rượu, lắc lắc xong mới đi đến bên cạnh thị nữ, lơ đãng ném một cái ngân thoa xuống chân.

Thị nữ chỉ chốc lát sau đã tìm được trâm cài, trả lại cho Lạc Man, bưng cái đĩa đi vào phòng trong.

Lạc Man nhàn nhã chờ ngoài cửa, chờ tới khi nghe được hai tiếng rầm rầm nàng liền lặng lẽ nở nụ cười, thoải mái chạy ra khỏi Thi phủ, tùy tiện tìm một cửa hàng thay đổi nam trang, mua con ngựa, ra roi thúc ngựa chạy!

Nàng thề, tuyệt đối, tuyệt đối không có một chút dây dưa nào cùng đám người trong truyện Thủy Hử!

Thi phủ, khi Võ Tòng cảm thấy bắt đầu choáng váng đầu liền đã cảm thấy không ổn, vừa định đứng dậy, trước mắt bỗng nhiên tối sầm.

Lúc trước khi ngã xuống, hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ, Lạc Man! Cho dù chạy đến chân trời góc biển, ta cũng sẽ bắt được nàng!