Phan Kim Liên Trọng Sinh

Chương 23




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy

phongtinhcungcom 28

Muốn hỏi cuộc đời của Võ Tòng chán ghét nhất cái gì, khẳng định là nón xanh(*)!

(*)Nón xanh: bên trung quốc quan niệm, đội nón xanh là bị cắm sừng, tức là vợ mình, hoặc chồng mình ngoại tình bên ngoài.

Bởi vì nón xanh, ca ca hắn bị độc chết, bởi vì nón xanh, Công Minh ca ca của hắn bị buộc phải lên Lương Sơn.

Cho nên từ khi ca ca qua đời cho tới giờ hắn chưa từng đội qua cái nón có màu sắc nào.

Không thể tưởng được, lúc này đây hắn lại trơ mắt nhìn Lạc Man cố tình đội nón xanh lên đầu mình!

Nhất thời tức giận bừng bừng tăng lên, tức giận đến muốn nổ mạnh!

“Lạc Man! Nàng đứng lên cho ta!”

Lạc Man mơ thấy chuyện mình chết đi, rồi những chuyện xảy ra ở Cố phủ mười mấy năm, đang lúc nôn nóng bất an, một tiếng rống giận ầm ầm vang lên bên tai, khiến nàng lập tức tỉnh dậy.

Nàng lo sợ không yên mở mắt ra liền thấy Võ Tòng chỉ cách chóp mũi nàng 3 cm, ánh mắt trừng lớn, trong con ngươi ngăm đen dường như có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.

Lạc Man cả kinh theo bản năng vung ra một quyền..

Võ Tòng bất ngờ không kịp phòng bị, thét to một tiếng bụm mặt lăn xuống giường.

Một quyền này giống như đổ thêm dầu vào lửa, Võ Tòng chỉ cảm thấy ầm một tiếng, tiểu vũ trụ trong lòng liền nổ mạnh, nhất thời hóa thành Siêu Xayda! Tóc đều dựng đứng cả lên, giận đến cực điểm, ngược lại bình tĩnh trở lại.

Hắn chậm rãi buông tay đang bụm mặt, khuôn mặt anh tuấn giống như được điêu khắc từ đá, không mang theo một tia cảm xúc, gằn từng tiếng nói: “Nàngmuốn gì?”

Ở trong mộng còn một tiếng A Xung hai tiếng A Xung, hắn mới hơi tới gần chút đã trúng một quyền?!

Nàng đây là muốn vì ai thủ thân như ngọc đây?

Nghĩ như vậy, sắc mặt Võ Tòng nhất thời đen như đáy nồi, ánh mắt hóa thành phi đao, vèo vèo vèo phóng về phía nàng!

Nếu là bình thường, Lạc Man khẳng định cũng bị hắn dọa phát run, nhưng mà bởi vì vừa trúng một đấm chính giữa mắt trái, Lạc Man lại ra tay lại tương đối nặng, cho nên… ánh mắt Võ Tòng dường như là lập tức đã sưng to lên mang theo một vòng hồng, mắt không mở to được hơi hí hí, thậm chí khóe mắt còn lưu vài giọt lệ do đột nhiên bị đau đớn quá độ.

Khiến cho tiểu Võ phi đao của hắn nhất thời hóa thành tiểu Võ mị nhãn!

Lạc Man nhịn không được đập giường cười ha ha.

Võ Tòng giận: “…” Đây là thái độ gì! Thái độ gì chứ hả!

Kỳ thực, Lạc Man hoàn toàn làm theo bản năng, bất kể là ai đi nữa vừa mở mắt ra liền thấy một khuôn mặt phóng đại của nam nhân đều sẽ chấn động, cho nên… Khụ khụ!

Chẳng qua, bởi vì nàng vừa mới nằm mộng, gọi tên Lâm Xung, cho nên Võ nhị ca không hề nghi ngờ đã ăn phải dấm chua!

Vốn số lượng lý trí không nhiều lắm đã giảm xuống không ngừng cuối cùng liền ngã vào vực sâu.

Mắt thấy gân xanh trên tay Võ Tòng có xu hương tăng mạnh, đúng là tức giận không nhỏ rồi, Lạc Man vội vàng ngừng cười: “Nhị ca, xin lỗi! Ta vừa mở mắt liền thấy một khuôn mặt phóng đại cho nên… Hoàn toàn là bản năng của thân thể, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

Bởi vì vừa rồi cười to nửa ngày, khuôn mặt mỉm cười của Lạc Man nổi lên hai rạng mây hồng giống như được thoa phấn, ánh mắt sáng lấp lánh mang theo chút hơi nước, môi bị răng nanh cắn đỏ bừng có chút căng mọng bóng loáng, giống như quả đào mật chín mọng theo chủ nhân nói chuyện không ngừng khép mở.

Hầu kết Võ Tòng giật giật, ánh mắt không khống chế được nhìn chằm chằm đôi môi kia, trong đầu giống như một giọng nói không ngừng lập đi lặp lại “Tới đây cắn một cái nào! Tới đây cắn một cái nào!”

“Nhị ca? Nhị ca!” Lạc Man không nói gì nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Võ Tòng, đây là như thế nào? Không phải mới vừa còn nổi giận đùng đùng sao! Thế nào bây giờ lại đứng ngốc ra rồi!

“Nhị ca!” Lạc Man hô to.

“Cái gì!” Võ Tòng sửng sốt, trong hoang mang rối loạn hoàn hồn lại, lại cảm thấy bản thân vừa rồi nhìn chằm chằm người ta như vậy hình như… Có chút… không quân tử…

Nhưng mà, nếu như đi tới nếm thử cảm giác chắc chắn sẽ rất tốt thì phải!

Lỗ tai Võ nhị ca lặng lẽ đỏ!

“Nhị ca?” Khóe miệng Lạc Man giật giật, nàng biết bản thân bộ dạng khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp như hoa, chim sa cá lặn…

Nhưng mà nhìn nàng ngẩn người đến mặt đỏ như vậy cùng với con người rắn rỏi như Võ Tòng căn bản không thể tin nổi…

Cảm giác như là chồn phát xuân với gà mái…

Trong mắt Lạc Man chói lọi viết bốn chữ to “Ta khinh bỉ huynh”.

“Khụ! Khụ! Ta… đi ra ngoài trước, muội có việc bảo ta…” Trong nháy mắt, Võ nhị ca liền thấy ngượng ngùng, nỗ lực trấn định nói được hai câu, luống cuống chân tay đi vội ra ngoài.

Trong nháy mắt lúc đóng cửa, Võ Tòng đột nhiên nhớ tới, nguy rồi! Hình như còn chưa có hỏi Lạc Man và Lâm Xung đã xảy ra chuyện gì?!

Sắc đẹp hại người! Sắc đẹp hại người mà! Võ Nhị Lang ôm đầu kêu rên.

May mắn tránh được một kiếp, Lạc Man mới mặc kệ việc này không thèm quan tâm đâu, vỗ vỗ chăn tiếp tục ngã xuống ngủ.

Mà kể ra cũng lạ, hình như chỉ cần nhìn thấy nhị ca, cho dù là nàng đang khổ sở hay là đau đớn đều sẽ nhanh chóng trở nên cuồng bạo, sao lại có kết cục khôi hài như vậy nhỉ?

Chẳng lẽ, đây là bát tự không hợp trong truyền thuyết sao?

Trước khi tiến vào mộng đẹp, Lạc Man mơ mơ hồ hồ nghĩ.

Lại nói Võ Tòng, trái lo phải nghĩ vẫn cảm thấy không thích hợp.

Phan Kim Liên trước kia chưa bao giờ gặp qua Lâm Xung, chẳng lẽ là bị cảnh buồn nôn anh hùng cứu mỹ nhân làm cho mê muội?

Không thích hợp mà! Lão tử cũng cứu nàng, bộ dạng lão tử cũng phong thần tuấn lãng, anh tuấn vô địch, đâu có kém gì Lâm Xung, Tiểu Man sao lại không yêu mình chứ?

Chẳng lẽ Lâm Xung có thể làm cho nữ nhân vui vẻ hơn so với lão tử sao?

Võ Tòng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, Lâm Xung từng có thê tử, hơn nữa nương tử của hắn còn hết mực chung thủy với hắn, nghĩ đến chắc là thủ đoạn rất cao siêu đây, chẳng lẽ Lạc Man không chống lại được?

Võ Tòng tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng hắn và Lâm Xung tương giao nhiều năm, biết Lâm Xung đối xử với thê tử của mình cũng chung thủy vô cùng, vả lại hắn bây giờ còn chưa biết nàng đã chết, chắc chắn không có khả năng thông đồng với Lạc Man.

Nhưng Lạc Man vì sao một tiếng A Xung hai tiếng A Xung, còn nói yêu… hắn?

Chẳng lẽ là hai ngày này đã phát sinh chuyện gì chăng?

Võ Tòng càng nghĩ càng không đúng, dứt khoát mang theo hai vò rượu đi tìm Lâm Xung.

Lâm Xung lại đang buồn khổ trong sân đối diện.

Kỳ thực ở trong xương, Lâm Xung và Tống Giang Đô là một loại người, bọn họ đều muốn lấy thân mình đền đáp triều đình, sau đó cưới một người vợ sống một cuộc sống an phận mà thôi.

Lâm Xung đang sống cuộc sống hết sức thỏa mãn, đáng tiếc lại bị người gian hãm hại, phiêu bạt khắp nơi, có nhà mà không thể trở về. Tuy rằng lên Lương Sơn nhưng mỗi thời mỗi khắc hắn đều cảm thấy không hòa hợp được với những người khác, hắn cũng chỉ mong muốn có một chỗ để an phận.

Mà Tống Giang lại hoàn toàn khác.

Đều là không hợp với người trên Lương Sơn nhưng y vốn là người có dã tâm, muốn thực hiện khát vọng dã tâm của mình, cho nên y có thể vô tình dùng sinh mệnh của các huynh đệ để đổi lấy con đường được chiêu an.

Nhưng mà ở lúc này đây, Tống Giang còn chưa đi đến tuyệt lộ, cũng không muốn đi Lương Sơn, cho nên y uyển chuyển từ chối Lâm Xung.

Lâm Xung tuy rằng buồn khổ nhưng cũng có thể thấu hiểu tâm tình của y, cho nên cũng không miễn cưỡng, tính thu dọn đồ đạc ngày mai lên đường trở về.

Lúc Võ Tòng đến, hắn đang chuẩn bị trở về phòng thu thập đồ đạc, thấy trong tay Võ Tòng có hai vò rượu to thì sửng sốt.

“Ca ca, đệ đệ có hai vò rượu ngon, đặc biệt tới mời ca ca nếm thử!” Võ Tòng cười nói.

“Được!” Lâm Xung cười to nói.

Đàn ông ấy mà, có hai phương thức để bồi dưỡng cảm tình, một loại là đánh một trận, một loại khác chính là uống một bữa.

Hai người đều là người hào sảng, một người xách một vò, ngửa đầu liền uống, chỉ chốc lát sau đã hết một nửa.

“Sảng khoái!” Lâm Xung buông cái vò rượu, quệt miệng cười to nói. Ức khí trong lòng tựa hồ cũng đã bay đi hết.

Võ Tòng mỉm cười nhìn hắn.

Đời trước Lâm Xung là chết vì bệnh, nhưng mà tuy nói là sinh bệnh không bằng nói là trong lòng u ất tích tụ, buồn khổ mà chết.

Hắn bị Cao Cầu làm hại, cửa nát nhà tan, cửu tử nhất sinh, lại còn phải theo Tống Giang lãnh đạo trở về Chiêu an gì đó, vì triều đình hãm hại hắn mà thập tử nhất sinh!

Khúc mắc trong lòng hắn mãi không thể cởi ra, cho nên mới chỉ vì chút phong hàn mà chết.

Võ Tòng không biết khuyên giải hắn thế nào cho phải, nam nhân thôi! không muốn nói mấy lời buồn nôn đàn bà đó!

Uống rượu mới là đúng nhất!

Nhất túy giải vạn sầu!

Hai nam nhân so uống, chỉ chốc lát sau đã liền uống nhiều.

Võ Tòng cuối cùng nhớ tới chính sự, lớn miệng hỏi: “Ca ca và Tiểu Man trước kia đã từng gặp qua chưa?”

Tiểu Man? Lâm Xung trong lòng ngẫm nghĩ, lại nghĩ tới ánh mắt lúc trước của Lạc Man, mang theo chút vui sướng, còn có chút không thể tin, dè dặt cẩn trọng giống như nhìn thấy bảo vậy quý trọng nhất

“Đây vẫn là đầu tiên ta gặp đệ muội…” Lâm Xung cười lắc đầu.

Lần đầu gặp, như vậy thật sự là Tiểu Man đối với Lâm Xung là nhất kiến chung tình?

Võ Tòng nhất thời cảm thấy uống rượu cũng trở nên vô cùng chua sót.

Nếu như Tiểu Man thật sự thích Lâm Xung, hắn nên làm như thế nào bây giờ?

Giết nàng? Tay Võ Tòng run lên, rượu đổ ra ngoài.

Nếu như là trước kia, có lẽ hắn sẽ không chút do dự lựa chọn như vậy.

Nhưng mà, bây giờ…

Hắn bỗng nhiên phát hiện bản thân không hạ thủ được.

Thành toàn nàng?

Theo lương tâm mà nói, Lâm Xung quả thật là một nam nhân tốt! Hơn nữa, lúc này tẩu tử đã chết…

Nhưng mà…

Chỉ cần nghĩ tới khả năng này, lòng hắn liền khó chịu, như có hàng ngàn cây kim nhỏ chôn ở bên trong ẩn ẩn đau.

Nữ nhân chính là phiền toái lớn!

Võ Tòng thầm mắng!

Lúc trước hắn luôn là người tùy ý, khi nào lại có lúc lề mề thế này!

Võ Tòng bắt đầy mãnh liệt uống rượu, rượu trong suốt theo cái cằm góc cạnh rõ ràng chảy xuống, xẹt qua ngực rắn chắc.

Lâm Xung cười lắc đầu, từ xưa tình yêu là khó hiểu nhất, hắn híp mắt nhìn không trung, tựa hồ nhìn thấy chuyện mình trước đây.

“Đại ca, huynh khi đó… Ở chung cùng tẩu tử như thế nào…” Võ Tòng nhức đầu, có chút ngượng ngùng nói.

Lâm Xung bật cười nhìn gò má hơi hơi ngượng ngùng của người thanh niên, thầm than, tuổi trẻ thật tốt! Có thể không kiêng nể gì mà yêu thích.

“À… Ta lúc đó……” Lâm Xung nỗ lực hồi tưởng trước kia: “Tất cả đều nghe theo tẩu tử của đệ thôi!”

Võ Tòng: “…” ╭(O.O)╮ Quá qua loa rồi!

Lâm Xung cũng có chút ngượng ngùng: “Ta vầ tẩu tử của đệ là ân sư giới thiệu, tẩu tử đệ tính cách dịu dàng, nhiều năm như vậy trong nhà luôn đều là nàng quan tâm…”

Dịu dàng đó! Võ Tòng nhớ tới bộ dáng Lạc Man hung ác cho hắn một quyền, nhất thời cảm thấy trứng đau, căn bản không thể so sánh!

“Nhưng mà, chị dâu đệ có nói nữ nhân đều thích dỗ dành, chắc là không sai đâu!” Lâm Xung vắt hết óc nghĩ, thật vất vả mới nhớ tới câu nói chí lý.

Dỗ dành? Hắn bây giờ không dỗ dành, Lạc Man đã không nghe hắn. Nếu hắn lại dỗ nàng, nha đầu chết tiệt kia còn không leo lên trên đầu hắn sao?

Không được! Tuyệt đối không được!

Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể bị một nử tử nho nhỏ dắt mũi chứ?!

Không ổn không ổn!

Võ Tòng lắc đầu.

Xem ra phương pháp của Lâm Xung không thích hợp với hắn, vẫn là kiến cách khác thích hợp hơn.

Đúng rồi? Nếu không hay là noi theo Mạnh mẫu dạy con, hắn thành Võ Tòng dạy vợ?