Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 17




Nói chuyện điện thoại xong, Sở Thanh Phong không có đợi lâu, 10 phút sau Cố Dao đã gõ cửa xe.

Bởi vì không nghĩ tới, Sở Thanh Phong có chút kinh ngạc nhìn Cố Dao, cục cảnh sát đến trạm xe buýt, đi mau cũng phải cần ít nhất là 15 phút. Hạ cửa xuống nàng mới nhìn rõ mồ hôi trên trán Cố Dao, nguyên lai là chạy tới. Cố Dao khuynh thân, một tay đặt lên bệ cửa sổ, thở phì phò, lại mỉm cười nhìn Sở Thanh Phong, đáng yêu le lưỡi một cái, như một tiểu nữ sinh cười khẽ nói: "Hô... Sư tỷ, nóng quá."

Sở Thanh Phong nhìn thấy bộ dáng này của Cố Dao, chỉ cảm thấy tim mình khiêu chậm một nhịp, miệng Cố Dao khéo léo lại đầy đặn mượt mà, có lẽ là bởi vì cô mới khởi động, nhìn như là tô son, làn da trắng nõn cũng đỏ ửng lên, bộ dáng kia thật gợi cảm.

Nhưng Sở Thanh Phong lại không để ý nhiều đến sự khác thường của mình, nàng chỉ là cảm thấy Cố Dao quả nhiên là cực đẹp, ngay cả một phụ nữ như nàng cũng nhịn không được tim đập nhanh. Mở cửa xe nhượng Cố Dao tiến vào, nàng buồn cười nhìn cô, hỏi: "Chạy lại đây làm gì, tôi không có thúc giục em a."

Cố Dao ngồi ở chỗ kia dùng hai tay quạt, nghe Sở Thanh Phong nói, quay đầu lại đáp: "Không có, trước kia ở trường học chạy quen rồi, bây giờ làm việc ngược lại hiếm khi chạy, hô... Thật sướng!"

Sở Thanh Phong cười nhìn Cố Dao, mặc dù nàng biết ở trong cảnh giáo là quy định mỗi ngày nhất định phải chạy, lại không tin Cố Dao là bởi vì lâu lắm không chạy mới chạy tới đây, Cố Dao là sợ mình chờ lâu đi, tâm tư đó nàng làm sao nhận thức không đến chứ?

Ban nãy chạy không thấy nóng, nhưng khi ngồi xuống rồi cũng là nóng đến khó chịu, cô mở to hai mắt nhìn xung quanh, Sở Thanh Phong bị động tác kỳ quái của cô hấp dẫn, nghĩ cô là đang tìm cái gì, liền khó hiểu hỏi: "Tìm cái gì?"

"A... Không." Cố Dao nghe Sở Thanh Phong hỏi mới dừng lại động tác, ánh mắt trợn to nhìn Sở Thanh Phong, nghi hoặc hỏi: "Sư tỷ không mở điều hòa sao? Sao nóng quá vậy?"

Mắt to trong veo như nước, Sở Thanh Phong cảm thấy mình nhìn qua không phải là một nữ cảnh, mà là chứng kiến một tiểu cô nương đang hỏi mười vạn câu hỏi vì sao, bộ dáng kia thật khờ dại. Sở Thanh Phong cảm thấy buồn cười không chỉ là vì điều này, còn vì động tác vừa rồi của Cố Dao, nguyên lai là đang tìm hơi lạnh, nhưng hơi lạnh là có thể thấy được sao...

Sở Thanh Phong nhịn không được nhẹ giọng nở nụ cười, nói: "Tôi mới đóng điều hòa, mới ra mồ hôi mà thổi điều hòa sẽ rất dễ cảm mạo... Bất quá, tuy rằng không có hơi lạnh nhân công, nhưng lại có gió tự nhiên nha."

Gió tự nhiên? Cố Dao bất minh nhìn Sở Thanh Phong một cái, lại đảo mắt nhìn bên ngoài, tháng sáu nóng bức tựa hồ muốn nướng cháy người, ở đâu có gió?

Sở Thanh Phong cười cười, sau đó khởi động xe, gia tốc chạy đi, quả nhiên là mang đến một cơn gió thoải mái tự nhiên. Hiện tại đã gần chạng vạng, cho nên gió cũng dần dần lạnh xuống, Cố Dao cảm thấy thoải mái, toàn tâm đều thoải mái, không tự giác gợi lên khóe miệng.

Sở Thanh Phong lái xe, quay đầu nhìn cô, khóe miệng cũng mang theo độ cong hệt như Cố Dao...

Chỗ ở hiện tại của Sở Thanh Phong tên là Hoàng Viên. Danh như ý nghĩa, đây là tiểu khu cao cấp thiết kế cho phú hào. Sở Thanh Phong cũng lười đi truy cứu kim lĩnh là có ý gì, lúc trước mua nơi này chính là bởi vì nhìn thấy giao thông thuận tiện, hoàn cảnh xung quanh và hệ thống trị an chặt chẽ mà thôi.

Là một nhân viên chính phủ, vẫn là có chút chức quan, hơn nữa thân ở chức vị nguy hiểm, tùy thời đều có nguy cơ bị lấy đi tính mạng, tiền lương của Sở Thanh Phong không thấp, tiền nàng gửi ngân hàng cộng thêm tiền lương mỗi tháng, tuyệt đối đủ để nàng chi trả tiền nhà.

Nơi này so sánh với chợ đêm Đông Hoa của Cố Dao, quả thật có thể nói là trên trời dưới đất, hai người đi đến đình viện được thiết kế như thời cổ đại, Cố Dao tò mò nhìn xung quanh, nhưng cảm giác cô cấp cho người ta cũng không phải một người chưa thấy qua cảnh đời, quần áo sạch sẽ cùng khí chất của cô, làm cho người ta cảm thấy cô là một đại tiểu thư, được giáo dục rất tốt mà lớn lên.

Sở Thanh Phong cũng không nóng nảy thúc giục Cố Dao, ngược lại là phối hợp Cố Dao, nàng xem Cố Dao, nghĩ thầm, cô không nên ở tại chợ đêm Đông Hoa, địa phương kia đích xác không thích hợp cô. Nàng có cảm giác, Cố Dao hẳn là nên được hảo hảo chiếu cố sủng ái, chứ không phải là sống vất vả cô độc.

Hai người đi vào thang máy, Cố Dao nhìn Sở Thanh Phong bấm lầu 11, trừng to mắt: "Cao dữ?"

Sở Thanh Phong phiết đầu nhìn Cố Dao một cái, trên mặt mỉm cười, trong lòng lại có điểm trướng, nhẹ nhàng nói: "Không cao, cao nhất là lầu 20, hơn nữa còn có thang máy, ở lầu mấy đều không có gì khác nhau."

"Nha." Cố Dao gật gật đầu, đứng trong thang máy quan sát xung quanh, Sở Thanh Phong cảm thấy cô quả thật chính là bảo bảo hiếu kỳ, tựa hồ cái gì cũng có thể khiến cô hứng thú.

Đến nhà Sở Thanh Phong rộng 120 mét vuông, Cố Dao lại kinh hô: "Oa, sư tỷ, phòng ốc của chị thật lớn nha."

Cùng với Cố Dao, Sở Thanh Phong có thể ngay cả chính mình cũng không biết, nàng là luôn luôn mỉm cười, từ tủ giày lấy ra dép lê của mình cùng một đôi mới cho Cố Dao, lắc lắc đầu nói: "Lớn hay không lớn đều giống nhau, chỉ là nhà mà thôi."

Sở Thanh Phong lời này nhượng đang đổi dép lê Cố Dao lặng đi một chút, cô có trực giác là Sở Thanh Phong không có cảm giác gia đình, cô nghĩ tới mình lần lượt thay đổi chỗ ở, luôn không có một ai, không có cảm giác gia đình, bởi vì cô tìm không thấy lòng trung thành. Sở Thanh Phong thì sao? Trực giác của cô nói cho cô biết Sở Thanh Phong không giống mình, chị ấy không phải là cô nhi, vậy người nhà chị ấy đâu?

Sở Thanh Phong đổi dép, đi vào bên trong, lại phát giác Cố Dao còn đang sững sờ ở nơi nào, không biết cô suy nghĩ cái gì, nghi hoặc hỏi: "Cố Dao, đang nghĩ gì thế? Đứng ở cửa làm chi, vào đi em."

"A... À, hảo." Cố Dao bừng tỉnh, phát hiện mình không lễ phép thất thần, sắc mặt có điểm xấu hổ đỏ lên, cước bộ nhanh chóng đuổi kịp Sở Thanh Phong.

Tủ lạnh của Sở Thanh Phong trước kia ít khi chứa đồ ăn, chỉ chứa đồ uống và bia, vì để cho tiện, nàng dời tủ lạnh qua phòng khách, đến tủ lạnh, mở cửa muốn lấy thức uống cho Cố Dao, lại quên buổi sáng mình đã nhét đầy các loại đồ ăn trong đó. Vừa mở ra không chỉ hù sợ chính mình, cũng hù sợ Cố Dao.

"Trời, thiệt nhiều đồ ăn." Cố Dao theo bản năng liền nói ra, hơn nữa lòng hiếu kỳ của cô luôn rất nặng, cũng không biết có phải là do lúc nhỏ không có người thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô không, cho nên mới khiến lòng hiếu kỳ của cô còn bảo trì ở giai đoạn hài đồng, cô trực tiếp hỏi Sở Thanh Phong: "Sư tỷ, sao chị mua nhiều đồ ăn nhét trong tủ lạnh thế?"

Sở Thanh Phong nhìn vào trong, thật sự là khoa trương, xấu hổ cười: "Không có, buổi sáng lỡ mua hơi nhiều."

Cố Dao nghe đáp án này, cảm giác có điểm kỳ quái, vì thế cô vẫn như cục cưng tò mò, trừng lớn ánh mắt thuỷ linh, tràn đầy hiếu kỳ nhìn Sở Thanh Phong.

Dưới đôi mắt khờ dại kia của Cố Dao, Sở Thanh Phong càng thêm xấu hổ, vì thế lựa chọn không trả lời, nói sang chuyện khác: "Trong tủ lạnh có nước khoáng, nước có ga, nước trái cây, còn có bia, em muốn uống loại nào?"

Sở Thanh Phong không trả lời, Cố Dao cũng không hỏi tiếp, liền hồi đáp: "Nước khoáng đi chị."

Sở Thanh Phong lấy ra hai chai nước khoáng, sau đó đóng tủ lạnh, đem cảnh tượng làm cho mình xấu hổ nhốt vào trong tủ lạnh, che giấu. Nàng đưa một chai cho Cố Dao, chỉ chỉ sô pha nói: "Em nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi bưng đồ ăn ra, rất nhanh là có thể ăn cơm."

"A, sư tỷ, tôi giúp chị." Chỉ là một khách nhân, Cố Dao làm sao sẽ không xấu hổ, nhàn nhã chờ Sở Thanh Phong tới hầu hạ cô, vì thế son sắt biểu lộ cho thấy mình có thể hỗ trợ.

Cơ hội Sở Thanh Phong nấu cơm là ít càng thêm ít, nàng cũng không xác định mình đã biến phòng bếp thành bộ dáng gì, để tránh cho xấu hổ lại xuất hiện, Sở Thanh Phong vội vàng ngăn lại Cố Dao đang son sắt muốn giúp đỡ, trịnh trọng nói: "Em là khách, sao tôi lại không biết xấu hổ để em động thủ a. Em ngồi xuống nghỉ ngơi đi, tôi tự mình làm là được, đồ ăn đều nấu xong, chỉ cần bưng ra."

"Nhưng mà..."

Cố Dao còn muốn nói điều gì, Sở Thanh Phong cự tuyệt: "Em là người thứ nhất tôi thỉnh về nhà, cho nên tôi nhất định phải hảo hảo chiêu đãi em."

Sở Thanh Phong nói xong, còn khẳng định gật gật đầu, thấy Cố Dao sửng sốt, phản ứng không kịp ngoan ngoãn đi đến sô pha. Sở Thanh Phong cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm, đi vào phòng bếp.

Cố Dao ngồi trên ghế sa lon, nhìn thấy trên bàn trà thủy tinh đặt một chồng sách, những cuốn sách kia vừa nhìn liền biết là còn mới, hơn nữa còn có vài tờ bị gấp lại. Sách dạy nấu ăn không phải đồ vật riêng tư, cho nên Cố Dao hiếu kỳ lấy ra xem, đặc biệt chú ý tới mấy trang... Góc bị gấp lại kia.

Sở Thanh Phong bưng thức ăn vẫn được giữ ấm ra, một món canh năm món mặn đều là nấu xong, bưng ra đặt lên bàn vốn không mất bao nhiêu thời gian, nhưng Sở Thanh Phong lại nghiên cứu nên sắp xếp như thế nào trông mới đẹp, còn châm chước nên dùng bát đũa gì, cho nên cũng phí không ít thời gian... Nàng muốn Cố Dao khoái trá ăn Tết, không có bất cứ tiếc nuối nào.

Sở Thanh Phong an bài thoả đáng hết thảy, kêu Cố Dao qua dùng cơm. Cố Dao rửa tay, đi đến bàn ăn, nhìn thấy trên mặt bàn bày biện xanh xao, nhất thời sững sờ. Trong sách dạy nấu ăn có kèm theo hình ảnh, mà thức ăn Sở Thanh Phong làm tuy rằng không đẹp như hình, nhưng lòng Cố Dao trong nháy mắt lại bị chấn động một cái.

Được mời ăn cơm, nhiều thời điểm không nhìn món ăn đẹp bao nhiêu, rượu ngon bao nhiêu, chân chính là người mời bạn dùng tâm ý nhiều hay ít... Trong lòng Cố Dao nhất thời tràn đầy cảm động.

Chap sau Thanh x Phỉ comeback nha ~