Tấn Dĩ An giúp ta cuộn lại áo, "Ta dùng ba năm, vì nàng quét sạch chướng ngại, không uổng công ta thích nàng một hồi. Chúc nàng... sớm ngày phong hầu bái tướng, công thành danh toại."
Ánh mắt hắn, kìm nén mà nóng bỏng, cuối cùng, trở nên tĩnh lặng.
Trong khoảnh khắc này, hắn hoàn toàn buông tay.
11
Sau khi Tấn Dĩ An rời đi, ta ngồi lặng trước cửa sổ, suốt đêm không ngủ.
Đến lúc trời sáng, từ phương Nam có một phong thư tám trăm dặm hỏa tốc gửi tới.
Mở ra xem, thánh thượng mật chỉ: phong ngươi Trấn Bắc Hầu, trong vòng một tháng, bình định Bắc Man, ban cho Đan Thư Thiết Khoán* một cái, có thể tùy nghi hành sự, ba châu binh mã, đều có thể điều động.
(*) “Đan Thư Thiết Khoán” có ý nghĩa như như “Kim bài miễn tử” này, người nào được ban sẽ nghiễm nhiên được sự bảo hộ tối thượng của Hoàng đế.
Nghe nói mấy tháng trước, chiến sự ở phía Đông dần dần trở nên thường xuyên, nay triều đình tám phương đều là địch, một trận thắng là cấp bách.
Bắc Quan, chính là ván kịch đầu tiên để thánh thượng g.i.ế.c gà dọa khỉ.
Ngón tay ta quệt vài vòng trên "Đan Thư Thiết Khoán", hồi lâu không động.
Thánh thượng chịu bỏ ra nhiều, phong vương hầu, ban thẻ miễn tử, thậm chí trao quyền ba châu binh mã, tức là đem sau lưng giao cho ta.
Đã là trận đánh lưng đèo.
Chỉ được thắng, không được bại.
Nhưng muốn dẹp yên Bắc Man, chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay, lần này đi, là chín phần c.h.ế.t một phần sống.
Không để bản thân do dự, ánh sáng bình minh ló rạng, ta lại mặc chiến giáp, khóa cửa nhỏ.
Khi quay đầu, thấy Thạch Trúc đứng ở cửa, chờ ta đã lâu, vai áo ướt đẫm sương.
"Ôn tiểu tướng quân." Thạch Trúc cung kính cúi chào, "Thạch Trúc có vài lời, không thể không nói."
Ta dừng bước, yên lặng chờ hắn nói tiếp.
Hắn nhìn ta một cái, cuối cùng không nhịn được, "Chủ tử nhà ta, rõ ràng có nơi tốt hơn để đi, lại vì ngài nhận việc khổ cực này. Giờ đây phủ Minh Nghi vương phải chịu không ít lời đồn đãi, tướng quân một câu cảm ơn cũng không có thì thôi, nhưng xin đừng giày vò chủ tử ta."
Thì ra là vậy.
"Xin lỗi, ta chưa từng biết..."
"Ngài ấy không nói, ngài đương nhiên không biết. Trong kinh thành có bao nhiêu tiểu thư khuê các đợi gả, không lọt vào mắt chủ tử ta, chỉ chạy đến Bắc Quan cầu hôn nữ nhi Ôn gia. Nếu tướng quân còn có lương tâm..."
Tim ta đập dồn dập.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Càng ngày càng nhanh.
Xa xa bỗng nhiên vang lên tiếng trống trận, Bắc Man động thủ rồi.
***
Ta ngước nhìn về phía Bắc, trăng lưỡi liềm chưa lặn, nhưng mặt trời đã mọc lên từ phương Đông.
Một sự thôi thúc khó tả dâng tràn trong ngực, xé rách vết thương, trào ra.
"Trúc Thạch, có câu này, ta chỉ có thể nói với ngươi." Ta nhìn thẳng vào hắn, "Lần này, ta ra trận, có lẽ sẽ không trở về, nếu chủ nhân của ngươi không chịu cưới người khác, xin ngươi nói với hắn, người ta thương mến, chỉ có mình hắn. Ta dùng sinh mệnh bảo vệ thiên hạ, chỉ để hắn có thể sống yên ổn cả đời, con cháu đầy đàn. Ôn Sĩ Ninh duyên cạn phúc mỏng, đã c.h.ế.t rồi, quên thì quên đi."
Nói xong, ta vòng qua Trúc Thạch mặt đầy kinh ngạc, ra ngoài lên ngựa.
Xa xa tiếng tù và thúc giục vang lên, trên trời bắt đầu có tuyết rơi.
Ta nhìn lại sân viện đổ nát lần cuối, vung roi ngựa tạo nên tiếng đanh thép, lao về phía chân trời u ám phía Bắc.
12
Nửa tháng sau.
Trận tuyết lớn liên tiếp nhiều ngày đã chặn kín con đường cuối cùng của Khúc Sơn.
Hàng ngàn binh mã nằm phục trong trời băng tuyết, những binh sĩ bị mù tuyết ngày càng nhiều. Nhưng chuỗi thắng lợi liên tiếp đã làm tăng mạnh sĩ khí trong quân.
"Tướng quân, tuyết lớn phong sơn, bọn Man tử có thể đến không?"
Ta nằm trong tuyết, lặng lẽ quan sát đường núi bên dưới.
Đây là điểm huyết mạch cung cấp lương thảo của bọn Man tử, là người thì phải ăn, chắc chắn sẽ đợi được.
Cha và Ngữ Ninh đang trấn giữ phía Đông, ta dẫn người canh giữ cửa núi, chỉ cần cắt đứt lương thảo, quân ta ở ba đường khác sẽ như phá trúc tiến vào sâu trong Bắc Man, thẳng đến vương đình.
Vì vậy, trận chiến này là nguy hiểm nhất, cũng quan trọng nhất.
Đến đêm, gió lạnh như dao, ta nhìn bầu trời đen kịt, trong đầu hiện lên những lời nói đêm đó, siết chặt binh phù trong tay, trong lòng dâng lên một tia ấm áp.
Cuối cùng, một tia lửa xuất hiện trên đỉnh núi.
Vị tướng bên cạnh vừa định đứng dậy, ta đột nhiên giữ lại, "Đường núi ban đêm khó đi, sao lại chọn giờ này vận lương?"
Trong đó ẩn chứa đầy điểm đáng ngờ.
Thấy lửa mỗi lúc một nhiều, các tướng sĩ không thể kìm nén, "Tướng quân! Không đánh, bọn họ sẽ ra khỏi cốc!"
Ta chăm chú nhìn những đốm lửa, đột nhiên, dãy đèn bỗng nhiên dừng lại.
Ta bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành, "Không đúng! Chủ lực bọn họ đã chuyển sang Đông Lộc rồi! Rút lui!"