Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại

Chương 14: Đạo làm quan




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Chương 14: Đạo làm quan.

Hứa Trân ngồi suy nghĩ một hồi, cảm thấy đệ tử ất ban này nhìn thì ngông cuồng nhưng có thể chú trọng đạo làm quan, nói không chừng là một nhân tài hiếm thấy.

Hơn nữa vừa vặn nhân cơ hội này, hỏi một chút chí nguyện ( chí hướng và nguyện vọng) của các đệ tử, cũng tốt tùy theo tài năng mà dạy.

Nàng nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy bọn đệ tử đang chờ nàng lên tiếng, liền hỏi: "Các vị ngồi ở đây, sau này đều muốn làm quan sao?"

Tên ất ban kia đứng lên nói: "Ngươi tính toán cái gì, nếu không phải vì nhập sĩ, chúng ta đọc sách làm gì?"

Hứa Trân nói: "Đọc sách có rất nhiều chỗ tốt, cũng không phải chỉ có con đường làm quan."

Đệ tử đang ngồi tất cả cũng không phải như Lý Tam Lang, đối với Hứa Trân tin phục sát đất, không ít đều ở trạng thái quan sát.

Nghe Hứa Trân hỏi vậy, đa số cũng không có trả lời, chỉ có vài người cúi đầu, nhìn như có suy nghĩ khác.

Hứa Trân lần đầu tự thượng khóa, không muốn phụ kỳ vọng cao của Triệu tiên sinh, liền tìm một trong số những người cúi đầu, hỏi nàng: "Nếu ngươi thi đậu Tiến sĩ, muốn làm cái gì?"

Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn Hứa Trân, tiếng nói trong trẻo: "Làm nữ quan."

Hứa Trân hỏi: "Làm quan gì?"

Tiểu cô nương nói: "Đều được."

Hứa Trân lại hỏi: "Nếu không thi đỗ thì sao?"

Ánh mắt tiểu cô nương rối rắm, sau một hồi nói: "Không biết."

Hứa Trân tò mò hỏi: "Ngươi cảm thấy mình nhất định có thể đậu Tiến sĩ sao?"

Tiểu cô nương lắc đầu: "Phụ mẫu kỳ vọng cao, chỉ có làm hết sức, không nghĩ đến đường lui."

Hứa Trân cười, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hỏi mấy tên đệ tử khác, nhưng đều là câu trả lời tương tự.

Chỉ có một người, nói nếu mình không thi đậu Tiến sĩ, phụ mẫu cũng có thể dựa vào quan hệ giúp hắn làm quan, vốn không thành vấn đề.

Hứa Trân bị dọa há hốc mồm, sửng sốt một lát, mới hiểu được, vị này chính là quan nhị đại ( con ông cháu cha).

Nàng suy nghĩ một chút, uống trà nhuận hầu, trầm giọng nói: "Các vị, hôm nay ta muốn cùng các ngươi nói đạo làm người, chính là cùng đạo làm quan tách biệt ra."

Hứa Trân buông chén xuống nói tiếp: "Đọc sách cũng không phải chỉ có con đường nhập sĩ có thể đi, các ngươi đọc sách, chẳng qua là để mở rộng tầm mắt, rõ ràng tư tưởng cổ nhân, vì vậy học được suy xét, để mình trở nên lợi hại, không dễ dàng bị xúc phạm..."

Tên ất ban kia nghe xong cực kỳ xem thường, hắn biết vị tiên sinh mới đến này trình độ có hạn, không nghĩ đến lại thấp như vậy, chỉ biết nói một đống lời vô ích.

Người này cùng sơn trưởng, quả thật chính là một trời, một vực.

Hắn nhịn không được, trực tiếp đứng dậy nói: "Tiên sinh, lời này của ngươi cũng không đúng."

Hứa Trân dừng lại chốc lát, hỏi: "Không đúng chỗ nào?"

Đệ tử ất ban nói: "Nếu tiên sinh cũng đồng ý đọc sách là vì hiểu tư tưởng cổ nhân, như vậy tất nhiên tán đồng quan điểm Khổng lão tiên sinh rồi?"

Hứa Trân gật đầu nói: "Phần lớn tán đồng."

Tên đệ tử ất ban kia xì cười một tiếng, nói: "[ Học nhi ưu tắc sĩ ], [ Quân tử mưu đạo bất mưu thực ](1) của Khổng tử, không phải nói, quân tử nên làm quan cùng đọc sách, đọc sách dư lực, ra làm quan, làm quan dư lực đi đọc sách sao?!"

⌈(1) Sĩ nhi ưu tắc học, học nhi ưu tắc sĩ: Làm quan mà còn dư lực thì học tập; học tập tốt xong, nếu vẫn còn dư lực, thì đi làm quan; nói chung là một câu yêu cầu phải liên tục học tập, học đi đôi với hành.

Quân tử mưu đạo bất mưu thực, ưu đạo bất ưu bần: Người quân tử tính việc đạo chứ không tính việc ăn, lo sự đạo chứ không lo sự nghèo.⌋

Hắn còn đưa ra ví dụ.

Nói chính là trong [ Luận Ngữ - Tử Lộ ], có một người đệ tử tên là Phàn Tu, không biết nổi điên cái gì nói muốn làm ruộng, đi hỏi Khổng tử phải làm thế nào, Khổng tử nói mình làm ruộng không bằng lão nông, Phàn Tu lắc lư rời đi. Chờ Phàn Tu đi rồi, Khổng tử ở trước mặt Tử Lộ nói "Tiểu nhân tai, Phàn Tu dã(2)."

⌈(2) Tiểu nhân tai, Phàn Tu dã: Tiểu nhân thay, Phàn Tu.

Khổng tử cho rằng sở thích của Phàn Tu là tiểu nhân, người chỉ muốn đệ tử của mình trở thành quân tử là những người có đạo đức ở địa vị lãnh đạo, cai trị dân. Người nói đại ý: Người lãnh đạo mà chuyên chăm về lễ, nghĩa, tín thì dân sẽ kính phục mà mọi người bốn phương đều quy hướng ủng hộ. Cần gì phải học làm ruộng?⌋

Có thể thấy Khổng lão phu tử rất xem thường tam giáo cửu lưu(3), chỉ cảm thấy đọc sách chính là quân tử, còn lại đều là tiểu nhân.

⌈(3) Tam giáo cửu lưu: Chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội ( Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia).⌋

Đệ tử ất ban nói xong, lại cường điệu lần nữa: "Đọc sách cùng làm quan, mới là hành vi của quân tử."

Hứa Trân không đồng ý.

Nàng hỏi: "Ngươi biết sỉ đồ ( đường làm quan) của Khổng tử sao?"

Đệ tử ất ban kiêu ngạo nói: "Đương nhiên biết rõ."

Hứa Trân nói rằng: "Vậy ngươi có biết, trước khi Khổng tử trở thành Trung Đô Tể(4), suýt chút nữa phải đến làm việc ở nơi phản quân hay không? Ngươi cảm thấy đi đến nơi phản quân làm việc, gọi là làm quan sao?"

⌈(4) Trung Đô Tể: quan Tể ở đất Trung Đô.⌋

Sắc mặt đệ tử ất ban xấu đi.

Hắn luôn cảm thấy đây là vết nhơ của Khổng tử, không phải hành vi quân tử, lúc này nghe Hứa Trân nhắc đến, liền cực lực phủ nhận: "Cuối cùng vẫn không đi, ai biết việc này là thật hay giả."

Hứa Trân không vì lời hắn nói mà ngừng, tiế tục nói cái mình muốn: "Khổng tử nếu đồng ý đến nơi phản quân làm việc, liền nói rõ, hắn cảm thấy bất luận đi đến đâu, chỉ cần có thể triển khai hoài bão là được rồi, làm quan đi đến đâu cũng giống nhau, đều là theo đuổi quyền lợi."

Đệ tử ất ban há miệng, nhất thời không nói ra lời.

Nho học trong lòng mọi người cao quý hoàn mỹ, truyền thụ chính là nhân ái cùng đạo quân tử, hôm nay bị vạch trần, muốn làm quan, chính là muốn tranh quyền, điểm này hắn không chịu được.

Nhưng hắn không có cách nào phản bác, bởi vì luận điểm làm quan, chính là hắn nói ra.

Hứa Trân thấy hắn không lên tiếng, nói tiếp: "Có tưởng pháp ( cách nghĩ), các ngươi mới biết phải làm sao thống trị. Có quyền, liền bắt đầu thống trị."

Phía dưới thoáng cái có tiếng bàn luận.

Mọi người dồn dập biểu thị, chính mình có tưởng pháp, chỉ thiếu quyền.

Hứa Trân nghe được.

Nàng hỏi một tên đệ tử đang nói chuyện: "Ngươi có ý kiến gì?"

Tên đệ tử kia chắp tay cười nói: "Đương nhiên là thiên hạ đại đồng(5)."

Hứa Trân hỏi: "Nếu ngươi có quyền, định làm gì?"

Đệ tử ngẩn người, nói: "Giáo hóa quần chúng."

"Giáo hóa?" Hứa Trân nói, "Nhưng hiện tại quốc khánh đã thực hành toàn dân giáo hóa. Ngươi cảm thấy bây giờ có được tính là thiên hạ đại đồng không?"

Đệ tử kia sửng sốt một chút, bực bội nói: "Trồng, trồng lương thực, khiến cho bách tính ấm no không lo."

Hứa Trân nói: "Sau khi ấm no lại sinh tư dục, ngươi xác định tiếp tục như vậy, thiên hạ có thể đại đồng sao?"

Đệ tử không nói ra được, cuối cùng ngượng ngùng ngồi xuống, không nói nữa.

Đệ tử xung quanh phần lớn ý nghĩ cũng tương đồng, lúc này toàn bộ yên tĩnh không chút tiếng động, nghe Hứa Trân nói.

Hứa Trân lại hỏi đệ tử ất ban: "Nếu là ngươi, dự định làm quan thế nào?"

Đệ tử ất ban sững sờ ngồi, suy nghĩ trong đầu, đều là học vấn Chu Lễ to lớn của Khổng lão phu tử.

Nhưng hắn vừa nghe xong đệ tử khác lên tiếng, sâu sắc ý thức được, nếu mình nói như vậy, khẳng định sẽ bị vị lão sư này phun cẩu huyết lâm đầu, cắn răng nhịn xuống, tỉ mỉ suy tư.

Hắn suy nghĩ một hồi, nghĩ đến lúc trước sơn trưởng giảng bài, nói đại thể đều là một vị đại năng nào đó lúc làm quan, đưa ra chính sách thế nào, cải thiện hoàn cảnh, tạo phúc bách tính.

Ngoài ra, tựa hồ cũng không có cái gì khác.

Lúc trước nghe tới lợi hại như thế nào, bây giờ nghĩ lại, dường như chỉ là vỏ ngoài giả tạo.

Đệ tử ất ban liên tiếp gặp đả kích, lại một chốc không nghĩ ra được chủ ý gì tốt, chỉ có thể mở miệng, khô cứng nói: "Tạo phúc bách tính, khiến cho người người đều có thể [ Bần nhi lạc, phú nhi hảo lễ ](6)."

⌈(6) Bần nhi lạc, phú nhi hảo lễ: Nghèo mà có thể không siểm nịnh, giàu mà có thể không kiêu ngạo.

Đây đều là biết tự giữ bản tính của mình, [ nhưng như vậy ] vẫn chưa quên [ sự phân biệt ] giàu nghèo. Lạc đạo - vui với đạo thì sẽ quên sự nghèo túng của bản thân. Hiếu lễ – yêu thích lễ thì sẽ an với việc ăn ở thiện lương, vui với việc noi theo khuôn khép, trong lòng cũng quên đi sự giàu có của mình. Như thế mới càng đáng quý.⌋

Hứa Trân ồ một tiếng, lại hỏi: "Vậy ngươi muốn dùng thủ đoạn gì để thực hiện mục tiêu này? Khiến cho mọi người đọc sách sao? Hiện tại quốc khánh đã làm như thế. Hoặc là thêm nhiều loại lương thực, để mọi người ấm no vui vẻ?"

Đệ tử chỉ ngây ngốc trừng mắt, trừng một hồi, mới bực bội nói ra một câu: "Tấu lên Thánh Thượng, để Thánh Thượng định đoạt."

Hứa Trân nói thầm: Mẹ nó, đệ tử này cũng quá cơ trí đi, lại đem quăng cho lãnh đạo?

Nàng hỏi: "Vậy nếu có người cố ý ngăn cản ngươi, không cho ngươi thượng tấu?"

Đệ tử ất ban trầm mặc, sau một hồi nói: "Chờ đến thời cơ, lại tấu..."

Hứa Trân hỏi: "Nếu giống Tô Vũ(7), bị giáng đi chăn nuôi nhiều năm, không chờ được thời cơ?"

⌈(7) Tô Vũ: Là một nhà ngoại giao đời vua Hán Vũ Đế, nổi tiếng qua điển tích Tô Vũ chăn dê.⌋

Đệ tử ất ban nói: "Thượng tấu..."

Hứa Trân hỏi: "Sao ngươi chỉ biết thượng tấu? Vậy thì Thánh Thượng cũng quá mệt mỏi rồi. Hơn nữa ngươi dự định thượng tấu cái gì? Nói mình có tài nhưng không gặp thời? Để Thánh Thượng đề bạt ngươi sao?"

Đệ tử ất ban nói: "Thánh Thượng anh minh, tất nhiên sẽ biết đâu là trung thần, đâu là gian nịnh."

Lúc này không chờ Hứa Trân, đệ tử bên cạnh nói: "Này cũng không nhất định, chuyện dân Quan Nam chạy nạn, đến nay còn không có tin tức đâu!"

Đệ tử ất ban đỏ cổ, một đường đỏ đến mang tai, muốn mắng người kia nói chuyện đại nghịch bất đạo, lại cảm thấy việc này xác thật không hợp lý.

Cuối cùng hắn trầm mặc, không nói gì.

Hứa Trân thấy thế, cười dài nói: "Theo ta thấy, nếu ngươi không làm quan, mà là tiểu thương, thực hiện [ Bần nhi lạc, phú nhi hảo lễ ], độ khả thi sẽ cao hơn."

Đệ tử ất ban không nói ra lời, nhưng vẫn cắn răng hỏi: "Vì sao?"

Hứa Trân nói: "Bởi vì mọi người đều yêu tiền, ngươi nếu cho bọn họ tiền, bọn họ đương nhiên nghe theo lời ngươi nói mà làm."

Đệ tự ất ban cảm thấy là Hứa Trân đang nhục nhã mình, hắn hết sức tức giận, ngẩng đầu trừng Hứa Trân.

Hứa Trân nói: "Đương nhiên, tiền mua được đều là ngoài mặt thôi, kỳ thật ta tán đồng làm quan luận mà ngươi nói."

Đệ tử ất ban thật ra đã sớm mất đi ý chí chiến đấu, bây giờ bỗng nghe Hứa Trân nói tán đồng quan điểm của mình, đôi mắt trợn to hơn, không dám tin nhìn Hứa Trân, muốn hỏi Hứa Trân nếu tán đồng, vậy lúc trước nói lời vô ích làm gì.

Hứa Trân không chút hoang mang, cao giọng nói: "Chư vị đang ngồi, vậy trở về vấn đề ban đầu kia đi."

Mọi người đều ngồi ngay ngắn.

Tuy bọn họ cũng không xem Hứa Trân là một tiên sinh có học vấn gì, lại nghe hiểu được những lời vừa nói này.

Đạo làm quan, rốt cuộc là làm thế nào? Là liên tục thượng tấu? Cũng không phải như vậy, nhưng đến cùng là làm gì, vị tiên sinh này còn chưa nói cho bọn họ biết.

Bọn họ đang đợi đáp án.

Hứa Trân chỉ cười, nói: "Ta tin các vị tương lai nhất định có thể làm quan lớn, cho nên muốn nói với cái vị, các vị phải cân nhắc thêm nhiều vấn đề, bây giờ đang làm quan, từng như các ngươi là đệ tử, các ngươi cảm thấy, vì sao khi bọn họ làm quan rồi lại chưa thực hiện được thiên hạ đại đồng?"

Mọi người lắc đầu, hoàn toàn không nghĩ ra.

Hứa Trân nói: "Ta cũng không biết, vì vậy phải chờ đến khi các ngươi làm quan, mới có thể hiểu."

Sau khi nói xong, nàng đứng dậy chuẩn bị đi rót nước.

Vừa bước ra thư đường, nhìn thấy bóng mặt trời còn một chút sẽ đến giờ Thân.

Liền quay lại, một lần nữa ngồi xuống.

Ở trong một mảnh mộng bức, nàng tiếp tục nói; "Bây giờ có nhiều người đọc sách như vậy, Thánh Thượng cần, tất nhiên không phải chỉ có biết đọc sách, mà là có thể cùng hắn đàm luận đạo trị quốc."

Nàng nhìn một chút vài tên đệ tử lúc trước nói chuyện, chỉ tiếc mài sắt không thành kim nói: "Các ngươi nhìn lại mình một chút, một câu thiên hạ đại đồng, tạo phúc bách tính, lời nói như vậy quá điện thí ( thi đình), các ngươi định dùng não rỗng thống trị quốc gia sao? Quốc gia này sẽ bị các ngươi làm thành thế nào?"

Mọi người trầm mặc, tên đệ tử bị điểm xấu hổ không ngớt.

Hứa Trân thở dài: "Vì vậy tổng kết lại chính là một câu nói..."

Lời nàng còn chưa dứt.

Lý Tam Lang vội vàng đứng dậy, đụng ngã nghiên mực nước, ráng sức cướp lời nói: "Đọc sách nhiều hơn!"

Lý Tam Lang lúc trước bị giáo huấn qua, rất tự tin cảm thấy mình nhất định nói đúng.

Nhưng Hứa Trân suy nghĩ một chút, lắc đầu phủ quyết: "Không đúng."

Lý Tam Lang không dám tin: "Làm sao không đúng, trước kia ngươi dạy ta như vậy!"

Hứa Trân nói: "Làm quan, chỉ lý luận suông không đủ, phải quan sát nhiều hơn, nghĩ nhiều biện pháp, hay đi thực hành." Nàng nói rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, đứng lên nói: "Đúng vậy, phải thực hành nhiều."

Thực hành, đây chính là năm đó nàng làm lão sư, một đại pháp bảo đục nước béo cò a.

Đem đám đệ tử mang ra ngoài đi một vòng, cảm thụ phong tục nhân tình, lại mang về, khóa học hôm nay liền xong.

Lúc trước sao nàng không nghĩ tới đây!

Còn lãng phí nhiều khí lực như vậy, giảng nội dung trong sách.

Tính sai, thật sự tính sai.

Hứa Trân cảm thán vài tiếng, càng cảm thán, càng kích động.

Mình có thể từ dạy học nặng nề giải thoát rồi!

"Quan sát dân tình!" Hứa Trân nở nụ cười, cùng đám đệ tử đang ngồi nói: "Đúng, ta muốn mang các ngươi đi quan sát dân tình! Nếu các ngươi làm quan, nhất định phải làm quan tốt!"

Mọi người còn chưa phản ứng lại, Hứa Trân nói: "Công khóa hôm nay các ngươi viết về vấn đề dân sinh đi! Viết xong mang tới, ngày mai, chúng ta thực địa khảo sát!"

Sau khi nói xong, nàng cảm thấy đã đến thời gian, tâm tình rất thoải mái, nhanh chân bước ra cửa, nhanh chóng rời đi.

Lưu lại bên trong thư đường mộtđám đệ tử ngồi ngay ngắn, đám đệ tử này vừa phấn khởi nhiệt huyết, lại vừa mê mang không rõ.

"Có thể ra thư đường quan sát dân tình, đương nhiên là chuyện tốt." Một tên nữ đệ tử đánh vỡ yên tĩnh trong thư đường, nàng cau mày đàm luận với mọi người xung quanh, "Nhưng vấn đề dân sinh, cùng thực địa khảo sát, rốt cuộc là cái gì?"

Người bên cạnh cũng không hiểu lắm: "Dân sinh... chắc là vấn đề sinh dưỡng của bách tính đi."

"..."

Người xung quanh nghe, biểu thị tán đồng, đồng thời nói: "Tiên sinh này tuy ý đồ không tệ, nhưng chung quy vẫn là bao cỏ, liền từ cũng không nói rõ ràng."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Hứa Trân không biết mình thuận miệng nói từ lại dẫn đến đệ tử phải suy đoán.

Nàng một đường chạy đến sau núi, đi báo cáo chương trình học hôm nay.

Tiếp đó cười nói: "Sơn trưởng, Lý Tam Lang đã trở về đọc sách, ngươi xem có phải nên cho ta—"

Sơn trưởng cũng nhìn thấy Lý Tam Lang.

Hơn nữa nghe nói Lý Tam Lang thật sự trở nên thích học tập.

Chuyện này quả thật như nói mơ giữa ban ngày!

Nhưng nếu Hứa Trân thật sự làm được, hắn cũng không làm khó thêm, trực tiếp từ trong ngăn kéo lấy ra một chuỗi đồng tiền ném cho Hứa Trân.

Hứa Trân đắc ý nhận, cảm thấy mình trả giá rốt cuộc được đền đáp.

Vừa định nhét vào túi, ý thức có cái gì không đúng, lại lấy ra đếm tiền.

Sơn trưởng trừng mắt tức giận nói: "Ngươi đếm cái gì? Ta còn lừa ngươi sao?"

Hứa Trân vạch mấy đồng tiền đếm, nói: "Không phải, không phải, ta sợ sơn trưởng ngươi đưa thừa. Lúc trước không phải nói, đem tiền học phí a muội ta trừ vào sao?"

Sơn trưởng nghe vậy, bình tĩnh nói: "Hừ, chuyện này a, mấy hôm trước nàng đên đây, tự nộp thúc tu(8), sau đó đi rồi."

⌈(8) Thúc tu: Đời xưa dùng thịt khô làm quà biếu gọi là thúc tu. Vì thế, tục mới gọi món tiền lễ thầy học là thúc tu.⌋

Hứa Trân há hốc mồm: "Tự mình giao thúc thu? Nàng từ đâu có tiền?"

Sơn trưởng nói: "Đây là a muội của ngươi, ngươi đi hỏi nàng a! Ta làm sao biết." Sau khi nói xong hắn nhớ lại, bổ sung thêm, "Nói đến, nàng mặc rách rưới, trên mặt đều là đất, có phải ngươi ngược đãi a muội ngươi không?"

Hứa Trân vội nói: "Sao ta lại ngược đãi?"

Sơn trưởng hoài nghi nhìn nàng.

Hứa Trân cảm giác mình giải thích không rõ ràng, cười ngốc nghếch vài tiếng, nhân lúc sơn trưởng không chú ý, vội vàng chạy.

Nàng cầm xâu tiền, đi mua thanh tửu cùng thịt bầm, sau khi nấu xong một mình ăn, ăn ăn, lại nhìn chỗ ngồi trống, đưa tay sờ sờ, cái gì cũng không sờ được.

Nàng hơi nhớ tiểu ăn mày.

Tuy người kia là phản phái.

Hứa Trân nghĩ một chút, đột nhiên thông suốt một chuyện.

Vì để hai người tốt, mình tuy không ngừng đóng vai người xấu, nhưng cũng không phải đóng vai người xấu liền không thể cho tiểu ăn mày chỗ tốt a.

Nàng có thể biểu hiện rất xấu, nhưng cũng có thể không cẩn thận từ trong kẽ tay để lộ chút tiền, cho tiểu ăn mày kiếm được.

Như vậy tháng ngày của tiểu ăn mày cũng có thể dễ chịu một chút, cũng không cần lo lắng nàng có ấn tượng tốt với mình.

Đây là cái ý đồ xấu gì a, cũng quá tuyệt đi.

Hứa Trân bị sự nhanh trí của mình làm cảm động, tức thì tinh thần thoải mái.

Nàng chạy vào phòng lấy túi tiền, lấy ra hai cái bạc vụn cùng năm mươi đồng tiền nhét vào, nắm trong tay, chạy ra cửa, đi đến bên tường thấp nằm bò ra.

Chờ một chút, chờ mặt trời lặn về tây, mặt trời đỏ giội ra tia sáng khúc chiết, trên đất hiện ra một mảnh diễm sắc.

Lúc này nhìn từ xa thấy tiểu ăn mày đi từ đường nhỏ đến.

Nàng lập tức nhảy xuống tường thấp, chạy đến đứng dựa tường cạnh cửa.

Lúc tiểu ăn mày đến gần đẩy cửa đi vào.

Hứa Trân quyết định thật nhanh, học tên đệ tử ất ban kia hừ lạnh một tiếng, nhíu mày lạnh lùng nói: "Làm sao ngươi trở lại?"

Mặt trời lặn chiếu xuống, ánh lên người Tuân Thiên Xuân như ác quỷ đạp huyết trở về.

Nàng cõng lấy củi, nghe vậy, động tác đóng cửa dừng một chút, sau đó thu tay về, vẻ mặt không thay đổi, ngẩng đầu chăm chú nhìn Hứa Trân.

Hứa Trân thấy nàng không nói lời nào, suy đoán, mấy ngày nay mình diễn xuất, khẳng định khiến tiểu ăn mày thương tâm cực độ.

Đổi lại thành ai cũng sẽ hận mình a.

Trong lòng Hứa Trân yên lặng thở dài, nổ lực giữ vẻ mặt dữ tợn, trừng tiểu ăn mày hồi lâu.

Cuối cùng thấy tiểu ăn mày vẫn không nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục tự biên tự diễn.

Nàng nắm lấy túi tiền, ném vào bả vai tiểu ăn mày, mắng: "Cầm xú tiền ( tiền dơ bẩn) của ngươi cút đi!"

Nói xong nàng lạch bạch chạy vào phòng, nhảy đến trên giường tiến vào trong chăn, cũng liên tục than thở.

Ta thật đúng là người xấu a.

Ta làm sao có thể xấu như vậy.

Ta thật đáng ghét đáng trách a...

Ngoài cửa, mặt trời vẫn xinh đẹp chói mắt.

Tóc cùng y phục Tuân Thiên Xuân bị soi ra sắc đỏ tươi, cả người thêm vài phần túc sát ( xơ xác, tiêu điều).

Nàng nhìn chằm chằm túi tiền trên đất, trầm mặt đứng.

Đứng hồi lâu, nàng mới chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm túi tiền lên, kéo cửa gỗ rời đi.

Ngày hè, mọi người thường mặc tề hung bán tụ sam ( áo ngang ngực áo đơn tay ngắn), sắc trời dần tối, ánh chiều tà màu đỏ dần tản đi.

Có hai nữ tử tranh chấp, cười đùa, từ trong tửu lâu đi ra.

Tuân Thiên Xuân ngồi ở đầu hẻm, theo tiếng nhìn qua.

Nàng nhìn thấy một lam y nữ tử cười hì hì lôi kéo tay áo lục y nữ tử.

Lục y nữ tử buồn bực xoay người, cau mày mắng: "Ngươi làm gì?!"

Lam y nữ tử kề tai qua, thấp giọng nói mấy câu.

Lục y nữ tử nhất thời đỏ mặt, từ trong tay áo lấy ra một túi thơm, đùng một cái nện trên đầu vai nữ tử, sẳng giọng: "Cầm lấy xú đồ vật của ngươi cút ngay!"

Lam y nữ tử cười hì hì kề sát tới, nói: "Xú cái gì, ta xem ngươi không phải là thích càng chặt hơn sao?"

Lục y nữ tử bị nàng ôm eo, cũng không phản kháng, nhẹ giọng mắng đôi lời, hai người sóng vai rời đi.

Tuân Thiên Xuân yên lặng nhìn xem, không nói một lời.

Chờ hai người đi xa, nàng đem túi tiền cầm trong tay nhìn, nhìn một chút, cẩn thận từng chút đem túi tiền cất vào túi bên hông.

Đai lưng nhô lên, nàng đưa tay vỗ vỗ, đứng dậy, lại nhìn gian nhà của Hứa Trân, cuối cùng, chậm rãi rời đi

◍ ――― Hết chương 14 ――― ◍

Hứa Trân ( tức giận mắng): Cầm xú tiền của ngươi cút đi!

Tiểu ăn mày ( quy củ, nề nếp): Xú cái gì, ta xem ngươi không phải thích càng chặt hơn sao?

Hứa Trân ( khiếp sợ): Đây là lời cợt nhã mà phản phái cao lạnh trong truyền thuyết sẽ nói sao...

―――――――――

⌈(5) Thiên hạ đại đồng: Đại đồng là cả thế giới chung một nhà, không phân biệt quốc gia hay chủng tộc. Xã hội đại đồng là một xã hội trong đó khắp mọi nơi đều hòa bình, an lạc, mọi người đều bình đẳng, không còn phân biệt chủng tộc, quốc gia, xem nhau như anh em một nhà. Đó là một xã hội thái bình an lạc lý tưởng, là đời Thượng nguồn Thánh đức, mà nhân loại đều mong ước.

Trong Kinh Lễ, Đức Khổng Tử nói về xã hội đại đồng như sau: Ở thời đại đạo thực hành thì thiên hạ là của chung, người ta chọn kẻ hiền năng, giảng điều xác thực, thực hiện trên thuận dưới hòa. Cho nên, người ta không chỉ thương kính riêng cha mẹ mình, không riêng yêu con mình. Kẻ già được nuôi dưỡng trọn đời, người trẻ được sử dụng, trẻ con được săn sóc đến trưởng thành, người ta thương kẻ góa, con côi, người già cô độc, người tàn tật được châu cấp, con trai có chức phận, con gái có chồng con. Người ta ghét thấy của cải bỏ phí trên đất mà lượm lên, chứ không chủ ý giấu giếm trong mình, ghét sự không dùng sức mình (tức không chịu ngồi không) nên làm việc chứ không chủ ý lo lợi riêng cho mình. Vì vậy mà cơ mưu phải bế tắc, kẻ trộm cắp, người làm loạn làm giặc không nổi lên, cho nên cửa ngõ không cần đóng. Đó là thời đại đồng.⌋

―――――――――

chapter content



⌈(7) Tô Vũ chăn dê: Dưới triều nhà Hán, các thị tộc Hung Nô ở phương Bắc luôn tiến xuống xâm phạm miền Nam đốt phá, giết người, cướp của, quấy nhiễu đời sống của dân tộc Hán. Năm 119 trước CN, Hắn Vũ Đế phái quân đội đánh dẹp miền Bắc, giải trừ sự uy hiếp của Hung Nô, nhưng quan hệ giữa hai nước lúc xấu, lúc tốt. Chuyện hai bên bắt giữ sứ giả của nhau luôn xảy ra. Năm 110 trước CN, chúa Thiền Vu của Hung Nô sai sứ giả đến cầu hòa, Hán Vũ Đế bèn sai Tô Vũ đem một đội quân đưa tiễn sứ giả Hung Nô về nước, Tô Vũ cầm trong tay một chiếc gậy chừng bảy, tám thước, đầu trên gậy hơi cong và có treo quả cầu bằng bông, cờ này gọi là cờ "Tiết". Tô Vũ làm như vậy để cho thấy rõ mình là sứ giả của triều đình nhà Hán.

Trước khi Tô Vũ đi Hung Nô, đã từng có một sứ giả của triều đình nhà Hắn tên Vệ Luật đầu hàng Hung Nô. Nhưng các bộ hạ của Vệ Luật đều không cam tâm làm phả. Sau khi Tô Vũ đến chỗ đóng quân Thiền Vu, các bộ hạ Vệ Luật chuẩn bị khởi nghĩa để trở về nước. Không ngờ sự việc bị Thiền Vu phát hiện, hắn nghi Tô Vũ có tham gia, vì thế Thiền Vu sai quân giam giữ Tô Vũ. Tuy phải trải qua nhiều tra hỏi, thẩm vấn, nhưng Tô Vũ trước sau vẫn tỏ lòng kiên trinh bất khuất, Thiền Vu không biết làm thế nào, đành đày Tô Vũ lên Bắc Hải chăn đê. Tô Vũ nghĩ lá cờ "Tiết" là vật tượng trưng cho sứ giả triều đình nhà Hán, vì thế một ngày còn chưa về triều đình thì ngày ấy ông không rời tay khỏi lá cờ "Tiết" này. Mười chín năm sau, quan hệ giữa triều đình nhà Hán và Hung Nô có phần hòa hoãn và Hung Nô mới tha cho Tô Vũ trở về. Đó là năm 81 trước CN. Tô Vũ lại cầm lá cờ "Tiết" nhưng chỉ còn lại một cái cán trơ trụi. Khi về kinh đô Trường An, Tô Vũ đã là một ông lão tóc bạc phơ. Trả qua mấy ngàn năm, khí tiết cao quý của Tô Vũ đến ngày nay vẫn được người đời ca ngợi.⌋