Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại

Chương 20: Sinh tử đã qua




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Chương 20: Sinh tử đã qua.

Lại qua một ngày, tiếng mưa rơi nhỏ dần.

Mưa phùn chập chờn trên lá cây, trong hang động gió vẫn rất lớn, vù vù trong tai Hứa Trân.

Tiểu ăn mày không biết chạy đi đâu rồi.

Hứa Trân gọi một tiếng, cảm thấy miệng rất đau, cố gắng dùng đầu lưỡi liếm liếm, phát hiện môi không biết lúc nào bị cắn rách, nứt ra một lỗ, hơi lõm xuống.

Có lẽ ngày hôm qua hôn bị rách đây.

Hứa Trân có chút chua xót.

Mình chỉ là mẫu ái tràn lan, muốn để tiểu ăn mày hôn nhẹ mặt mình, sao lại thành hôn môi rồi.

Thương càng thêm thương, quả thật ngược đãi người.

Nàng sống dở chết dở nằm, cảm giác mình sắp chết rồi, nhưng sau một lát, trên người dần dâng lên ấm áp, có một luồng sức sống cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong cơ thể mình.

Tinh thần Hứa Trân có chút hoảng hốt.

Rất lâu sau đó, mới ý thức được ấm áp này đến từ hệ thống.

Nàng vội mở hệ thống xem, nhìn thấy trang chủ điểm công đức, khiếp sợ không gì sánh được. Nàng lại tăng được bốn trăm năm mươi điểm công đức! Hơn nữa lúc trước dạy học tích góp một ít, hiện tại tổng cộng có sáu trăm điểm.

Hơn bốn trăm điểm công đức mới tiến vào không ngừng hình thành một loại sinh mệnh lực, một lực lượng mới mẻ trực tiếp chạy vào cơ thể nàng, khiến nàng không khó chịu giống như trước.

Xem ra mình sẽ không chết.

Hứa Trân thở phào nhẹ nhõm, lần đầu cảm thấy, thì ra làm việc tốt không hoàn toàn là một nhiệm vụ, còn có hồi báo.

Nàng bình tĩnh nằm.

Bỗng nhiên nghe thấy từ cửa truyền đến tiếng chân giẫm trên bùn đất.

Hẳn là tiểu ăn mày trở về.

Nàng nằm đợi một chút, ở cửa chậm chạp không có ai đi vào.

Hứa Trân nghiêng đầu, cổ họng khàn khàn hỏi: "Tiểu ăn mày?"

Không có ai.

Hứa Trân lại hỏi: "Tuân Thiên Xuân?"

Tiếng gió vù vù.

Hứa Trân thầm nghĩ, chẳng lẽ không phải tiểu ăn mày?

Ý niệm này vừa xuất hiện, từ bên ngoài vọt vào một người, là một nông dân da dẻ ngăm đen, nhìn thấy Hứa Trân, lại đi ra ngoài, không biết hướng ai hô to: "A tỷ, người ở đây!"

A tỷ?

Hứa Trân nghĩ một chút, tiếp theo sợ đến suýt chút nữa nhảy lên.

A tỷ, không phải xưng hô của phiến tử ( con buôn) kia sao?

Bọn phiến tử đuổi tới? Làm sao ở lúc mấu chốt này đuổi tới, này không phải đòi mạng à!

Hứa Trân không đủ khí lực, chỉ có thể nằm trên mặt đất.

Nàng nghe thấy tiếng bước chân lẹt xẹt bên ngoài, phảng phất thiên quân vạn mã đến, nhất thời tâm khẩn trương treo lên cổ họng.

Lão thiên a.

Hứa Trân khẩn cầu một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến mình còn hệ thống Thương thành, vội vã mở ra, tùy tiện mua dược hoàn trị liệu thương thế, mau chóng nuốt xuống.

Vừa nuốt xuống, phụ nhân đã vọt vào.

Người này mang theo hai tên tráng hán xa lạ, trong tay ba người đều cầm gậy cùng đằng tiên, khí thế hùng hổ, mặt mày hung tợn.

"A tỷ! Chính là người này! Lừa chúng ta, để cho hài đồng chạy khỏi hắc lao!" Tráng hán thanh âm thô to hô.

Phụ nhân liếc nhìn Hứa Trân, trợn mắt, gầm lên: "Ngây ra làm gì! Đánh nàng!"

Hứa Trân nghe thế cả kinh, tim đập kịch liệt, trơ mắt nhìn người nam nhân cầm gậy đi tới, giơ gậy chuẩn bị đánh mình.

Gậy nhấc lên mang theo một cơn gió.

Trong lòng Hứa Trân điên cuồng hò hét: Dược hoàn mau có hiệu quả a!!!

Trong nháy mắt gậy hạ xuống.

Hứa Trân khẩn trương mong hai tay có khí lực, thuốc viên rốt cuộc có hiệu quả!

Nàng đang muốn né tránh, đột nhiên bị một đoàn đen thùi nhào đến trước mặt, mộc côn phát ra tiếng vang nặng nề.

Hứa Trân ngẩn người, kinh sợ nhìn thấy tiểu ăn mày nhào đến.

Tiểu ăn mày bảo vệ mình!

Hứa Trân chưa kịp cảm thán, côn thứ hai lại muốn rơi xuống.

Nàng ôm chặt tiểu ăn mày, đạp người kia một cước, thừa dịp phụ nhân ở phía trước còn chưa hoàn hồn, nhanh chóng chạy ra ngoài núi.

Mưa phùn bị kình phong lay động quất trên mặt nàng.

Hứa Trân không mở nổi mắt, tùy tiện chạy loạn, chăm chú đem tiểu ăn mày ôm vào trong ngực, không biết chạy đến nơi nào, nàng chạy không nổi, dừng lại dựa vào thân cây thở hổn hển mấy hơi.

Nàng nhìn phía sau, không nhìn thấy ai.

Lại nhìn trong lòng.

Tuân Thiên Xuân nắm chặt tay nàng, môi giật giật, dường như muốn nói gì đó.

Tiếng gió thật quá lớn, Hứa Trân nghe không rõ, nghỉ ngơi một chút tiếp tục chạy lên núi pháo.

Tuân Thiên Xuân cầm lấy tay áo nàng nói: "Để ta xuống."

Hứa Trân nghe không rõ, nhìn môi ngữ hồi lâu, đứt quãng mắng: "Ngươi, trước đừng nói."

Tuân Thiên Xuân giơ tay đặt lên bả vai nàng, ấn sau gáy nàng, Hứa Trân đột nhiên mất khí lực, ngã trên mặt đất, nàng buông lỏng tay, ngực chập trùng bất định, nhìn Tuân Thiên Xuân, mặt mờ mịt.

"Là huyệt vị." Tuân Thiên Xuân giải thích một câu, nàng nhảy qua chỗ bùn đất ướt át, mái tóc dính đầy hạt mưa nhỏ, không nói gì khác, chỉ xoay người, quỳ một chân trên đất, xem ra muốn cõng Hứa Trân.

Hứa Trân thở dốc nói: "Ngươi sao cõng nổi ta?"

Nàng nói xong thì nghe thấy đằng sau có tiếng chạy bộ, trên mặt dính đầy nước mưa, không kịp lau chùi vội vàng đứng lên, nắm tay tiểu ăn mày nhanh chóng chạy về phía trước.

Tuân Thiên Xuân chạy nhanh, ở phía trước dẫn đường.

Hai người tìm được sơn đạo, Tuân Thiên Xuân nói: "Vượt qua, liền có thể đến Giang Lăng."

Hứa Trân gật đầu, đi về phía trên, sơn đạo chật hẹp cao chót vót, chỉ có thể đi qua một người, đạp lên liền có đá vụn liên tục rơi xuống.

Hứa Trân nghiêng đầu nói với tiểu ăn mày: "Ngươi cẩn thận một chút."

Tuân Thiên Xuân gật đầu, trước sải bước đi, đi tới phía trước, đá vụn liên tục ở dưới chân hai người lăn xuống sườn núi, từ từ không nghe thấy âm thanh.

Hứa Trân một tay đỡ Tuân Thiên Xuân, phòng ngừa nàng đạp hụt trực tiếp ngã xuống.

Hai người từ từ gần kề, Hứa Trân tiến gần phía trước hỏi: "Ngươi vừa bị đánh, còn đau không?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Không đau."

Hứa Trân hỏi: "Không phải ngươi biết võ công sao, sao không trực tiếp đánh bọn họ?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Không kịp."

Hứa Trân hỏi: "Ngươi đánh thắng được không?"

Tuân Thiên Xuân suy nghĩ một chút: "Qua nửa năm, liền đánh thắng được."

Nói cách khác hiện tại đánh không lại.

Hứa Trân nghĩ, tiểu ăn mày rốt cuộc học xấu, biết sĩ diện, không nói trực tiếp như vậy.

Hai người qua đỉnh núi, Hứa Trân thở phào nhẹ nhõm, phía sau bỗng truyền đến tiếng vang động.

"Ở đằng kia!" Thanh âm nam tử to rõ nói, "Nhanh! Đuổi theo!"

"Đừng để các nàng chạy!" Sau đó là tiếng của phụ nhân, "Đặc biệt người Hồ kia!"

Hứa Trân nghĩ đến tiểu ăn mày đánh không lại đám người kia, lại nghe hai tiếng hống mắng hùng hổ, đầu gối mềm nhũn.

Sơn đạo vốn nhỏ, trời lại mưa liên miên, bùn đất trơn trượt, nàng giẫm không ổn một cước đạp hụt, cả người như đá vụn, nặng nề rơi xuống dưới.

Hai tay Hứa Trân ở trên sườn núi bắt lung tung, nhưng cái gì cũng không nắm được.

Nàng cảm nhận được gió cắt qua mặt.

Bỗng nhiên tiếng gió dừng lại.

Hứa Trân nhìn lên, quả nhiên tiểu ăn mày nắm lấy mình.

"Ngươi mau chạy!" Hứa Trân nói.

Tuân Thiên Xuân không nói, nắm lấy tay Hứa Trân không buông, nàng bắt được dây leo, cắn răng, kéo Hứa Trân lên trên, vô cùng dùng sức kéo.

Hứa Trân nhìn thấy lòng bàn tay Tuân Thiên Xuân mài ra máu, không biết đụng trúng dây thần kinh nào, nước mắt không nhịn được rơi xuống, nàng biết lúc này không phải lúc cảm động, hai chân dùng sức trèo lên.

Phụ nhân cao mập phía dưới mang theo hai tên tráng hán xa lạ, nhìn thấy các nàng gặp nạn, vô cùng vui vẻ, la to một tiếng, cũng trèo lên.

Hứa Trân không nhịn được khóc, cảm thấy mình là người "xuyên qua" vô dụng nhất.

Nàng nắm lấy tay tiểu ăn mày, nỉ non lầm bầm: "Chúng ta hiện tại là quan hệ vào sinh ra tử, nếu lần này ta không chết, ta nhất định dạy ngươi làm sao trở thành một Hoàng Đế tốt. Làm phản phái quá không tiền đồ, ngươi thiện lương như vậy, nên làm một Hoàng Đế tốt."

Ánh mắt Tuân Thiên Xuân thoáng hơi thay đổi, tiếp tục dùng sức, môi dùng đầu ngón tay đều trắng bệch, không chút huyết sắc.

Nước mắt Hứa Trân bị gió thổi khô, ép chặt trên mặt.

Phụ nhân cùng tráng hán phía sau sắp đuổi tới.

Sắp bị bắt lấy.

Hứa Trân rất hồi hộp, nàng nỗ lực muốn tránh thoát tay tiểu ăn mày, cảm thấy ít nhất tiểu ăn mày không thể bị bắt, mình bán không được bao nhiêu tiền, nhiều lắm bị đánh một trận, nhưng tiểu ăn mày là người Hồ.

Nàng rất hối hận.

Hối hận mình không học võ công, vào lúc này gặp phải loại chuyện vi pháp loạn kỷ(1) này, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.

⌊(1) Vi pháp loạn kỷ: trái phép loạn kỉ cương.⌋

Phụ nhân kia cách nàng không đến trăm mét.

Hứa Trân căng thẳng không thở nổi.

Đúng lúc này, không biết từ nơi nào truyền đến tiếng kêu to.

"Tiên sinh!!!" Là thanh âm của Lý Tam lang, "Tiên Sinh! Tìm được ngươi rồi!!"

Lý Tam Lang hô xong, còn nhìn thấy một đệ tử quen mắt gọi: "Tiên sinh! Ngươi đừng nóng vội, chúng ta tìm giúp đỡ! Đi qua cứu ngươi!"

Rốt cuộc, cứu binh tới.

Hứa Trân thở phào nhẹ nhõm, lại không có khí lực đáp lại, chỉ có thể ngẩng đầu, tha thiết mong chờ nhìn tiểu ăn mày, khẩn cầu cứu trợ mau đến một chút, giúp tiểu ăn mày trị thương.

Phụ nhân kia nhìn thấy đệ tử ở trên sườn núi cách đó không xa, hơn nữa nhân số không ít, biến sắc, mang theo trợ thủ cấp tốc đi xuống núi.

Chưa đi được mấy bước, lập tức bị quan binh áo lam nhấn trụ.

Còn có đoàn người vọt lên đỉnh núi, đem Hứa Trân cùng tiểu ăn mày cứu lên.

Hứa Trân ở trên đất thở hổn hển một chút, chạy đến tìm tiểu ăn mày, thấy trong tay tiểu ăn mày đều là máu cùng bùn, vội vàng gọi: "Nhanh, tìm y công đến!"

―――――――――

Oanh oanh liệt liệt ba ngày rốt cuộc bình tĩnh lại.

Giang Lăng vẫn là Giang Lăng, tiếng người huyên náo, bên đường tiếng gào thét ồn ào, có gồng gánh bán bánh trắng đi vào ngõ phố lại đi ra ngoài.

Hài đồng ồn ào chạy nhảy, trên sông thuyền nổi lềnh bềnh, hồng quang xinh đẹp.

Từ y đường đi ra, hai người trở về nhà Hứa Trân.

Hứa Trân ngồi dưới đất, nâng tay tiểu ăn mày, đôi tay lúc trước chảy máu rách da, khó coi, hiện tại buộc chặt băng vải, như một cái bánh chưng trắng.

"Còn đau không?" Hứa Trân hỏi.

Hai người ngồi cùng một chỗ, không làm gì, chỉ có thể tán gẫu.

Tuân Thiên Xuân lắc đầu.

Hứa Trân hỏi: "Có muốn ăn chút gì hay không?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Không cần."

Hứa Trân hỏi: "Muốn nghe ta hát hay không?"

Tuân Thiên Xuân ngẩng đầu nhìn nàng, không nói gì.

Hứa Trân cho là nàng ngầm đồng ý, hát bài Tại thủy nhất phương ( Ở một bên sông) trong Kinh Thi tuy giọng đều đều, nhưng xướng đúng ca từ.

Hát xong, Hứa Trân hỏi: "Êm tai không?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Rất êm tai."

Hứa Trân ngẩn người: "Ta xướng đều đều thế, sao ngươi lại thấy êm tai?"

"Ta cũng không biết." Tuân Thiên Xuân nói, nói xong sau một hồi, chậm rãi bổ sung, "Ngươi nói chuyện, so với người khác êm tai hơn."

Nhất thời trong lòng Hứa Trân như dâng lên ngàn cơn sóng, nói không ra lời, hồi lâu sau, nàng buông tay xuống, ôm đầu gối nói: "Ta, ta nào có tốt như vậy."

Tuân Thiên Xuân nói: "Là rất tốt."

Hứa Trân nói: "Ngươi nói lung tung."

Tuân Thiên Xuân ngẩng đầu, nhìn Hứa Trân một chút.

Hứa Trân hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?"

Tuân Thiên Xuân trầm mặc chốc lát, nói: "Ngươi mắng người, cũng êm tai hơn người khác."

Hứa Trân có chút muốn cười, lại cười không nổi.

Nàng ngồi dưới đất nghĩ, tiểu ăn mày tốt như vậy, lúc trước mình thật sự lên cơn, mới bởi vì nội dung tiểu thuyết cẩu thỉ ( cứt chó), mà đánh đuổi nàng đi.

Nàng nghĩ đi nghĩ lại, không biết tại sao viền mắt có chút mơ hồ, lấy tay áo xoa xoa mắt, đứng lên, nói với Tuân Thiên Xuân: "Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi."

Tiếp đó xoay ngươi chuẩn bị đi làm cơm.

Phía sau Tuân Thiên Xuân cũng đứng lên.

Hứa Trân quay người lại hỏi: "Ngươi đứng lên làm gì?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Trở về."

Hứa Trân hỏi: "Về đâu? Hiện tại ngươi trụ ở đâu?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Chùa miếu."

Ở chỗ giống như trước đây, miếu đổ nát lúc trước có lẽ còn có thể ở, nhưng gần đây lưu dân đông đảo, tiểu ăn mày ở nơi đó nhất định bị bắt nạt.

Hứa Trân nghĩ đến bởi vì mình, tiểu ăn mày mới bị bắt nạt như vậy, trong lòng nhất thời chua xót.

Nàng vội kéo tay áo tiểu ăn mày lại: "Nếu như ngươi, không chê, vẫn tiếp tục trụ ở chỗ ta đi."

Tuân Thiên Xuân trầm mặc nhìn nàng.

Hứa Trân hơi sốt ruột, hỏi: "Ngươi ở bên ngoài có bằng hữu khác rồi sao?"

Tuân Thiên Xuân lắc đầu: "Không có."

Hứa Trân nói: "Vậy ngươi..."

Tuân Thiên Xuân hỏi: "Ngươi còn để ta rời đi nữa không?"

Hứa Trân cuống quýt thề: "Sẽ không, tuyệt đối không! Ta chính là bị ngươi— cái kia cái kia..., ta sẽ không để người rời khỏi ta!"

Tuân Thiên Xuân nghe xong, sắc mặt khẽ biến hóa, chậm rãi quay đầu qua, dường như nói một câu.

Hứa Trân thấy nàng động môi, đến gần hỏi: "Ngươi đồng ý không?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Ừm."

Hứa Trân rất vui vẻ nói: "Vậy tối nay chúng ta ăn ngon một chút, ta ra ngoài mua thịt."

Tuân Thiên Xuân giơ tay chạm vào Hứa Trân, chậm rãi nói: "Được."

―――――――――

Trải qua ba ngày này, đối với Hứa Trân mà nói là kinh tâm động phách, đối với người khác mà nói, vẫn là ba ngày bình thản.

Dù vậy, vẫn có người vui, vẫn có kẻ buồn.

Rất nhiều người tìm được con cái thất lạc, vui mừng đến lệ rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng.

Bọn họ không thể tin được, vui mừng đi dò hỏi, ân nhân tên gọi là gì.

Nhưng hài đồng đều lắc đầu, hoàn toàn không biết.

"Nhất định là Bồ Tát hiển linh." Những người đó chạy ra cửa, quỳ gối, hướng lên trời dập đầu, "Cảm tạ Bồ Tát, cảm tạ Bồ Tát!"

Cùng lúc này, trong phủ Huyện lệnh, bỗng nhiên nhận được một đạo thánh chỉ.

"Hoàng Đế chiếu viết..." Thanh âm Thái giám đọc, "Ác dân Giang Lăng ẩn hiện, quấy nhiễu Quận chúa..."

Đầu tiên là mắng Giang Lăng có ác dân, sau đó nói may mắn Quận chúa được cứu, cũng không quá nhiều trách phạt, muốn thưởng cho vị nữ tử cứu người kia ngàn lượng bạc.

Chỉ là không biết tên họ người kia, bởi vậy để Huyện lệnh sau ba ngày tìm được người kia, lĩnh ban thưởng.

Huyện lệnh nghe xong buồn không thể tả.

Cái gì lừa bán Quận chúa, chuyện này hắn còn là từ trong miệng người khác nghe nói!

Tên lừa bán người kia bị thị vệ áo lam trực tiếp bắt lấy, không thông qua hắn, còn những hài đồng kia, tất cả đều không biết ai cứu chúng, ngay cả dáng dấp cũng hình dung không ra.

Này là muốn hắn mò kim đáy biển sao?

Huyện lệnh buồn đến rụng tóc, ở trong phòng đi qua đi lại.

Đi nửa ngày, cuối cùng linh cơ khẽ động, bỗng nhiên nghĩ đến một ý kiến hay.

◍ ――― Hết chương 20 ――― ◍

Bốn trăm năm mươi điểm công đức: Hôn môi trăm rưỡi, cứu người ba trăm.