Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại

Chương 26: Tạm biệt Giang Lăng!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Chương 26: Tạm biệt Giang Lăng!

Qua xong giờ ngọ nghỉ ngơi, đệ tử Bạch Hồng thư viện cùng Thanh Long Sơn thư viện, hiếm thấy mà hòa thuận vui vẻ.

Đệ tử Thanh Long Sơn có vấn đề không hiểu.

Bạch Hồng thư viện lại nguyện ý chủ động đi tới giải đáp.

Lúc trước Bạch Hồng thư viện nghe Hứa Trân nói "Làm quan chi đạo", đệ tử Thanh Long Sơn liền nói cho bọn họ nghe nội dung bài giảng lúc trước, cùng với chuyện đi ra ngoài khảo sát thực địa, tao ngộ chuyện cô tức cãi nhau, tiên sinh bị lừa bán, Huyện lệnh hồ đồ phá án.

Trong lòng Bạch Hồng thư viện âm thầm khiếp sợ.

Bọn họ đều là học vẹt tri thức Nho học, không nghĩ tới tiên sinh Thanh Long Sơn, lại là người nguyện ý cao đàm(1) triết lý nhân sinh.

⌈(1) Cao đàm: Bàn luận thanh cao vượt hơn đời thường.

Cao đàm khoát luận: Bàn luận thanh cao, thú vị, không câu thúc ( hay bàn phiếm, luận suông, không có nội dung thật sự.⌋

Loại tiên sinh này, tuy rằng không lọt mắt quân tử, nhưng từ góc độ thú vị học tập, ai lại không thích loại lão sư này đây?

Bạch Hồng thư viện đột nhiên cảm thấy, Thanh Long Sơn cũng không phải lựa chọn xấu.

Nghĩ đến những người này sắp sửa cùng mình làm bằng hữu cùng học nhiều năm, trong thư đường, bầu không khí càng thêm hòa hợp.

Cảnh tượng trong thư đường quá mức hài hòa, khiến Lý Tam Lang cùng đệ tử bị đánh kia sau khi trở lại, có chút mộng bức, còn tưởng mình đi nhầm ban.

Buổi chiều, Hứa Trân cơm nước xong trở về, bỏ ra thời gian rất lâu, đem đề thi nói được một nửa.

Mãi đến khi tan học, bọn đệ tử vẫn không thôi, chạy đến hỏi Hứa trân rất nhiều vấn đề.

Lý Tam Lang thấy thế, cứng rắn chen lên, kêu gào nói: "Là ta trước muốn nghiêm túc đọc sách, các ngươi đừng giành với ta a!"

Vốn là tùy tùng của Lý Tam Lang cười: "Tam Lang! Đi học lúc nào trở thành độc hưởng của ngươi, chúng ta cũng muốn học!"

Lý Tam Lang buồn bực hỏi: "Các ngươi tụm đàn thích đấu dế, đột nhiên phát bệnh gì a..."

Bọn đệ tử hỏi quá lâu, chờ mọi người rời đi hết, đã rất muộn.

Trên đường về nhà, sắc trời đã mờ tối, ven đường đã treo đèn đuốc, Hứa Trân nắm tay tiểu ăn mày, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn Tuân Thiên Xuân.

Sau một lát, nàng tìm đề tài hỏi: "Năm nay thi Hương, có muốn ta giúp ngươi báo danh không?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Không cần."

Hứa Trân suy đoán, tiểu ăn mày hẳn là sợ thân phận của mình bị bại lộ, dù sao toàn gia bị diệt, chỉ có một mình nàng may mắn sống sót.

Hiện tại hộ tịch cơ bản là dùng tiền mua giả chứng ( giấy chứng nhận giả), bị người thẩm tra, rất nhanh sẽ bị phát hiện có vấn đề.

Hứa Trân đổi đề tài, cười ha ha nói: "Hôm nay ngươi nói không thích Bạch Hồng, ta vừa giúp ngươi mắng trả lại."

Tuân Thiên Xuân nghe xong, khóe miệng khẽ cong, lộ ra một vòng ý cười.

Hứa Trân lần đầu nhìn thấy Tuân Thiên Xuân cười.

Chấn kinh hồi lâu, không quá tin tưởng đôi mắt mình: "Ngươi là đang cười sao? Chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, hình như đây là lần đầu nhìn thấy ngươi cười, ngươi lại cười một cái cho ta nhìn đi?"

Tuân Thiên Xuân sờ sờ khóe miệng mình.

Hứa Trân hối: "Cười a, cười a."

Tuân Thiên Xuân dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn Hứa Trân.

Hứa Trân hỏi: "Tại sao ngươi lại biến thành mặt gỗ rồi." Nàng đưa ngón tay câu lấy khóe miệng tiểu ăn mày, để khóe miệng này cong lên, nhìn hình ảnh buồn cười này, chính mình trước tiên bật cười.

Trong mắt Tuân Thiên Xuân cũng lộ ra ý cười, chỉ là Hứa Trân không phát hiện.

Hai người tiếp tục đi về phía trước.

Hứa Trân cầm đồ ăn, nói buổi tối muốn ăn ngon một chút, tiếp theo lại hỏi tiểu ăn mày, nội dung hôm nay học nghe hiểu được bao nhiêu.

Tuân Thiên Xuân đem nội dung đề thi khoa cử thuật lại hơn một nửa.

Hứa Trân cười khen nói: "Quá lợi hại."

Ban đêm, hai người tắm xong, Hứa Trân chạy đến gian phòng tiểu ăn mày, tiến vào trong chăn đọc sách cho tiểu ăn mày.

Đại môn bỗng nhiên vang lên tiếng ầm ầm.

Hứa Trân thả sách xuống, nâng lên tinh thần, có chút mờ mịt nghĩ: Muộn như vậy là ai chứ?

Nàng đi xuống đệm, tùy tiện quấn y phục khoác lên người, đi ra ngoài mở cửa.

Vừa mới đẩy cửa mộc ra, một bóng người quen thuộc đi về phía trước hai bước, hô: "Hứa tiên sinh!"

Trong tay người này cầm theo đèn, ánh đèn mờ nhạt rọi sáng nửa khuôn mặt, Hứa Trân nhìn một chút mới nhận ra, là vị lão bà quỳ xuống kia!

Hứa Trân tỉnh táo không ít, vội vàng đi tới nâng lão bà, giúp nàng cầm đèn, nhỏ giọng dò hỏi: "Lão bà, ngươi sao đến vào lúc này thế?"

Lão bà khuôn mặt đều là ý cười, theo Hứa Trân đi về phía trước: "Có việc, có chuyện muốn nói với ngươi!"

"Chuyện gì gấp như vậy?" Hứa Trân đỡ lão bà, đến hành lang sau đó lấy xuống đèn giấy, thổi tắt nến, đem đèn giấy đặt ở cạnh cửa.

Tuân Thiên Xuân vẫn ở cửa nhìn.

Nàng thấy lão bà cầm tay áo Hứa Trân, trên tay vì kích động nổi gân xanh, liền tiến lên một bước, nâng tay lão bà đỡ nàng vào gian phòng.

Lão bà vô cùng kích động.

Nàng hầu như một đường chạy tới, nói hai câu liền muốn thở dốc, thật vất vả hoãn khí, lúc này mới từ từ nói: "Hứa tiên sinh, hai việc lúc trước, Thánh Thượng đã biết rồi!"

Hứa Trân nhất thời không phản ứng lại là hai chuyện gì.

Lão bà phấn khởi giải thích, "Thánh Thượng vốn muốn sau thi Hương sẽ lại mở quốc yến, nhưng lúc trước có chuyện Hỗ Thời mạo hiểm liều lĩnh, để tiên sinh chịu không ít oan ức, vì vậy Thánh Thượng nói, muốn ngươi ngay trong ngày đi Trường An!"

Đi Trường An diện thánh?!

Hứa Trân sợ hết hồn, nàng xuyên qua, không ôm chí lớn, muốn làm một hàm ngư(2) có điểm công đức. Sau khi gặp tiểu ăn mày, chí hướng hơi hơi vĩ đại chút, muốn làm một hàm ngư có thể gom đủ năm vạn điểm.

⌈(2) Hàm ngư ( cá muối): là một từ tiếng Quảng Đông, nghĩa cũ chỉ người chết, giờ còn dùng để ví với người lười biếng không muốn động tay động chân làm việc gì.⌋

Nhưng vào lúc này đột nhiên muốn đi Trường An diện thánh?

Diện thánh, điều này có ý vị gì?

Hứa Trân không biết, lại biết này là một chuyện tình vô cùng long trọng không thể nghi ngờ.

Lão bà thấy Hứa trân dáng vẻ không kích động lắm, liền cùng nàng nói: "Trước kia chỉ tham gia quốc yến, cũng không nhất định gặp được Thánh Thượng, nhưng nếu diện thánh, chính là tiến vào thư phòng xúc tất trường đàm(3)!"

⌈(3) Xúc tất trường đàm: Đầu gối sát nhau, chỉ sự ngồi gần nhau, ngồi kề nhau tâm sự, chuyện trò thân mật.⌋

Sau khi diện thánh, nếu thật sự có tài hoa, chính là một đường thẳng đến mây xanh, trở thành quyền thần.

Nếu không có tài hoa gì, miễn không đắc tội Thánh Thượng, cũng có thể ở tại Trường An có một việc tốt.

Còn nếu đắc tội Thánh Thượng...

Cơ bản hẳn không cần nghĩ ra khỏi Trường An, thậm chí xuất cung cũng khó.

Lão bà nghĩ đến tài hoa Hứa Trân rốt cuộc không còn bị che mắt, cảm xúc dâng trào, cầm lấy tay Hứa Trân nói một đống lời.

Cuối cùng nói: "Thánh Thượng đã hạ khẩu dụ, để ngươi tức khắc đi, hai ngày sau muốn nhìn thấy ngươi."

Hứa Trân ngẩn người hỏi: "Chờ chút, ngươi vừa nói đoạn thoại kia, có phải là sau khi diện thánh, ta liền không thể trở về Giang Lăng?"

"Đương nhiên rồi, trước tiên tiên sinh có thể đem gian nhà Giang Lăng cho thuê đi." Lão bà cười nói, lại hỏi: "Lẽ nào tiên sinh còn muốn trở về sao? Trường An là nơi mọi người đều muốn đến a!"

Hứa Trân lắc đầu một cái.

Sắc mặt lão bà đột nhiên biến hoa, nàng thấp giọng nói: "Tiên sinh đây là ý gì?"

Hứa Trân nói: "Đệ tử ta sắp thi Hương, ta lúc này đi, thư viện sợ là..."

Lão bà nói: "Tiên sinh không cần lo lắng, ngươi từ Thanh Long Sơn thư viện rời đi, Thánh Thượng đương nhiên sẽ trợ giúp thư viện, sơn trưởng các ngươi gần nhất rời đi, cũng bởi vì được Thánh Thượng ban thưởng."

Hứa Trân suy nghĩ một chút, cảm thấy mình giống như phát hiện điểm tối gì đó.

Lão bà giúp nàng vạch ra trọng điểm: "Sơn trưởng các ngươi, gần đây tiếp nhận ban thưởng đi!"

Ý tứ, Hứa Trân đã bị sơn trưởng bán.

Hứa Trân khóc không ra nước mắt.

Nàng ở trong lòng mắng: Sơn trưởng a sơn trưởng, ta vì ngươi làm trâu làm ngựa, sao ngươi quay đầu liền bán đứng ta.

Bây giờ nhìn lại, không đi không được.

Hứa Trân nhịn không được ở trong đầu bổ sung ra kịch cổ trang, cảm thấy mình đi đến loại địa phương như Trường An, thấy thế nào cũng là chết không toàn thây, dù mình xuyên qua, có hệ thống, vẫn là phế vật, làm sao dám khiêu chiến nơi quyền uy tối cao này.

Nàng cầm lấy tay lão bà, cảm thán vạn phần, đang muốn nói ý nghĩ của mình.

Bỗng nàng nghĩ đến một chuyện.

Vậy còn tiểu ăn mày—

Nếu nàng nhớ không lầm, tiểu ăn mày là hậu nhân của tướng môn, mấy năm trước bị diệt môn, chỉ có một mình tiểu ăn mày trốn thoát.

Nếu như chạy đến Trường An, không cẩn thận bị người phát hiện làm sao bây giờ. Đôi mắt xanh của tiểu ăn mày đã đủ hấp dẫn người, thời đại này cũng không có đồ vật gì như kính sát tròng để che giấu thân phận.

Một khi bị phát hiện, báo cáo lên trên, tiểu ăn mày cơ bản là có thể cáo biệt loại sinh hoạt an ổn này rồi.

Vì vậy mình càng có lý do không đi Trường An!

Hứa Trân cầm tay lão bà, bi thương nói: "Ta, ta có thể không đi được không a?"

Lão bà trầm giọng nói: "Hứa tiên sinh, ta biết ngươi cao thượng, không muốn nhập thế, nhưng việc này thật không thể đùa giỡn, chuyện ngươi cứu người đã đánh ra thanh danh, không cách nào thoái nhượng. Huống hồ, ngươi biết cự tuyệt Thánh Thượng, là kết cục gì không?"

Hứa Trân run run rẩy rẩy hỏi: "Kết cục gì?"

Lão bà nói: "Cả nhà bị tru ( giết)."

Hứa Trân suýt chút nữa ngã xuống ghế: "Thánh Thượng không phải yêu Nho đạo sao, tại sao vẫn... tư tưởng Pháp gia như thế?"

Lão bà đương nhiên cũng biết tính khí Thánh Thượng có chút táo bạo.

Nàng thở dài một hơi, quay đầu nhìn Hứa Trân, nhìn nhìn, nghĩ đến chuyện Quan Nam lúc trước, bỗng nhiên nhịn không được rơi lệ.

Nàng che mắt nói: "Tiên sinh thật sự cao phong lượng tiết ( phẩm hạnh thanh cao), là ta nhất thời hồ đồ, cho rằng đọc sách, cuối cùng đều muốn nhập sĩ, lại quên tiên sinh không phải loại người như thế."

Trước mắt Hứa Trân chỉ có thể nghĩ đến chủ ý này.

Nàng liếc nhìn Tuân Thiên Xuân.

Tuân Thiên Xuân kéo tay nàng, bĩnh tĩnh nói: "Ta đi cùng ngươi."

Hứa Trân hỏi: "Ngươi cũng muốn đi Trường An."

Tuân Thiên Xuân nói: "Ừm."

Hứa Trân há miệng, sau đó khép lại, không có hỏi ra câu, "Nếu bị phát hiện làm sao bây giờ".

Lão bà thấy Tuân Thiên Xuân đồng ý, nhanh chóng lau nước mắt hỏi Hứa Trân: "Tiên sinh thế nào?"

Hứa Trân còn có thể làm sao?

Tiểu ăn mày cũng đồng ý, mình còn bị sơn trưởng bán, đương nhiên chỉ có thể đi.

Đến lúc tới đó nên làm gì, nàng thật sự một chút ý nghĩ cũng không có.

Hứa Trân lại bắt đầu phiền muộn.

Lão bà tựa hồ nhìn ra khốn nhiễu của nàng, nói: "Tiên sinh không cần lo lắng, ta cùng ngươi đi, đến Trường An, nhất định sẽ an bài thỏa đáng."

Hứa Trân gật đầu.

Lão bà nói: "Thời gian cấp bách, vậy sáng sớm ngày mai liền tới đón ngươi."

Nàng nói rồi đứng dậy, ra ngoài cầm đèn muốn rời đi.

Trước khi đi, nàng quay người lại, trên khuôn mặt già nua chẳng biết từ lúc nào che kín nước mắt, nàng nói với Hứa Trân: "Tiên sinh, lúc trước ngươi nói, chân tướng là không chặn nổi, câu nói này, là thật sự."

Tay nàng cầm đèn run run nói: "Chân tướng chuyện Quan Nam, rốt cuộc được tháo gở, mà tiên sinh ngươi làm chuyện tốt, cuối cùng cũng không bị mạo danh chiếm mất, đều là không che giấu được."

Lão bà thanh âm nghẹn ngào: "Tiên sinh a, ngươi lúc đó bị mạo danh lĩnh công lao, cũng có thể bình thản như vậy, người bình thường nào có loại quyết đoán này, đợi ngươi tới Trường An..."

Nàng không nói tiếp, mà chắp tay che mặt, chờ Tuân Thiên Xuân châm lửa cho bấc đèn, liền cầm đèn bước nhanh rời đi.

Ban đêm gió lớn, Hứa Trân nhìn lão bà rời đi, lôi kéo tiểu ăn mày trở về nhà ngủ.

Hai người gần đây ngủ cùng một giường.

Lúc nằm ở trên giường, nàng hỏi tiểu ăn mày: "Ngươi thật sự đồng ý đi Trường An sao?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Đồng ý."

Hứa Trân há mồm, muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Ngươi, không lo lắng sao?"

Tuân Thiên Xuân nghiêng đầu nhìn nàng.

Hứa Trân nghĩ, tiểu ăn mày không muốn trả lời.

Nàng liền vội vàng nói: "Quên đi coi như ta chưa hỏi."

Tuân Thiên Xuân đưa tay ra, cong tay từ dưới gối đầu lấy ra một đồ vật hồng hồng lục lục.

Hứa Trân đến gần nhìn, nhìn thấy là tiểu kiếm Hồng Việt, cầm lấy hỏi: "Làm sao?"

Tuân Thiên Xuân trầm mặc một chút, nói "Sáng sớm rời đi, cái này, đừng quên mang."

Hứa Trân nghe xong cười không ngừng, lật người lại đem tiểu kiếm dán vào ngực, nói: "Ta sẽ không quên."

Hai người lại lôi kéo tán gẫu một chút, cũng không lâu lắm, liền chen chúc trong chăn ngủ tiếp đi.

Ban đêm gió nổi, nhưng là gió ấm, thổi đến đôi mắt nóng đến hoảng hốt.

Tuân Thiên Xuân vẫn chưa ngủ, nàng bò dậy, ngồi trên đệm chăn, nhìn dáng vẻ Hứa Trân ngủ, vươn ngón tay chạm đến môi nàng, thu hồi lại, nhìn chăm chú hồi lâu.

Bên ngoài truyền đến tiếng kêu của dạ oanh ( chim sơn ca).

Nàng ngẩng đầu nhìn trăng rằm, thấy đã canh ba, liền từ trên giường đi xuống, đội lấy trận gió ấm ban đêm tản bộ đến rừng trúc.

Dưới ánh trăng tròn chiếu rọi, nàng chậm rãi giẫm trên bậc thang đá, một đường leo lên, đi tới đống đất nhỏ phía trước.

Nàng xoa xoa bia đá nhỏ trên đống đất, sờ chữ bên trên, lại sờ chữ nhỏ.

Hồi lâu sau, Tuân Thiên Xuân thấp giọng nói: "A mẫu, ta phải về Trường An."

Nàng đè nén giọng, quỳ ghé vào trước tấm bia đá, nhẹ giọng nói rất nhiều lời, là tiếng Tiên Ti, người bình thường nghe không hiểu.

Nhưng sau rừng trúc, có người nghe hiểu được, đứng ra cùng nàng đối thoại.

Người kia cũng dùng tiếng Tiên Ti hỏi: "Ngươi đi Trường An, có thể sẽ chết."

Tuân Thiên Xuân ngồi thẳng dậy, xoay người nhìn lại, nhìn thấy mặt người kia, thấp giọng nói: "Ta không thèm để ý."

Người kia trốn sau rừng trúc hỏi: "Vì một tiên sinh dạy học, đáng giá vậy sao?"

Tuân Thiên Xuân nghe người kia nhắc đến Hứa Trân, liền không nhịn được cười.

Thường ngày nàng rất ít cười, hôm nay đã cười hai lần.

Người phía đối diện hiển nhiên cũng không ngờ tới, sau khi nhìn thấy Tuân Thiên Xuân cười, nàng vô cùng khiếp sợ nói: "Ngươi trở nên không giống ngày thường lắm."

Tuân Thiên Xuân không nói gì.

Người kia lại hỏi: "Đáng giá sao?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Đáng giá."

Người kia hỏi: "Lúc trước nàng còn đuổi ngươi, đánh ngươi, nhục mạ ngươi, như vậy cũng đáng giá sao?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Người này thì khác. Nàng làm gì với ta, ta đều nguyện ý, nàng muốn mạng ta, ta liền hai tay dâng lên."

Người đối diện trầm mặc.

Tuân Thiên Xuân lại nói: "Ta nguyện đi theo nàng, như đệ tử Khổng Tử, đi theo Khổng Tử."

Người đối diện yên tĩnh một lát, nói: "Ngươi hiện tại đi theo, dường như cũng không phải như vậy."

Tuân Thiên Xuân gật đầu nói: "Có lẽ có chút chênh lệch." Nàng nói xong, chuẩn bị rời đi.

Trước khi rời đi, người kia gọi lại nàng, vô cùng khó hiểu hỏi: "Ngươi không cảm thấy, ngươi đối với người này quá mức quan tâm sao, còn là nữ nhân, nữ nhân dạy học."

Tuân Thiên Xuân vẫn không trả lời, theo ánh trăng chiếu rọi con đường, thẳng tắp lại cô độc xuống núi rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Trân ngủ đến mơ màng, nghe thấy tiếng ngựa hí bên ngoài.

Nàng đang muốn chửi một câu nhà ai quấy nhiễu dân như vậy.

Bỗng nhiên nghe thấy tiểu ăn mày bên cạnh gọi nàng: "Nên đi Trường An."

Lúc này Hứa Trân mới nhớ tới hôm nay phải đi xa nhà. Nàng dụi mắt, khó khăn mặc y phục đánh răng, thu dọn bao bọc, đi ra cửa, nhìn thấy lão bà đã tìm người dựng xe ngựa đứng ở cửa.

Chở các nàng chính là một chiếc xe ngựa bằng trúc, thanh trúc màu nâu nhạt tinh mịn xếp ngang hàng, phía trên in dấu hai con hươu màu nâu, nóc xe hình vuông ngay ngắn.

Cửa xe có nữ tử lái xe, đội đấu lạp.

Lão bà ngồi bên trong, từ cửa sổ bắt chuyện mời Hứa Trân lên xe.

Hứa Trân gật đầu cùng lão bà chào hỏi, giẫm cầu thang nhấc lên màn trúc, đang muốn đi vào, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại vội vã đi ra, thân thể thẳng tắp nhìn về phía đầu hẻm.

Sáng sớm, mặt trời vừa ló đầu ra một chút, mảng lớn sương mù bao phủ trên bầu trời Giang Lăng, ở đầu hẻm trên trăm thước, mơ hồ lộ ra một mảnh đồ đen thùi.

Hứa Trân nhìn sang, nhìn thấy không rõ lắm, hỏi tiểu ăn mày bên cạnh: "Ngươi nhìn mảnh đen kia, là cái gì? Là người sao?"

Tuân Thiên Xuân đứng dưới xe, quay đầu liếc nhìn, nói: "Phải, là đệ tử mậu bạn."

"Bọn Lý Tam Lang sao?" Hứa Trân hỏi, "Đám người kia đến tiễn đưa ta sao? Làm sao bọn họ biết ta phải đi?"

Hứa Trân nói, hướng mảnh tối om om kia phất tay.

Lão bà thò người ra hỏi: "Phía sau là cái gì?"

Hứa Trân nói: "Dường như là nhóm đệ tử của ta."

Lão bà nói: "Thật sự không tầm thường, tất cả đều là đệ tử của ngươi sao?"

Hứa Trân nói: "Đúng vậy, đều là nhóm nhân vật không tầm thường ngày sau."

Lão bà cảm thán nói: "Ta nghe nói Giang Lăng có nhiều hoàn khố, không nghĩ tới lại nguyện ý vì tiên sinh tiễn đưa, xem ra vô cùng tôn sư, hy vọng sau này ở Trường An có thể nhìn thấy bọn họ."

Hứa Trân nghĩ: Sau này Cát Hỉ Nhi đúng là có thể xuất hiện ở Trường An, dù sao cũng là phản phái muốn tạo phản.

Nàng lại đợi một chút, bọn đệ tử còn chưa chạy tới.

Lão bà giục nói: "Hừng đông tới, ra khỏi cửa thành phải xếp hàng, mau lên xe đi."

Hứa Trân nói: "Đợi ta thêm một chút."

Lão bà cũng theo đợi một chút.

Bọn đệ tử rốt cuộc chạy đến phía trước, cao giọng gọi: "Tiên sinh! Tiên sinh! Ngươi phải đi sao?"

Lý Tam Lang gọi vang dội nhất: "Tiên sinh, ngươi còn chưa dạy ta kinh luân a! Làm sao phải đi rồi!"

Cát Hỉ Nhi không nói một lời ở bên cạnh nhìn, viền mắt mơ hồ chứa nước mắt.

Còn có mấy tên Bạch Hồng thư viện, tuy bọn họ chỉ dự một khóa của Hứa Trân, lại bị canh gà chấn nhiếp, bây giờ biết Hứa Trân muốn đi Trường An diện thánh, mọi người đều hiểu, vị tiên sinh này sẽ không về Giang Lăng.

Mọi người nhất thời cảm thán vạn phần, nói không ra lời, chỉ là chạy theo Lý Tam Lang.

Hứa Trân hô: "Các đồng học!"

Lý Tam Lang khóc lóc gọi: "Tiên sinh a!"

Hứa Trân nói: "Ta phải đi Trường An!"

Vài đệ tử đồng thời gào khóc: "Tiên sinh a!"

Sắc trời sáng hơn, từ trong mây đen lộ ra tia sáng màu vàng.

Lão bà nói: "Đã muộn." Nói để nữ lang lái xe kéo Hứa Trân lên xe ngựa.

Tuân Thiên Xuân đứng tại chỗ một lúc, hỗ trợ cùng kéo Hứa Trân lên xe.

Hứa Trân không thể làm gì khác hơn là lên xe.

Lý Tam Lang ở phía sau đuổi theo gọi: "Tiên sinh! Ngươi còn trở lại không?"

Điều khiển xe ngựa, bắt đầu chuyển động.

Hứa Trân há miệng, rót đầy miệng gió, không thể đáp lại.

Bọn đệ tử phía sau chạy tới gần, tiếp theo lại cách xa.

Hứa Trân nhìn Lý Tam Lang, Cát Hỉ Nhi, đệ tử Bạch Hồng, còn có đệ tử ất ban vẫn luôn xem thường mình kia.

Nàng lộ ra mỉm cười, thò ra cửa sổ vẫy tay nói: "Các ngươi cố gắng thi Hương, nếu thi được, mùa xuân năm sau liền có thể ở Trường An gặp mặt!"

Bọn đệ tử cũng đứng tại chỗ vẫy tay, bọn họ hàm súc, phần lớn không muốn cao giọng hô, chỉ đứng đó nhìn Hứa Trân.

Lý Tam Lang hô to một câu: "Tiên sinh!"

Xe ngựa chạy liên tục, cảnh sắc ngoài cửa sổ nhanh hầu như thấy không rõ, đệm trúc dưới thân xóc nảy lay động.

Hứa Trân vẫn nhìn ngoài cửa sổ, nhìn thấy gian nhà bên cạnh có người đi ra, mắng Lý Tam Lang la lớn tiếng, sáng sớm nháo cái gì nháo.

Nàng ha ha nở nụ cười.

Chờ nhìn không thấy bóng người, Hứa Trân mới chui vào trong xe, từ cửa sổ phía sau tiếp tục nhìn.

Nơi ánh mắt hướng tới, là Giang Lăng ở trong gió đong đưa chập chờn.

◍ ――― Hết chương 26 ――― ◍