Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại

Chương 43: Thượng Thư - Danh tiếng tối thịnh nhất thành Trường An




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Chương 43: Thượng Thư - danh tiếng tối thịnh nhất thành Trường An.

Gió đêm thổi mạnh, đem miệng lều dựng bằng vải da bố thổi cong phồng lên.

Quan viên cẩn thận từng li từng tí nhìn Hứa Trân, chỉ sợ phát sinh sơ xuất gì.

Xung quanh cũng có người liên tục đánh giá Hứa Trân.

Cũng có không ít người quen tới thăm, có người lúc trước cảm tạ nàng, cũng có đệ tử cùng chủ sự học quán, còn có Quận chúa.

Quận chúa dáng dấp hài đồng, xấp xỉ tiểu ăn mày lúc trước, lúc này trên mặt trang điểm nhẹ, có cảm giác thanh thủy phù dung(1), hoàn toàn không giống bách tính tị nạn bình thường.

⌈(1) Thanh thủy phù dung: Trong trẻo như sen.

Lý Bạch có câu: Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức ( Hoa sen thanh cao mọc lên từ nước trong, tươi đẹp nhưng lại thật mộc mạc tựa như thứ "trang sức của thiên nhiên" không hề được đẽo gọt.)

Câu thơ trên mang ý nghĩa ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên mới là hoàn mỹ nhất.⌋

Nàng đi tới một bên tường thành, nhìn chung quanh tìm kiếm Hứa Trân. Tìm tới lập tức đi đến, trực tiếp hỏi: "Ngươi lại muốn diện thánh?"

Nàng cải trang vô cùng sạch sẽ, trong đám người có vẻ hoàn toàn không hợp.

Hứa Trân cùng Quận chúa không tính quen thuộc, gật đầu đáp một tiếng.

Quận chúa nhấc tay áo cười nói: "Ngươi cẩn thận một chút."

Hứa Trân nghi hoặc: "Cẩn thận cái gì?"

Quận chúa nói: "A huynh ta chán ghét người Hồ, hiện tại không tới bắt nàng, hôm khác có lẽ sẽ tới bắt nàng."

Hứa Trân suy nghĩ một chút, khiếp sợ suy đoán, Hoàng Đế có thể thừa lúc mình diện thánh mà tới bắt tiểu ăn mày không a?

Này không được!

Nàng đang muốn hỏi một chút có thể mang tiểu ăn mày cùng nhau diện thánh hay không.

Quận chúa đột nhiên lại hỏi: "Nghe nói Thái úy hành đại lễ với ngươi?"

Hứa Trân gật đầu.

Quận chúa cười nói: "Ngươi biết vì sao không?"

Hứa Trân hỏi: "Chẳng lẽ không phải do ta có công cứu tế sao?"

Quận chúa đứng lên, cao thâm khó dò nhìn nàng một cái, sau đó chầm chậm nói: "Đương nhiên không phải. Còn có, lần này ta cũng xuất lực."

Hứa Trân nghĩ tới trước khi mình xuất cung có nhờ qua Quận chúa, để nàng hỗ trợ thu xếp bách tính Trường An, nghĩ tới điểm này cũng không ngoài ý muốn, nàng nói cảm tạ: "Người tốt có hảo báo, ngươi nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."

Quận chúa xì khinh bỉ: "Ngươi còn mê tín? Ta không cần sống lâu trăm tuổi— tại sao lại có người muốn sống lâu trăm tuổi chứ? Đúng rồi, sao ngươi lại tin chắc Trường An bạo vũ sẽ gây nạn lụt?"

Đương nhiên bởi vì hệ thống nhắc nhở a.

Hứa Trân khụ hai tiếng, dời tầm mắt không trả lời.

Quận chúa lại hỏi: "Nói cho ta, nếu không ta đem chuyện ngươi nói người Hồ sẽ làm Hoàng Đế—" nàng nói bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu nhìn Tuân Thiên Xuân, nhìn thấy tướng mạo cùng màu mắt Tuân Thiên Xuân, liền cười sáng sủa nói, "Hóa ra là như vậy."

Hứa Trân ngồi bên cạnh tiểu ăn mày, không biết Quận chúa là ngộ được cái gì.

Quận chúa nói: "Tuy ta tuổi nhỏ, nhưng các loại chuyện xấu trong cung rất nhiều, ta cũng không phải không thể tiếp thu. Ngươi cần gì phải gạt ta nói người Hồ này là tiểu hài."

Hứa Trân chưa phản ứng.

Quận chúa nhìn Hứa Trân, đứng dậy, lại thấp giọng cười nói: "Chẳng trách ngươi cảm thấy nàng có thể làm Hoàng Đế, nàng ở trong mắt ngươi, có phải mọi thứ đều tốt?"

Hứa Trân vẫn không hiểu Quận chúa đang nói gì.

Nhưng Quận chúa nói "mọi thứ đều tốt", đúng là gần giống như suy nghĩ của mình, nàng gật đầu tán đồng nói: "Xác thật đều rất tốt."

Quận chú lại lộ ra nụ cười không biết là trào phúng hay chân thành, nhấc vạt áo bào sam lên rời đi.

Hai ngày sau, trong lều dựng tị nạn Trường An, bắt đầu lưu hành một quyển chỉ thư.

Phía trên viết bốn cái rưỡi tiểu cố sự.

Có hận người Hồ hận đến tận xương, nhân cơ hội nói: "Ta nhìn Viên Ngoại Lang kia cùng người Hồ cũng không có gì ghê gớm, quyển sách này mới thật sự lợi hại, nếu không phải trong quyển sách này viết làm sao tự cứu trong lũ lụt, quê nhà ta thế nào biết biện pháp tự cứu và cứu người tường tận như vậy, vì vậy mà cứu được rất nhiều người a!"

Người này rất nhanh bị một đám người hành hung: "Nhưng mệnh ta là do Viên Ngoại Lang cứu! Nếu ngươi không thích, liền câm miệng! Mắc gì nói mát!"

"..."

Hứa Trân dựa vào vai tiểu ăn mày ngủ, hai người lúc này thân cao xấp xỉ, nghiêng người dựa vào vừa vặn.

Tiểu ăn mày tuy người gầy cộm, nhưng trên người có mùi thơm, rất dễ chịu.

Bên cạnh có ngươi mang mì sợi tới cảm tạ Hứa Trân, sau khi Hứa Trân nói cảm tạ thì chia cho tiểu ăn mày, cũng nói: "Ngươi ăn nhiều một chút, giữ ấm hơn."

Tuân Thiên Xuân nghe xong cười, bưng mì sợi bắt đầu ăn, nàng ăn không tính thanh nhã, tuy từ nhỏ lớn lên ở Trường An, nhưng người Hồ thích đánh trận huyết tính vẫn còn trong xương.

Ăn mì húp nước, uống hai ngụm, sau đó dùng khăn lau miệng, lau xong đi ra bên ngoài rửa khăn tay, vắt khô trở về, tiếp tục ôm Hứa Trân ngủ.

Hứa Trân ngủ một chút, luôn nghe bên cạnh có tiếng người nói chuyện, tiểu ăn mày không biết có ngủ hay không, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Hứa Trân giương mắt đếm đếm lông mi tiểu ăn mày, sau đó từ từ buồn ngủ, đang muốn nhắm mắt ngủ, bỗng nhiên nghĩ tới hệ thống!

Nàng mau chóng mở hệ thống ra xem.

Trước tiên xem điểm công đức.

Con số phía trên là—

Hứa Trân chăm chú đếm nhiều lần, chấn kinh rồi.

Ngọa tào đây là bao nhiêu a!

Nàng suýt chút nữa gọi tiểu ăn mày cùng nhau đếm, may mà lý trí trở về, nghĩ tới tiểu ăn mày không nhìn thấy những con số này, nhất định cho rằng mình lên cơn.

Nàng hít sâu một hơi kìm nén kích động.

Tuân Thiên Xuân nghe động tĩnh, mở mắt cầm tay nàng, thanh âm thiếu nữ cùng gió lạnh truyền tới: "Tiên sinh, lạnh không?"

Hứa Trân chậm rãi nói: "Nóng đến hoảng."

Tuân Thiên Xuân vuốt tay Hứa Trân, không rõ câu này có ý gì.

Hứa Trân thật sự nóng a.

Nàng quả thật muốn xông vào Vị Thủy một hồi làm mát tâm linh khô nóng của mình.

Nhìn xem nàng nhìn thấy cái gì!

Điểm công đức 5 chữ số!!!

Không phải mấy ngàn, không phải mấy trăm, lần này điểm công đức lại có hơn hai vạn ba!

Mua giải dược ngay trong tầm tay a!

Tâm tình Hứa Trân rất tốt, đến xem nhiệm vụ đầu mối chính.

Nhiệm vụ cứu vớt người đã hoàn thành, vốn từ (0/1) biến thành (1/1), hơn nữa bên cạnh còn có con dấu đỏ "vượt mức hoàn thành".

Hứa Trân nhấn vào con dấu xem, nhìn thấy nhân số lần này mình cứu có... sáu vạn???

Nhân số toàn thành Trường An khoảng chừng năm mươi vạn, chính mình cứu sáu vạn, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của nàng.

Nhưng vấn đề lại tới nữa rồi, vì sao mình chỉ lấy được hơn hai vạn điểm công đức? Hệ thống quá hãm hại đi!

Hứa Trân giây trước còn cười, giây sau liền khóc không ra nước mắt, nàng cầm lấy tay tiểu ăn mày, muốn tìm an ủi.

Đệ tử học quán chạy tới, dò hỏi Hứa Trân các loại đề mục, hoặc là hỏi nàng lúc trước dạy học ở đâu, làm sao toán khoa lợi hại như vậy.

Hứa Trân nghe xong rất vui vẻ, nhưng không thèm để ý, liền đem mấy người lừa đi.

Ngày thứ ba phải đi diện thánh, Hứa Trân từ sớm đã bị đón đi rồi, ở thiên điện thay một bộ y phục sạch sẽ.

Nước mưa đã ngừng, thoáng có ánh mặt trời, trên đất ướt nhẹp, nước đọng chảy ra không ít, ở trên đào ba cái kênh nước loại nhỏ, đang cố gắng thoát nước.

Trường An lục tục trùng kiến, địa phương địa thế hơi cao trước tiên lộ ra bức tường đổ ngói tàn, cùng với một mảnh phong cảnh trơ trụi.

Trong cung cảnh tượng cũng một phen tiêu điều, nhưng thu dọn hết sức nhanh chóng, cung nữ bưng đồ vật ở xung quanh chạy chậm, chỉ lo đụng vào người nào đó, Hứa Trân đi ở phía sau tiểu thái giám, nàng quan sát bốn phía, phát hiện cung điện chỉ có phía ngoài cùng đại điện thấm nước, giội vách tường bạc màu.

Những nơi còn lại vẫn là dáng vẻ diễm hồng hỉ khánh ( đỏ tươi hoan hỷ), xa xa có tiếng chuông sớm chấn động vang lên, ở đỉnh lầu các còn có người đứng đón gió.

Đến cửa cung điện, tiểu thái giám nói không thể trực tiếp đi vào, hắn muốn trước đi thông báo.

Không ngờ vừa mới mở ra cửa điện, bên trong liền có một người tóc tai lộn xộn, mặc bào sam minh hoàng sắc chạy tới.

Người này hất giày, một chân trực tiếp đạp trên sàn nhà, đạp đạp chạy tới trước mặt Hứa Trân, kích động nắm tay Hứa Trân nói: "Ái khanh! Ái khanh!"

Tiểu thái giám sợ tới mức rầm một tiếng quỳ trên mặt đất.

Hứa Trân thì tốt hơn nhiều, nàng diện thánh một lần rồi, lúc này đối với quy trình quen thuộc, biết nên làm thế nào.

Nàng cung kính vấn an Hoàng Đế, sau đó cùng theo đi vào trong cung điện, ngồi trên nhuyễn tháp được rải hương liệu, khâu tơ vàng.

Thánh Thượng vô cùng nhiệt tình.

Đầu tiên khen Hứa Trân nhìn xa trông rộng, lại khen Hứa Trân lợi hại, có thể ở trong lũ lụt cứu được nhiều người như vậy, đồng thời đúng lúc quy hoạch mở ra đường kênh.

Hứa Trân được khen tới mức tai hồng, nàng vội vàng nói: "Hồi Thánh thượng, này không phải công lao của một mình thần."

Thánh Thượng đánh gãy: "Hứa ái khanh, cô rất ít thưởng thức một người như vậy."

Câu nịnh hót này thật sự quá có phân lượng, Hứa Trân khiêm tốn nói: "Bệ hạ quá khen, lần này xác thật không phải công lao của một mình ta, nếu chỉ có ta, khí lực một người làm sao có thể cứu được nhiều người như vậy."

Thánh Thượng vẫn giữ nụ cười, hắn gọi người mang trà tới, cùng Hứa Trân phẩm trà, sau đó lại cho nàng thưởng thức một ít bảo bối tiểu quốc xung quanh tiến cống, có những thứ như san hô hồng ngọc, anh vũ lông xám.

Cuối cùng hắn hỏi dò: "Ái khanh đối với lũ lụt lần này, có cái nhìn gì không?"

"Cái nhìn?" Hứa Trân sửng sốt một chút, hồi đáp: "Bẩm bệ hạ, thầm cảm thấy lũ lụt chính là lũ lụt, không có cái nhìn khác."

Thánh Thượng lắc đầu một cái.

Hắn phất tay với cung nữ bên cạnh, thấp giọng nói: "Gọi Đế sư cùng Thái úy tới đây."

Hứa Trân càng không hiểu ra sao, mình lĩnh thưởng, thế nào còn muốn để người khác tới đây vây xem?

Chẳng lẽ mình biểu hiện không tốt, không tính trao thưởng?

Đừng a, nhìn biểu hiện lúc ban đầu của Hoàng Đế, rõ ràng rất kích động, nhưng hiện tại đột nhiên lạnh nhạt xuống.

Hứa Trân nghĩ không ra.

Nàng ngồi trong cung điện rộng rãi, cúi đầu nhìn sàn nhà, sàn nhà trong đại điện không nhiễm một hạt bụi, còn lộ ra ánh sáng.

Lão bà cùng Thái úy dường như không ở thiên điện, không có ngay lập tức chạy tới.

Thánh thượng tiếp tục tán gẫu với Hứa Trân, hỏi dò Hứa Trân muốn ban thưởng cái gì.

Hứa Trân nghe câu này do dự một chút.

Nàng suy nghĩ, cảm thấy Hoàng Đế khẳng định biết bên cạnh mình mang theo người Hồ, nhưng tại sao còn biểu hiện nhiệt tình như vậy? Theo lý thuyết không phải trước tiên chửi mình một trận sao?

Hứa Trân không nghĩ ra.

Thánh Thượng thấy nàng không nói lời nào, cười hỏi: "Cô cho ngươi năm ngàn lượng hoàng kim, cũng cho ngươi thăng chức quan, ngươi thấy thế nào?"

Hứa Trân vừa nghe tiền liền hài lòng, nàng rất cảm kích nói: "Nghe Thánh Thượng."

Thánh Thượng vẫn cười, ngữ khí lại nhiều hơn vài phần nghiêm túc: "Nhưng người Hồ bên cạnh ngươi, không thể tiếp tục ở lại Trường An."

Trong lòng Hứa Trân có loại dự cảm xấu.

Thánh Thượng bỗng nhiên hạ thấp giọng, sắc mặt trầm xuống, ngữ khí tàn nhẫn nói: "Trường An không có người Hồ, trừ phi là người chết."

Hứa Trân liền biết chuyện này sớm muộn cũng phát sinh. Trong lòng nàng lặng yên thở dài, cúi đầu, không nói gì.

Thánh thượng hỏi: "Viên Ngoại Lang, ngươi thấy thế nào?"

Hứa Trân giương mắt hỏi dò: "Nếu đuổi ra Trường An, nàng sẽ đi đâu?"

Thánh Thượng nói: "Biên quan."

Tuy chỉ hai chữ, nhưng Hứa Trân rõ ràng, người Hồ bị đưa tới biên quan, thì trên mặt hoặc trên người phải in dấu nô lệ, sau đó bị người khác đối xử thế nào, khó mà nói chắc được.

Hứa Trân lắc đầu nói: "Nếu mấy ngày trước Thánh thượng không có bắt nàng, nói rõ việc này còn có chỗ trống, không bằng thẳng thắn nói điều kiện."

Thánh thượng xác thực để lại đường lui cho Hứa Trân.

Nhưng thấy Hứa Trân bảo vệ người Hồ kia như vậy, đột nhiên giận tím mặt, lớn tiếng mắng: "Viên Ngoại Lang! Nếu ngươi không cấu kết cùng người Hồ kia, cô có thể thăng ngươi lên ngũ phẩm! Ngươi thật muốn che chở người Hồ kia sao?"

Từ khi Hứa Trân đi vào cung, liền vẫn lo lắng sợ hãi, lúc này thấy Thánh thượng rốt cuộc nổi giận, hơn nữa chỉ nhắc tiểu ăn mày là người Hồ, cũng không phải nữ tử Tuân gia, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cười nói: "Thánh thượng, lần này ta có công cứu tế, không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn cho Hồ Hán một cơ hội hòa giải."

Thánh thượng vỗ bàn nói: "Không thể."

Hứa Trân cười: "Thánh thượng, lúc nãy ngươi hỏi ta có cái nhìn gì với lũ lụt, ta vừa nghĩ rõ ràng."

Thánh thượng muốn hỏi, vừa mới há mồm, lại cau mày quát mắng: "Ngươi đang đe dọa cô?"

"Cũng không phải." Nàng nói càn, tán gẫu không chút nào che lấp, "Thánh thượng vì sao căm ghét người Hồ?"

Thánh thượng trợn mắt nhìn, nhưng vẫn không gọi người đem Hứa Trân đuổi ra ngoài, cũng không nói gì, mà nỗ lực nhớ tới lần diện thánh trước, ý đồ để mình bình tĩnh lại.

Hứa Trân nói: "Đơn giản chính là người Hồ năng lực mạnh, lực uy hiếp lớn. Bọn họ phần lớn theo đuổi nơi có nước, cỏ mà sống, cả ngày chăn nuôi, thân thể cường tráng, tuy đầu óc không linh hoạt, nhưng lúc đánh trận một người Hồ có thể đánh mười người Hán."

Thánh thượng tức giận nói: "Câm miệng!"

Hứa Trân vội vàng nói: "Cho nên ta vì Thánh thượng nghĩ đến một biện pháp, chỉ cần cắt giảm sức mạnh của bọn họ, khiến bọn họ trong vòng năm năm không cách nào nắm giữ binh lực mạnh mẽ, thì có thể."

Thánh thượng thấy nàng nói lời thề son sắt, có chút ngạc nhiên, nhưng bị vướng bởi tôn nghiêm, cũng không muốn hỏi.

Hứa Trân nói tiếp: "Thánh Thượng cũng biết chuyện Quản Trọng(2) diệt Lỗ?"

Thánh thượng gật đầu. Gật xong lại thầm hối hận mình bị cuốn theo tiết tấu.

Hứa Trân nói đơn giản cố sự Quản Trọng, thậm chí có chút hoang đường, nói Tề Hoàn Công(3) không muốn ra binh thu phục Lỗ quốc, đi hỏi dò Quản Trọng, Quản Trọng liền để Tề Hoàn Công đổi một thân y phục vật liệu kỳ lạ. Y phục rất nhanh lưu hành ở Tề quốc, hơn nữa bởi vì nguyên liệu khan hiếm, khiến không ít người đều ước ao lợi ích mà loại đề ( vải thô) này mang lại, bao gồm Lỗ quốc nước láng giềng.

Vì vậy Quốc quân Lỗ quốc hạ lệnh bách tính trồng đề, hoang phế nông nghiệp, thật vất vả trồng ra, Tề Hoàn Công đóng quan khẩu hai nước, không cho đề tiến vào cũng không bán lương thực ra ngoài. Lúc này người Lỗ quốc đi trồng lương thực đã không còn kịp, Quốc quân Lỗ quốc đành phải thành thật đầu hàng.

Thánh thượng suy nghĩ chốc lát hỏi: "Ngươi là muốn cô học Tề Hoàn Công, trên người mặc y phục bằng vật liệu khan hiếm, dụ dỗ người Hồ không nuôi trâu ngựa, ngược lại dưỡng động vật kỳ kỳ quái quái."

Hứa Trân nói: "Không sai biệt lắm."

"Cố sự này vốn vô lý, huống hồ được ghi chép trong sách, người Hồ có thể biết chuyện này." Thánh thượng nói, "Không thỏa đáng."

Thánh thượng nói, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn Hứa Trân.

Hứa Trân thấy Thánh thượng một bộ dáng vẻ tỉnh ngộ, cười nói: "Thánh Thượng, sau lần lũ lụt này, Trường An đồ vật hư hao nhiều, chỉ từ quận huyện điều động, không nhất định đủ, vậy nên đi hỏi mua ở tiểu quốc phương bắc, chính là sư xuất hữu danh(4), thuận lý thành chương, cơ hội trời cho a."

⌈(4) Sư xuất hữu danh: Xuất quân có tiếng, nghĩa là có điều tiếng gì mới đem quân đi đánh.⌋

Thánh Thượng cũng vừa nghĩ tới điểm này.

Đúng vậy, nhân chuyện lũ lụt này! Người Hồ vốn không am hiểu giống lương thực, dựa cả vào du mục đổi lương, nếu như có thể chặt đứt trâu ngựa bọn họ, vậy đám người Hồ này chỉ có thể thành thật đầu hàng.

Bây giờ giá lương thực cao, đám người Hồ này khẳng định không mua nổi.

Thánh thượng nghĩ có chút kích động, vẫy tay lại hỏi: "Ái khanh! Mưu kế này trước cần lượng lớn ngân lượng a, hơn nữa nếu nông dân quốc khánh cũng đi theo dưỡng dê bò thì nên làm gì?"

Hứa Trân cảm thán, này không phải thi hành kinh tế có kế hoạch à!

Nàng vội vàng nói: "Giảm bớt thuế phú đồng ruộng, bách tính thấy lợi ích tương đồng, sẽ không mạo hiểm đi nuôi dê bò mà mình chưa quen thuộc."

Thánh thượng nói: "Thiện! Tuy không nhân nghĩa, nhưng đại thiện!"

Hai người tiếp tục tán gẫu làm sao để kiếm lời chuyện ngân lượng.

Hứa Trân nhiều lần muốn hỏi tiểu ăn mày sẽ bị xử trí thế nào, nhưng mỗi lần đều bị Thánh thượng lung lay cho qua.

Lại qua một lúc, Thái úy cùng lão bà tới, hai người nhanh bước vào cung điện, trước là báo cáo chuyện lũ lụt, sau đó nói người Hồ ở phương bắc có động tĩnh.

Thánh thượng xua tay cho ngồi, cùng ba người tán gẫu.

Một đường tán gẫu, Hứa Trân thế mới biết, lão bà cùng Thái úy là cố vấn viên cố định của Thánh thượng, thường xuyên phụ trách nghĩ kế.

Lúc này Thánh thượng nói chủ ý vừa rồi của Hứa Trân, hai người bình phán ( phân xét), đều cảm thấy có thể được, chỉ là còn phải tinh tế bố mưu ( bày kế).

Mấy người say sưa nói, đến trưa Thánh thượng thưởng yến hội cùng nhau ăn cơm, Hứa Trân lo lắng tiểu ăn mày, không ăn bao nhiêu liền cáo từ.

Mãi đến khi ra cung, bị gió lạnh thổi tỉnh đại não, nàng mới dần dần yên lòng.

Khi ngốc trong cung, nàng vẫn lo lắng Thánh thượng sẽ nhắc tới chuyện tiểu ăn mày là hậu nhân của Tuân gia, dù sao tiểu ăn mày lúc này lộ mặt, nếu nhìn kỹ, nói không chừng sẽ phát hiện cùng chủ nhân Tuân gia năm đó có chỗ tương tự.

Mật thám trong cung có thể không có tra, nên không phát hiện điểm này.

Chuyện này là đại họa trong lòng, lại như bom hẹn giờ ẩn núp trong lòng Hứa Trân.

Hứa Trân nghĩ tới trực tiếp mang tiểu ăn mày rời đi, nhưng nếu làm vậy, ngược lại quá mức chú ý rêu rao.

Nàng lắc đầu thở dài, không nghĩ ra được biện pháp vẹn toàn.

Đi trở về lều dựng, trong lều dựng, tướng mạo Tuân Thiên Xuân vẫn rất gây chú ý.

Hứa Trân đi tới nằm tựa bên cạnh tiểu ăn mày, mí mắt tuy mệt mỏi, nhưng bởi vì có tâm sự, làm sao cũng không ngủ được.

Nàng giãy giụa một chút, sờ sờ eo tiểu ăn mày, lại sờ sờ tay tiểu ăn mày, luôn cảm thấy từ khi tiểu ăn mày trở nên cao, lãnh diễm như tiên nhân, máu thịt tiên nhân này đều nóng bỏng như thế, còn ôm lấy mình, cho mình ấm áp.

Hứa Trân có loại cảm thụ không nói ra được.

Vốn tay nàng rất lạnh, lúc này bỗng nóng lên, trong ngực trào ra một loại cảm giác toan trướng.

Hứa Trân cúi đầu nhìn ngực mình một chút, phát hiện phía trên cũng không có cái gì khác thường.

Nàng bình tĩnh một chút, chờ khác thường trong lòng yên tĩnh, mới nhỏ giọng nói với Tuân Thiên Xuân: "Nếu Thánh thượng nhất định đuổi ngươi ra ngoài, ngươi định làm như thế nào?"

Tiếng gió vù vù thổi tới, thổi đến mức môi nàng phát tím.

Tuân Thiên Xuân đưa tay chạm vào gò má nàng, nói: "Vậy thì đi ra ngoài."

Hứa Trân lại hỏi: "Ngươi có biết Thánh thượng không thích người Hồ không?"

Tuân Thiên Xuân gật đầu, ánh mắt nhìn về phương xa: "Biết."

Hứa Trân nói: "Nhưng ta rất thích, cũng không phải tất cả người Hồ, dù sao ta gặp đều không tệ lắm."

Tuân Thiên Xuân nghe vậy cúi đầu nhìn Hứa Trân, ánh mắt nàng thâm thúy, trong mắt có ánh sáng sáng ngời.

Hứa Trân nói: "Vì vậy nếu Thánh thượng đuổi ngươi đi, ta nhất định sẽ cùng đi với ngươi."

Tuân Thiên Xuân gật đầu.

Hứa Trân nói: "Chúng ta mua nhà tự mình trồng trọt, hoặc đi tới địa bàn người Hồ các ngươi chăn trâu. Địa bàn Tiên Ti của các ngươi còn không? Có thể cho người ở không?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Có thể, dựng lều vải liền có thể ở."

Hứa Trân vội vàng nói: "Vậy cũng quá đơn sơ, ít nhất cũng phải như nhà chúng ta ở Trường An vậy."

Tuân Thiên Xuân nghe vậy cười: "Bên kia nhìn không thấy biển."

Hứa Trân nói: "Nhìn thảo nguyên cũng được."

Tuân Thiên Xuân tiếp tục gật đầu, lòng bàn tay ma sát gò má Hứa Trân: "Ta tìm địa phương có biển."

Trên trời có ánh sáng nhỏ chiếu xuống.

Hứa Trân nghĩ tới một chuyện, vội hỏi: "Lúc trước quên hỏi ngươi, tổ mẫu Lý Tam Lang, Cổ Bạt công chúa kia không phải Hồ cơ sao, chẳng phải chính là thê tử Lý Thái úy?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Không phải."

Hứa Trân hỏi: "Ồ, ta hiểu rồi, là thân gia bên thị tộc khác sao?"

Tuân Thiên Xuân sắp xếp lại giải thích: "Không phải thê tử, là tiểu thiếp. Nhưng chính thê, xác thật không còn, cho nên ở trong nhà nàng có quyền thế nhất."

Hứa Trân ngẩn người: "Nàng không phải Công chúa sao?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Nhưng cũng là người Hồ."

Hứa Trân không quá lý giải: "Vậy nàng chỉ có thể ở Giang Lăng, cũng bởi vì mang thân phận Hồ cơ sao?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Phải."

Hứa Trân thở dài: "Thật thảm, nếu Thánh thượng thật sự để ý, chúng ta về Giang Lăng cũng không tệ lắm, bọn Lý Tam Lang chắc đã học được không ít rồi."

Tuân Thiên Xuân chần chờ chốc lát, vẫn gật đầu nói: "Được."

Hứa Trân cười nói: "Người Hồ các ngươi không phải yêu quý tự do nhất sao, ngươi thế nào luôn nói được thế, mang theo ta không chê liên lụy sao?"

Tuân Thiên Xuân lắc đầu.

Hứa Trân nói: "Ngươi nói chuyện a, đừng chỉ lắc đầu."

Tuân Thiên Xuân nhìn Hứa Trân, đột nhiên thấp giọng nở nụ cười, nàng nói: "Mang theo tiên sinh, rất thuận tiện."

Hứa Trân không hiểu ý.

Tuân Thiên Xuân nói: "Tiên sinh rất nhẹ."

Hứa Trân hỏi: "Cái gì?"

"Cũng rất mềm." Tuân Thiên Xuân nói, "Ôm vào lòng, như ôm thỏ trên thảo nguyên, ta có thể ôm thật lâu."

Hứa Trân nghe luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng rất nhanh bị thỏ hấp dẫn sự chú ý.

Nàng nói; "Sủng vật nơi đó của các ngươi là thỏ sao?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Ăn."

"..." Hứa Trân vẻ mặt lạnh nhạt, "Ồ."

Tuân Thiên Xuân thấy vẻ mặt của Hứa Trân, không nhịn được cảm thấy vui vẻ, trong lòng nàng gợn sóng, rất muốn hôn Hứa Trân một cái, nhớ tới trước kia hôn tiên sinh, tiên sinh cũng không vui vẻ gì, liền nhịn xuống.

Nàng tiếp tục kể cố sự Tiên Ti cho Hứa Trân, cũng đem tiểu kiếm Hồng Việt lần nữa nhét vào đai lưng Hứa Trân, để nàng mang theo.

Hứa Trân xoa xoa tiểu kiếm, gió mát thổi tới, dựa vào ấm lô, nghe đến phấn khởi.

Đồng thời nghĩ tới mình có hơn hai vạn điểm công đức, tâm tình quả thật không thể càng tốt hơn, nàng vô cùng vui sướng cùng tiểu ăn mày trù tính chuyện nuôi thỏ.

Trò chuyện trò chuyện, Hứa Trân hận không thể hiện tại rời khỏi Trường An, đi phương bắc nhìn một chút.

Trường An hồng diễm hỉ khánh, bắc địa lục thảo bao trùm vắng lạnh cùng khoáng đạt.

Hứa Trân nghe miêu tả, dần dần ngủ.

Trong mộng, nàng lĩnh được năm ngàn lượng ban thưởng, vào ở hào trạch, ở trong lòng tiểu ăn mày nhìn hoa ngoài cửa sổ.

Bên ngoài hoa cỏ trải rộng, xa xa núi nhàn nhạt, đẹp như bức bối cảnh đồ trên hình nền giao diện hệ thống của nàng.

Đáng tiếc trời không toại lòng người.

Sau khi tỉnh mộng, Hứa Trân còn trong dư vị quang cảnh bắc địa, một đạo thánh chỉ xông tới đánh vỡ mộng đẹp của nàng.

Tiểu thái giám lần nữa đứng trước lều dựng rách nát, tuyên đọc nói: "Tuyên! Viên Ngoại Lang Hứa Trân! Quan thăng tam phẩm Thượng Thư Lễ Bộ! Ban hoàng kim trăm vạn! Trù bố ( vải lụa) trăm thất! Đặc tứ tiểu bộc người Hồ tạm cư Trường An—"

Thượng Thư Lễ Bộ??

Hứa Trân không nghe lọt nữa, nàng có thể dự liệu được vẻ mặt của đám người ở Lễ Bộ Ty kia.

Hơn nữa không phải nói không thích người Hồ sao...

Hứa Trân có chút khó chịu.

Cứ tiếp tục phát triển như vậy, mình sớm muộn gì cũng tìm cớ từ quan hồi hương dưỡng lão a, tướng mạo này của tiểu ăn mày, nếu bị người quen cũ nhìn thấy thì làm sao bây giờ?

Hứa Trân vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng nghĩ tới càng thêm tệ, vẫn không muốn ở lại Trường An này.

Xung quanh có người chúc mừng nàng: "Chúc mừng Viên Ngoại Lang, không, lúc này phải là Thượng Thư! Ngươi quả thật là người trong gần trăm năm qua thăng quan nhanh nhất đấy!"

"Quả thật là danh tiếng tối thịnh nhất Trường An!"

"Ban thưởng này, ta cảm thấy vô cùng hợp lý!"

"Nguyên Thượng Thư thì sao? Sao mà ngay lúc thi Hương bỗng nhiên đổi quan?" Có người hỏi, những người khác dồn dập biểu thị không biết chuyện, nhưng không chút nào chậm trễ mọi người vì Hứa Trân hoan hô chúc mừng.

Trường An lần nữa náo nhiệt lên, kênh nước được khơi thông, rất nhiều người đã có thể trở về nhà, nghênh tiếp thi Hương tửu lâu trà lâu cùng tiểu thương lần nữa khai trương, cửa thành mở ra, tất cả mọi người đều vui vẻ ra mặt chuẩn bị hoan nghênh đệ tử thi Hương.

Trong tiếng cười vui, chỉ có Hứa Trân trong lòng lặng lẽ rơi lệ.

◍ ――― Hết chương 43 ――― ◍

chapter content



⌈(2) Quản Trọng ( 725 TCN - 645 TCN): Họ Cơ, tộc Quản, tên thực Di Ngô, tự là Trọng, thụy hiệu là Kính, đương thời hay gọi Quản Tử, là một chính trị gia, nhà quân sự và nhà tư tưởng Trung Quốc thời Xuân Thu.

Ông được Bào Thúc Nha tiến cử, Tề Hoàn Công phong ông làm Tể tướng. Ông nổi tiếng với chiến lược không đánh mà thắng mà người Trung Hoa gọi là Diễn biến hòa bình, đó là tấn công bằng mưu trí, trừng phạt và dùng kinh tế để giáo huấn.

Khi ông làm Tể tướng, nước Tề trở thành nước hùng mạnh nhất và Tề Hoàn Công được tôn làm đứng đầu Ngũ bá.⌋

chapter content



⌈(3) Tề Hoàn Công ( 715 TCN - 7 tháng 10, 643 TCN): Tên thật là Khương Tiểu Bạch, là vị quân chủ thứ 16 của nước Tề - chư hầu nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông trị vì từ năm 685 TCN đến năm 643 TCN, tổng cộng 42 năm.

Tề Hoàn Công là vị quân chủ chư hầu xưng bá chủ đầu tiên thời Xuân Thu. Ông thường được xếp vào hàng đầu tiên của danh sách Ngũ bá. Sự nghiệp của ông bắt đầu khi Công Tôn Vô Tri sát hại anh trai Tề Tương Công và chiến thắng trong việc tranh đoạt ngôi vị với Công tử Củ. Sau khi đăng vị, ông bái Quản Trọng làm Tướng quốc, sử dụng chính sách quân chánh hợp nhất, binh dân hợp nhất, quốc lực của nước Tề trở nên cường thịnh.

Năm 679 TCN, ông triệu tập các nước chư hầu để hội minh, trở thành vị Bá chủ đầu tiên trong lịch sử Trung Hoa thời Tiên Tần. Khi đó Hoa Hạ chư hầu bị áp chế bởi các chư hầu, Quản Trọng đã đề xuất Tôn vương Nhương di, Bắc kích Sơn Nhung, Nam phạt nước Sở, do đó Tề Hoàn Công chân chính trở thành Trung Nguyên bá chủ, được Thiên tử nhà Chu phong thưởng và làm lễ chính thức.⌋