Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại

Chương 48: Khói lửa Bình Lương




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Chương 48: Khói lửa Bình Lương.

Gió thu thổi màn xe liên tục lay động.

Xe ngựa lọt gió, Hứa Trân bị thổi ngã trái ngã phải, tựa trên người Tuân Thiên Xuân tìm an ủi.

Tuân Thiên Xuân thì vừa vui mừng vừa lo lắng, sắc mặt lại bình tĩnh trước sau như một, chỉ là thỉnh thoảng nhíu mày bán đứng nàng.

Xe ngựa một đường chạy về phía bắc, mặt đường càng ngày càng rộng rãi, quan đạo cũng ngày càng mơ hồ, đi qua vài trạm dịch, thay đổi mấy con ngựa, xuyên qua sa mạc cùng ốc đảo, loáng một cái nửa tháng, rốt cuộc tới Ung Châu.

Hai người muốn đi tới là Bình Lương, cách đất Hồ không xa lắm, đi qua một chút, chính là Hung Nô, xung quanh còn có một số tiểu quốc rục rịch, như Tây Tần, Bắc Yến.

Sắp tới Bình Lương, khí trời càng lạnh hơn, đồng thời khô hanh lợi hại. Xung quanh mơ hồ có thể nhìn thấy binh lính mặc nhuyễn giáp, ngồi chồm hổm kiểm tra tình huống đất.

Hứa Trân từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, bị gió lạnh thổi tới mặt muốn nứt ra, nàng nhắm rồi lại mở mắt, vừa nhìn thì thấy thảo nguyên vô tận, lúc này vào chạng vạng, đại mạc cô yên ( sa mạc lớn vắng vẻ), sông dài ánh chiều tà, gió bắc cuồn cuộn, khắp nơi thê lương.

Tắc Bắc chỉ có bão cát cùng cỏ khô.

Tường thành bị thổi tới xám xịt, bốn phía đất vàng lồi lõm, cửa thành đứng hai lão binh khô gầy, dựa vào tường kiểm tra hộ khẩu.

Từ cửa thành đi tới nhìn, trên đường không có mấy người, ngay cả bày sạp cũng lười không tưởng nổi.

Hai tên lão binh kiểm tra thân phận của Hứa Trân, biết Hứa Trân là tiểu quan cửu phẩm, liền cho nàng đi lên trên tìm Thứ Sử.

Hứa Trân kinh ngạc thứ sử Ung Châu lại ở tại Bắc Lương.

Nàng vừa mới xuống xe ngựa chuẩn bị đi xem, cửa thành móng ngựa cộc cộc, đất vàng bụi bay.

Ngựa gầy còm băng băng chạy vào.

Trên lưng ngựa ngồi một người.

Hứa Trân lôi kéo Tuân Thiên Xuân tránh sang bên cạnh, nhường đường cho con ngựa này, nhưng tức thì người trên lưng ngựa lật người, che ngực cả người đầy máu, nằm trên mặt đất yếu ớt hô: "Báo, báo—"

Lão binh ở cửa thành thấy thế, hấp tấp vội vàng tiến lên nâng người này dậy hô to: "Tới, người tới a!!"

Chiến mã, gào thét, hò hét, cát bụi, đao thương.

Trong phúc chốc, gió nổi mây vần.

Ngoài cửa thành bỗng nhiên tràn vào một đám đông người Hồ cưỡi ngựa, hí lên hò hét càng lúc càng gần, đồng thời trên tường thành nhảy xuống không ít binh lính mặc khôi giáp, nâng trường anh ( dây dài) tiến công về phía trước.

"Không phải sợ!" Trong đất cát có người khàn cả giọng, trên tường thành có máy bắn đá bắt đầu ném trọng thạch, trong khoảng thời gian ngắn lửa chiến tranh nổi lên bốn phía.

Lần đầu Hứa Trân ở khoảng cách gần như vậy thấy tình cảnh đao cắt cổ, máu bắn tung tóe.

Nàng nhìn thấy một con chiến mã bị chém đứt chân trước, hí lên rồi ngã xuống mặt đất, cảm thấy chân của mình như bị cắt như vậy, mềm nhũn suýt chút ngã ngồi trên mặt đất.

Phu xe không biết nhìn quen hay chưa, gọi Hứa Trân cùng Tuân Thiên Xuân lên xe ngựa, vung roi một đường chở hai người về phía trước, lại đi tới một cửa thành, tiến vào không ít nơi, cho hai người xuống xe, để các nàng cầm hành lý, tiếp đó giương xe đi xa.

Đất vàng ào ào, gió bắc thổi lên.

Đây chính là biên quan, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát chiến tranh, khiến người ta sợ tới mức đời này cũng không muốn ra khỏi cửa.

Trong thành là chỗ ở của tướng lĩnh cùng các binh sĩ thân cận.

Nơi này là an toàn nhất.

Nếu nơi này đều không an toàn, nói rõ cửa thành bị phá, Bình Lương khó giữ được.

Còn loại chiến tranh trăm người thế này, bất quá chỉ là chiến tranh nhỏ thôi.

Mang Hứa Trân dạo quanh Bình Lương là một nữ quan.

Nàng mang thai bốn tháng, bụng lớn, trên người mặc váy áo ngắn đã sớm không còn lưu hành phổ biến ở Trường An, dường như là mang theo lúc tới Bình Lương.

Nữ quan giới thiệu phong thổ Bình Lương cho Hứa Trân, nói nàng có thể đi dạo chơi xung quanh, nói cho nàng tình huống ở Bình Lương.

Bình Lương thật sự là vô cùng nghèo khổ.

Khí hậu không tốt, thu hoạch không tốt, cũng may thuế phú không quá nặng, giảm bớt áp lực sinh hoạt.

Hứa Trân ở đây làm một quan lệnh, phụ trách tra xét người đi đường qua lại, bình thường không có việc gì, có thể thỉnh thoảng nghỉ việc về nhà.

Chức quan thanh nhàn, bên cạnh cũng không có người nào, chỉ có tiểu ăn mày.

Tháng ngày của Hứa Trân trải qua cực kỳ thoải mái.

Ban ngày đi xung quanh thành tản bộ, buổi tối lôi kéo tiểu ăn mày đọc sách, hoặc nhìn tiểu ăn mày luyện võ.

Thoáng một cái qua ba tháng, bầu trời dần dần có tuyết bay, xa xa thỉnh thoảng thấy lang yên ( khói báo động) bay lên, ý vị lửa chiến tranh lại lên.

Rất nhanh bị gió tuyết lạnh lùng đè ép xuống.

Hứa Trân mặc quan phục xám, ngồi ở cửa thành, sắc mặt âm u ôm bánh trắng ăn.

Bình Lương cái gì cũng tốt, chỉ là cơm khó ăn, hơn nữa điểm công đức cũng không tăng.

Trên đường cành cây trơ trụi, người đi đường mặc áo choàng, tay buộc đai nhung thông khí, trang phục dáng vẻ mùa đông, ven đường có bán gà rừng, tất cả mọi người đều nhìn một chút, hầu như không ai có thể mua được.

Hai đạo cửa thành ngồi một ngốc cô tử, trượng kiếm trên lưng, trong vỏ kiếm là cành cây, suốt ngày chờ a mẫu làm lính trở về.

Hứa Trân ngày thường hay tới xem, cùng ngốc cô tử tán gẫu.

Hỏi nàng học võ công gì, rồi nói tiểu ăn mày nhà mình cũng biết võ công.

Nhưng ngốc cô tử không để ý tới người khác.

Lúc Hứa Trân rời đi đều là ngượng ngùng.

Quả thật vẫn là cùng tiểu ăn mày sống chung một chỗ tốt.

Tuyết nhỏ phủ xuống tường thành, trắng phau một mảnh.

Hứa Trân cùng tiểu ăn mày thuê nhà so với ở Giang Lăng còn rách nát hơn, làm bằng đất vàng, ban ngày không có ánh sáng, buổi tối lọt gió, tức giận nhất là toàn bộ Bình Lương đều là loại phòng ở này, dù có trăm lượng hoàng kim cũng không mua được nhà tốt.

Tuân Thiên Xuân bưng bùn đất, thử chặn gió.

Vách tường đúng là càng lúc càng dày, nhưng gió vẫn lọt qua.

Hai tháng trước vẫn còn tốt.

Bây giờ vào đông, Hứa Trân chịu không được, nửa đêm đều bò tới giường Tuân Thiên Xuân, kề sát ấm lô ngủ, mới có thể ngủ được.

Nàng đè lên Tuân Thiên Xuân.

Cánh tay tiểu ăn mày là ấm, thân nhiệt cũng ấm, nhiệt độ vừa vặn, khiến cho tâm tình người ta vui sướng.

Tuân Thiên Xuân rất vui để Hứa Trân đè lên người mình, chỉ là thân thể thường đau. Nàng nhiều lần muốn hỏi Hứa Trân, nhưng nhìn tới khuôn mặt của Hứa Trân, luôn cảm thấy Hứa Trân sẽ lo lắng cho mình, đành nhịn xuống.

Hai người cứ thế bình tĩnh sinh sống.

Tin tức ở Trường An cách rất lâu sẽ truyền tới, Bình Lương qua ba tháng, chuyện thi Hương ở Trường An mới từ trạm dịch báo tới.

Chuyện thi Hương quả nhiên là đổ lên người Hứa Trân, còn thi Hương, kéo dài thời hạn thi lại, sau đó ai trúng cử nhân, là học quán, hay là Thanh Long Sơn, Thái học, cũng không trọng yếu nữa.

Gió lạnh một trận so với một trận mãnh liệt hơn, thổi nứt mấy cành cây.

Tuân Thiên Xuân ở trong sân cho gà ăn.

Vài con gà vàng ở trong lều run cầm cập kêu, bên cạnh lều có nhốt ba, bốn con bồ câu trắng.

Hứa Trân nằm nhoài trên lưng Tuân Thiên Xuân nhìn, nhìn hồi lâu đề nghị: "Có muốn nuôi chút thỏ không?"

Tuân Thiên Xuân vung xong vỏ lúa nói: "Được."

Hứa Trân lại hỏi: "Nơi này cách Tiên Ti gần không?"

Bên ngoài gió thổi, Tuân Thiên Xuân kéo Hứa Trân vào nhà, châm đèn nói: "Rất gần."

Hứa Trân ngồi trên đệm chăn hỏi: "Ngươi đã tới nơi này sao?"

Tuân Thiên Xuân gật đầu.

"Nơi này mà ngươi cũng đã tới sao, tuổi còn nhỏ, đã đi nhiều địa phương như vậy." Hứa Trân cùng nàng đùa giỡn.

Nở nụ cười một nửa, Hứa Trân đột nhiên nghĩ tới.

Cái chỗ chết tiệt này, hình như là nơi Tuân gia đóng giữ trước đây.

Tuân gia lấy rèn đúc vũ khí mà phát triển, ở Bình Lương dựa vào rèn binh thuật bán lấy tiền, gom được không ít quân phí, sau đó thăng quan người nhà ở tại Trường An, Tuân gia lang chủ tiếp tục tọa trấn ở nơi này, mãi tới khi cả nhà bị tịch thu.

Hứa Trân không dám nhớ lại kịch tình.

Tuân Thiên Xuân hũ nút này sẽ không chủ động nói nhiều, nhưng vẫn đem chuyện Tuân gia đã từng đóng giữ nói cho Hứa Trân nghe.

Cũng nói: "Tiên Ti cách đây không xa, có một lần, a phụ ta không chịu được tấn công, a mẫu ta mang ta về Tiên Ti cầu cứu."

Nàng theo Hứa Trân học tập tục người Hán, kỳ thật cũng không phải một chữ cũng không biết, chỉ là vẫn theo mẫu thân Hồ Cơ, học tiếng Tiên Ti, a mẫu nàng không muốn nàng nhiễm mọi thứ của người Hán, chán ghét người Hán dơ bẩn.

Nhưng cuối cùng, a mẫu nàng lại đồng ý vì a phụ người Hán tay không leo núi cầu cứu, đồng ý theo a phụ người Hán đứng trên đài cao, đứng trước hoành đao.

Đột nhiên Tuân Thiên Xuân có chút không hiểu, đây đến tột cùng là loại tình cảm gì.

Hứa Trân thấy Tuân Thiên Xuân trầm mặc, hiếu kỳ giục: "Sau đó thế nào?"

Tuân Thiên Xuân nghiêng đầu nhìn Hứa Trân.

Trong mắt nàng tràn ngập mê hoặc, con ngươi màu lam bởi vì nghi hoặc mà tỏa ra một loại tình cảm không tên.

Nàng trả lời: "Cầu được."

Hứa Trân cười ha ha: "Vậy thì tốt."

Tuân Thiên Xuân nói: "Nhưng muốn nửa cánh tay của a phụ ta."

Hứa Trân nhất thời há hốc mồm, nói không ra lời.

Này là cái triển khai thần kỳ gì vậy?

Tuân Thiên Xuân lại nói: "Bọn họ, Tiên Ti nói, trên đời không tồn tại chỗ tốt vô duyên vô cớ."

Hứa Trân gật đầu: "Lời này rất có đạo lý, bình thường mà nói, sẽ không có đĩa bánh từ trên trời rơi xuống."

Tuân Thiên Xuân nhìn Hứa Trân.

Ngũ quan nàng thâm thúy, con ngươi đa tình, đều là trong lúc lơ đãng trêu chọc người khác, nàng đưa tay đem sợi tóc Hứa Trân vén sau tai nói: "Chỉ có tiên sinh, đối với người ngoài tốt như vậy."

Hứa Trân định gật đầu, đột nhiên ý thức được tiểu ăn mày hiểu lầm!

Nàng vội vàng muốn giải thích.

Ngoài cửa sổ thoáng qua bóng dáng trắng, một hồi tuyết nhỏ không có điềm báo trước bay lả tả xuống, gió tây bắc thổi vào trong cửa sổ, lạnh tới khiến người ta quấn chặt chăn.

Tuân Thiên Xuân cất bước tiến lên, cầm vải bố nhét vào khe cửa sổ.

Hứa Trân lại bỏ qua thời cơ tốt để giải thích.

Tuân Thiên Xuân đóng cửa sổ rồi đi tới, con ngươi ôn nhu nhìn nàng, dường như nước hồ sóng sanh tan rã băng tuyết.

Hứa Trân há mồm muốn nói.

"Tiên sinh." Tuân Thiên Xuân không nhịn được khẽ gọi.

Hứa Trân đổi giọng hỏi: "Thế nào?"

Tuân Thiên Xuân không nói lời nào, nàng lắc đầu một cái, ôm Hứa Trân cùng chăn tới trên giường, sau đó vén chăn lên, chui vào, nhìn Hứa Trân ngủ.

Khí tức hai người quấn quýt, nhìn vô cùng hòa hợp.

Chỉ là lòng Tuân Thiên Xuân, đều là nhớ tới hình ảnh Hứa Trân cùng nữ tử ở cửa thành tán gẫu lúc chiều.

Khó chịu.

Tuân Thiên Xuân vô cùng không vui nghĩ.

Lại qua mấy ngàn nhàn nhã.

Nữ quan bụng lớn lúc trước chắc là không nhìn nổi, tới tìm Hứa Trân, cho nàng một phần kiêm chức, là bổn hành ( nghề nghiệp) cũ của Hứa Trân, đi học viện dạy các đệ tử.

Bình Lương chỉ có một gian thư viện.

Nữ quan thỉnh Hứa Trân dạy đệ tử, xấp xỉ Lý Tam Lang cùng Cát Hỉ Nhi, hài tử tầm mười tuổi.

Hài tử Bình Lương, hầu như đều thượng võ.

Ba tuổi cầm thương, năm tuổi lên ngựa, tám tuổi lén lút lẻn vào địch doanh, tràn ngập dũng khí, sức sống có thừa.

Hứa Trân nhức đầu nhất chính là loại hài tử này.

Nàng khước từ mấy ngày nữa.

Thuận tiện nhân cơ hội lần này, hỏi nữ quan cái nhìn bên này đối với người Hồ.

Bình Lương thường xuyên cùng người Hồ đánh trận, đương nhiên cũng căm ghét người Hồ, nhưng lúc trước Hứa Trân cùng Tuân Thiên Xuân xuống xe, không ít người nhìn thấy tiểu cô nương người Hồ yên tĩnh lành lạnh kia, mấy tháng ở chung, cảm thấy nàng thành thật an phận, không có tới cửa gây phiền phức.

Nữ quan nói, chuyện như vậy đều là xem tâm tình mọi người.

Hứa Trân cười hỏi: "Ta hay nghe Thánh thượng không thích người Hồ, còn tưởng nơi này cũng như vậy."

Nữ quan nói:"Chúng ta cũng không phải đặc biệt thích đánh trận, nếu có thể cùng người Hồ bắt tay giảng hòa, ta sẽ đồng ý, chỉ là bọn hắn không cho chúng ta cơ hội này, ngược lại còn tiếp tục đánh cướp, đám gia súc kia, nhất định không chết tử tế."

Nàng mắng xong, động thai khí, cau mày ngồi dưới đất.

Hứa Trân cùng ngồi với nàng rồi nói cho nàng nghe chuyện ở Trường An.

Nữ quan nghe Trường An mưa lớn, đầu tiên là cười đó, tiếp đó lại mặt buồn rười rượi.

Hứa Trân hỏi: "Sao ngươi một lúc muốn cười, một lúc lại muốn khóc thế?"

Nữ quan thở dài, chậm rãi giải thích: "Trường An quá mức an nhàn, mưa lớn có thể cảnh tỉnh Thánh thượng, đáng tiếc Thánh thượng a, dường như không biết trận nạn lụt này có ý vị gì."

Hứa Trân thầm nghĩ, không chỉ Thánh thượng, ngay cả loại người xuyên qua bật hack như ta, cũng không biết nạn lụt có ý vị thế nào a?

Nữ quan không có nói thêm, đứng dậy muốn đi về nhà.

Hứa Trân đưa nàng tới cửa nhà, nhìn nàng vào trong nhà, thân hình cô đơn đi vào chỗ ngoặt.

Đầy đất đều là đá vụn đất cát.

Hứa Trân nghĩ tới chuyện nạn lụt, vừa nghĩ vừa đi về nhà, môi cùng gò má nàng bị khí hậu nơi này làm khô nứt, tùy thời rướm máu, khiến nàng rất hoài niệm dầu cao ở hiện đại.

Hệ thống thương thành không có loại đồ vật đơn sơ này.

Đúng là có mặt nạ thông khí cát, nhưng mang đi trên đường, quá chói mắt.Hứa Trân lo lắng đi về nhà, thấy Tuân Thiên Xuân ở trong phòng, đem chuyện Bình Lương cùng người Hồ nói cho Tuân Thiên Xuân.

Tuân Thiên Xuân cũng vừa vặn đang suy tư chuyện này.

Trong tay nàng cầm một tấm da dê thông báo không biết từ đâu có, phía trên nói, người Hồ không được sinh hoạt ở châu, nếu muốn cùng người Hán ra vào không trở ngại, chỉ có thể thông qua đánh trận được công huân.

Tuân Thiên Xuân đối với cái này có chút động lòng.

Nàng không thể đi thi khoa cử, liền muốn thử, đi lại đường cũ của Tuân gia, tới gần những tướng lĩnh đã từng vào sinh ra tử cùng Tuân gia.

Huống hồ, nếu mình có thể có thu nhập.

Tiên sinh nhất định sẽ vui vẻ.

Tuân Thiên Xuân nghĩ tới việc này, khóe miệng nhếch lên, vô cùng hài lòng.

Nàng nói với Hứa Trân: "Ta muốn, đánh trận."

Hứa Trân ngẩn người, nghĩ mình nghe lầm: "Đánh cái gì?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Kẻ địch."

Hứa Trân nói: "Ngươi đánh kẻ địch, không phải người Hồ sao, ngươi cũng là người Hồ, nếu đánh người Hồ, sau đó còn bị người Hán xa lánh, ngươi sẽ không còn đường lui."

Tuân Thiên Xuân nói: "Không sao."

Hứa Trân còn muốn tiếp tục khuyên hai câu, thấy vẻ mặt nàng chắc chắn, đột nhiên nở nụ cười.

Là chính mình quá đa nghi rồi.

Cẩn thận nghĩ lại trong kịch tình con đường nghịch tập của đại phản phái, không phải dựa vào mang binh đánh giặc, đánh phục người Hồ khắp nơi sao, mình đang lo lắng vớ vẩn gì đây.

Đây là con đường tất yếu, hơn nữa còn là bước đầu tiên.

Hứa Trân nghĩ thông suốt, nhìn tiểu ăn mày, mơ hồ nhìn thấy vốn chỉ là nhân vật trong sách, dung mạo lạnh nhạt, vung kiếm đứng trong phong tuyết, bỗng nhiên trở thành hình khối sống động.

Như vậy thật tốt a.

Hứa Trân cười hì hì nói: "Vậy ngày mai đi quân doanh hỏi một chút, nếu được, sau này ngươi liền có thể lĩnh khẩu lương."

◍ ――― Hết chương 48 ――― ◍