Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại

Chương 57: Sau này ngươi chuyên tâm gieo họa cho ta đi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Chương 57: Sau này ngươi chuyên tâm gieo họa cho ta đi.

Hứa Trân nghe tới hai chữ hoa lâu, lập tức nghĩ tới tiểu ăn mày, nhưng thời gian này, tiểu ăn mày hẳn ở trong quân doanh, mình đi qua cũng không làm gì.

Nàng ngồi xổm người xuống hỏi đồng học kia: "A muội ngươi làm sao?"

Đệ tử là một tiểu cô nương, ngồi trong tuyết khóc đôi mắt đỏ bừng, bi thương khó nén: "Ngày đông thiếu lương, a phụ đem a muội bán tới hoa lâu!"

Hứa Trân muốn an ủi vài câu.

Đệ tử kia nhấc tay nắm lấy Hứa Trân nghẹn ngào nói: "Tiên sinh, tiên sinh ngươi từ Trường An tới, nhất định ngươi có thể cứu a muội ta."

Hứa Trân hỏi: "Ta phải cứu thế nào?"

Viền mắt đệ tử kia đỏ lên: "Ta, ta không biết. Nhưng a muội ta vô tội, Thánh thượng đã sớm hạ chiếu thư nam nữ đều có thể đi đường quan, nhưng vì sao, vì sao—"

Nàng nói không ra lời.

Hứa Trân động viên nàng.

Nữ đệ tử kia vẫn khóc nỉ non không thôi.

Hứa Trân suy nghĩ một chút, mình đi giúp tiểu ăn mày tìm đường cũng không tệ, nàng hỏi: "Ta vừa vặn muốn đi hoa lâu, nếu không ngươi cùng ta đi tìm a muội ngươi?"

Nữ đệ tử thấy Hứa Trân đồng ý cùng mình đi, lại như nắm được nhánh cỏ cứu mạng, cả người có sức sống không ít.

Nàng gật đầu xoa nước mắt ở khóe mắt, đứng dậy để Hứa Trân chờ chốc lát, lập tức chạy tới một bên, không biết từ đâu dắt tới hai con ngựa, đem đệm lót ném trên lưng ngựa, để Hứa Trân lên ngựa.

Hứa Trân sửng sốt một lát hỏi: "Cưỡi ngựa đi?"

Nữ đệ tử nói: "Đương nhiên! Nếu đi bộ tới, a muội ta sợ hài cốt cũng không còn!"

Hứa Trân nghe nàng nói vậy kinh sợ, không nói lời nào, nhanh chóng nắm dây cương, dựa vào bản năng vận động cưỡi khoái mã, nhưng còn chưa ngồi vững vàng, tuấn mã bị giục đánh chạy như bay, như gió tốc sấm vang chớp giật chạy đi, bên tai Hứa Trân chỉ còn tiếng vù vù.

Nàng há mồm muốn cầu cứu.

Nữ đệ tử đuổi theo dẫn đường cho nàng.

Nàng càng chạy càng nhanh.

Hứa Trân phát sinh tiếng kêu thảm thiết thành tiếng hét "A a a".

Nữ đệ tử ngồi trên ngựa nghi hoặc: "Tiên sinh sao ngươi cưỡi ngựa cũng vui vẻ như vậy."

Hứa Trân có khổ khó nói, hận không thể một bước đạp bay đệ tử này.

Thật vất vả tới hoa lâu trong truyền thuyết kia.

Đệ tử nói: "Tới rồi."

Hứa Trân vẻ mặt tiều tụy, hầu như lăn lộn ngã xuống lưng ngựa.

Nàng thở hổn hển, trong lòng trước hết là đem tên đệ tử này mắng gần chết, sau đó lại nghĩ tới tiểu ăn mày.

Nàng âm thần nghĩ: Tiểu ăn mày a tiểu ăn mày, ngươi ở quân doanh khoái hoạt, ta đây ở chỗ này vì điểm công đức cho ngươi chịu khổ a, sau này nếu ngươi đối với ta không tốt, ta liền nện chết ngươi.

Ngựa đặt bên cái cây cách đó không xa.

Hứa Trân đau lưng mỏi eo, dự định đi cửa chính.

Đệ tử ngăn cản nói: "Đừng đi cửa lớn, nếu bị nhìn chằm chằm, không tiện tìm người."

Hứa Trân cảm thấy có đạo lý, đổi phương hướng theo đệ tử đi về phía cửa nhỏ, hai người đi vào phòng chứa củi, phòng chứa củi không có ai, lại đi trù phòng, trù phòng cũng không có ai, toàn bộ hậu viên hoa lâu không có ai trông coi, trống rỗng, nhưng trong lâu lại truyền tới tiếng huyên náo đứt quãng.

"Bên trong đang làm gì?" Hứa Trân rất tò mò, "A muội ngươi sẽ không ở bên trong chứ?"

Đệ tử đỏ mặt tới mang tai lắc đầu một cái: "A, hẳn không đến nỗi thế."

Hứa Trân thấy nàng phản ứng như vậy, lập tức rõ ràng, bên trong hẳn là đang tiến hành hoạt động thiếu nhi không thể xem.

Tuy nàng tư tưởng hiện đại, nhưng trong lòng đơn thuần bảo thủ, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng, nàng ra hiệu với đệ tử, đi lầu hai tìm kiếm.

Một người sống sờ sờ thì có thể bị giấu tới nơi nào? Đơn giản chính là trong phòng, thích hợp giấu người nhất là phòng củi nhưng không có ai, vậy thì ở trên khuê phòng.

Gian phòng phần lớn không có đóng, xạ hương tứ tán, ảnh người bên trong lay động, thỉnh thoảng còn có tiếng trêu đùa truyền tới, tuy nói vẫn là ban ngày, nhưng chuyện có thể làm toàn bộ đều làm.

Hứa Trân tùy tiện liếc nhìn, cảm thấy cay mắt, nhanh chóng chạy ra cùng đệ tử nói: "Bên trong không có ai."

Đệ tử chỉ chỉ lâu bên cạnh nói: "Còn có một bên." Nhìn tràng lâu bên hông cách hiện tại không xa, bên trên cũng không ít gian phòng.

Hứa Trân không muốn đi, nhưng đệ tử này vẫn còn là vị thành niên, không thích hợp nhìn những thứ này, lại không thể không cứu người, nàng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi tới xem.

Màn cửa lay động, giữa hai cánh cửa kẹp sợi bông, vốn để thông khí, nhưng bởi vì vậy không tiện khép lại, lộ ra khe cửa.

Hứa Trân đi tới nhìn lén.

Cánh cửa thứ nhất, không có ai.

Cánh cửa thứ hai, cũng không có ai.

Cánh cửa thứ ba, có người, còn là hai người! Hai người đang ngồi trên ghế hôn nhau.

Hứa Trân lập tức dời tầm mắt, nhưng rất nhanh ý thức được, mình vừa thấy, tựa hồ là hai nữ nhân.

Nữ nhân? Mình cũng là nữ nhân, nhìn cũng không sao đi.

Nàng tìm lý do cho mình, lại cẩn thận từng li từng tí ló đầu qua xem.

Hai người bên trong vai đẹp lõa lộ, cởi nửa bên y phục, một người ngồi trên đùi người còn lại cúi đầu hôn môi, nói cười vui vẻ, hình ảnh hương diễm.

Trước kia Hứa Trân chuyên tâm dạy học, chưa từng thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy, lúc này bị hấp dẫn toàn bộ tầm mắt cùng sự chú ý, căn bản không cách nào dừng lại.

Cảnh đẹp trong phòng, tiến độ cũng nhanh, mắt thấy y phục sắp cởi tới bên hông.

Hứa Trân muốn cẩn thận quan sát.

Đúng lúc này, phía sau bỗng có người chặn ngang ôm lấy nàng, ôm nàng lùi về sau vài bước.

Ngọa tào! Bị người phát hiện?

Hứa Trân sợ cả người căng thẳng, ôm lấy đầu không dám lộn xộn, sợ bị đánh.

Không ngờ qua một hồi, không có động tĩnh.

Hứa Trân buông tay, khôi phục lại yên lặng, phát hiện mình dựa vào một lòng ngực ấm áp.

Nàng ngẩng đầu nhìn, người ôm lấy mình tuy khuôn mặt xa lạ, nhưng rất rõ ràng, chính là tiểu ăn mày sau khi dịch dung.

Dù sao cặp mắt kia —

Dịch dung không tính khó, khó mà thay đổi thần thái, cặp mắt hoa đào của tiểu ăn mày quá rêu rao, thường xuyên rũ xuống không có tinh thần, chỉ có khi nhìn thấy Hứa Trân, sẽ lộ ra không ít nhu tình nồng đậm.

Hứa Trân rất vui vẻ, đang muốn gọi tiểu ăn mày.

Nhưng chưa mở miệng, liền bị ngón trỏ Tuân Thiên Xuân đặt lên môi, ra hiệu đừng nói chuyện, tiếp đó kéo tay nàng, lần nữa trở về đại viện, lại tiến vào trong hồng lâu phía trước.

Lúc này bầu trời có tuyết nhỏ tung bay, gió lạnh nổi lên.

Trong lâu ấm áp, một mảnh hồng sắc, chính giữa có một cái đài hình vuông, vũ nương múa thủy tụ(1), đèn lồng giấy bốn phía che lấy ánh nến đỏ nhu hòa, song cửa điêu hoa ngọc thế, màn hương theo gió động, minh tranh cổ sắt.

⌈(1) Thủy tụ: Áo hát tuồng.⌋

Xung quanh ngồi không ít thư sinh, nữ có nam có, có khoảng bốn mươi, năm mươi người, ở bên cạnh nhân số cũng không nhỏ.

Lầu hai có nhã gian.

Tuân Thiên Xuân kéo Hứa Trân đi vào trong một gian phòng.

Trước lâu có vài vị cô nương dựa lan can đứng, ánh mắt trang điểm đậm đến không nhìn thấy rõ, cuối lâu có thư sinh vung bút vẽ tranh, được cả sảnh đường ủng hộ.

Sau khi đóng cửa, tiếng ồn bị ngăn cách.

Rốt cuộc Hứa Trân cũng dám phát ra âm thanh dò hỏi: "Giờ này sao ngươi ở hoa lâu?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Bảy ngày gần đây, bất cứ lúc nào cũng có thể tới."

Hứa Trân đáp một tiếng, nàng nâng chén trà uống, lại nhắc tới chuyện vừa mới nhìn trộm: "Vừa rồi tại sao không cho ta nhìn?"

Tuân Thiên Xuân nói thẳng: "Không dễ nhìn."

Hứa Trân hỏi: "Thế nào không dễ nhìn? Mấy ngày nay ngươi hẳn nhìn không ít rồi đi?"

Tuân Thiên Xuân gật đầu.

Hứa Trân suýt phun ra ngụm trà.

Nàng gặp qua ngay thẳng, nhưng chưa từng gặp qua ngay thẳng như vậy, nếu không phải nàng dễ tính, tư tưởng cởi mở, lúc này nhất định phải đánh tiểu ăn mày một trận.

Nàng nhìn Tuân Thiên Xuân vài lần, càng nhìn càng tức giận, sao mình lại thích một cái đầu gỗ như vậy?

"Ngươi đã nhìn thấy gì hả?" Hứa Trân tức giận hỏi.

Tuân Thiên Xuân im lặng.

Hứa Trân nói: "Ngươi nói chuyện a."

Tuân Thiên Xuân chần chờ chốc lát, nói: "Đã thấy các nàng, dùng ngón tay."

"Cái gì?" Ban đầu Hứa Trân không phản ứng lại.

Bỏ ra nửa phút, nàng mới chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, đặt trên mặt bàn, dùng tay đỡ trán, cảm thấy tình thế bất ổn.

Hảo hảo một tiểu ăn mày, sao đột nhiên có thể nói lời lung tung như vậy?

Hoa lâu này không thể ở lại.

Nàng lại nhấp ngụm trà.

Tuân Thiên Xuân hỏi: "Tiên sinh sao thế?"

Hứa Trân cứng lời nói sang chuyện khác: "Mấy ngày nay ngươi, ngoại trừ hoa lâu, còn làm chuyện gì?"

Tuân Thiên Xuân: "Còn đi tới..." Nàng nói được một nửa, do dự một lát mới nói tiếp, "Đi một lần nữa tới chỗ mộ chôn a mẫu."

Hứa Trân ngẩn người, tưởng mình nghe lầm: "Cái gì?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Ta đem bia thạch a mẫu mang tới, chôn ở sườn đất Bình Lương."

Hứa Trân nghe hiểu, nhưng không thể nào hiểu được:" Thường mà nói, không phải nên nhập thổ vi an sao, sao ngươi lại dời tới dời lui?"

Tuân Thiên Xuân giải thích: "A mẫu không muốn hợp táng, nàng nói khi nàng còn sống du mục, chết rồi ở khắp nơi phiêu bạt, cũng là chuyện tốt."

Hứa Trân nghe xong cười: "A mẫu ngươi thật khoát đạt ( rộng rãi), loại ý nghĩ này sợ là rất nhiều người không thể tiếp thu được."

Tuân Thiên Xuân nói: "A mẫu ta rất tốt."

Hứa Trân nói: "Ta cảm nhận được."

Bên ngoài gió tuyết lớn dần, trong lòng ánh lửa ấm áp lay động.

Tuân Thiên Xuân nhìn Hứa Trân, khóe miệng nhếch lên, vốn tâm tình ngột ngạt bởi vì một câu nói của Hứa Trân, nhất thời trở nên tốt hơn.

Rất nhiều chuyện của Tiên Ti, mặc dù nàng chảy xuôi dòng máu người Hồ, cũng không quá hiểu được.

Nhưng tiên sinh có thể hiểu, ngược lại còn có thể động viên nàng.

Tiên sinh, tiên sinh của nàng.

Tuân Thiên Xuân âm thầm nghĩ.

Người sống một đời, có rất nhiều khổ sở, chỉ có tiên sinh là ngọt ngào không đổi.

Hứa Trân vẫn đang châm trà.

Tuân Thiên Xuân nghĩ kỹ càng, nói: "Tiên sinh, ngày mai, ta dẫn ngươi đi tới bia mộ a mẫu ta được không?"

Hứa Trân châm trà nhẹ nhàng buông tay, suýt chút không cầm chắc.

Nàng nghĩ nhiều lần, xác nhận đây là tiểu ăn mày muốn dẫn mình đi gặp gia trưởng.

Gặp gia trưởng a.

Đây cũng quá kích thích.

Nàng hai đời tới nay rất nhiều chuyện chưa từng làm, toàn bộ đều tới từ tiểu ăn mày này.

Cẩn thận ngẫm lại, trước đây chỉ có gia trưởng của đệ tử gặp mình, đi gặp gia trưởng tiểu ăn mày, nên chuẩn bị những gì đây?

Hứa Trân đặt chén trà xuống trầm tư, suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra nên mang gì, liền muốn hỏi tiểu ăn mày một chút.

Không nghĩ tới vừa ngẩng đầu, nhìn thấy tiểu ăn mày tựa hồ cũng đang sốt sắng, lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại.

Hứa Trân nhất thời nổi lên ý đùa, nàng hỏi tiểu ăn mày: "Ta không muốn đi làm sao bây giờ?"

Tuân Thiên Xuân không lên tiếng.

Hứa Trân hỏi: "Ngươi có đánh ta ngất rồi mang đi không?"

Tuân Thiên Xuân lắc đầu.

Hứa Trân không rõ: "Vậy nếu ta không đi, ngươi liền trực tiếp từ bỏ sao?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Tiên sinh so với a mẫu trọng yếu hơn."

Hứa Trân biết địa vị a mẫu trong lòng tiểu ăn mày, nhưng nghe được câu này, thật sự vạn phần vinh hạnh.

Nàng cười nói: "Ta lừa ngươi, ta nhất định sẽ đi. Ta ở đây không có phụ mẫu, phụ mẫu của ngươi liền là của ta, ta đi gặp, sau này coi như triệt để từ trên tay a mẫu ngươi tiếp nhận ngươi."

Tuân Thiên Xuân: "...Tiên sinh."

Hứa Trân: "Hả?"

Tuân Thiên Xuân há mồm muốn nói, viền mắt không nguyên do nóng lên, khiến nàng không cách nào tiếp tục mở miệng nói chuyện.

Nàng đưa tay nắm tay Hứa Trân, trong lòng thoáng qua vô số ý nghĩ, thân thể cũng đột nhiên phát đau, dường như muốn vỡ vụn. Nàng vui vẻ chịu đựng, môi run hồi lâu, cuối cùng nửa chữ cũng chưa nói.

Hứa Trân thấy dáng vẻ của nàng, nghĩ nàng căng thẳng, lại cười nói cứu vãn bầu không khí: "Ta cảm thấy sớm muộn gì ngươi cũng gieo họa thương sinh ( muôn dân), hiện tại ta thu phục ngươi, sau này ngươi chuyên tâm gieo họa cho ta đi."

Tuân Thiên Xuân tim đập nhanh hơn, gật đầu.

Nàng cũng muốn nói chút lời êm tai, để tiên sinh cùng mình đều vui vẻ.

Nhưng chưa ấp ủ nói ra, trong chốc lát, ngoài cửa sổ kèn lệnh trầm trọng vang lên, trống trận cũng vang lên, mây đen đầy trời che lấp thiên hạ, gió tuyết ào ào múa bay đầy trời.

Tiếng ca vũ ở hoa lâu bị đè xuống.

Phương xa truyền tới tiếng rít gào như có như không.

Hứa Trân cùng không ít người tò mò nhìn phía ngoài cửa sổ, nhìn thấy trên tường thành tàn binh đẩy đầu xe, ngoài cửa thành đại đạo sương mù đột nhiên thêm một đường nhỏ tiên diễm đỏ như máu.

Móng ngựa đạp lên đường, khối tuyết ở giữa không trung bay vút, thành biển tuyết mênh mông.

Cửa thành rỉ sét loang lổ nhanh chóng bị đẩy đóng lại.

Bên trong bên ngoài cửa, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía.

Cửa thành, tiếng khàn giọng tang thương tiếng reo hò vang vọng—

"Hồ binh!! Công thành!!"

◍ ――― Hết chương 57 ――― ◍