Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại

Chương 69: Loạn thế bảy phần




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Chương 69: Loạn thế bảy phần.

Người đầu rối mặt bẩn kia, là một tiểu cô nương ăn mày, nàng gặm bánh trắng, nghe vậy thì liếc nhìn Hứa Trân, tiếp tục ăn của mình, không cho Hứa Trân.

Hứa Trân đã mấy ngày không ăn, lúc này trăm phương ngàn kế lừa gạt đồ ăn, nàng tiếp tục cười nói: "Ngươi cho ta cái bánh, ta dạy ngươi bách gia học thuyết, được không?"

Ăn mày kia vẫn không lên tiếng.

Hứa Trân nằm trên đất, không khí lực nói: "Đây chính là diệu kế đoạt thiên hạ, ngươi muốn thiên hạ không, bây giờ cho ta bánh trắng, ta dạy ngươi làm sao tranh thiên hạ."

Ăn mày cười lạnh hai tiếng, phi một cái, lời nói ra mang theo khẩu âm phương nam: "Nếu ngươi có bản lĩnh, còn nằm nơi này? Sao ngươi không đi cướp thiên hạ đi."

Hứa Trân nói: "Bởi vì ta là người nghĩ kế, không thể cầm đao, cũng lười chạy trốn, chỉ muốn ngồi trong miếu nói nhàn thoại ( chuyện phiếm), giảng giải đạo lý."

Ăn mày nghe nàng nói chuyện giống như người có văn hóa, thoáng có chút hiếu kỳ hỏi: "Vậy ngươi nói, nên làm thế nào?"

Hứa Trân không khách khí: "Trước tiên ngươi cho ta bánh."

Ăn mày đem bánh trắng nhét vào miệng Hứa Trân.

Hứa Trân nếm được mùi vị, nhanh chóng ngồi dậy, tùy tiện nuốt bánh xuống bụng.

Ngoài miếu mưa to lần nữa rơi xuống, trong ngực ăn mày này còn một bình rượu, một thanh đoản đao, nàng đặt xuống đất nói: "Nói hay, rượu cho ngươi, nói không hay, thưởng dao găm cho ngươi."

Miệng Hứa Trân đầy bánh trắng, gò má nhô lên, gật đầu, thừa dịp ăn mày không chú ý, trực tiếp cướp rượu uống, một ngụm lớn chảy vào miệng, nàng đem bánh nuốt xuống, bánh dính bùn đất cùng đá không ngon gì, nhưng sẽ no bụng.

Ăn mày trẻ tuổi không ngăn cản, tức nổ phổi mắng: "Cẩu tặc! Ngươi dám cướp đồ a!"

Hứa Trân ăn uống xong, hài lòng, tựa vào tường cười hì hì nói: "Rượu này không ngon, như uống nước lã vậy."

Ăn mày trẻ tuổi mắng: "Ngươi ăn của ta uống của ta, còn có mặt mũi mà nói khó uống à?"

Hứa Trân nói: "Này không phải là trao đổi bình đẳng sao, ta uống rượu, là vì thiên hạ kế mà ta sắp nói, nhất định tốt."

Có nước mưa thổi vào, bây giờ trời không tốt, vết thương trên người Hứa Trân còn chưa khỏi hẳn, tay chân nàng lạnh lẽo run rẩy, muốn ôm người sưởi ẩm, thấy ăn mày dùng ánh mắt nhìn kẻ thần kinh nhìn mình, sững sờ ý thức được, ăn mày ngồi cạnh mình, tuy cũng là kẻ khốn khổ trụ miếu đổ nát, nhưng cũng không phải tiểu ăn mày của mình.

Trên đời người tốt người xấu ngàn ngàn vạn vạn, Tuân Thiên Xuân chỉ có một.

Hứa Trân trì hoãn một hồi, đút hai tay vào tay áo hỏi: "Ngươi muốn làm Hoàng Đế sao?"

Ăn mày trẻ tuổi hừ lạnh: "Ai không muốn làm Hoàng Đế? Làm Hoàng Đế thì không cần ăn bánh trắng, chuyện tốt như thế, không muốn mới là kẻ ngu si."

Hứa Trân hỏi: "Hiện tại là ở đâu?"

Ăn mày trẻ tuổi càng thêm xem thường: "Nơi này là Hoài Châu Hà Nội, ngay cả cái này ngươi cũng không biết, ngươi từ đâu tới?"

Hứa Trân cười cười không đáp. Nhưng đột nhiên ý thức được—

Hoài Châu? Sao lại là Hoài Châu? Chỗ này cách Bình Lương cũng quá xa đi!

Đặt ở hiện tại lái xe cũng mất hơn mười giờ, nếu mình đi bộ về, ít nhất mất ba ngày. Hơn nữa mình ở trên đường ăn cái gì? Lẽ nào một đường ăn xin.

Ăn xin a, phương pháp này hình như cũng được.

Hứa Trân có chủ ý.

Tiếp đó lại nghĩ, mình vốn tùy tiện nói hai câu, lừa gạt chút đồ ăn, nhưng hiện tại rõ ràng không có cách nào lừa gạt.

Nếu như nói quá rõ ràng, vậy thì gây thù hằn cho tiểu ăn mày. Nếu nói quá qua loa, sẽ khó giữ mạng nhỏ...

Ăn mày trẻ tuổi bên kia chờ tới mất kiên nhẫn, mắng: "Rốt cuộc ngươi biết hay không, nếu không nói, đao của ta sẽ không nể tình."

Hứa Trân vội vã hoàn hồn nói: "Ta vừa suy nghĩ đến địa hình. Muốn xưng bá, rất đơn giản, tấn công một khối thổ địa, tìm mấy người biết nghĩ kế, trường kỳ thủ trụ, sống thời gian lâu một chút, qua mấy chục năm, thiên hạ là của ngươi."

Ăn mày cười to: "Luận mệnh cứng, xác thật ta chưa từng sợ a." Sau khi nàng cười xong lại hỏi, "Còn gì nữa không? Tấn công thổ địa, chọn nơi nào?"

Hứa Trân suy nghĩ một chút, cân nhắc tới mấy đệ tử của mình, cùng với địa bàn tiểu ăn mày sắp cắt cứ(1), quyết định từ vị trí địa lý, giúp tiểu ăn mày sớm cướp xuống phía đông nam.

⌈(1)Cắt cứ: Chia cắt lãnh thổ để chiếm giữ và lập chủ quyền riêng, không phục tùng triều đình.⌋

Nàng rút tay từ trong tay áo ra, tốn hao không ít khí lực nhặt một cây củi ướt ở bên cạnh, khoa tay trên đất nói: "Hiện tại thế lực thiên hạ bị chia cắt, Lĩnh Nam, Hoài Nam, Lũng Hữu, quan nội đều có lực lượng quân sự, nếu ngươi muốn tránh giao chiến, chỉ có thể lựa chọn nơi này."

Nàng khoanh một khối địa phương rất lớn.

Ăn mày trẻ tuổi kia nghe như rơi vào sương mù: "Nơi nào? Giang Nam sao? Địa phương này nghèo nàn chỉ có hoa hoa thảo thảo đầy đất, hơn nữa xung quanh tất cả đều là cường địch, lúc nào cũng có thể bị tấn công, ta mới không đi!"

Hứa Trân nói: "Nhưng nơi này có quan đạo, khu vực này, là chỗ tốt nhất trừ Hoài Nam ra, thế lực nam bắc nếu muốn chiếm đoạt thiên hạ, tấn công nơi khác, thì nhất định phải đi qua ngươi, nếu bọn họ không có cách nào trong thời gian ngắn đánh hạ ngươi, chỉ có thể cùng ngươi kết minh."

Ăn mày nghe phiền, thanh âm giòn vang nói: "Ngươi đừng nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp nói cho ta biết nên làm thế nào."

Hứa Trân không nhanh không chậm trả lời: "Thế cuộc bất đồng phải có biện pháp bất đồng ứng đối, ta chỉ có thể nói cho ngươi, trước tiên đoạt Giang Nam, thủ nó hai năm, không nóng không vội, qua một thời gian ngắn nữa, ngươi có thể ngồi cao trên miếu đường, chờ người khác tới đưa tiền cho ngươi."

"Đưa tiền?" Ăn mày kia nghe thấy tiền liền vui vẻ, cùng Hứa Trân một cái đức hạnh, nàng hỏi, "Đám người đưa tiền kia không ngốc, bọn họ sẽ không nhân cơ hội làm gì ta sao?"

Hứa Trân nói: "Lúc này lại tung hoành ngang dọc, liên hợp tiểu quốc mạnh yếu, lợi dụng đầy đủ—"

Lời còn chưa dứt, bị ăn mày ngắt lời: "Được rồi, ta nghe không hiểu, tổng thể nghe không tệ, ngươi nói ta hài lòng, ta tạm tha ngươi một mạng."

Hứa Trân vốn còn muốn nói cho ăn mày nghe chút học thuyết ngang dọc, nhưng ăn mày không muốn nghe, hơn nữa đồng ý đi cướp đông nam, nàng cũng không thèm nói nữa.

Ngoài miếu sắc trời dần hoàng hôn, nước mưa từ từ dừng lại, quan đạo không người cất bước, từ xa dường như có cửa thành màu xám đen, bên trên bồng bềnh đăng hỏa màu cam.

Vừa rồi Hứa Trân nói một đoạn lớn lời, hiện tại lực kiệt, nằm xuống đất mệt mỏi thở dốc.

Trong lòng lại bắt đầu nhớ nhung tiểu ăn mày.

Tiểu ăn mày hẳn đã phát hiện không thấy mình, không biết có đi tìm mình không? Nếu mình vừa lúc ở trên đường trở về, hai người bọn họ, sẽ không gặp thoáng qua đi.

Trong bùn đất của miếu đổ nát có kiến cùng sâu bọ bò qua lại, đánh gãy tâm tư Hứa Trân.

Hứa Trân đem mặt nhích tới trên cỏ khô, thầm nghĩ: Nơi quỷ quái gì a...

Ăn mày trẻ tuổi kia đạt được phương pháp, trực tiếp ra cửa chiêu binh mãi mã, đáng tiếc không ai nghe nàng. Nàng mang theo bánh trắng cùng một bình rượu chạy về, đổi mưu kế với Hứa Trân.

Hứa Trân nói cho nàng phương pháp khởi nghĩa ở cổ đại, đầu độc lòng người chung quy phải có cái cớ, thuận thế cuộc chỉ cần nói vài câu "Thương thiên dĩ tử, Hoàng tiên đương lập(2)", hoặc là "Vương hầu tướng tướng ninh hữu chủng hồ(3)" là được, nhưng ăn mày này không có căn cơ, chơi cái này không được.

⌈(2)Thương thiên dĩ tử, Hoàng tiên đương lập: Trời xanh đã chết, trời vàng phải lập. "Thương thiên" chỉ chính quyền hiện tại, "Hoàng thiên" chỉ thiên hạ mà quân khởi nghĩa sáng tạo. Xuất phát từ [Khởi nghĩa khăn vàng], đọc thêm cuối chương.⌋

⌈(3) Vương hầu tướng tướng ninh hữu chủng hồ: Vương, hầu, tướng, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống! Ý nói những người xưng hầu bái tướng, trời sinh hẳn là tốt số, nhưng liệu thân phận/chủng loài có cao quý hơn chúng ta hay không?⌋

Vì vậy Hứa Trân nói với nàng: "Vẽ bánh lớn."

⌈(4)Vẽ bánh lớn: Vẽ một cái bánh xua tan đói bụng. Nghĩa: Dùng viễn vông để an ủi mình hoặc lừa dối người khác.⌋

Ăn mày ngẩn người: "Vẽ thế nào?"

Hứa Trân nói: "Hứa hẹn với bọn họ, ngươi ở Giang Nam có mỏ vàng, đả hạ Giang Nam, liền đào mỏ chia cho bọn họ."

Ăn mày nói: "Nhưng ta không có mỏ a!"

Hứa Trân nói: "Ngươi đừng lo lắng, Giang Nam có mỏ, tới khi đó để bọn họ cùng đào, còn đỡ tìm thêm sức lao động khác."

Ăn mày trẻ tuổi nghe xong đáp được một tiếng, tiếp tục ra ngoài dao động người.

Trong lúc nàng trở về mấy lần, mang theo đồ ăn cho Hứa Trân, Hứa Trân rất cảm kích, cảm thấy ăn mày tất thành đại khí ( nhất định thành tài), thuận tiện cùng ăn mày này nói cố sự ái tình của mình.

"Ngươi biết không, nhà ta cũng có một tiểu ăn mày xấp xỉ ngươi, nhưng tính cách so với người tốt lắm, bộ dáng cũng so với ngươi đẹp hơn, võ công cao, còn thông minh—"

Lời chưa dứt, liền bị ăn mày trẻ tuổi cầm bánh trắng nhét đầy miệng.

Lại nghỉ ngơi bốn, năm ngày, Hứa Trân cảm thấy mình gần như khôi phục hoàn toàn rồi, ở xung quanh lượm mấy cành cây, bó lại làm gậy, chống đỡ đứng dậy nói: "Ta đi đây, ta sẽ nhớ ân tình đưa bánh trắng của ngươi."

Ăn mày trẻ tuổi bĩu môi, hừ hai tiếng, ra hiệu Hứa Trân đi nhanh đi.

Hứa Trân khập khiễng rời đi, nàng ăn mặc có thể xem là cùng khổ rách nát, cũng may bây giờ là thời loạn lạc, so với nàng thảm hơn có khối người.

Nàng để hệ thống khách phục chỉ cho mình phương hướng đại khái, đi theo, một đường tới cửa thành Hoài Châu, dự định đi ra ngoài.

Nhưng vừa tới cửa thành, nàng kinh ngạc ngây người.

Bởi vì nàng vạn vạn không nghĩ tới, thời loạn lạc, ở Hoài Châu này, còn cẩn trọng kiểm tra lộ dẫn ( giấy phép đi đường) cùng bài tử thân phận.

Hứa Trân vuốt túi áo trống rỗng của mình, há hốc mồm.

Bài tử thân phận? Nàng có thể có bài tử thân phận gì nha.

Nàng tay không bị bắt, trên người không một xu, chỉ có tiểu kiếm Hồng Việt không nỡ bán đi. Hơn nữa nàng không nghĩ ra mình phải làm sao trà trộn vào thành được? Giống như té xuống vách núi, theo cảm giác phương hướng của mình đi loạn, căn bản không thông qua ải cửa thành này.

....Nhưng hiện tại nàng muốn rời đi, cũng không thể lại theo đường cũ trở về, tay không leo núi?

Hứa Trân không biết làm sao, phía sau có một đám đông người muốn ra khỏi thành, nàng không thể làm gì khác hơn là dịch bước đi tới ven đường, tùy tiện tìm một người qua đường, hỏi nếu muốn ra khỏi thành nên làm gì.

Người qua đường kia có lòng tốt nói cho nàng: "Nộp tiền."

Hứa Trân sụp đổ suýt chút khóc lên, nàng hỏi: "Đại ca, có thể cho ta mượn ít tiền không, chờ ta về tới nhà trả cho ngươi, nhà ta có hoàng kim."

Người qua đường kia dùng ánh mắt nhìn bệnh thần kinh nhìn Hứa Trân một cái, vội phất tay áo rời đi.

Hoài Châu quản hạt năm huyện, Hà Nội chỉ là một trong đó, chỉ là Hà Nội là châu trì, lại là nơi năm xưa thi hành nhóm đầu tiên toàn dân giáo hóa, mặc dù hiện tại lễ băng nhạc phôi(5), nơi này vẫn duy trì một luồng tư thái hân hân hướng vinh ( tươi vui), trên đường cõng hành lý lưu vong, cùng yên tĩnh đọc sách, như hai thế giới.

⌈(5)Lễ băng nhạc phôi: Lễ sụp đổ, nhạc không tốt. Ý nói xã hội đi xuống.

Lễ trong "Chu Lễ", tức Lễ trong ngũ kinh, Nhạc chỉ nhạc triều đình. Đời thiếu lễ, thì đời sẽ hỗn loạn, đời thiếu nhạc, thì đời sẽ khô khan.⌋

Hứa Trân ăn xin thất bại, đành ngồi xổm bên cạnh cửa thành bắt đầu ấp ủ kiếm tiền.

Lại qua nửa ngày, ăn mày trẻ tuổi kia tới, thấy Hứa Trân bi thảm như vậy, cười trên đau khổ của người khác nói: "Ngươi sao vậy?"

Hứa Trân ôm chút ảo tưởng hỏi: "Ngươi biết võ công không? Có thể mang ta bay ra ngoài không?"

"Biết." Ăn mày trẻ tuổi nói, "Nhưng ta không dự định giúp ngươi."

Hứa Trân có chút mê man: "Vì sao?"

Ăn mày trẻ tuổi cười nói: "Bởi vì ta thay đổi chủ ý, muốn tìm một mưu sĩ không tốn tiền, thay ta bày mưu tính kế."

Hứa Trân ngây người một lát, tự kỷ ám thị ( tự thôi miên) mình là cả nghĩ quá thôi.

Nhưng rất nhanh, ăn mày này trực tiếp tiến lên một bước, giơ tay gõ ngất Hứa Trân, vác lên người mang đi.

Trước khi hôn mê, Hứa Trân nghĩ: Muội nhà ngươi, lần thứ ba...

Ăn mày trẻ tuổi này thuộc phái hành động, mới chỉ vài ngày, đã lừa gạt được không ít binh mã, cũng trói Hứa Trân lại, lợi dụng đặc tính không muốn chết cũng không muốn đói bụng của Hứa Trân, triệt triệt để để có được một quân sư không cần mất tiền.

Chờ đánh giữ được các vùng lớn xung quanh, đám người kia lại được Hứa Trân chỉ điểm cho, nâng vũ khí kém, từ Hà Nội một đường xuôi nam, tấn công Giang Nam, Hứa Trân giãy dụa nhiều lần muốn chạy trốn, nhưng dược vật hệ thống không tốt, thời gian chống đỡ có hạn, làm mỗi lần nàng chạy không bao lâu, lại bị tinh nhuệ quân bắt về.

Hứa Trân khóc lớn.

Sau ba tháng, quân đội của ăn mày mượn đường từ Sơn Nam, phá bên cánh Giang Nam, tiến quân thần tốc, vọt vào khu vực trung tâm, trước dùng vũ lực tuyệt đối nghiền ép chấn nhiếp chúng nhân, lại bị Hứa Trân kích thích dùng đại pháp đúc tâm tinh dao động, thành công lừa được không ít dân chúng địa phương, tự nguyện gia nhập quân khởi nghĩa.

Ăn mày trẻ tuổi thu được miếng thịt lớn Giang Nam, vô cùng vui vẻ, vào ban đêm ở trong thành tổ chức tửu yến.

Hứa Trân lén lén lút lút, lại thử chạy trốn, kết quả vẫn thất bại.

Sau lần này, Hứa Trân rốt cuộc rõ ràng, chạy trốn là không thể, chỉ có thể chờ đợi tiểu ăn mày đến cứu mình, chính là không biết vì sao, lần này tiểu ăn mày chậm chạp không đến, lẽ nào lầm tưởng người Hồ bắt mình đi, vì vậy tìm lộn địa phương? Vậy thì có chút gay go rồi, nàng lại ngẫm biện pháp khác tự cứu mình.

Hứa Trân suy nghĩ hồi lâu, không có biện pháp nào đặc biệt hữu dụng, thẳng thắn phối hợp tốt với ăn mày trẻ tuổi, dẫn nàng chiếm trước không ít tài nguyên, hy vọng nàng mau mau chiêu thêm mấy mưu sĩ, thuận tiện thả mình.

Nhưng trời không toại nguyện người, trong địa bàn của ăn mày trẻ tuổi, biết giết người không ít, biết nghĩ mưu kế, vô cùng khan hiếm.

Vì vậy Hứa Trân liền cứ thế làm mưu sĩ nửa năm, trong thời gian này vô số lần thử chạy trốn, tất cả đều thất bại.

Cuối cùng ở trong quá trình cong vẹo này, nàng mê man đem ăn mày không có căn cơ này bồi dưỡng thành chúa tể một phương.

Đồng thời, các nơi chiến báo truyền tới, nói chiến dịch Hồ Hán rốt cuộc đạt được thắng lợi, Hồ địa bị thiết kỵ của Hán quân san bằng, nhưng trong lúc chiến tranh, bên trong trận doanh Trung Nguyên nội chiến không ngừng, có người trước thời gian lui ra, trở về Hoài Nam, có người suýt chút nữa giết sai cùng tộc. Thậm chí, An Nhạc quận chúa ở thành Trường An kia, nhân cơ hội cướp lấy khu vực Lũng Hữu, đem một mảnh Ung Châu chiếm làm của riêng.

Không muốn phụ thuộc nàng, đều bị trục xuất.

Liền ngày đó, Trường Thành nguy nga vẫn đứng lặng trong sa mạc đầy trời cát vàng, cắt thành một đạo thiên tiệm ( chỗ hiểm của đất trời).

Trường An ở nam, có thêm một cái Lũng Hữu vương từng là Quận chúa.

Trường An ở bắc, có thêm Trấn Bắc vương mắt xanh.

Khối thịt ở phương bắc này, sát khí lẫm liệt, không ai dám mơ ước.

Lại qua mấy tháng, thế cuộc thiên hạ dần sáng tỏ.

Người khởi nghĩa dồn dập nâng làm vua, thế lực mạnh nuốt thế lực yếu, vô số tiểu quốc trong vòng nửa năm, hoặc dựa vào đại quốc, hoặc ra sức chống lại, rồi hài cốt không còn.

Cuối cùng bao gồm cả Sủng phi cùng Thiên tử chiếm cứ thành Trường An, loạn thế bảy phần.

Nam có Cát Hỉ Nhi, Lý Tam Lang.

Đông có ăn mày trẻ tuổi, tây có Tạ A Quảng.

Còn phương bắc, có Quận chúa, cùng với vị Trấn Bắc vương chiếm lấy mảnh Hồ địa bao la phía tây bắc, Tuân Thiên Xuân.

Bầu trời biến sắc, trên dãy núi tuyết động trải rộng, nhiệt độ đột ngột hạ xuống.

Thiên hạ bảy phần, ngày đông thứ nhất, đến rồi.

Ngày đông ở Giang Nam lạnh thấu xương, tuyết nhỏ rì rào.

Hứa Trân ở đầu ngày đông ấy, mọi cách dao động, rốt cuộc được tư cách đi du thuyết các quốc, thực hiện chuyện một năm rưỡi trước, nàng nói tới đại pháp "tung hoành ngang dọc".

Thật ra nàng cũng không biết du thuyết.

Chỉ là nếu không làm vậy, thì hoàn toàn không có cơ hội đi tây bắc tìm Tuân Thiên Xuân.

Nàng đón gió lạnh đi ra quan khẩu, phía sau là ăn mày trẻ tuổi kia, phòng ngừa nàng chạy trốn.

Hứa Trân đã thành thói quen.

Gần hai năm qua, trừ mấy ngày ở miếu đổ nát kia, nàng rất ít tiết lộ tình huống thật của mình, hơn nữa ăn mày trẻ tuổi kia đem nàng giấu kín, người tài ba bên cạnh đa số là người phương nam, rất ít người nhận biết Hứa Trân chính là lang quân cứu tế Trường An năm đó, cũng không nhận ra nàng là quan lệnh luận chiến Long Môn.

Cho nên lần này, nàng thay một bộ hồng nhạt mới, cổ áo quấn đỏ tươi, khoan thai ngồi trong xe ngựa uống trà nóng, không chút nào sợ bị người phát hiện, nàng muốn tìm Trấn Bắc vương Tuân Thiên Xuân, chính là người trong lòng nàng không ngừng nhắc đến.

Xe ngựa lăn qua tuyết đọng một đường tiến lên phía bắc, hướng tây bắc mênh mông tràn ngập dê bò chiến mã mà chạy.

Tuy là loạn thế, sơn hà vẫn cẩm tú tráng lệ, thỉnh thoảng mới nhìn thấy ngói vỡ tường đổ.

Quan đạo rộng rãi, xe ngựa nhẹ nhàng, gió tuyết thổi tới mức màn xe bay phần phật.

Hứa Trân ở trong xe bẻ ngón tay đếm chừng mấy ngày, rốt cuộc lòng ngứa ngáy khó nhịn, chống nửa người lộ ra ngoài cửa xe, lông mi lập tức bị bông tuyết dính vào.

Từ biệt rất lâu, nếu không phải mình cơ trí, có lẽ còn phải mất thêm mấy năm. Nhưng cũng may, rốt cuộc sắp nhìn thấy.

Bên người xẹt qua hiệp khách giục ngựa lao nhanh qua.

Hứa Trân trợn mắt nhìn từng người, chỉ sợ trong đó có tiểu ăn mày, hơn một năm nay nhất định tiểu ăn mày lại cao lên không biết tướng mạo có biến hóa hay không, mình có nhận ra không, lâu như vậy không gặp, tiểu ăn mày thấy mình, nhất định sẽ rất vui vẻ đi.

Hứa Trân vỗ tuyết trên đỉnh đầu, chui vào trong xe cười khúc khích, nhận cái liếc mắt của ăn mày trẻ tuổi. Xe ngựa rất nhanh lại tới quan khẩu, sắp vào một thành nhỏ ở phương bắc.

Mà lúc này ở Hồ địa tây bắc, trong trướng Trấn Bắc vương, Trấn Bắc vương mắt xanh trên cánh tay đều là vết máu, trong tay nàng nắm chặt một tiểu kiếm màu xanh lam, tự đâm chính mình.

Nàng muốn gặp tiên sinh.

Nhưng tiên sinh không thể đến, nàng cũng không thể đi tìm.

Trước khi gặp lại, nàng nhất định phải, giải độc.

◍ ――― Hết chương 69 ――― ◍

chapter content



⌈(2)Khởi nghĩa Khăn Vàng ( Hoàng Cân chi loạn): Là một cuộc khởi nghĩa nông dân chống lại nhà Hán vào năm 184. Cuộc khởi nghĩa có tên này là do các lãnh tụ và binh lính khởi nghĩa đeo khăn vàng trên đầu. Cuộc khởi nghĩa này có liên hệ với phái đạo Lão bí mật và là một trong những mốc quan trọng trong lịch sử đạo Lão.

Cuối thời Đông Hán, triều chính mục nát, ngoại thích và hoạn quan thay nhau hoành hành. Khắp nơi đều có tham quan ô lại, thêm vào đó thiên tai lụt lội, hạn hán triền miên. Hán Linh Đế buông lỏng kỷ cương, không dùng người tài. Nghe theo lời khuyên của các hoạn quan Trương Nhượng và Triệu Trung, Linh Đế tăng thuế khóa thêm 10 đồng trên mỗi mẫu ruộng khiến nhân dân phải đóng góp thêm nặng nề, nhằm có thêm tiền xây cất cung điện.

Hoàng tộc và quan lại ăn chơi xa xỉ. Hán Linh Đế ăn tiêu hoang phí, cho áp dụng chính sách mua bán quan chức: Chức Tam công bán 10 triệu, tước hầu bán 5 triệu. Những người sau khi bỏ nhiều tiền ra mua chức tước lại càng vơ vét của dân làm giàu.

Trong hoàn cảnh đó, nhân dân bị bóc lột nặng nề vì sưu cao thuế nặng, không được sống yên ổn từ gần 100 năm đã vùng dậy phản kháng theo sự kêu gọi của anh em Trương Giác, Trương Bảo và Trương Lương.

Ba anh em họ Trương dùng phương thức ma thuật hoặc thuật thôi miên, vẽ bùa niệm chú chữa bệnh cứu người, lấy được lòng tin của nhiều người trong thiên hạ. Trương Giác hành nghề chữa bệnh sau hơn 10 năm, nhân danh dùng Đạo giáo tập hợp được rất nhiều tín đồ. Cách dùng lý thuyết của Lão Tử tập hợp quần chúng của Trương Giác bị sử sách chính thống thời phong kiến gọi là "giả thác đại đạo, mê hoặc tiểu dân". Tôn giáo mà Trương Giác tôn thờ còn được gọi bằng những tên khác như đạo Thiên sư, đạo Thái bình.

Trước tình hình nhà Hán ngày càng suy yếu và mục nát và mất lòng tin của nhân dân cực khổ, anh em Trương Giác quyết định phát động quần chúng nổi dậy nhằm lật đổ chính quyền Đông Hán.

Ảnh hưởng của anh em Trương Giác ngày càng rộng. Các đệ tử của họ có khắp nơi. Ông kết nạp được 36 vạn giáo chúng, cứ 1 vạn người thì lập thành 1 "phương", mỗi phương đặt ra 1 đại soái. Ba mươi sáu phương đó được phân bố ở 8 trong tổng số 12 châu lớn của lãnh thổ nhà Đông Hán là Thanh, U, Từ, Ký, Kinh, Dương, Duyện, Dự.

Lực lượng Khăn Vàng đông đảo và mạnh mẽ, trải rộng trên lãnh thổ Trung Quốc. Trương Giác dự định khởi binh đồng loạt trên cả tám châu vào ngày 5 tháng 3 âm lịch năm 184. Tất cả các giáo chúng đều chít khăn vàng trên đầu làm hiệu, vì vậy lực lượng này được gọi là quân Khăn Vàng. Để tăng cường tuyên truyền làm giảm uy tín của nhà Hán, tăng uy thế cho mình, Trương Giác sai người phao tin trong dân gian: "Thương thiên dĩ tử, hoàng thiên đương lập. Tuế tại Giáp Tử, Thiên hạ đại cát" ( Trời xanh đã hết, Trời vàng nên dựng. Đúng năm Giáp Tí, Thiên hạ đại cát), ứng với màu vàng của mình. Tuy nhiên, trong không đầy 1 năm, anh em Trương Giác nhanh chóng bị đánh bại.

Các sử gia lý giải nguyên nhân thất bại của anh em Trương Giác như sau: Người cầm đầu cuộc khởi nghĩa thiếu kiến thức học vấn, không hiểu hoàn cảnh khách quan hiện tại, không có ý niệm về xã hội và lý tưởng về chính quyền sắp tới mà mình sẽ thay thế chính quyền hiện tại ra sao, lại không tập hợp hoặc đào tạo được lực lượng nhân tài làm chính trị và quân sự cho mình.

Anh em Trương Giác được so sánh giống như nhiều thủ lĩnh khởi nghĩa nông dân Trung Quốc sau này như Hoàng Sào và Lý Tự Thành: Chỉ vì vô cùng bất mãn trước chế độ đương thời mà nhất thời kích động, "cách mạng để cách mạng", hủy diệt hiện tại nhưng sau đó không rõ xây dựng gì cho tương lai. Ngay từ đầu họ đã nhắm mắt hành động một cách mù quáng nên không tránh khỏi thất bại.

Việc xưng làm Cha của Trời, của Đất và của Người của anh em họ Trương bị các sử gia xem là vừa hài hước và thể hiện sự nông cạn, ấu trĩ trong tư duy của họ. Các lực lượng Khăn Vàng sau này tại Thanh châu, Hắc Sơn dù đông nhưng không được tổ chức tốt nên không đủ mạnh và không có ý tưởng gì mới hơn anh em Trương Giác để thắng các thế lực sứ quân trong cuộc hỗn chiến đương thời.

chapter content



[Trương Giác]