Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Chương 7:Ta là vì ngươi mà sống.

Lý Tam Lang tức không nhẹ, lập tức chạy về nhà.

Chạy được nửa đường, nghĩ đến a phụ, a mẫu nhà mình hưu mộc(1) kết thúc, đã quay về Trường An, trong nhà không ai giúp hắn làm chủ.

⌈(1) Hưu mộc: ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật.⌋

Vì vậy quay ngược trở lại, giẫm đất chạy đến trước mặt sơn trưởng cáo trạng.

Sơn trưởng nghe, biết Hứa Trân cùng a muội nàng gây chuyện, nhất thời trong lòng uất nghẹn, từ trên tháp ( giường nhỏ) ngã xuống.

Vô liêm sỉ, người này thật sự vô liêm sỉ.

Đắc tội một người chưa đủ! Còn bạo dạn đắc tội thêm!

Mình đã nhắc nhở bao nhiêu lần, đừng đắc tội người, đừng trêu chọc đệ tử lung tung.

Người này thế nào nghe tai này ra tai kia!

Sơn trưởng tức giận muốn thổ huyết, thật vất vả trấn an Lý Tam Lang, đem người tiễn đi.

Trong phòng lại tới một người.

Người này mặc hồng bào tiêu chuẩn, trên mặt mang cười, cầm một bầu rượu nhỏ. Chính là Quốc Tử Tế Tửu lần trước đến tham gia nhã tập.

Sơn trưởng đứng dậy chào đón, chạy đến đưa trà đưa rượu, tìm người bưng thức ăn tới.

Hai người kéo ra ghế thấp, ngồi cạnh bàn ăn.

Ăn nửa ngày, sơn trưởng thấy Tế Tửu hoàn toàn là đến cọ cơm, không nhịn được, mở miệng hỏi: "Tế Tửu hôm nay sao lại có hứng thú đến tìm ta vậy?"

Tế Tửu đè lại tay áo rót chén rượu nói: "Đương nhiên là có chuyện tìm ngươi."

Nàng uống rượu, nhìn sơn trưởng hiếu kỳ, liền cùng sơn trưởng nói đến đại sự phát sinh gần đây của Trường An.

Mấy ngày trước Thánh Thượng phát hiện đề mục khoa khảo bị tiết lộ ra ngoài, giận tím mặt, đem đề thi lúc trước xé bỏ, muốn ra đề mục khác, đồng thời để ngăn chặn có người lại muốn thuộc đề thuộc đáp án, quyết định phân độ khó cho đề thi mới giống nhau, chia đề thành sáu phần khác nhau.

Nhưng như vậy, lượng đề quá lớn, sợ rằng không có cách nào trước thi Hương ra hết đề mục.

Vì vậy Thánh Thượng và Lễ Bộ nghĩ ra một chiêu—

"Để thư viện các ngươi, hỗ trợ xuất ra một phần đề thi khoa cử." Tế Tửu chậm rãi nói.

Sơn trưởng vốn thính tai, nghe được câu sau, nhảy dựng lên: "Cái gì? Chúng ta? Thanh Long Sơn? Ra đề mục??"

Tế Tửu nói: "Đừng khẩn trương, cũng không phải chỉ có thư viện các ngươi, thư viện khắp thiên hạ đều phải giúp làm ra, Quốc Tử Học, Học Quán châu quận, Tư Học sơn dã."

Sơn trưởng hơi chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh phát hiện việc này không đơn giản như vậy.

Một trăm đề, hơn nữa còn có kiến giải của người ra đề.

Thư viện bọn họ có hai gã tiên sinh, còn có một cái thường xuyên gây chuyện, bây giờ cách thi Hương không còn bao nhiêu ngày, mấy người bọn họ muốn ra đề cũng không kịp, chớ nói chi soạn ra một trăm đáp án kèm theo!

Tay cầm ly rượu của hắn run nhè nhẹ, nhìn Tế Tửu hỏi: "Đề mục này.. chúng ta là thư viện nhỏ, có thể không tham dự sao?"

Tế Tửu gắp thức ăn, nói: "Chỉ cần thư viện các ngươi có ghi danh ở Hộ Bộ, thì phải trước tháng bảy nộp một trăm phần đề khoa khảo tự biên."

Sơn trưởng ngẩng người, nhỏ giọng hỏi: "Không viết ra được thì làm sao bây giờ?"

Tế Tửu nhìn hắn một cái, cong khóe miệng, trong mắt lại không có bao nhiêu ý cười.

Không viết ra được?

Không viết ra được, đó chính là kháng thánh mệnh, nên làm thế nào thì làm thế ấy thôi.

Sơn trưởng tức giận đau cả đầu, tốn hơi thừa lời hỏi: "Người tiết lộ đề đến cùng là ai? Tìm ra chưa?"

"Tiết lộ đề?" Tế Tửu cười nói, "Ta thì nghĩ cũng không phải tiết lộ đề."

Sơn trưởng ngẩng người: "Không phải tiết lộ đề sao?"

Tế Tửu nói: "Trước kia ta cũng cho là tiết lộ đề, nhưng sau khi xem xong quyển sách kia, lại nghĩ chỉ là áp đề áp trúng."

Sơn trưởng sắc mặt kém hơn, không tin chút nào, vẫn nghĩ là tiết lộ đề.

Trong lòng hắn nghĩ: Có thể khiến Thánh Thượng tức giận đổi toàn bộ đề mục khoa khảo, đổi thành sáu phần, người này nếu áp đề, áp trúng khẳng định không chỉ một đề.

Nhưng trên đời này thật sự có người như vậy tồn tại sao?

Hắn làm sơn trưởng lâu như vậy, cũng gặp không ít tiên sinh ở trước kỳ thi Hương mùa xuân áp đề.

Ngũ kinh, luật pháp, toán khoa, sách vở liên quan ngàn vạn, khoa cử từ đó chọn đề, nếu có thể áp trúng một câu, đã là chuyện vô cùng không tầm thường rồi, có thể nhảy lên trở thành nhất đẳng tiên sinh, từ Tư học tiến nhập châu quận thậm chí đến Quốc Tử Giám.

Nhưng, áp trúng toàn bộ? Đây là người si nói mộng.

Tiên sinh lớn tuổi nhất Quốc Tử Học, năm nay bảy mươi hai tuổi, đã vào tuổi thất tuần, vẫn thường xuyên nói, bản thân mình chỉ là hạt muối trong biển cả, cũng không có tư cách ra sách khoa khảo.

Hiện tại không ai có thể áp trúng tất cả, nếu là thật, vậy người này quả thật là đổ thần tái thế.

Còn làm tiên sinh áp đề cái gì, không bằng tự mình thi khoa cử làm quan.

Sơn trưởng càng nghĩ càng không thể là áp đề trúng.

Tế Tửu thấy hắn thần sắc khinh thường, cũng không nói nhiều, chỉ là nghĩ đến một ít kiến giải trong quyển sách kia.

Nàng chưa bao giờ nghĩ đến, mình có thể ở trong một quyển khoa cử giáo tài nhìn thấy tư tưởng kỳ diệu như vậy.

Nhìn một lần thì thấy đại nghịch bất đạo, nhìn lần hai, nhìn lần ba, mỗi một lần nhìn lại, đều có thể cảm nhận được người viết là người không đơn giản, tư tưởng sâu xa, dường như đã nghĩ đến chuyện của ngàn năm sau.

Tế Tửu nghĩ đến đây, ý thức mình còn có chuyện, hơn nữa đã thông báo xong cho sơn trưởng, liền chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, nàng nghĩ đến một việc.

Lại ngồi xuống, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy, đưa cho sơn trưởng nhìn xem.

Sơn trưởng thò đầu nhìn, thấy trên giấy trắng, vẽ một nữ tử khuôn mặt tròn nhỏ, mắt hình bầu dục, mũi nhỏ, miệng nhỏ, tóc lông gà dựng đứng, vẽ mặt đờ đẫn.

chapter content



"Ai vậy?"

Tế Tửu nói: "Đây là hảo hữu cho ta, nói là người bán quyển sách khoa cử kia."

Sơn trưởng trầm tư nhìn một chút, dường như ở đâu gặp qua người này.

Nhưng thật có người bộ dáng như vậy sao?

Đây cũng quá... không tầm thường đi.

Tế Tửu lại nói: "Người bán sách, ta chỉ biết là bán ở chợ Giang Lăng, cũng không biết ở nơi nào, ngươi quen thuộc Giang Lăng, nếu nhìn thấy, nhớ nói cho ta biết."

Sơn trưởng nói: "Được, nếu thấy ta nhất định nói cho ngươi biết."

Tế Tửu đem giấy tuyên thành đưa cho sơn trưởng, sau đó gắp chút thức ăn, xách vò rượu rời đi.

Trong phòng chỉ còn một mình sơn trưởng, vô cùng thanh tịnh.

Nhưng trong lòng sơn trưởng vô cùng hỗn loạn.

Hắn ngồi tại chỗ hồi lâu, rồi quay về tháp ngồi chồm hổm, nắm tóc tự hỏi, một trăm đề, rốt cuộc phải làm sao đây....

Thời gian đã sớm qua giờ thân, đệ tử học viên mang theo bao sách tản đi.

Hứa Trân cùng tiểu ăn mày trở về nhà.

Trên đường Hứa Trân hỏi tiểu ăn mày: "Hôm nay ngày đầu tiên đến trường, cảm giác thế nào?"

Ven đường ầm ĩ ồn ào, có người bán mứt quả, Hứa Trân đi tới mua một xâu cho tiểu ăn mày, sơn tra được nước đường bao quanh, toát ra ánh sáng óng ánh.

Tiểu ăn mày nhận lấy, nói: "Rất vui vẻ."

Hứa Trân hỏi: "Buổi trưa ta đi một hồi, ngươi có bị khi dễ hay không?"

Tiểu ăn mày sắc mặt không thay đổi, nhưng hơi cúi đầu, trầm mặc.

Hứa Trân lập tức thấy không thích hợp, hỏi: "Lý Tam Lang khi dễ ngươi sao?"

Tiểu ăn mày không trả lời.

Hứa Trân nói: "Ngươi đừng sợ, nói cho ta biết a."

Tiểu ăn mày vẫn không đáp.

Hứa Trân bỗng nhiên nghĩ đến thân hình Lý Tam Lang.

Tiểu tử kia không biết ăn cái gì mà cao lớn, đặc biệt khỏe mạnh, nghe nói còn luyện võ từ nhỏ, nếu thật sự đánh tiểu ăn mày, vậy thì tiêu rồi??

Lòng nàng phát lạnh.

Gấp gáp dừng bước, đem tiểu ăn mày kéo qua một bên, từ trên xuống dưới kiểm tra một lần.

Rốt cuộc phát hiện trên cổ tay, có một vết đỏ, mặc dù không thấy máu, nhưng nhất định là vết tích đã đánh nhau.

Hứa Trân khiếp sợ: "Ngươi bị đánh."

Tiểu ăn mày nhìn Hứa Trân, thần sắc đạm nhiên, không mở miệng.

Hứa Trân hỏi: "Ngươi bị đánh! Sao lại không nói cho ta?"

Tiểu ăn mày lắc đầu.

Hứa Trân vô cùng đau lòng, ở tại chỗ vừa khổ sở vừa bất đắc dĩ, nói: "Ngươi, ngươi sao lại thành thật như vậy."

Nàng đem tiểu ăn mày ôm trong lòng, mang theo nàng tiếp tục đi về nhà.

Mỗi một bước đều nghiêm túc dặn dò một lần: "Ngươi đừng thành thật như vậy, ngươi nên hư một chút, hư một chút cũng không sao."

"Người khác thích hài tử thành thật, ta thích hư một chút, ngươi phải đánh lại chứ."

"Aiz, ngươi thật sự quá đàng hoàng. Ngày mai đi đâu ta cũng nhất định mang theo ngươi, ngươi dạng này, trước đây chịu không ít khổ đi, sau này nhất định sẽ không bị nữa."

Nàng vuốt vuốt lưng tiểu ăn mày: "Một hồi về nhà giúp ngươi bôi thuốc mỡ."

"..." Tiểu ăn mày nghe vậy, chậm rãi giơ tay lên, đưa ra ôm lấy cổ Hứa Trân, đem cả người dựa sát vào lòng Hứa Trân.

Hứa Trân cước bộ dừng chốc lát.

Có gió thổi qua, thổi tới một cánh hoa, dính vào khóe miệng Hứa Trân.

Nàng bỗng nhiên nếm được cảm giác kỳ quái nào đó.

Loại cảm giác này, giống như trong miệng bị nhét một viên kẹo đường, có chút ngọt ngào không giải thích được.

Hai người về đến nhà.

Hứa Trân giúp tiểu ăn mày thoa thuốc, rồi chạy đến trù phòng, lấy rau ra thả vào chậu nước rửa, tiểu ăn mày ở một bên hỗ trợ.

Hứa Trân vừa rửa rau vừa nói: "Triệu tiên sinh hôm nay kể chuyện lịch sử, ngươi nghe hiểu không?"

Tiểu ăn mày trả lời: "Có thể."

Hứa Trân hôm nay ngồi ở bên cạnh nghe giảng bài, cũng nhiều ít nhớ kỹ, hướng tiểu ăn mày đặt câu hỏi.

Hỏi về thứ liên quan đến [ Sử ký ], lại hỏi nội dung [ Tả truyện ].

Tiểu ăn mày nhất nhất trả lời, cơ bản đều trả lời được.

Hứa Trân khen ngợi một phen, sau đó hỏi: "Hôm nay thượng khóa nói nội dung, ngươi có để ý đặc biệt cái gì hay không?"

Tiểu ăn mày nói: "Có một chút."

Hứa Trân rất hưng phấn: "Mau, mau nói cho ta nghe một chút."

Tiểu ăn mày chậm rãi nói: "Hôm nay nói đến [ Sử ký ], bên trong nói..." Nàng dừng lại, đọc thuộc lòng, "Cao Tổ từ Đông Viên về, qua Bách Nhân, Triệu tướng Quán Cao tìm cách giết Cao Tổ, Cao Tổ tâm động, người không lưu lại(2)."

⌈(2): Năm 199 TCN, Hán Cao Tổ ( Lưu Bang) đi từ Đông Viên về, ghé qua nước Triệu. Quán Cao biết tin bèn sai người ở huyện Bách Nhân, nấp trong tường nhà xí muốn để rình giết. Hán Cao Tổ đi qua muốn nghỉ lại, nhưng khi hỏi tên địa phương biết đó là huyện Bách Nhân, chột dạ cho rằng "Bách Nhân tức là bị người ta bức bách", nên không ở lại mà đi ngay.⌋

Nàng hiện tại nói nhiều hơn, tuy rằng vẫn nói chậm, nhưng có thể nói không ít câu dài, so với trước đây tốt hơn nhiều.

Hứa Trân nghe cũng không cố sức, nhưng không giải thích được: "Tại sao ngươi lại để ý đoạn này?"

Tiểu ăn mày đọc lại từ vừa nói qua: "Tâm động."

Hứa Trân hỏi: "Gì?"

Tiểu ăn mày lặp lại: "Cao Tổ, tâm động."

Hứa Trân suy nghĩ một chút, nó: "Tâm động ý là tâm đập khác thường, có phải ngươi cảm thấy Cao Tổ tâm động là một chuyện rất kỳ quái?"

Tiểu ăn mày nói: "Có chút."

Hứa Trân nói: "Mỗi người đều có lúc tâm đập khác thường, Cao Tổ bởi vì cảm nhận được có người muốn giết hắn, cảm thấy nguy hiểm. Cũng có người bởi vì gặp một chuyện đặc thù khác, tỷ như gặp được người mình thích, người mình ghét, hoặc gặp phải chuyện cảm động, gặp phải chuyện vui sướng."

Tiểu ăn mày nghe xong, trầm mặc nhìn Hứa Trân.

"Thế nào, có phải cảm thấy kỳ quái không?" Hứa Trân ngồi xổm xuống sờ đầu nàng.

Tiểu ăn mày đứng thẳng tắp, nói: "Ta cũng từng, tâm động."

Hứa Trân hỏi: "Hử? Ngươi mới chút tuổi đã biết động lòng?"

Tiểu ăn mày nói: "Biết."

Hứa Trân hỏi: "Phát sinh khi nào?"

Tiểu ăn mày lau bàn xong, đem vải để trên bàn phơi, chậm rãi nói: "Ngươi cứu ta, ngày đó."

Cũng chính là ngày trộm sách đó.

Hứa Trân nghe vậy, nở nụ cười: "Lúc trộm đồ khẳng định khẩn trương, đương nhiên tim sẽ đập nhanh vô cùng, đây cũng là chuyện bình thường."

Tiểu ăn mày lắc đầu: "Ta chưa từng trộm sách."

Hứa Trân sửng sốt một chút: "Vậy làm sao lại chịu đòn?"

Tiểu ăn mày nói: "Người khác trộm, nô bộc không phát hiện, tìm người gánh tội thay, ta vừa vặn đi ngang qua."

...Nên bị chộp tới gánh tội thay sao?

Hứa Trân hiểu toàn bộ, trong lòng một trận khổ sở.

Quả thật người hiền bị ức hiếp, tiểu ăn mày thiện lương như vậy, mới luôn bị khi dễ.

Trước đây bị nô bộc thư điếm khi dễ, hôm nay lại bị Lý Tam Lang khi dễ.

Lần trộm sách kia, bị khi dễ thiếu chút nữa mất mạng, tiểu ăn mày sao còn không học xấu, lại vẫn bị khi dễ.

Trong lòng nàng thở dài thật sâu, ngồi xổm người xuống hỏi: "Sao ngươi không phản kháng?"

Tiểu ăn mày nói: "Lúc đầu ta chính là tìm chết."

Hứa Trân cho là mình nghe lầm, tiến tới hỏi: "Cái gì?"

"Ta không muốn sống." Tiểu ăn mày nói, "Sau khi ngươi cứu ta, tim ta đập khác thường, mới muốn sống lại."

...Đây là xảy ra chuyện gì?

Hứa Trân vô cùng khiếp sợ, đồng thời lại cảm thấy cảm động.

Nàng sống đến tuổi này, giao tiếp đều là tinh anh xã hội miệng lưỡi trơn tru, hoặc là học sinh phản nghịch nói dối không cần bản nháp, nào có như tiểu ăn mày, đem suy nghĩ trực tiếp nói cho nàng biết như vậy.

Thẳng thắn nói với nàng "tâm động" như vậy, Hứa Trân là lần đầu gặp phải.

Nàng nhất thời nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng vẫn không biết làm thế nào để an ủi, sau cùng chỉ có thể tay chân luống cuống ôm lấy tiểu ăn mày.

Tiểu ăn mày dáng người thẳng tắp, cổ tay mảnh mai, bởi váy sam quá ngắn, lộ ra mắt cá chân trắng noãn tinh tế, phảng phất như dùng sức sẽ bẻ gãy.

So với cùng lứa tuổi, khuôn mặt nàng quá mức sắc bén, một chút trẻ con bụ bẫm cũng không có, hiện tại đứng, dường như là một cây tiểu bạch dương bất đảo bất hủ ( không ngã không diệt).

Hứa Trân ôm nàng thật chặt.

Tiểu ăn mày dừng một lát, tiếp tục nói: "Ta là vì ngươi mà sống."

Hứa Trân ôm nàng nói: "Ngươi phải vì mình mà sống."

Tiểu ăn mày nói: "Chỉ vì ngươi."

Hứa Trân buông tay ra, đang muốn ở trước mặt cùng nàng giảng đạo lý lớn, thì nhìn thấy tiểu ăn mày đỏ vành mắt, môi hồng nhạt cắn chặt, vô cùng dùng sức.

Hứa Trân nhìn, không nói ra lời, một phần là cảm động, càng nhiều hơn là bi thương.

Hài tử mười bốn tuổi, có thể biết cái gì, nàng vừa bước vào thế giới này, liền bị đẩy vào hoàn cảnh đen tối bẩn thỉu nhất.

Cái mạng này, nếu tiểu ăn mày nói là vì nàng mà sống, vậy thì cứ nhận đi.

Chờ nàng muốn, lại trả lại.

Nhưng nếu vẫn không trả lại... Nàng cũng sẽ luôn xem tiểu ăn mày là thân nhi nữ, thân muội muội, nghiêm túc cẩn thận nuôi dưỡng.

Tiếng nước phốc phốc sôi trào.

Hứa Trân nhịn xuống tâm tình trong lòng, giơ tay lên vỗ vỗ tiểu ăn mày nói: "Đừng khóc, buổi tối cho ngươi thêm thịt ăn."

Tiểu ăn mày lắc đầu, qua thật lâu, chậm rãi nói: "Không khóc."

... Thật đúng là mạnh miệng.

Ăn cơm tối xong, luyện chữ xong, kiểm tra công khóa ( bài tập) của tiểu ăn mày, một ngày cũng kết thúc.

Trở lại phòng, Hứa Trân nhào lên đệm ngủ, lúc sắp ngủ, bỗng nhiên nghĩ đến hôm nay còn chưa xem điểm công đức.

Nàng không lo lắng, giơ tay lên mở hệ thống ra, tùy tiện liếc nhìn.

Kết quả điểm phía trên lần nữa dọa ngốc nàng—

Tám mươi điểm!

Hứa Trân cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ. Vì vậy đem hệ thống đóng, qua năm phút đồng hồ, lại mở lên nhìn lại.

Điểm phía trên không có thay đổi, vẫn là tám mươi điểm.

Hứa Trân mê mang.

Mấy hôm trước mới bảy mươi, sao mới một ngày đã tăng mười điểm.

Điểm trước kia tăng vọt, một lần là cứu tiểu ăn mày, còn một lần là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hôm nay nàng cái gì cũng chưa làm a.

Nàng nghĩ sao cũng không ra.

Hơn nữa càng nghĩ càng thấy hệ thống này là cặn bã, trí tuệ nhân tạo của người khác phụ trách giải đáp rắc rối, chỉ có của mình, điên cuồng tăng thêm bí ẩn.

Nàng phát tiết đập hệ thống hai cái, bỗng nhiên nghĩ đến nhiệm vụ lúc trước, liền mở Đầu mối chính ra nhìn một chút.

Không như nàng dự liệu, giao diện đầu mối chính, nhiệm vụ "Tìm kiếm thân phận thật của tiểu ăn mày", vốn từ (0/10) biến thành (1/10).

Đồng thời phía dưới sinh ra một đầu mối:

Đầu mối thứ nhất, mười bốn tuổi.

...Này cũng xem là đầu mối sao?

Hứa Trân càng mù mờ hơn.

Hệ thống cặn bã này.

Nàng rời khỏi Đầu mối chính, rỗi rảnh buồn chán, thuận tiện xem chút Thương thành.

Đồ trong Thương thành không giống với lần trước, đã xuất hiện nhiều cái mới.

Đa số đều cần có mấy trăm điểm công đức, mình dù có nhiều điểm công đức, cũng sẽ không lãng phí mua mấy thứ này.

Nhìn xong những thứ này, Hứa Trân chuẩn bị rời khỏi hệ thống đi ngủ.

Lúc này, giao diện Thương thành bỗng nhiên bị kẹt lại.

Muốn tắt cũng không được.

Ngay lúc Hứa Trân cho rằng hệ thống bị trục trặc, giao diện Thương thành "phanh" nhảy ra một túi đại lễ hồng nhạt, không đợi Hứa Trân đụng vào liền tự động mở ra, sau đó nhảy ra một cái thẻ.

Tin tức trên màn ảnh điên cuồng chuyển động:

"Chúc mừng ngươi đạt được một trăm điểm công đức, đạt được một túi đại lễ!"

"Túi đại lễ tự động mở ra, thỉnh đừng gấp gáp nha."

"Đinh, chúc mừng ngươi thu được một thẻ đầu mối."

"Thẻ đầu mối tự động mở— "

"Đang thu hoạch đầu mối— "

"Đạt được đầu mối— "

"Đầu mối thứ hai: Sáu năm trước, cả nhà Tuân gia bị giết."

Hứa Trân vẻ mặt mộng bức nhìn từng cái tin tức nhảy ra.

Thấy cái cuối cùng, nàng nhịn không được: "Cái quỷ gì đây?"

Tuân gia? Cả nhà bị giết?

Nói vậy, tiểu ăn mày họ Tuân, tên Xuân?

Tuân... Tuân Thiên Xuân?

Trong đầu Hứa Trân không biết vì sao nhảy ra tên này, mà không phải Tuân Xuân.

Nàng nghĩ có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng đồng thời không nhịn được suy xét.

Trên đời này họ Tuân không nhiều lắm, Tuân gia cả nhà bị giết cũng không nhiều, nên đầu mối thứ hai... Vì sao nhìn quen mắt như vậy? Đến tột cùng ở đâu nhìn thấy qua?

◍ ――― Hết chương 7 ――― ◍

chapter content



Lưu Bang: (256 TCN hay 247 TCN – 1 tháng 6, 195 TCN), thường được gọi là Cao Tổ, tên riêng Lưu Bang, là hoàng đế đầu tiên của Nhà Hán Trung Quốc, cai trị đất nước từ năm 202 TCN tới 195 TCN, và là một trong số ít người sáng lập triều đại xuất thân từ tầng lớp nông dân (một người khác là Chu Nguyên Chương, người sáng lập Nhà Minh). Trước khi trở thành hoàng đế, ông từng được gọi là Bái Công theo địa danh nơi sinh. Ông cũng được Hạng Vũ phong làm Hán Vương sau khi Nhà Tần sụp đổ, và thường được gọi bằng cái tên đó cho tới khi lên làm hoàng đế.

Sau khi lên ngôi, ông vẫn dùng huy hiệu "Hán" cũ để tự xưng triều đại của mình, tạo ra một tiền lệ cho tất cả các triều đại ở Trung Nguyên đều dùng đất phát tích để gọi tên triều.

Sau khi ông qua đời, miếu hiệu là Thái Tổ, thụy hiệu là Hiếu Cao hoàng đế. Miếu hiệu Thái Tổ là miếu hiệu chính thức của ông, tuy nhiên trong sử thư của các triều đại đời sau đều gọi ông là Hán Cao Tổ hoặc Hán Cao Đế.