Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại

Chương 71: Nhân sinh có được bao nhiêu năm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Chương 71: Nhân sinh có được bao nhiêu năm.

Hứa Trân cảm giác mình ngủ rất lâu, bên tai có tiếng múc nước, có tiếng nói chuyện, còn có các loại thanh âm huyên náo khác. Nàng biết mình nên mở mắt, chỉ là mí mắt nóng rực nặng nề, mặc kệ làm sao cố gắng cũng không mở mắt được.

Nàng phí không ít khí lực, cố gắng mở ra hệ thống, từ trong Thương thành đổi lấy thuốc cảm mạo, đầu óc mê man, nằm xuống lại tiếp tục ngủ.

Hôm sau trời vừa sáng, có nô phó gọi Hứa Trân làm việc.

Hứa Trân không có khí lực động, thấp giọng hừ hai lần biểu thị kháng nghị, nhưng vẫn bị kéo đi ra ngoài.

Quân doanh cấp cho nô phó chỉ có một đôi giày rơm, cùng với một cái áo khoác, Hứa Trân bị kéo vội, còn chưa quen thuộc hoàn cảnh, chỉ kịp mang giày, đi ra quân trướng, hàn phong lạnh lẽo thổi qua, Hứa Trân lập tức bị lạnh khóc.

Địa phương rách nát gì đây, lẽ nào tiểu ăn mày vẫn luôn ở trong môi trường này sinh hoạt sao, thật sự quá cực khổ.

Nàng chống cái chổi trốn ở chỗ gió không thổi tới được, cảm thấy chân đã cứng ngắc.

Nô phó quét tuyết ở bên cạnh nhìn thấy động tác của Hứa Trân, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi lạnh sao?"

Hứa Trân theo bản năng lắc đầu.

Người kia nói: "Chân ngươi tím rồi."

Hứa Trân không có cảm giác gì, nghe vậy cúi đầu liếc nhìn, thấy mắt cá chân của mình sưng phù sợ hết hồn, lại lạnh như thế nữa, sợ thần kinh cũng muốn hoại tử.

Nàng khàn giọng vội hỏi: "Có gì có thể cho ta bọc một chút không?"

Nô phó quay vào trướng, đưa cho nàng một khối da lông cũ nát, Hứa Trân duỗi hai tay phiếm xanh ra, nhận lấy quấn trên đùi sưởi ấm.

Nhiệt độ ở bắc địa quá thấp, tuy lúc nàng tới mặc áo bông thật dày, hiện tại trên người là bào sam vải bố màu trắng đơn bạc, gió thổi qua, thổi tới mức váy trắng của nàng bay bồng bềnh, cả người cách thành tiên không còn xa.

Quân doanh kỷ luật nghiêm túc, xung quanh thỉnh thoảng đi tới dò xét, không siêng năng làm việc sẽ chịu đòn.

Hứa Trân tận mắt thấy nô phó chạy trốn bị bắt về, lưng bị đánh đầy máu, máu kết thành băng chiếu ra ánh sáng hỗn độn, nàng liền không dám lười biếng, cầm xẻng cùng chổi, quấn vỏ rơm, run lập cập xúc tuyết.

Thật vất vả xúc xong tuyết, hai chân nàng hoàn toàn mất cảm giác, nữ nô làm việc chung lôi kéo nàng trở về trướng, đem nàng đưa về giường, cũng từ trong thán lô lấy ra than lửa ấm, đưa cho Hứa Trân.

Hứa Trân ôm than lửa còn ấm, thở hổn hển vài hơi, lúc này mới hồi thần lại.

Nữ nô hỏi nàng: "Trước đây ngươi chưa từng chịu lạnh ở bên ngoài sao?"

Hứa Trân lắc đầu, nói không ra lời.

Nữ nô quẫn bách, đi tới bên cạnh những người khác.

Hứa Trân dùng đệm chăn bao bọc cả người lại.

Chờ chăn nóng, nàng muốn đem lông thú quấn trên đùi kéo xuống, lại phát hiện máu dính chặt, hơi dùng sức, dường như muốn đem luôn cả khối da kéo xuống.

Hứa Trân đau chảy nước mắt, bị sinh hoạt khổ bức làm khóc.

Nàng tuyệt vọng nằm về trên giường nhỏ, nghĩ thầm: Tiểu ăn mày, ngươi ở đâu a, sao còn chưa tới tìm ta.

Nếu vẫn không tới tìm ta, chờ gặp mặt, nhất định ta sẽ mắng ngươi vài câu...

Không khí ấm áp từ trong trướng tản ra, Hứa Trân hít khí vào phổi không còn lạnh lẽo, nàng dễ chịu hơn.

Quân trướng này, ngoại trừ nàng còn ba người.

Ba người từng người bưng cơm nước, tụ một chỗ tán gẫu. Chờ những người kia ăn xong, có người tâm địa tốt thấy trên trán Hứa Trân đều là mồ hôi lạnh, cảm thấy đáng thương, liền cho nàng chút thảo dược, để nàng xé nát rồi đắp lên vết thương.

Hứa Trân vội nói cảm tạ.

Nàng tiếp tục nằm trên đệm giường ngẩn người, chợt nghe trong trướng mình bắt đầu nghị luận chuyện Trấn Bắc vương. Mấy người này nói Trấn Bắc vương thích nữ sắc, lại không gần nữ sắc, được người tặng nhiều dáng dấp tương tự, kết quả tất cả đều bị bỏ trong quân doanh làm nô phó.

Những người làm nô phó này, đa số là trong thời loạn lạc trôi dạt khắp nơi, còn một số người có gia đình có thể về, thì được đưa trở lại.

Hứa Trân nghe, không biết sao có chút vui vẻ.

Những người kia thấy Hứa Trân cười, từ xa hỏi nàng: "Người mới, ngươi cười cái gì?"

Hứa Trân không có khí lực nói chuyện, chỉ có thể cười ngây ngô.

Những người kia mắng: "Lại là một tên ngốc."

Hứa Trân vẫn không nói chuyện.

Mấy người kia thấy Hứa Trân hoàn toàn không để ý tới ai, liền xoay người, tiếp tục bắt đầu chuyện làm sao dựa vào mỹ sắc của mình, câu dẫn Trấn Bắc vương.

Hứa Trân nghe, thầm nghĩ: Các ngươi sẽ không có cơ hội này.

Hiệu quả thảo dược dần dần đến, Hứa Trân ngủ, tỉnh lại vẫn sốt cao, Hứa Trân phủ lớp rơm làm nhung trang, ra ngoài xúc tuyết.

Nàng ngơ ngơ ngác ngác qua mấy ngày, may mà không có quên chuyện quan trọng nhất, chỉ cần rảnh rỗi, nàng chạy tới xung quanh quân trướng của tiểu ăn mày ngồi xổm, đáng tiếc, tiểu ăn mày một lần cũng chưa từng xuất hiện.

Điều này khiến Hứa Trân vô cùng buồn rầu.

Xung quanh có người nhìn thấy nàng như vậy, cho rằng nàng cố ý muốn câu dẫn Trấn Bắc vương, vốn đối với nàng khá khách khí, hiện tại triệt để trở mặt, không cho nàng sắc mặt tốt.

Hứa Trân thỉnh thoảng hỏi các nàng quá trình phát tài của tiểu ăn mày.

Những người kia mắt lạnh nói: "Làm sao phát tài? Nếu chúng ta biết Chủ thượng làm thế nào, còn ở đây làm nô phó sao?"

Hứa Trân gật đầu nói: "Có đạo lý."

Lời này lập tức đâm trúng tiểu tâm linh của mấy người, vốn từng người giặt một phần y vật ( quần áo, đồ dùng), toàn bộ nhét vào ngăn tủ Hứa Trân.

Hứa Trân không muốn giặt.

Mấy người này liền bắt nạt Hứa Trân, không cẩn thận đánh đổ cơm nước đưa cho nàng, hoặc ở trên nệm giường của nàng dội nước.

Hứa Trân không tính toán với mấy người này.

Cuối cùng còn tán gẫu với Hứa Trân, chỉ còn nữ tử có sẹo nửa bên mặt kia.

Tuyết lớn ngừng lại, gió vù vù thổi.

Hứa Trân trốn sau trướng, lén lút nghỉ ngơi, thanh âm uể oải lại khàn khàn hỏi nữ phó bên cạnh: "Ngươi biết Trấn Bắc vương không? Gần đây nàng thế nào, làm sao còn chưa tới doanh địa."

Nữ nô đem tuyết đọng xúc đi, nói: "Việc của Chủ thượng không thể tùy tiện nghị luận."

Hứa Trân nói: "Ngươi vụng trộm nói cho ta, ta không nói ra đâu."

Nữ nô nhìn Hứa Trân một cái.

Hứa Trân nói: "Chuyện thiên hạ nhiều như vậy, ta quan tâm cũng chỉ mấy thứ, ngươi không ngại liền nói ra thỏa mãn ta đi."

Nữ nô thấy Hứa Trân khẩn thiết, lại nhìn xung quanh không có ai, nhỏ giọng nói: "Hai năm trước, Chủ thượng lấy sức một người đồ( giết) khắp Hắc Thủy Ung Châu, bị vô số người thóa mạ, nhưng cũng nhân họa đắc phúc, được một nhóm người khác ngưỡng mộ."

Hứa Trân kinh ngạc: "Tại sao nàng lại đồ thành a?"

Nữ nô nói: "Nghe nói đang tìm thứ gì đó."

"Tìm thứ gì sao." Hứa Trân nhanh chóng hiểu ra, tiểu ăn mày nhất định là tìm mình, nàng có chút cảm động hỏi, "Sau đó thì sao? Tìm được không? Gần đây còn tìm không, sao ta cảm thấy dường như không có một chút tin tức nào?"

"Không tìm được, cũng không tiếp tục tìm." Nữ nô nói.

Hứa Trân ngẩn người: "Tại sao không tìm?"

Nữ nô lắc đầu: "Không biết, có lẽ địa vị hôm nay cao, muốn cái gì cũng có thể có cái mới đi."

Hứa Trân cười: "Này không thể nào, nàng sẽ không dễ dàng thay lòng như vậy."

Nữ nô cầm xẻng trong tay để qua một bên, ngồi xổm bên cạnh Hứa Trân nói: "Vì sao?"

Hứa Trân dừng một lát nói: "Thật ra ta nhận biết nàng, nàng không có tàn bạo như các ngươi nói, cũng không phải đại lưu manh thích sắc đẹp gì, chỉ là một tiểu cô nương bình thường."

Nữ nô phản bác: "Nếu Chủ thượng chỉ là nữ hài bình thường, không cách nào đặt chân ở Hồ quốc."

Hứa Trân nói: "Phân chia thiên hạ cần thiên thời địa lợi nhân hòa, thiên thời cùng địa lợi, ta giúp nàng làm tốt, còn nhân hòa, một mình nàng có thể địch vạn người, vì vậy liền không cần nhân hòa."

Nàng nói, một cơn gió thổi tới hoa tuyết, thổi vào trong miệng nàng, khiến nàng ho khan vài tiếng, đưa tới sự chú ý của binh lính tuần tra.

Hai người nhanh chóng đứng lên, tiếp tục xúc tuyết.

Quân doanh bên này không có người nào, nhưng nô phó an trí ở đây vẫn bận rộn, ngoại trừ xúc tuyết còn phải đi đào mỏ. Khi hai tay chạm tới công cụ lạnh lẽo, Hứa Trân chân chân thật thật cảm thụ được cảm giác làm nô lệ, nàng thề, chờ tiểu ăn mày quỳ gối tới tìm mình, nhất định nàng sẽ nhân cơ hội đem chế độ nơi này sửa lại một chút, sửa cho nhân tính hóa hơn.

Trên tay nàng bị đông tới lở, đi trở về trong trướng, mấy người trong trướng đã đốt than lửa, nhiệt độ chênh lệch lớn, khiến tay nàng ngứa ngáy khó nhịn.

Hứa Trân ngồi trên giường gãi tay, căn bản dừng không được, nàng nghĩ, sau khi mình xuyên qua liền không có chịu khổ, bây giờ một lần ăn đủ, sau này liền có thể cùng tiểu ăn mày vui vẻ sinh sống.

Nếu như có thể gánh chịu phần thống khổ kia của tiểu ăn mày, cũng không tệ.

Lại qua mấy ngày, tiểu ăn mày vẫn không đến quân doanh, có lẽ đã đến, nhưng Hứa Trân không gặp được, Hứa Trân đã bắt đầu quen thuộc cuộc sống nơi doanh địa, vậy nên không quá sốt ruột, chờ thân thể khôi phục, liền chạy tới ngồi xổm bên cạnh quân trướng chờ tiểu ăn mày.

Nhưng lần này vận may không tốt.

Nàng ngồi xổm xuống, xung quanh vừa vặn đi ngang qua mấy tên binh lính tuần tra, nhìn thấy Hứa Trân những người kia gào lên: "Này! Ngươi đang làm gì thế?!"

Hứa Trân bị hù kinh hồn bạt vía.

Nàng vội vàng đứng lên thành thật nói: "Chờ Trấn Bắc vương."

Những người kia không dám tin trợn to mắt, tức giận nói: "Chờ Chủ thượng? Vì sao phải chờ ở đây?! Ngươi muốn ám sát Chủ thượng sao?"

"Đương nhiên không phải." Hứa Trân không kịp giải thích, lập tức bị mấy người này xác định phạm tội, tội danh là mưu toan ám sát Trấn Bắc vương.

Hứa Trân trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Trong doanh địa có tướng sĩ hành hình, nghe tin nhanh chóng chạy đến, tiến lên một bước kéo Hứa Trân, nhấn nàng vào trong tuyết. Hứa Trân miệng ăn đầy tuyết, tuyết hòa tan trong miệng, lại lẫn vào đá cát.

Hứa Trân giãy giụa: "Khoan đã, ta không phải ám sát—"

Lời còn chưa dứt, đầu lĩnh Hồ binh kia nói: "Si hình(1)! Quất roi!"

⌈(1)Si hình: Là hình phạt đánh vào thân thể phạm nhân, nhìn chung chỉ đánh vào mông, không đánh vào lưng, đồng thời đối với gậy dùng làm hình cụ cũng có quy định kĩ.⌋

Si hình ở quốc khánh từng là hình phạt cấp ba, Hồ quốc thấy người khác da tróc thịt bong thú vị, nên học theo hình phạt quất roi, chỉ cần nô phó bình thường sai phạm, đều sẽ bị ban si hình.

Trời rét đất lạnh, Hứa Trân ra sức giãy giụa, cả người nàng dán vào trong tuyết đọng lạnh lẽo, cuối cùng không còn khí lực, đành từ bỏ.

Nghĩ thông chút, chỉ là một trận đánh...

Thân thể, chết rồi không thể mang đi, trọng sinh lại chọn cái mới...

Một cái roi rơi xuống trên người Hứa Trân, nàng đau đớn trực tiếp bi thảm kêu gào: "A!!!"

Người Hồ rất hiếm khi thấy kẻ không có sức chịu đựng như vậy, hai mặt nhìn nhau, xác nhận mình không có đánh chết người, liền giơ roi chuẩn bị đánh roi thứ hai.

Nhưng lúc này, từ xa truyền tới tiếng chân ngựa chạy, tiếp theo là một nữ tử dáng người thẳng tắp, đôi mắt xanh lam tóc đen cột cao giục ngựa chạy đến, nhanh tới không nhìn rõ, chỉ thấy được bóng người.

Nhưng mọi người vẫn thấy được, sợ tới dồn dập quỳ xuống: "Chủ, Chủ thượng!"

Bên tai Hứa Trân là tiếng ong ong, nàng mơ hồ nghe thấy hai chữ Chủ thượng, thầm nghĩ không phải là tiểu ăn mày đi, còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn, một trận cuồng phong thổi qua, nàng bị nhấc lên, nhiệt độ nóng bỏng bao phủ. Nàng được bao bọc trong áo choàng, ấm áp từ bốn phương tám hướng tràn vào thân thể nàng.

Hoa tuyết phất phới trong không trung, móng ngựa phát sinh tiếng hí thét dài.

Trên đất trống, tuấn mã của Tuân Thiên Xuân cũng không dừng lại, thẳng tắp đạp phá đất tuyết chạy về phía quân trướng.

Chậu than phía xa phát sinh tiếng nổ vang, tất cả mọi người ở sân bãi kinh hoảng hành lễ, không ai dám ngẩng đầu, bọn họ nghe tiếng ngựa nhanh chạy xa, như nghe thấy mãnh thú cáu kỉnh phát sinh tiếng gầm rú phẫn nộ.

Mặc dù Tuân Thiên Xuân đã vào trong quân trướng.

Tất cả mọi người ở đây, không một ai mà không bị dọa tới đầu đổ mồ hôi lạnh, người kia xông tới khí tràng quá mạnh mẽ, trong chớp mắt khiến bọn họ nghĩ mình sẽ bị chặt đầu.

Người kia là Chủ thượng của bọn họ.

Là Sát thần đồ Hắc thủy.

Là Trấn Bắc vương không ai dám trêu chọc.

Nhưng lúc này, vì sao Trấn Bắc vương lại ôm nữ nô xông vào quân trướng?

Lẽ nào thuận tay bắt sai người?

Hay là, trong lòng Trấn Bắc vương xác xác thật thật mê luyến nữ tử Trung Nguyên áo bào trắng eo thon... Mà người này, vừa vặn bộ dáng vô cùng phù hợp...?

Nghĩ tới khả năng phía sau, đầu gối những Hồ binh tuần tra kia mềm nhũn, mặc dù muốn đứng dậy, cũng không đứng nổi.

Quân trướng hơi lạnh vù vù, Hứa Trân được bọc trong áo choàng, lộ ra mắt cá chân cảm nhận được nhiệt độ trong trướng, may là rất nhanh, than lửa đốt lên, Hứa Trân được đặt trên đệm mềm.

Nàng đang muốn kéo áo choàng xuống.

Còn chưa động thủ, liền bị người dùng lực ôm lấy, ôm chặt cánh tay cùng vai của nàng, hầu như toàn thân đều phủ trên người nàng, không nói một lời.

Hứa Trân động thủ giãy dụa hai lần.

Lực độ trên người càng chặt hơn.

Hứa Trân không thể làm gì khác dùng cả tay chân, vừa tức giận mắng vừa đá người, thật vất vả đá văng người ra, rốt cuộc kéo xuống áo choàng mắng: "Ngươi muốn ngộp chết ta sao?"

Đứng trước mặt nàng là Tuân Thiên Xuân.

Hồi lâu chưa gặp lại Tuân Thiên Xuân, năm qua năm lại, tiểu ăn mày ngoại trừ vóc dáng cao hơn, mắt đen trở nên thâm sâu, còn lại tựa hồ không hề biến hóa.

Vẫn là tiểu ăn mày mình quen thuộc.

Hứa Trân có chút cảm động, đưa tay sờ sờ gò má Tuân Thiên Xuân. Đã lâu nàng không nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp này, vốn có nghìn vạn lời nói, lúc này một câu cũng không nói ra được.

Trời lạnh đông nàng còn có thể an ủi mình sắp chịu đòn cũng có thể trêu chọc mình, duy có nhìn thấy tiểu ăn mày, nàng chỉ muốn khóc thôi.

Đã sắp hai năm không gặp.

Nhân sinh có được bao nhiêu năm, mỗi một người mỗi một năm, đều cực kỳ trọng yếu, nàng lại ở trong nhân sinh tiểu ăn mày, vắng mặt hai năm.

Hứa Trân mở to mắt, không hề có điềm báo mà rơi nước mắt, nói không ra lời.

Nàng không biết đây là cảm giác gì, chỉ là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đủ loại tâm tình dâng lên, khiến tuyến lệ của nàng nháy mắt như vỡ đê.

Tuân Thiên Xuân nghiêm túc cẩn thận nhìn Hứa Trân, nàng thấy Hứa Trân khóc, đưa tay vụng về lau nước mắt cho hứa Trân.

Hứa Trân tùy ý tiểu ăn mày lau, lại khóc một hồi, nàng nắm chặt tay Tuân Thiên Xuân nói: "Sao ngươi không tìm ta?"

Tuân Thiên Xuân quỳ gối trước mặt Hứa Trân, nhìn Hứa Trân, mím chặt môi, cơ thể hơi run rẩy, nhưng không nói một lời.

Hứa Trân không cảm nhận được khác thường của Tuân Thiên Xuân, tiếp tục khàn giọng hỏi: "Hai năm qua, ngươi không có bị bắt nạt chứ?"

Tuân Thiên Xuân lắc đầu.

Hứa Trân nói: "Ngươi không nói thật, sao có khả năng không bị bắt nạt, địa bàn ngươi ở Ung Châu, đều bị người ta cướp đoạt."

Tuân Thiên Xuân thấp giọng giải thích: "Cố ý."

Hứa Trân ngẩn người, nhất thời không rõ ràng.

Tuân Thiên Xuân nói: "Ta cùng nàng, là đồng minh."

Hứa Trân nghe hiểu, rõ ràng tiểu ăn mày đều biết tự mình kéo đồng minh, còn có thể giả bộ ngụy trang thành bị bức lui tới Hồ quốc, nàng nhất thời an tâm không ít.

"Vậy thì tốt." Hứa Trân nhịn chua xót trong lòng, nỗ lực nở nụ cười. Ở bên ngoài lâu như vậy, nàng lo lắng nhất, chính là tiểu ăn mày bị bắt nạt.

Nếu không bị bắt nạt, vậy thì, quá tốt rồi.

Hứa Trân buông tay ra, tự dùng mu bàn tay lau nước mắt.

Nàng nghĩ tới tiểu ăn mày yêu thích da dẻ trắng mịn, nhưng mấy ngày trước tay chân mình bị đông tới bằm tím, không đẹp, thừa dịp tiểu ăn mày không chú ý, lén lút kéo chăn che phía dưới lại.

Nhưng chút động tĩnh đó làm sao giấu diếm được Tuân Thiên Xuân.

Tuân Thiên Xuân nhìn thấy, viền mắt đỏ lên, răng cắn chặt, muốn chảy máu.

...Nàng đã, làm những gì.

Nàng xác xác thật thật hối hận rồi.

Tuân Thiên Xuân nhắm mắt lại, trên lông mi lay động nước mắt, Hứa Trân không nhìn thấy, hung hăng gọi tiểu ăn mày lên giường ngủ.

Tuân Thiên Xuân không nghe lời, nàng đứng dậy đi tới ngăn kéo lấy thuốc ra, sau đó trở về, động tác nhẹ nhàng nắm lấy tay chân Hứa Trân, rắc thuốc vào trên vết thương.

Hứa Trân nhìn tay mình gãi tới rách da, ban đầu có chút không dễ chịu, nhưng rất nhanh thả lỏng, nàng thầm nghĩ: Gần đây đi không ít đường, chịu không ít khổ, nhưng gặp được tiểu ăn mày, những cái khổ này liền trở nên ngọt ngào.

Có thể gặp lại tiểu ăn mày, thật sự tốt quá nha.

◍ ――― Hết chương 71 ――― ◍