Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Chương 5




Trong căn phòng nhỏ Lưu Uyển đang ngồi thiền, hấp thụ linh khí thì đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.

Âm vang lên liên tục biểu hiện người bên ngoài như rất gấp gáp vậy, mà lúc này Lưu Uyển cũng từ mở mắt ra ánh mắt chết chóc nhìn về phía hướng cửa.

Cậu bình tĩnh đứng dậy đi đến trước cửa nhưng không có mở ra ngay, mà bên ngoài Lưu Vũ vẫn không ngừng ấn chuông, khuôn mặt khó chịu mà lông mày nhăn lại.

Đợi mãi không thấy ai mở cửa Lưu Vũ không còn kiên nhẫn, định lớn tiếng quát thì cửa phòng liền mở ra.

Đúng lúc đó liền chạm vào ánh mắt của Lưu Uyển, cả người cậu bây giờ xung quanh tỏa ra toàn sát khí, đặc biệt khi cậu đang vừa mới tu luyện thì càng trở nên rõ dàng hơn.

Trong lòng Lưu Vũ vốn đang tức giận tức khắc giật mình, hoảng sợ cảm giác bị áp bức đến khó thở.

Lưu Uyển thấy sắc mặt đối phương không mấy tốt đẹp cũng nhận ra gì đó, liền bĩnh tĩnh nhanh chóng thu lại khí tức, nói.

Lưu Uyển:“ Chuyện gì “.

Lưu Vũ thấy đối phương lên tiếng lúc này mới kịp hoàn hồn, nghĩ đến lý do mình tới đây, sợ hãi vừa này tức khắc thay đổi nhưng vẫn hơn thu liễm lại nhướng mày đáp.

Lưu Vũ:“ Sao chả lẽ người anh như tôi đến chỗ em mình cũng không được sao “.

Lưu Uyển nhìn hắn không nói gì định đóng cửa thì bị hắn chặn lại.

Lưu Vũ vốn khó chịu từ lâu, giờ lại nhận thấy thái độ của Lưu Uyển không coi mình ra gì thì càng tức giận hơn lớn tiếng quát.

Lưu Vũ:“ Lưu Uyển thái độ hiện giờ của cậu là sao, dù gì tôi cũng là anh cậu mà cậu tiếp đón như vậy à. Tôi còn chưa nói đến việc mấy ngày này gọi điện cho cậu mà không chịu bắt máy, còn để tôi tự tìm đến “.

“ Xem ra là cậu...”



Hắn chưa kịp nói tiếp thì bị Lưu Uyển trực tiếp đẩy ra ngoài, đóng cửa phòng ngay lập tức, không cho Lưu Vũ kịp phản ứng.

Lưu Vũ:“..”

Lưu Vũ bị động tác nhanh gọn lẹ của Lưu Uyển làm cho giật mình, trong lòng lúc này càng thêm tức giận hơn không để ý hình tượng nữa mà chửi thề, đập cửa phòng.

Bên trong căn phòng Lưu Uyển mặc kệ bên ngoài không ngừng mắng chửi đập cửa, vẫn tiếp làm việc của mình hoàn toàn không để ý đến Lưu Vũ.

Cậu quay lại căn phòng rồi trực tiếp phong bế lỗ tai của mình, trong lòng không ngừng hừ lạnh, đây chả khác nào giống mấy cái tình tiết cẩu huyết trong mấy bộ truyện hay sao.

Thông thường nhân vật chính vừa xuyên vào kiểu gì sẽ bị ai đó làm phiền mắng chửi, xong đó tình tiết tiếp theo là màn nhân vật chính chuẩn bị lên kế hoạch một màn vả mặt.

Đúng là vô vị, quá nhàn chán, bản thân Lưu Uyển sẽ không giống mấy cái tên đó đi nghe mấy cái lời mắng chửi nhảm nhí đó đâu.

Ờm dù sao thì cậu cũng không phải nhân vật chính gì, cho nên sẽ không đi làm mấy cái tình tiết ngu ngốc đó đâu.

Mà sẽ trực tiếp giải quyết đối phương vì dám làm phiền Lưu Uyển cậu đang tu luyện.

Mới vừa nãy thật ra thời điểm Lưu Uyển mở cửa, cậu đã tặng cho đối phương một chút món quà nho nhỏ rồi. Chắc không lâu sau thuốc sẽ có tác dụng thôi.

Quả nhiên ngay sau đó Lưu Vũ nói thế nào Lưu Uyển cũng không chịu mở cửa, thầm nghĩ tại sao thái độ của Lưu Uyển hoàn toàn khác với trước đây, rõ dàng lúc trước Lưu Uyển rất nể sợ hắn, đa phần việc gì cũng không dám chống đối hắn, trừ ngày hôm đó khi sự kiện xảy ra.

Nhắc đến việc này Lưu Vũ nghĩ tới, từ khi xảy ra sự kiện đó thì cậu liền khác đi hẳn, cứ như một người khác vậy.

Lưu Vũ đột nhiên nhớ tới nụ cười điên cuồng của đối phương lúc đó, cộng thêm sát khí vừa rồi trong lòng chợt lạnh.

Tên này có khi nào bị ép quá hóa điên cũng nên, nghĩ đến điều này lông mày của Lưu Vũ nhăn lại, không phải vì lo sợ đối phương xảy ra chuyện.

Mà là cảnh đối phương hóa điên thật thì cái sát khí vừa rồi cũng đáng sợ quá rồi đi.



Nghĩ tới đây Lưu Vũ nhanh chóng lắc bỏ qua hoảng sợ này, tâm lý của hắn vốn dĩ rất mạnh. Nên cũng nhanh chóng bĩnh lại thoát khỏi suy nghĩ.

Thấy tình hình hiện giờ không quá khả quan, Lưu Vũ liền nhanh chóng trở về trước, bởi không hiểu sao cơ thể hắn hình như không được ổn định, sắc mặt tái nhợt đi hẳn.

Lát sau cuối cùng Lưu Vũ cũng về đến nhà nhưng chưa kịp nghỉ ngơi thì Lưu Vũ nhận được cuộc gọi của mẹ mình.

Sau khi nhận cuộc gọi Lưu Vũ nghe mẹ mình nói ánh mắt lập tức hoảng hốt, nhanh chóng chạy ra ngoài lái xe rời đi.

Mẹ hắn đang gặp rắc rối nên hắn phải nhanh chóng đến đó, vốn dĩ hắn không hiểu sao sau khi rời khỏi chỗ Lưu Uyển, cơ thể hắn hình như càng không được ổn định, có lẽ là do hôm nay làm việc quá mệt, cộng thêm việc tìm đến Lưu Uyển mắng chửi cả buổi càng mệt mỏi hơn.

Hắn tính không quan tâm nữa mà trở về nhà nghỉ ngơi, ai ngờ sau đó nhận được cuộc gọi của mẹ mình.

Lưu Vũ không thể không lái xe đến chỗ mẹ mình nhưng lại không ngờ đến, sau khi giải quyết xong xung đột.

Trên đường trở về thì trên đường trở về đột ngột hắn cảm thấy chóng mắt hơn, ngay sau đó tai nạn liền xảy ra.

...

Bên này Lưu Uyển không hề quan tâm đến việc Lưu Vũ làm sao, cậu vẫn bình thản như không có chuyện gì.

Vốn dĩ cậu chỉ định cho đối phương khó chịu mấy ngày thôi, ai mà ngờ lại gặp tai nạn chứ hazzz...

Xem ra là do đối phương quá đen đủi thôi, dù sao người bình thường phát hiện bản thân khó chịu trong người. Điều đầu tiên họ nghĩ đến xem mình có phải bị gì không, sau đó sẽ nhanh chóng trở về nghỉ ngơi hoặc đi khám. Chứ sao lại ngu ngốc đến nỗi đã khó chịu còn đi lái xe chứ, sao không biết gọi người lái xe hộ.

Quả thực quá ngu ngốc mà nhưng dù sao mọi chuyện đã xảy ra, Lưu Uyển chả quan tâm nữa, bởi cậu vốn không biết.

Cho dù có biết cậu cũng chả quan tâm vì mục đích ban đầu của cậu đã hoàn thành rồi.